Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút
Chương 280: Thế giới 4: Hoa hậu giảng đường bị hủy dung nhan (Hoàn)
Đỗ Liễu Liễu
02/05/2021
Đường Quả ngẩng đầu, khóe môi khẽ giật giật, mỉm cười với anh, Ngụy Việt quả nhiên rất thỏa mãn.
Mắt anh càng lúc càng không nhìn rõ, nhưng khi anh nghĩ mình sẽ chìm vào bóng tối thì ánh mắt lại trở nên rõ ràng.
Đường Quả cười xong thì cúi đầu xuống, khóe miệng cong lên. Lần đầu tiên cô không chấp nhận được loại sinh ly tử biệt này, rốt cuộc là cô đau lòng hay là cỗ thân thể này đau lòng, chắc là cả hai.
Đôi mắt Ngụy Việt khôi phục lại sự minh mẫn, nhìn người phụ nữ đang vùi đầu trước mặt mình, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Anh vươn tay chạm vào gò má cô, cảm giác vẫn rất tốt. Trong lòng anh khẽ thở dài một tiếng, trái tim cũng dần dần rơi xuống.
Thời gian không cho phép, trong mắt anh có chút bất lực, âm thầm rơi nước mắt.
“Quả Quả, kiếp sau gặp lại.”
Nói xong, anh miễn cưỡng nhắm mắt lại, chậm rãi buông bàn tay đang nắm lấy tay cô, khóe miệng hiện lên một tia mãn nguyện.
Đường Quả nghe thấy câu kiếp sau gặp lại thì mạnh mẽ ngẩng đầu lên, anh đã đi rồi.
“Hệ thống, anh ấy nói kiếp sau muốn gặp lại ta.” Đường Quả vuốt ve gương mặt Ngụy Việt: “Thật đáng tiếc, Ngụy Việt, có lẽ kiếp sau anh không thể gặp lại em rồi.”
“Anh tốt như vậy, em sẽ cố gắng nhớ anh lâu hơn một chút, không nhanh chóng quên anh.” Đường Quả dường như nghĩ ra một ý: “Hệ thống, lưu giữ hình ảnh của thế giới này cho ta, có thời gian ta muốn nhìn lại. Những lúc tâm trạng không tốt, nhìn thế giới này có thể chữa lành.”
Hệ thống: [Kí chủ, cô đừng buồn…]
“Không có cách nào, ta chỉ thành tâm góp ý như vậy thôi, làm sao có thể không buồn được. Nhưng trở về thiên tuyền thì mấy ngày sau sẽ quên mất.”
Sau đám tang của Ngụy Việt, Đường Quả dành một khoảng thời gian ở bên cạnh cha mẹ Đường, sau đó lại đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ ngoan ngoãn. Cô tự mình dạy dỗ một năm, sau đó gửi gắm vào tay Đường gia.
Ngày hôm sau, người giúp việc đẩy cửa phòng Đường Quả, phát hiện cô đã đi rồi. Trong tay cô vẫn cầm tấm ảnh cưới của mình và Ngụy Việt, ai nhìn thấy cũng không cầm được nước mắt.
Nhà toán học vĩ đại cuối cùng cung không thể buông bỏ người chồng yêu quý, cũng là một doanh nhân và nhà sinh vật học vĩ đại, đi theo anh.
Câu chuyện của hai người lưu truyền trên thế giới này không biết bao nhiêu năm.
Thành quả mà họ làm ra được các thế hệ sau coi như báu vật.
Chuyện tình của họ được xuất bản thành sách, mỗi lần tái bản đều được mua sạch.
Câu chuyện của họ chưa từng bị lãng quên.
…
[Kí chủ, cô có sao không? Có muốn uống một viên thuốc giải rượu không?]
Hệ thống tri kỉ nói rằng thế giới trước kí chủ sống quá hạnh phúc nên nó cũng có được nhiều năng lượng, đúng vậy, bây giờ nó đã thăng cấp rồi, cả người tràn đầy năng lượng.
Kí chủ chỉ cần sống vui vẻ là sau khi kết thúc thế giới có thể hấp thu rất nhiều năng lượng, nghĩ đã thấy vui.
Kí chủ đại nhân, kí chủ là kim chủ đại nhân, kí chủ lớn nhất.
Đường Quả xoa xoa lông mày, tạm thời không hấp thu kí ức. Nguyên chủ uống quá nhiều rượu, ngủ cả đêm trên nền đất nên bị cảm, giọng nói hơi khàn: “Uống một viên.”
Sau khi uống thuốc giải rượu, đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút, bắt đầu quan sát xung quanh. Phòng khách rộng rãi hỗn loạn, chỗ nào cũng là vỏ chai rượu.
Một đống hộp đồ ăn nhanh, không biết đã để mấy ngày, bây giờ là mùa hè, thế nên cả phòng tràn ngập mùi hôi thối.
Nhìn lại bộ đồ ngủ dính đầy rượu, cô chạy ào vào phòng tắm.
Mắt anh càng lúc càng không nhìn rõ, nhưng khi anh nghĩ mình sẽ chìm vào bóng tối thì ánh mắt lại trở nên rõ ràng.
Đường Quả cười xong thì cúi đầu xuống, khóe miệng cong lên. Lần đầu tiên cô không chấp nhận được loại sinh ly tử biệt này, rốt cuộc là cô đau lòng hay là cỗ thân thể này đau lòng, chắc là cả hai.
Đôi mắt Ngụy Việt khôi phục lại sự minh mẫn, nhìn người phụ nữ đang vùi đầu trước mặt mình, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Anh vươn tay chạm vào gò má cô, cảm giác vẫn rất tốt. Trong lòng anh khẽ thở dài một tiếng, trái tim cũng dần dần rơi xuống.
Thời gian không cho phép, trong mắt anh có chút bất lực, âm thầm rơi nước mắt.
“Quả Quả, kiếp sau gặp lại.”
Nói xong, anh miễn cưỡng nhắm mắt lại, chậm rãi buông bàn tay đang nắm lấy tay cô, khóe miệng hiện lên một tia mãn nguyện.
Đường Quả nghe thấy câu kiếp sau gặp lại thì mạnh mẽ ngẩng đầu lên, anh đã đi rồi.
“Hệ thống, anh ấy nói kiếp sau muốn gặp lại ta.” Đường Quả vuốt ve gương mặt Ngụy Việt: “Thật đáng tiếc, Ngụy Việt, có lẽ kiếp sau anh không thể gặp lại em rồi.”
“Anh tốt như vậy, em sẽ cố gắng nhớ anh lâu hơn một chút, không nhanh chóng quên anh.” Đường Quả dường như nghĩ ra một ý: “Hệ thống, lưu giữ hình ảnh của thế giới này cho ta, có thời gian ta muốn nhìn lại. Những lúc tâm trạng không tốt, nhìn thế giới này có thể chữa lành.”
Hệ thống: [Kí chủ, cô đừng buồn…]
“Không có cách nào, ta chỉ thành tâm góp ý như vậy thôi, làm sao có thể không buồn được. Nhưng trở về thiên tuyền thì mấy ngày sau sẽ quên mất.”
Sau đám tang của Ngụy Việt, Đường Quả dành một khoảng thời gian ở bên cạnh cha mẹ Đường, sau đó lại đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ ngoan ngoãn. Cô tự mình dạy dỗ một năm, sau đó gửi gắm vào tay Đường gia.
Ngày hôm sau, người giúp việc đẩy cửa phòng Đường Quả, phát hiện cô đã đi rồi. Trong tay cô vẫn cầm tấm ảnh cưới của mình và Ngụy Việt, ai nhìn thấy cũng không cầm được nước mắt.
Nhà toán học vĩ đại cuối cùng cung không thể buông bỏ người chồng yêu quý, cũng là một doanh nhân và nhà sinh vật học vĩ đại, đi theo anh.
Câu chuyện của hai người lưu truyền trên thế giới này không biết bao nhiêu năm.
Thành quả mà họ làm ra được các thế hệ sau coi như báu vật.
Chuyện tình của họ được xuất bản thành sách, mỗi lần tái bản đều được mua sạch.
Câu chuyện của họ chưa từng bị lãng quên.
…
[Kí chủ, cô có sao không? Có muốn uống một viên thuốc giải rượu không?]
Hệ thống tri kỉ nói rằng thế giới trước kí chủ sống quá hạnh phúc nên nó cũng có được nhiều năng lượng, đúng vậy, bây giờ nó đã thăng cấp rồi, cả người tràn đầy năng lượng.
Kí chủ chỉ cần sống vui vẻ là sau khi kết thúc thế giới có thể hấp thu rất nhiều năng lượng, nghĩ đã thấy vui.
Kí chủ đại nhân, kí chủ là kim chủ đại nhân, kí chủ lớn nhất.
Đường Quả xoa xoa lông mày, tạm thời không hấp thu kí ức. Nguyên chủ uống quá nhiều rượu, ngủ cả đêm trên nền đất nên bị cảm, giọng nói hơi khàn: “Uống một viên.”
Sau khi uống thuốc giải rượu, đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút, bắt đầu quan sát xung quanh. Phòng khách rộng rãi hỗn loạn, chỗ nào cũng là vỏ chai rượu.
Một đống hộp đồ ăn nhanh, không biết đã để mấy ngày, bây giờ là mùa hè, thế nên cả phòng tràn ngập mùi hôi thối.
Nhìn lại bộ đồ ngủ dính đầy rượu, cô chạy ào vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.