Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Cầu Bình Yên
Chương 27
Mộng Du
20/06/2022
- 2 năm trước-Minh Hân tỉnh dậy.Xung quanh cô hiện tại là 1 viện nhỏ,bối cảnh khá đơn sơ,chỉ có vài cái cây kiểng.Cảm thấy bàn tay và đầu gối có chú đâu,có vẻ cô đã quỳ hơn nửa tiếng rồi.Trước mặt cô là 1 thiếu nữ đôi mươi,đôi mắt sắc bén nhưng không làm ảnh hưởng đến gương mặt đang ở tuổi xuân.Nàng ngồi kia,tư thế cao ngạo,hướng ánh mắt...có chút khinh bỉ về phía nàng.Lâm Thanh Hàn phiền chán nhìn con ngừi đang bị trói và quỳ kia.Đây là nữ nhi của Thượng Quốc Công,anh trai thì đang làm chức tể tướng,mẹ cô là em gái của cha nàng,là một người rất hiền hậu và tinh tế.Nhưng không hiểu sao đứa con thứ của họ lại khác biệt như vậy.Cả kinh đô đều biết cô,Cố Minh Hân,con gái thứ hai của phủ tướng quân.Được cha mẹ cưng chiều nên đâm ra cô lại quậy phá khắp kinh thành khiến ai ai cũng lắc đầu ngao ngán.Hôm nay cô lại phá đám buổi tiệc trà do nàng chủ trì nên nàng đành dùng vũ lực để dạy cho cô 1 bài học
Giọng nói lạnh băng của nàng vang lên:"Cố tiểu thư,ta nhớ đã nói với người không được quậy phá 1 lần.Nhưng có vẻ nó chưa đủ nhỉ?"
Cô thầm than không ổn,nguyên chủ làm gì mà ta phải chịu>﹏<.
"Ngước mặt lên!"Nàng quát
Cô ngước lên khiến nàng có chút...đơ.Không còn là vẻ trẻ con cứng đầu khi nãy,Minh Hân lúc này trông sắc bén,ngũ quan trở nên tinh xảo,đôi mắt rất ssaua thẳm và có chút...mĩ.Nàng lắc đầu tỉnh táo lại,nghiêm giọng nói:"Xét cho cùng đây sẽ lần cuối ta nhân nhượng.Nghe nói Cố tiểu thư đang được Quocoa Công đại nhân dạy võ.Như này đi,thử đấu 1 trận với cận vệ của ta.Nếu thắng thì sẽ được miễn phạt.
Như vớ được cộng rơm cứu mạng,cô đáp ngay:"A..a được."
Đối thủ của cô không mấy cao to,nhưng nhìn cũng biết là cao thủ.Trận đấu bắt đầu.Cô muốn thăm dò trước nên nhường tên kia vài quyền.Hắn di chuyển rất nhanh,thoát ẩn thoát hiện nhưng mọi chuyển động của hắn lại bị cô cho vào tầm mắt.Kinh nghiệm và nhãn quan lâu năm của 1 sát thủ khiến cô đoán biết được hành động của hắn.Cô nhẹ nghiêng người khiến hắn mất đà khi nhảy xuống rồi nhẹ nhàng đẩy 1 cái làm hắn ngả lăn quay.
"Quả nhiên không hổ là con gái của nhà võ,rất hay."Nàng vỗ tay nhưng trong lòng lại đề phòng cô vạn lần.Vừa nãy quan sát cô chiến đấu,nàng đã nhận ra cô có đầy kinh nghiệm trong việc chiến đấu.Cách cô quan sát và phán đoán tình huống nhanh gấp mấy lần nàng.
"Ta có thể về được chưa?"Cô đang cố gắng thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.
"Trừ khi Cố tiểu thư tiếp ta đã."Nói rồi nàng lao đến.Tốc dộ của nàng thuộc vào loại khủng.Cô và nàng cứ vờn nhau như vậy cho đến khi cô vô ý để nàng di chuyển ra phía sau lưng.Cô quay lại nhưng vì quán tính làm 2 phía di chuyển đối lập quá nhanh làm cô mất thăng bằng.Nàng nhận ra và nhanh chống bế được cô.
Tình thế hiện tại hết sức xấu hổ.Cô đang bế nàng,mùi vị dễ chịu phát ra từ cô làm nàng hơi ngơ ngác.Còn cô nãy giờ chỉ biết há hốc mồm ngắm nhìn xương quai xanh của nàng.Mất 1 lúc định thần,cô mới đỏ mặt nhớ lại tư thế ái muội của bản thân,vội nhảy xuống chạy mất.Nàng nhìn theo bóng lưng cả cô,vô giác nhếch môi,âm thầm lưu trữ cảm giác mềm mại vừa rồi.
Hiện tại
Nàng tham am lấn chiếm từng tất đất ngọt ngào từ miệng của cô,hài lòng khi môi cô đã sưng đỏ,nàng chuyển xuống gặm chiếc cổ trắng nõn nà.Minh Hân khó chịu,cố đẩy con đại cẩu đang gặm nhắm mình ra xa.Nàng nhăn mặt,đôi mắt tràn đầy ủy khuất làm cô tức giận:
"Người ủy khuất cái gì?Ta mới là người bị chiếm tiện nghi!"
Gương mặt nàng tối sầm lại:"Ra vậy.Thà nàng nói chuyện với Quý Phi còn hơn là thân cận với ta?"
Cô có chút cạn lời,đành ôm cổ nàng nói:"Đừng giận mà,ta thật là chỉ nói chuện bình thường với QUý phi thôi!"
Phải rồi,2 năm nay cô và nàng khá thân cận nên đâm ra 2 người điều sớm hiểu tâm ý của nhau.
Nàng ôm chặt cô,lấy hết tâm huyết nói:"Hân nhi,ta..thích nàng!"
Cô mỉm cười đáp lại:"Dạ!Muội biết từ lâu rồi?"
Nàng có chút ngạc nhiên:"Từ khi nào?"
Cô khẽ thì thầm bên tai nàng:"Bí mật ~"
Nàng cười nham hiểm:"Vậy được.Tâm ý đã thông.Nên làm việc chính rồi!"
Cô ngơ ngác:"Hả?Khoan.."Chưa hết câu thì đã bị đè ra ăn:))))
BÊN NGOÀI
Tuyết Nhi đỏ hết mặt.Cô nãy giờ xem trộn công chúa và Cố tiểu thư nên giờ đầu óc có chút không sáng lắm.Bỗng có 1 cánh tay vòng qua ôm lấy thân người mảnh khảnh của cô làm cô giật mình.Mùi hương quen thuộc làm cô nhận ra An,cận vệ của Cố tiểu thư.Từ ngày công chúa và Cố tiểu thư thân cận thì cô cũng tipees xúc với An rất nhiều.Mọi người nói An là 1 người lạnh lùng,khó gần.Nhưng cô lại thấy An rất dính cô.
"Tỷ làm gì vậy?"Cô ngượng ngùng
"Ôm muội!"An thẩn nhiên trả lời.
"Thả ta ra,được không?"Cô không có ý kiến gì,nhưng âm thanh trong phòng của 2 người kia làm cô đỏ hết mặt.
An cũng biết cô đang muốn nói gì,An cười cười rồi ôm cô lên,nhảy lên trên nóc nhà để ngắm trăng.
Giọng nói lạnh băng của nàng vang lên:"Cố tiểu thư,ta nhớ đã nói với người không được quậy phá 1 lần.Nhưng có vẻ nó chưa đủ nhỉ?"
Cô thầm than không ổn,nguyên chủ làm gì mà ta phải chịu>﹏<.
"Ngước mặt lên!"Nàng quát
Cô ngước lên khiến nàng có chút...đơ.Không còn là vẻ trẻ con cứng đầu khi nãy,Minh Hân lúc này trông sắc bén,ngũ quan trở nên tinh xảo,đôi mắt rất ssaua thẳm và có chút...mĩ.Nàng lắc đầu tỉnh táo lại,nghiêm giọng nói:"Xét cho cùng đây sẽ lần cuối ta nhân nhượng.Nghe nói Cố tiểu thư đang được Quocoa Công đại nhân dạy võ.Như này đi,thử đấu 1 trận với cận vệ của ta.Nếu thắng thì sẽ được miễn phạt.
Như vớ được cộng rơm cứu mạng,cô đáp ngay:"A..a được."
Đối thủ của cô không mấy cao to,nhưng nhìn cũng biết là cao thủ.Trận đấu bắt đầu.Cô muốn thăm dò trước nên nhường tên kia vài quyền.Hắn di chuyển rất nhanh,thoát ẩn thoát hiện nhưng mọi chuyển động của hắn lại bị cô cho vào tầm mắt.Kinh nghiệm và nhãn quan lâu năm của 1 sát thủ khiến cô đoán biết được hành động của hắn.Cô nhẹ nghiêng người khiến hắn mất đà khi nhảy xuống rồi nhẹ nhàng đẩy 1 cái làm hắn ngả lăn quay.
"Quả nhiên không hổ là con gái của nhà võ,rất hay."Nàng vỗ tay nhưng trong lòng lại đề phòng cô vạn lần.Vừa nãy quan sát cô chiến đấu,nàng đã nhận ra cô có đầy kinh nghiệm trong việc chiến đấu.Cách cô quan sát và phán đoán tình huống nhanh gấp mấy lần nàng.
"Ta có thể về được chưa?"Cô đang cố gắng thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.
"Trừ khi Cố tiểu thư tiếp ta đã."Nói rồi nàng lao đến.Tốc dộ của nàng thuộc vào loại khủng.Cô và nàng cứ vờn nhau như vậy cho đến khi cô vô ý để nàng di chuyển ra phía sau lưng.Cô quay lại nhưng vì quán tính làm 2 phía di chuyển đối lập quá nhanh làm cô mất thăng bằng.Nàng nhận ra và nhanh chống bế được cô.
Tình thế hiện tại hết sức xấu hổ.Cô đang bế nàng,mùi vị dễ chịu phát ra từ cô làm nàng hơi ngơ ngác.Còn cô nãy giờ chỉ biết há hốc mồm ngắm nhìn xương quai xanh của nàng.Mất 1 lúc định thần,cô mới đỏ mặt nhớ lại tư thế ái muội của bản thân,vội nhảy xuống chạy mất.Nàng nhìn theo bóng lưng cả cô,vô giác nhếch môi,âm thầm lưu trữ cảm giác mềm mại vừa rồi.
Hiện tại
Nàng tham am lấn chiếm từng tất đất ngọt ngào từ miệng của cô,hài lòng khi môi cô đã sưng đỏ,nàng chuyển xuống gặm chiếc cổ trắng nõn nà.Minh Hân khó chịu,cố đẩy con đại cẩu đang gặm nhắm mình ra xa.Nàng nhăn mặt,đôi mắt tràn đầy ủy khuất làm cô tức giận:
"Người ủy khuất cái gì?Ta mới là người bị chiếm tiện nghi!"
Gương mặt nàng tối sầm lại:"Ra vậy.Thà nàng nói chuyện với Quý Phi còn hơn là thân cận với ta?"
Cô có chút cạn lời,đành ôm cổ nàng nói:"Đừng giận mà,ta thật là chỉ nói chuện bình thường với QUý phi thôi!"
Phải rồi,2 năm nay cô và nàng khá thân cận nên đâm ra 2 người điều sớm hiểu tâm ý của nhau.
Nàng ôm chặt cô,lấy hết tâm huyết nói:"Hân nhi,ta..thích nàng!"
Cô mỉm cười đáp lại:"Dạ!Muội biết từ lâu rồi?"
Nàng có chút ngạc nhiên:"Từ khi nào?"
Cô khẽ thì thầm bên tai nàng:"Bí mật ~"
Nàng cười nham hiểm:"Vậy được.Tâm ý đã thông.Nên làm việc chính rồi!"
Cô ngơ ngác:"Hả?Khoan.."Chưa hết câu thì đã bị đè ra ăn:))))
BÊN NGOÀI
Tuyết Nhi đỏ hết mặt.Cô nãy giờ xem trộn công chúa và Cố tiểu thư nên giờ đầu óc có chút không sáng lắm.Bỗng có 1 cánh tay vòng qua ôm lấy thân người mảnh khảnh của cô làm cô giật mình.Mùi hương quen thuộc làm cô nhận ra An,cận vệ của Cố tiểu thư.Từ ngày công chúa và Cố tiểu thư thân cận thì cô cũng tipees xúc với An rất nhiều.Mọi người nói An là 1 người lạnh lùng,khó gần.Nhưng cô lại thấy An rất dính cô.
"Tỷ làm gì vậy?"Cô ngượng ngùng
"Ôm muội!"An thẩn nhiên trả lời.
"Thả ta ra,được không?"Cô không có ý kiến gì,nhưng âm thanh trong phòng của 2 người kia làm cô đỏ hết mặt.
An cũng biết cô đang muốn nói gì,An cười cười rồi ôm cô lên,nhảy lên trên nóc nhà để ngắm trăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.