Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện
Chương 270: Khuynh thành Quỷ Y (35)
Cẩm Y
11/10/2021
Sắc mặt của trưởng môn có chút cứng đờ lại, Tiêu Lượng Sơn thì chỉ cười gượng ngồi ở một bên.
Ai mà biết được nha đầu này nhìn bề ngoài thậm chí còn nhỏ hơn tuổi y lại hống hách không xem ai ra gì thế kia.
Thượng Trầm liếc mắt nhìn Hạ Hạ, mặc dù hắn không biết vì sao lại làm thế nhưng linh tính mách bảo cho hắn biết rằng nếu làm như vậy thì Hạ Hạ sẽ ngoan hơn một chút.
Quả nhiên cô như thu lấy tính hiệu từ hắn, chịu ngoan ngoãn nói chuyện tử tế: "Dù gì cũng là trao đổi với nhau, nên cũng không tính là ta cứu đệ tử đó."
Boss nhà mình, tổ tông nhà mình không muốn mình làm như thế thì Hạ Hạ đành phải chịu thua lui về một bước thôi.
Sắc mặt của trưởng môn lại chẳng khá hơn, ông nghiêm nghị nói: "Cái trao đổi của ngươi chính là mười năm của một con người! Ngươi còn xem chính đạo vào mắt không?"
Vừa nghe câu này của trưởng môn thì trong lòng Thượng Trầm đã biết chắc rằng lần này không khuyên Hạ Hạ lùi bước chân nhượng bộ được rồi.
Quả nhiên Hạ Hạ liền khinh bỉ chẳng nể nang gì mà nói lại: "Nếu như xem chính đạo vào mắt thì bổn cô nương ta đây tu tà đạo làm gì?"
Trưởng môn: "..."
Tiêu Lượng Sơn không biết lấy đâu ra cái quạt mà che mặt mình lại, nhưng bả vai run rẩy kia đã bán đứng phong cách thanh lịch này của y. Có vẻ gương mặt y sau cái quạt chính là vẻ mặt nhịn cười muốn ra cả nước mắt.
Câu nói này của Hạ Hạ quá đúng, không thể tìm được đường để mà cãi lại được nữa. Trưởng môn cũng là do quá tức giận vì biết Hạ Hạ muốn lấy mười năm tuổi của đại đệ tử mình nên mới nhất thời để lời toát ra khỏi miệng mà chưa thông qua sự xử lí của đại não.
"Việc đó tạm thời bỏ qua đi, nhưng nha đầu nhà ngươi một hai khó dễ muốn lấy Cốt Lõi Hoa của bọn ta để làm gì?" Trưởng môn im lặng một chút sau đó lên tiếng hỏi.
Đã làm cho Hạ Hạ không thích rồi vậy nên những câu trả lời sau cô cũng chẳng khách khí: "Khu rừng đó không thuộc quyền sở hữu của các người, Cốt Lõi Hoa cũng như thế. Ai đến trước lấy được nó thì thảo dược đó cũng là của người đó, vậy nên đừng có mà thay đen đổi trắng vu oan cho ta. Mặc dù ta tu tà đạo nhưng ta vẫn cần có thanh danh của mình."
Trưởng môn lại tiếp tục bị Hạ Hạ làm cho bít đường không biết nên nói gì tiếp theo. Còn Tiêu Lượng Sơn thì không ngừng run rẩy vì nhịn cười.
Tuy rằng trong lòng đùa thế nào nhưng việc nghiêm túc vẫn cần phải nghiêm túc, Tiêu Lượng Sơn từ nhỏ đã theo cha học về y dược dám khẳng định về y dược thì ở đây y có thể là người đứng đầu vậy nên vấn đề về thảo dược vẫn nên để hai người đại phu đối đáp với nhau.
Tiêu Lượng Sơn phe phẩy quạt thanh nhã hỏi: "Không biết cô nương đây có thể cho tại hạ hỏi một câu rằng cô nương lấy Cốt Lõi Hoa để làm gì hay không?"
Dù gì tương lai người này cũng chính là sư phụ của nguyên chủ, cũng là người duy nhất đối xử tốt với nguyên chủ từ khi nguyên chủ trở thành trẻ mồ côi. Tiêu Lượng Sơn có thể xem là người cha thứ hai của nguyên chủ rồi, vậy nên thái độ của Hạ Hạ đối với Tiêu Lượng Sơn cũng dịu nhẹ hơn rất nhiều.
"Ta chữa bệnh cho một vị bạn hữu."
"Theo như tại hạ biết Cốt Lõi Hoa là một loại thảo dược độc tính hỏa rất mạnh có thể làm cho xương người như thiêu cháy, bởi đó nên nó rất ít khi dùng để làm thảo dược, nếu như không cẩn thận thì có thể làm cho người ta tẩu hỏa nhập ma mà nổ tung. Thế nên tại hạ rất thắc mắc cô nương rốt cuộc dùng Cốt Lõi Hoa để chữa bệnh gì?" Tiêu Lượng Sơn híp mắt như một hồ ly giảo hoạt mà nhìn Hạ Hạ, chờ câu trả lời từ cô.
Thần y tương lai quả nhiên không phải chỉ là hư danh, câu hỏi như thế chẳng khác nào ép Hạ Hạ nói ra cái độc Băng Cốt kia.
Tuy nhiên Hạ Hạ cũng chẳng có ý định giấu diếm, vậy nên cô cũng chẳng ngại mà trả lời: "Phải nói đúng hơn là ta dùng nó để giải độc, độc mang tên là Băng Cốt."
Vừa nghe xong tên độc thì cả ba người nam nhân ở trong phòng đều sững sờ.
Trưởng môn khỏi phải nói, ông đã sống ngần ấy năm rồi tự nhiên sẽ biết đến độc tên Băng Cốt. Còn Tiêu Lượng Sơn là đại phu hay nghiêm cứu về thảo dược, Thượng Trầm tuổi trẻ tài ca hẳn cũng đã từng nghe qua tên của loại độc này.
Chỉ là bọn họ không ngờ lại có người dính phải loại độc này thôi.
Ai mà biết được nha đầu này nhìn bề ngoài thậm chí còn nhỏ hơn tuổi y lại hống hách không xem ai ra gì thế kia.
Thượng Trầm liếc mắt nhìn Hạ Hạ, mặc dù hắn không biết vì sao lại làm thế nhưng linh tính mách bảo cho hắn biết rằng nếu làm như vậy thì Hạ Hạ sẽ ngoan hơn một chút.
Quả nhiên cô như thu lấy tính hiệu từ hắn, chịu ngoan ngoãn nói chuyện tử tế: "Dù gì cũng là trao đổi với nhau, nên cũng không tính là ta cứu đệ tử đó."
Boss nhà mình, tổ tông nhà mình không muốn mình làm như thế thì Hạ Hạ đành phải chịu thua lui về một bước thôi.
Sắc mặt của trưởng môn lại chẳng khá hơn, ông nghiêm nghị nói: "Cái trao đổi của ngươi chính là mười năm của một con người! Ngươi còn xem chính đạo vào mắt không?"
Vừa nghe câu này của trưởng môn thì trong lòng Thượng Trầm đã biết chắc rằng lần này không khuyên Hạ Hạ lùi bước chân nhượng bộ được rồi.
Quả nhiên Hạ Hạ liền khinh bỉ chẳng nể nang gì mà nói lại: "Nếu như xem chính đạo vào mắt thì bổn cô nương ta đây tu tà đạo làm gì?"
Trưởng môn: "..."
Tiêu Lượng Sơn không biết lấy đâu ra cái quạt mà che mặt mình lại, nhưng bả vai run rẩy kia đã bán đứng phong cách thanh lịch này của y. Có vẻ gương mặt y sau cái quạt chính là vẻ mặt nhịn cười muốn ra cả nước mắt.
Câu nói này của Hạ Hạ quá đúng, không thể tìm được đường để mà cãi lại được nữa. Trưởng môn cũng là do quá tức giận vì biết Hạ Hạ muốn lấy mười năm tuổi của đại đệ tử mình nên mới nhất thời để lời toát ra khỏi miệng mà chưa thông qua sự xử lí của đại não.
"Việc đó tạm thời bỏ qua đi, nhưng nha đầu nhà ngươi một hai khó dễ muốn lấy Cốt Lõi Hoa của bọn ta để làm gì?" Trưởng môn im lặng một chút sau đó lên tiếng hỏi.
Đã làm cho Hạ Hạ không thích rồi vậy nên những câu trả lời sau cô cũng chẳng khách khí: "Khu rừng đó không thuộc quyền sở hữu của các người, Cốt Lõi Hoa cũng như thế. Ai đến trước lấy được nó thì thảo dược đó cũng là của người đó, vậy nên đừng có mà thay đen đổi trắng vu oan cho ta. Mặc dù ta tu tà đạo nhưng ta vẫn cần có thanh danh của mình."
Trưởng môn lại tiếp tục bị Hạ Hạ làm cho bít đường không biết nên nói gì tiếp theo. Còn Tiêu Lượng Sơn thì không ngừng run rẩy vì nhịn cười.
Tuy rằng trong lòng đùa thế nào nhưng việc nghiêm túc vẫn cần phải nghiêm túc, Tiêu Lượng Sơn từ nhỏ đã theo cha học về y dược dám khẳng định về y dược thì ở đây y có thể là người đứng đầu vậy nên vấn đề về thảo dược vẫn nên để hai người đại phu đối đáp với nhau.
Tiêu Lượng Sơn phe phẩy quạt thanh nhã hỏi: "Không biết cô nương đây có thể cho tại hạ hỏi một câu rằng cô nương lấy Cốt Lõi Hoa để làm gì hay không?"
Dù gì tương lai người này cũng chính là sư phụ của nguyên chủ, cũng là người duy nhất đối xử tốt với nguyên chủ từ khi nguyên chủ trở thành trẻ mồ côi. Tiêu Lượng Sơn có thể xem là người cha thứ hai của nguyên chủ rồi, vậy nên thái độ của Hạ Hạ đối với Tiêu Lượng Sơn cũng dịu nhẹ hơn rất nhiều.
"Ta chữa bệnh cho một vị bạn hữu."
"Theo như tại hạ biết Cốt Lõi Hoa là một loại thảo dược độc tính hỏa rất mạnh có thể làm cho xương người như thiêu cháy, bởi đó nên nó rất ít khi dùng để làm thảo dược, nếu như không cẩn thận thì có thể làm cho người ta tẩu hỏa nhập ma mà nổ tung. Thế nên tại hạ rất thắc mắc cô nương rốt cuộc dùng Cốt Lõi Hoa để chữa bệnh gì?" Tiêu Lượng Sơn híp mắt như một hồ ly giảo hoạt mà nhìn Hạ Hạ, chờ câu trả lời từ cô.
Thần y tương lai quả nhiên không phải chỉ là hư danh, câu hỏi như thế chẳng khác nào ép Hạ Hạ nói ra cái độc Băng Cốt kia.
Tuy nhiên Hạ Hạ cũng chẳng có ý định giấu diếm, vậy nên cô cũng chẳng ngại mà trả lời: "Phải nói đúng hơn là ta dùng nó để giải độc, độc mang tên là Băng Cốt."
Vừa nghe xong tên độc thì cả ba người nam nhân ở trong phòng đều sững sờ.
Trưởng môn khỏi phải nói, ông đã sống ngần ấy năm rồi tự nhiên sẽ biết đến độc tên Băng Cốt. Còn Tiêu Lượng Sơn là đại phu hay nghiêm cứu về thảo dược, Thượng Trầm tuổi trẻ tài ca hẳn cũng đã từng nghe qua tên của loại độc này.
Chỉ là bọn họ không ngờ lại có người dính phải loại độc này thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.