Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện
Chương 272: Khuynh thành Quỷ Y (hoàn)
Cẩm Y
02/11/2021
Mây đen che phủ cả một bầu trời, cuồng phong nổi lên làm lay lay y phục của Hạ Hạ, cô mặc một thân hồng y đứng ở bờ vực nhìn chằm chằm người trước mặt mình, thỉnh thoảng bầu trời đen này lại tặng thêm cho người ta vài đợt sấm sét lớn như đánh vào lòng người, đánh vào lòng Thượng Trầm.
Nhìn sơ qua cũng biết Thượng Trầm đang rất lo lắng, khác với bộ dáng lãnh đạm thường ngày rất nhiều: "Mộng Y Y, ta cảnh cáo nàng nếu nàng dám nhảy xuống đó thì ta cũng sẽ không quý trọng cái mạng này nữa."
Tính ra Hạ Hạ đã ở quá khứ này được hơn một năm nay, cô cũng thành công đem boss nhà mình dỗ tới tay nhưng mà Tiểu Hệ Hệ cuối cùng cũng đã xuất hiện muốn kéo cô về với thực tại của thế giới này.
"Thượng Trầm, Vân Thanh môn cũng đã gần như không còn lớn mạnh sau khi tiêu diệt ma tôn nữa rồi. Thân là đại đệ tử ngươi vẫn nên về đó tiếp nhận vị trí trưởng môn quản lí nơi đó cho tốt đi." Ánh mắt Hạ Hạ lạnh nhạt không lộ ra một điểm cảm xúc gì, cứ như rằng tình cảm mà cô đối xử với Thượng Trầm nó ném đi thì có thể dễ dàng ném không một chút lo ngại.
Thượng Trầm muốn bước đến thì Hạ Hạ lại lùi về sau một bước, hắn ngay lập tức lo lắng không dám bước thêm một bước nữa: "Nàng nói như thế nghĩa là gì? Mộng Y Y rốt cuộc nàng xem ta là gì của nàng?"
Hạ Hạ nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng mà đối với Thượng Trầm thì nụ cười đó cùng lời nói mà cô sắp nói chẳng khác nào sát muốn vào tim hắn.
Hạ Hạ cười nói rằng: "Tu tiên và tu ma vốn dĩ không nên chung một đường. Hơn nữa ta đã nói rồi, người mà ngươi không nên động lòng chính là ta!"
"Chẳng phải nàng là người bám lấy ta hay sao? Bây giờ nàng nói như vậy rốt cuộc là có mục đích gì đây? Việc ma tôn vốn đã giải quyết ổn thỏa hết rồi, nàng đừng làm ta lo lắng có được hay không?"
Hạ Hạ lắc đầu: "Thượng Trầm bây giờ không phải là lúc. Ta thừa nhận tình cảm của ta đối với ngươi dù là trước đây hay bây giờ cũng như thế chưa bao giờ là giả dối. Nhưng bây giờ không được, ma khí của ma tôn vẫn đang chảy trong con người ngươi và ta thì không thể ở nơi này quá lâu được."
Tiếng sấm đột nhiên vang lên, một tia sét như rạch ngang cả bầu trời đánh thẳng xuống nơi Hạ Hạ đang đứng.
Thượng Trầm vội vàng bay đến chỗ cô, muốn ôm lấy Hạ Hạ vào lòng, muốn che chở cho người của mình. Đúng lúc xông đến vị trí của Hạ Hạ, hắn nhìn thấy cô cười rồi lắc nhẹ đầu.
Ngay từ lần đầu gặp mặt có lẽ duyên trời đã nói rằng hai người họ ở nơi này vốn không cùng chung một đường rồi.
Hạ Hạ mở mắt, đối diện với cô chính là gương mặt ngủ say của Thượng Trầm của tương lai. Dáng vẻ thiếu niên yêu nghiệt mặc trên mình một bộ y phục đỏ rực khắc hẳn với thiếu niên mặc bạch y sạch sẽ kia.
Mọi chuyện vừa xảy ra tựa như một giấc mơ thôi vậy, nếu không phải Hạ Hạ là mau xuyên giả thì cô cũng tin rằng vừa rồi cô bị sét đánh kéo về nơi này thật ra chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Mặc dù Hạ Hạ không gây ra động tĩnh quá lớn gì nhưng cô đang nằm trong lòng của Thượng Trầm nên khi cô chỉ cử động nhẹ một chút thôi hắn cũng đã tính giấc.
Đôi mắt Thượng Trầm rất đỏ, không phải do hắn vừa mới tỉnh dậy nên mắt mới đỏ như thế mà là do kìm nén không để nước mắt trào ra ngoài.
Hắn đỡ lấy Hạ Hạ, ôm lấy cô vào lòng. Trái tim của Thượng Trầm sát bên tai Hạ Hạ, cô nghe được tiếng tim đập nhưng trống bổ của hắn. Có lẽ không chỉ có riêng mình cô xuyên về quá khứ mà Thượng Trầm cũng đã nhớ lại những chuyện đã xảy ra rồi.
Hắn ôm Hạ Hạ rất chặt, giống như lúc thiên lôi bố xuống kia mặc dù Hạ Hạ đã lắc đầu nhưng hắn vẫn cố chấp xông vào. Đến cuối cùng cả hai đều rơi xuống vực sâu kia.
"Lần này chúng ta sẽ không rời nhau đúng hay không?"
Hắn và nàng ở kiếp này đều cùng một kiếp tu ma nên cả hai sẽ không vì lí do không chung đường lối mà chia cách nhau nữa.
Hạ Hạ vùi trong lòng hắn gật gật đầu: "Ngốc quá rõ ràng kiếp trước cũng ôm lấy nhau rơi xuống vực kia đến cuối cùng cũng không lìa xa thì kiếp này cũng như thế rồi."
"Không." Thượng Trầm lại không cho rằng như thế, hắn nói tiếp: "Kiếp trước chính là con đường gian dỡ nữa đường, còn kiếp này chính là nắm tay nhau đến lúc góa bụi về già."
Hạ Hạ lắc đầu bắt đắc dĩ, đầu vẫn vùi trong lòng hắn, tiếng cười thanh thúy vang lên.
Dù rằng thế giới thật hay thế giới nhiệm vụ này thì cô và boss nhà mình vẫn sẽ nắm tay nhau đi đến cuối đời của một con người.
Trong lòng Hạ Hạ càng ngày càng mong mình có thể hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh chóng, có như thế thì cô mới gặp lại Trần Tử Hàn, người mà cô dành cả tấm chân tình để yêu.
Nhìn sơ qua cũng biết Thượng Trầm đang rất lo lắng, khác với bộ dáng lãnh đạm thường ngày rất nhiều: "Mộng Y Y, ta cảnh cáo nàng nếu nàng dám nhảy xuống đó thì ta cũng sẽ không quý trọng cái mạng này nữa."
Tính ra Hạ Hạ đã ở quá khứ này được hơn một năm nay, cô cũng thành công đem boss nhà mình dỗ tới tay nhưng mà Tiểu Hệ Hệ cuối cùng cũng đã xuất hiện muốn kéo cô về với thực tại của thế giới này.
"Thượng Trầm, Vân Thanh môn cũng đã gần như không còn lớn mạnh sau khi tiêu diệt ma tôn nữa rồi. Thân là đại đệ tử ngươi vẫn nên về đó tiếp nhận vị trí trưởng môn quản lí nơi đó cho tốt đi." Ánh mắt Hạ Hạ lạnh nhạt không lộ ra một điểm cảm xúc gì, cứ như rằng tình cảm mà cô đối xử với Thượng Trầm nó ném đi thì có thể dễ dàng ném không một chút lo ngại.
Thượng Trầm muốn bước đến thì Hạ Hạ lại lùi về sau một bước, hắn ngay lập tức lo lắng không dám bước thêm một bước nữa: "Nàng nói như thế nghĩa là gì? Mộng Y Y rốt cuộc nàng xem ta là gì của nàng?"
Hạ Hạ nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng mà đối với Thượng Trầm thì nụ cười đó cùng lời nói mà cô sắp nói chẳng khác nào sát muốn vào tim hắn.
Hạ Hạ cười nói rằng: "Tu tiên và tu ma vốn dĩ không nên chung một đường. Hơn nữa ta đã nói rồi, người mà ngươi không nên động lòng chính là ta!"
"Chẳng phải nàng là người bám lấy ta hay sao? Bây giờ nàng nói như vậy rốt cuộc là có mục đích gì đây? Việc ma tôn vốn đã giải quyết ổn thỏa hết rồi, nàng đừng làm ta lo lắng có được hay không?"
Hạ Hạ lắc đầu: "Thượng Trầm bây giờ không phải là lúc. Ta thừa nhận tình cảm của ta đối với ngươi dù là trước đây hay bây giờ cũng như thế chưa bao giờ là giả dối. Nhưng bây giờ không được, ma khí của ma tôn vẫn đang chảy trong con người ngươi và ta thì không thể ở nơi này quá lâu được."
Tiếng sấm đột nhiên vang lên, một tia sét như rạch ngang cả bầu trời đánh thẳng xuống nơi Hạ Hạ đang đứng.
Thượng Trầm vội vàng bay đến chỗ cô, muốn ôm lấy Hạ Hạ vào lòng, muốn che chở cho người của mình. Đúng lúc xông đến vị trí của Hạ Hạ, hắn nhìn thấy cô cười rồi lắc nhẹ đầu.
Ngay từ lần đầu gặp mặt có lẽ duyên trời đã nói rằng hai người họ ở nơi này vốn không cùng chung một đường rồi.
Hạ Hạ mở mắt, đối diện với cô chính là gương mặt ngủ say của Thượng Trầm của tương lai. Dáng vẻ thiếu niên yêu nghiệt mặc trên mình một bộ y phục đỏ rực khắc hẳn với thiếu niên mặc bạch y sạch sẽ kia.
Mọi chuyện vừa xảy ra tựa như một giấc mơ thôi vậy, nếu không phải Hạ Hạ là mau xuyên giả thì cô cũng tin rằng vừa rồi cô bị sét đánh kéo về nơi này thật ra chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Mặc dù Hạ Hạ không gây ra động tĩnh quá lớn gì nhưng cô đang nằm trong lòng của Thượng Trầm nên khi cô chỉ cử động nhẹ một chút thôi hắn cũng đã tính giấc.
Đôi mắt Thượng Trầm rất đỏ, không phải do hắn vừa mới tỉnh dậy nên mắt mới đỏ như thế mà là do kìm nén không để nước mắt trào ra ngoài.
Hắn đỡ lấy Hạ Hạ, ôm lấy cô vào lòng. Trái tim của Thượng Trầm sát bên tai Hạ Hạ, cô nghe được tiếng tim đập nhưng trống bổ của hắn. Có lẽ không chỉ có riêng mình cô xuyên về quá khứ mà Thượng Trầm cũng đã nhớ lại những chuyện đã xảy ra rồi.
Hắn ôm Hạ Hạ rất chặt, giống như lúc thiên lôi bố xuống kia mặc dù Hạ Hạ đã lắc đầu nhưng hắn vẫn cố chấp xông vào. Đến cuối cùng cả hai đều rơi xuống vực sâu kia.
"Lần này chúng ta sẽ không rời nhau đúng hay không?"
Hắn và nàng ở kiếp này đều cùng một kiếp tu ma nên cả hai sẽ không vì lí do không chung đường lối mà chia cách nhau nữa.
Hạ Hạ vùi trong lòng hắn gật gật đầu: "Ngốc quá rõ ràng kiếp trước cũng ôm lấy nhau rơi xuống vực kia đến cuối cùng cũng không lìa xa thì kiếp này cũng như thế rồi."
"Không." Thượng Trầm lại không cho rằng như thế, hắn nói tiếp: "Kiếp trước chính là con đường gian dỡ nữa đường, còn kiếp này chính là nắm tay nhau đến lúc góa bụi về già."
Hạ Hạ lắc đầu bắt đắc dĩ, đầu vẫn vùi trong lòng hắn, tiếng cười thanh thúy vang lên.
Dù rằng thế giới thật hay thế giới nhiệm vụ này thì cô và boss nhà mình vẫn sẽ nắm tay nhau đi đến cuối đời của một con người.
Trong lòng Hạ Hạ càng ngày càng mong mình có thể hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh chóng, có như thế thì cô mới gặp lại Trần Tử Hàn, người mà cô dành cả tấm chân tình để yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.