Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút
Chương 91: Thế giới 2: Cục cưng của anh trai quỷ (10)
Đỗ Liễu Liễu
10/04/2021
Đường Quả nằm trên mép thuyền, lo lắng tìm kiếm trong hồ, dường như đang tìm kiếm chiếc điện thoại vừa “bất cẩn” đánh rơi.
“Điện thoại đó quan trọng với em lắm sao?”
Lâm Dật Trì đương nhiên không cho rằng công chúa nhỏ Đường Quả vì một chiếc điện thoại mà sốt sắng, rõ ràng chiếc điện thoại này có ý nghĩa đặc biệt với Đường Quả.
Đường Quả nghe anh ta nói vậy thì ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn Lâm Dật Trì: “Đúng vậy, sao anh Lâm biết?”
“Thấy em lo lắng như thế.” Lâm Dật Trì mỉm cười: “Cho nên chắc cái này rất có ý nghĩa với em.”
“Ừm.” Khoé miệng của Đường Quả giương lên: “Đó là món quà anh trai em mang về từ nước ngoài tặng em. Em chưa dùng được bao lâu. Nếu anh trai em biết em bất cẩn làm rơi món quà của anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không vui.”
Lâm Dật Trì muốn an ủi vài câu thì cảm giác có người kéo tay áo của mình: “Anh Lâm, anh có thể giúp em tìm điện thoại không?”
Hệ thống âm thầm đo độ sâu và diện tích của Hồ Đông và khu vực xung quanh rồi đưa ra kết luận: ký chủ đang tác quái.
Đối diện với vẻ mặt ngây thơ cầu xin của cô gái trẻ, Lâm Dật Trì muốn từ chối cũng không nói nên lời.
“Không được sao?” Thấy cô gái trẻ lộ ra nét mặt thất vọng, Lâm Dật Trì hình như không suy nghĩ gì nhiều mà vuột miệng nói: “Không có, anh giúp em tìm.”
Sau khi nói xong, Lâm Dật Trì hơi bực bội, đột nhiên phát hiện cái đầu của mình không kiểm soát được thần kinh ngôn ngữ.
Bình thường anh ta nói chuyện đều suy nghĩ cặn kẽ, tình trạng như vậy chỉ có Thanh Thanh chọc tức anh ta mới xảy ra thôi.
Theo hiểu biết của Đường Quả, lúc này quan hệ giữa Cố Thanh Thanh và Lâm Dật Trì đang trong quá trình tiếp xúc, chính xác mà nói, chính là Lâm Dật Trì và cô ta thích nhau nhưng vẫn chưa tới mức sâu sắc.
Nếu không, với tính xấu xa của nam chủ, cơ bản không thể vì chuyện liên hôn của gia tộc được.
“Anh Lâm, anh thật sự muốn giúp em tìm điện thoại hả?”
Đường Quả liếc mắt nhìn: “Nhưng nước sâu lắm, anh biết bơi không? Anh Lâm, nhìn anh giống như một thân sĩ, không giống người biết bơi.”
Lâm Dật Trì: Anh ta thật sự không biết tại sao công chúa nhỏ Đường Quả lại cho rằng anh ta giúp cô tìm điện thoại là phải đích thân xuống nước tìm.
Hệ thống thông báo: [Anh có thể hiểu do xem nhiều phim truyền hình mà] Ký chủ chính là một tiểu yêu quái biết hành người khác.
Lâm Dật Trì muốn nói, anh ta sẽ kêu người khác xuống tìm thì cảm giác tay áo của mình bị người khác kéo đi.
“Anh Lâm, thì ra khách ở đây quả thật có thể xuống nước à. Anh xem, anh chàng trên chiếc thuyền nhỏ bên kia đang giúp bạn gái xuống nước hái hoa sen kìa.”
Lâm Dật Trì nghe Đường Quả nói, nhìn về phía không xa, một người đàn ông đang cởi áo khoác, quần tây, khoác áo phao xuống nước hái sen. Đây không phải là ví dụ duy nhất, bạn có thể thấy nó ở khắp nơi.
Quay đầu lại thấy ánh mắt tập trung và sáng ngời của công chúa nhỏ nhà họ Đường, Lâm Dật Trì nói: “Anh lập tức gọi điện kêu người qua vớt điện thoại lên.” Anh ta ra sức nuốt han vào bụng.
“Anh Lâm không đồng ý sao?”
“Dĩ nhiên là anh sẵn lòng, cống hiến vì công chúa nhỏ xinh đẹp của chúng ta.” Lâm Dật Trì nở nụ cười dịu dàng, còn sờ vào đầu của Đường Quả: “Em chở ở đây đi.”
Lâm Dật Trì trước giờ không phải người bỏ cuộc giữa chừng, hy sinh tới mức này, nếu thất bại thì quả thật là một trò đùa.
“Qủa nhiên anh trai nói không sai, không phải nói ngược, anh Lâm đúng là người tốt.”
Được công chúa nhỏ nhà họ Đường khen ngợi, Lâm Dật Trì cảm thấy trong lòng dễ chịu nhiều.
Anh ta thở dài, bắt đầu cởi bộ đồ giá trị trên người mình ra, tháo cả đồng hồ …….
“Điện thoại đó quan trọng với em lắm sao?”
Lâm Dật Trì đương nhiên không cho rằng công chúa nhỏ Đường Quả vì một chiếc điện thoại mà sốt sắng, rõ ràng chiếc điện thoại này có ý nghĩa đặc biệt với Đường Quả.
Đường Quả nghe anh ta nói vậy thì ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn Lâm Dật Trì: “Đúng vậy, sao anh Lâm biết?”
“Thấy em lo lắng như thế.” Lâm Dật Trì mỉm cười: “Cho nên chắc cái này rất có ý nghĩa với em.”
“Ừm.” Khoé miệng của Đường Quả giương lên: “Đó là món quà anh trai em mang về từ nước ngoài tặng em. Em chưa dùng được bao lâu. Nếu anh trai em biết em bất cẩn làm rơi món quà của anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không vui.”
Lâm Dật Trì muốn an ủi vài câu thì cảm giác có người kéo tay áo của mình: “Anh Lâm, anh có thể giúp em tìm điện thoại không?”
Hệ thống âm thầm đo độ sâu và diện tích của Hồ Đông và khu vực xung quanh rồi đưa ra kết luận: ký chủ đang tác quái.
Đối diện với vẻ mặt ngây thơ cầu xin của cô gái trẻ, Lâm Dật Trì muốn từ chối cũng không nói nên lời.
“Không được sao?” Thấy cô gái trẻ lộ ra nét mặt thất vọng, Lâm Dật Trì hình như không suy nghĩ gì nhiều mà vuột miệng nói: “Không có, anh giúp em tìm.”
Sau khi nói xong, Lâm Dật Trì hơi bực bội, đột nhiên phát hiện cái đầu của mình không kiểm soát được thần kinh ngôn ngữ.
Bình thường anh ta nói chuyện đều suy nghĩ cặn kẽ, tình trạng như vậy chỉ có Thanh Thanh chọc tức anh ta mới xảy ra thôi.
Theo hiểu biết của Đường Quả, lúc này quan hệ giữa Cố Thanh Thanh và Lâm Dật Trì đang trong quá trình tiếp xúc, chính xác mà nói, chính là Lâm Dật Trì và cô ta thích nhau nhưng vẫn chưa tới mức sâu sắc.
Nếu không, với tính xấu xa của nam chủ, cơ bản không thể vì chuyện liên hôn của gia tộc được.
“Anh Lâm, anh thật sự muốn giúp em tìm điện thoại hả?”
Đường Quả liếc mắt nhìn: “Nhưng nước sâu lắm, anh biết bơi không? Anh Lâm, nhìn anh giống như một thân sĩ, không giống người biết bơi.”
Lâm Dật Trì: Anh ta thật sự không biết tại sao công chúa nhỏ Đường Quả lại cho rằng anh ta giúp cô tìm điện thoại là phải đích thân xuống nước tìm.
Hệ thống thông báo: [Anh có thể hiểu do xem nhiều phim truyền hình mà] Ký chủ chính là một tiểu yêu quái biết hành người khác.
Lâm Dật Trì muốn nói, anh ta sẽ kêu người khác xuống tìm thì cảm giác tay áo của mình bị người khác kéo đi.
“Anh Lâm, thì ra khách ở đây quả thật có thể xuống nước à. Anh xem, anh chàng trên chiếc thuyền nhỏ bên kia đang giúp bạn gái xuống nước hái hoa sen kìa.”
Lâm Dật Trì nghe Đường Quả nói, nhìn về phía không xa, một người đàn ông đang cởi áo khoác, quần tây, khoác áo phao xuống nước hái sen. Đây không phải là ví dụ duy nhất, bạn có thể thấy nó ở khắp nơi.
Quay đầu lại thấy ánh mắt tập trung và sáng ngời của công chúa nhỏ nhà họ Đường, Lâm Dật Trì nói: “Anh lập tức gọi điện kêu người qua vớt điện thoại lên.” Anh ta ra sức nuốt han vào bụng.
“Anh Lâm không đồng ý sao?”
“Dĩ nhiên là anh sẵn lòng, cống hiến vì công chúa nhỏ xinh đẹp của chúng ta.” Lâm Dật Trì nở nụ cười dịu dàng, còn sờ vào đầu của Đường Quả: “Em chở ở đây đi.”
Lâm Dật Trì trước giờ không phải người bỏ cuộc giữa chừng, hy sinh tới mức này, nếu thất bại thì quả thật là một trò đùa.
“Qủa nhiên anh trai nói không sai, không phải nói ngược, anh Lâm đúng là người tốt.”
Được công chúa nhỏ nhà họ Đường khen ngợi, Lâm Dật Trì cảm thấy trong lòng dễ chịu nhiều.
Anh ta thở dài, bắt đầu cởi bộ đồ giá trị trên người mình ra, tháo cả đồng hồ …….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.