Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện
Chương 289: Giấc mộng đầu dân quốc (17)
Cẩm Y
29/03/2022
Trên tờ báo được kẻ viết báo ghi lại rõ ràng thậm chí còn có ảnh chụp trắng đen nhìn thấy rõ hình ảnh Trần Tử Hàn cùng Hạ Hạ rời khỏi tiệm may vá cùng nhau đi lên xe.
Tiêu đề bạn gái của Trần Tử Hàn được in đậm rõ nét trên tờ báo, khiến cho người ta không để ý cũng khó.
Hạ Hạ siết chặt tờ báo, trong lòng cô hoàn toàn hiểu rõ vì sao lão già kia lại kêu cô về Hạ gia rồi. Quả nhiên nếu cô không có giá trị thì ông ta cũng chẳng hạ giọng với cô.
Về Hạ gia đương nhiên là phải về, giải quyết đống phiền phức này trước. Hạ Hạ không muốn dính dáng đến Hạ gia thêm một chút nào nữa, người trong Hạ gia chẳng có một ai là thuộc dạng người tốt lành, toàn là một lũ toan tính.
Nhưng trước khi về Hạ gia, Hạ Hạ vẫn phải báo cho Hạ Bằng biết trước, dù gì đó cũng là anh trai cô.
"Anh ơi! Em chuẩn bị về Hạ gia một chuyến."
Vừa nghe Hạ Hạ nói đến về Hạ gia thì Hạ Bằng đã không yên tâm nói lớn tiếng với điện thoại: "Em về nơi đó làm gì?!"
Nhớ đến ông già Hạ lão gia, Hạ Hạ khó chịu nhăn mày: "Ông già kêu em về Hạ gia một chuyến."
Tiếng nghi hoặc của Hạ Bằng truyền qua điện thoại: "Ông ta gọi em về Hạ gia làm gì? Lão già mưu tính đó hận không thể không nhận chúng ta mà, sao có thể đơn giản gọi em về nhà để ăn cơm hay hỏi thăm sức khỏe được."
Không thể không nói rằng hai người anh em Hạ Bằng, Hạ Hạ này lối suy nghĩ không chỉ giống nhau mà còn hiểu rõ người cha "đáng kính" kia của mình nữa.
"Em cùng Trần Tử Hàn đi mua đồ bị chụp viết thành báo, ông ta thấy nên tưởng em là bạn gái của Trần Tử Hàn thật nên muốn lôi kéo quan hệ."
"Mẹ nó." Tiếng quát mắng của Hạ Bằng vang lên, anh như nghiến răng nghiến lợi nói: "Em đợi anh về rồi hai chúng ta về đó chung, để một mình em về cái nơi đó anh không yên tâm!"
Hạ Hạ cũng không muốn anh trai mình dính đến Hạ gia nữa, nên cô không nghĩ ngợi nhiều mà từ chối: "Không cần đâu, anh không cần phải lo lắng cho em. Anh cũng biết bản thân em đâu phải là một Hạ Hạ trói gà không chặt mà."
Hạ Bằng đương nhiên là biết ai gái mình không phải chỉ là một cô nhóc đơn thuần, là cô em gái bé bỏng chờ được anh trai che chở nhưng mà xuất phát từ vị trí của một người anh trai cho dù thực lực Hạ Hạ thế nào thì anh vẫn lo lắng cho cô như thường.
Hạ Hạ cũng rõ lòng anh trai mình nhưng chuyện này vẫn để chính cô giải quyết, cô không chê anh trai mình cũng không tin tưởng anh ấy không giải quyết được việc nhưng so với việc để anh trai cứ đứng ra bảo vệ mình thì Hạ Hạ vẫn chọn tự mình xuất chiến.
"Anh cứ yên tâm, cho dù em có chọc giận ông ta thế nào thì tạm thời ông ta sẽ không làm được gì em đâu, cái danh bạn gái của Trần Tử Hàn cũng xem như đem về cho em một số cái lợi đi."
Hạ Bằng không lay chuyển được em gái mình, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý: "Vậy em nhớ cẩn thận một chút."
"Vâng, em biết rồi."
...
Khi Hạ Hạ về đến Hạ gia thì Hạ lão gia đã ở đó sẵn mà nở nụ cười như chào mừng cô về nhà. Hạ Hạ thấy rõ ánh mắt ông ta nhìn phía cô xem có người nào đi cùng không. Kẻ ngốc cũng sẽ nhận ra ông ta đang trông ngóng người nào đi cùng với Hạ Hạ, mà lời tiếp theo của ông ta cũng khẳng định được suy đoán đó.
"Vị kia của Trần gia không theo con vào à?"
Đôi mắt lạnh nhạt của Hạ Hạ ngước nhìn Hạ lão gia, âm thanh cũng chẳng có chút vui vẻ niềm nở nào của một người con gái đối với cha mình: "Tôi về nơi này thì liên quan gì đến anh ta?" suy cho cùng thì ngoài trừ giọt máu huyết thống cả hai cũng chẳng có chút nào giống cha con ruột, thái độ trước khi Hạ Hạ có thân phận bạn gái của Trần Tử Hàn thì cứ như người dưng hoặc nói thẳng hơn là một người chủ và người hầu không đáng để tôn trọng.
Sắc mặt Hạ lão gia cứng đờ, trong lòng hận không thể đánh chết Hạ Hạ, ông ta tiếp tục duy trì nụ cười cứng ngắc: "Không phải vị đó là bạn trai con sao, bạn trai cũng phải dắt về ra mắt chứ."
Hạ Hạ bị lời lẽ tự nhiên của Hạ lão gia làm cho bật cười: "Ông một câu hai câu không rời hắn ta nhưng lại chẳng hỏi thăm một chút nào về anh trai tôi, tôi thật không biết rốt cuộc Trần Tử Hàn là con trai ruột ông hay là anh trai tôi mới là người nhà họ Hạ."
Hạ lão gia nghe thế thì nhíu mày không hài lòng: "Mày... Cái tên Trần Tử Hàn sao con có thể gọi thẳng ra như thế? Đương nhiên là Hạ Bằng là con trai ta, chẳng phải biết nó ở trong quân đội nên ta mới không hỏi sao."
"A, chị Hạ Hạ về nhà rồi sao?!"
Cuộc trò chuyện của Hạ Hạ và Hạ lão gia bị cắt ngang bởi một giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ. Hạ Hạ ngồi trên bàn, nhìn người mới vào nhà sắc mặt không tính là tốt chút nào.
Tiêu đề bạn gái của Trần Tử Hàn được in đậm rõ nét trên tờ báo, khiến cho người ta không để ý cũng khó.
Hạ Hạ siết chặt tờ báo, trong lòng cô hoàn toàn hiểu rõ vì sao lão già kia lại kêu cô về Hạ gia rồi. Quả nhiên nếu cô không có giá trị thì ông ta cũng chẳng hạ giọng với cô.
Về Hạ gia đương nhiên là phải về, giải quyết đống phiền phức này trước. Hạ Hạ không muốn dính dáng đến Hạ gia thêm một chút nào nữa, người trong Hạ gia chẳng có một ai là thuộc dạng người tốt lành, toàn là một lũ toan tính.
Nhưng trước khi về Hạ gia, Hạ Hạ vẫn phải báo cho Hạ Bằng biết trước, dù gì đó cũng là anh trai cô.
"Anh ơi! Em chuẩn bị về Hạ gia một chuyến."
Vừa nghe Hạ Hạ nói đến về Hạ gia thì Hạ Bằng đã không yên tâm nói lớn tiếng với điện thoại: "Em về nơi đó làm gì?!"
Nhớ đến ông già Hạ lão gia, Hạ Hạ khó chịu nhăn mày: "Ông già kêu em về Hạ gia một chuyến."
Tiếng nghi hoặc của Hạ Bằng truyền qua điện thoại: "Ông ta gọi em về Hạ gia làm gì? Lão già mưu tính đó hận không thể không nhận chúng ta mà, sao có thể đơn giản gọi em về nhà để ăn cơm hay hỏi thăm sức khỏe được."
Không thể không nói rằng hai người anh em Hạ Bằng, Hạ Hạ này lối suy nghĩ không chỉ giống nhau mà còn hiểu rõ người cha "đáng kính" kia của mình nữa.
"Em cùng Trần Tử Hàn đi mua đồ bị chụp viết thành báo, ông ta thấy nên tưởng em là bạn gái của Trần Tử Hàn thật nên muốn lôi kéo quan hệ."
"Mẹ nó." Tiếng quát mắng của Hạ Bằng vang lên, anh như nghiến răng nghiến lợi nói: "Em đợi anh về rồi hai chúng ta về đó chung, để một mình em về cái nơi đó anh không yên tâm!"
Hạ Hạ cũng không muốn anh trai mình dính đến Hạ gia nữa, nên cô không nghĩ ngợi nhiều mà từ chối: "Không cần đâu, anh không cần phải lo lắng cho em. Anh cũng biết bản thân em đâu phải là một Hạ Hạ trói gà không chặt mà."
Hạ Bằng đương nhiên là biết ai gái mình không phải chỉ là một cô nhóc đơn thuần, là cô em gái bé bỏng chờ được anh trai che chở nhưng mà xuất phát từ vị trí của một người anh trai cho dù thực lực Hạ Hạ thế nào thì anh vẫn lo lắng cho cô như thường.
Hạ Hạ cũng rõ lòng anh trai mình nhưng chuyện này vẫn để chính cô giải quyết, cô không chê anh trai mình cũng không tin tưởng anh ấy không giải quyết được việc nhưng so với việc để anh trai cứ đứng ra bảo vệ mình thì Hạ Hạ vẫn chọn tự mình xuất chiến.
"Anh cứ yên tâm, cho dù em có chọc giận ông ta thế nào thì tạm thời ông ta sẽ không làm được gì em đâu, cái danh bạn gái của Trần Tử Hàn cũng xem như đem về cho em một số cái lợi đi."
Hạ Bằng không lay chuyển được em gái mình, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý: "Vậy em nhớ cẩn thận một chút."
"Vâng, em biết rồi."
...
Khi Hạ Hạ về đến Hạ gia thì Hạ lão gia đã ở đó sẵn mà nở nụ cười như chào mừng cô về nhà. Hạ Hạ thấy rõ ánh mắt ông ta nhìn phía cô xem có người nào đi cùng không. Kẻ ngốc cũng sẽ nhận ra ông ta đang trông ngóng người nào đi cùng với Hạ Hạ, mà lời tiếp theo của ông ta cũng khẳng định được suy đoán đó.
"Vị kia của Trần gia không theo con vào à?"
Đôi mắt lạnh nhạt của Hạ Hạ ngước nhìn Hạ lão gia, âm thanh cũng chẳng có chút vui vẻ niềm nở nào của một người con gái đối với cha mình: "Tôi về nơi này thì liên quan gì đến anh ta?" suy cho cùng thì ngoài trừ giọt máu huyết thống cả hai cũng chẳng có chút nào giống cha con ruột, thái độ trước khi Hạ Hạ có thân phận bạn gái của Trần Tử Hàn thì cứ như người dưng hoặc nói thẳng hơn là một người chủ và người hầu không đáng để tôn trọng.
Sắc mặt Hạ lão gia cứng đờ, trong lòng hận không thể đánh chết Hạ Hạ, ông ta tiếp tục duy trì nụ cười cứng ngắc: "Không phải vị đó là bạn trai con sao, bạn trai cũng phải dắt về ra mắt chứ."
Hạ Hạ bị lời lẽ tự nhiên của Hạ lão gia làm cho bật cười: "Ông một câu hai câu không rời hắn ta nhưng lại chẳng hỏi thăm một chút nào về anh trai tôi, tôi thật không biết rốt cuộc Trần Tử Hàn là con trai ruột ông hay là anh trai tôi mới là người nhà họ Hạ."
Hạ lão gia nghe thế thì nhíu mày không hài lòng: "Mày... Cái tên Trần Tử Hàn sao con có thể gọi thẳng ra như thế? Đương nhiên là Hạ Bằng là con trai ta, chẳng phải biết nó ở trong quân đội nên ta mới không hỏi sao."
"A, chị Hạ Hạ về nhà rồi sao?!"
Cuộc trò chuyện của Hạ Hạ và Hạ lão gia bị cắt ngang bởi một giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ. Hạ Hạ ngồi trên bàn, nhìn người mới vào nhà sắc mặt không tính là tốt chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.