Chương 673: Thế Giới Vô Vực
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Bởi vì khủng long lông vũ nên trong nhiều ngày con người ở khu quần cư đều không đi ra ngoài, cho đến khi xác nhận rằng chúng không trở lại thì họ mới tiếp tục hoạt động như bình thường.
Đám thỏ cũng hoạt động trở lại.
Sau đó, tất nhiên là con người lại tiếp tục săn thỏ.
Săn thỏ là một hoạt động rất thường xuyên của con người ở khu quần cư núi Bạch Nhai. Thật sự là đám thỏ kia quá giỏi sinh đẻ, dù là con người hay những con thú khác trên núi đi săn chúng, dù có giết chúng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không giết hết. Trên sườn núi khắp nơi đều là hang thỏ, con người chỉ cần không cẩn thận là sẽ rơi vào hố thỏ và không thể trèo lên được.
Trì Am cảm thấy thực ra loài thỏ trong thế giới này cũng giống như thực vật, chúng đã được kích thích, vừa ra khỏi tổ là có thể đột nhiên trở thành kích thước của khủng long, sinh sản còn tốt hơn cả heo, ăn thế nào cũng không hết được.
Lần này không có khủng long lông vũ nên quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Chỉ nửa ngày là người đàn ông nào đó đã một mình giết năm con thỏ, những người khác cũng hợp sức giết ba con.
Tám con thỏ to như khủng long chồng chất một chỗ trông rất đồ sộ. Khi đám người cùng nhau xếp những con thỏ lên xe, Trì Am liền kéo Tư Ngang đến nói chuyện với Tư Ngôn.
“Đúng rồi, hôm đó là thứ gì đã đuổi khủng long lông vũ đi vậy?” Trì Am thuận miệng hỏi một câu.
Khi Trì Am mở miệng thì những người đang bận rộn xung quanh rõ ràng cũng vểnh tai lên nghe ngóng.
Tư Ngôn làm như không phát hiện ra, cười nói: “Tôi cũng không biết. Là đại nhân mang về, là rễ của một loại thực vật, sau khi phơi khô thì nghiền thành bột, có thể xua đuổi mấy loại chim chóc hung dữ, rất hữu dụng. Nơi nó mọc tương đối xa, chỉ có đại nhân mới có thể tìm lại được, dù sao anh ấy cũng có đại bàng mà...”
Tư Ngôn nói chuyện không chỉ giải thích cho Trì Am, mà còn là nói cho những người có mặt nghe thấy.
Ngày đó người ở thế giới chiều không gian thứ ba đã dùng một thứ bột để xua đuổi khủng long lông vũ, người trong khu tụcư cũng rất chú ý đến việc này. Có lẽ họ đã hỏi Tư Ngôn rồi nhưng không may là tính cách của Tư Ngôn cũng không được bình thường cho lắm, nói qua tránh lại rồi cuối cùng lại thành trả vấn đề ngược trở về người hỏi.
Hơn nữa, không phải Tư Ngôn không chịu nói mà quả thực đúng như lời anh ta nói, thứ này là do Tư Ngang mang về, thậm chí bọn họ cũng không biết nó đến từ đâu hay là loại rễ cây gì.
Mọi người đều biết người đàn ông kia bị coi là mất trí sống trong thế giới của riêng mình. Anh hầu như không bao giờ giao tiếp với người khác và cũng không có cách nào để giao tiếp với anh một cách bình thường. Ngay cả Tư Ngôn là phó quan thân thiết nhất với anh mà hầu hết thời gian cũng không biết anh đi đến đâu, đang làm gì.
Mỗi lần anh mang thứ gì đó từ bên ngoài về đều thản nhiên ném cho Tư Ngôn như ném rác, nếu Tư Ngôn không biết tính người đàn ông này và biết anh sẽ không mang những thứ vô dụng về cho mình thì đã coi đống đồ đó như rác để xử lý rồi.
Sau nhiều lần thử nghiệm họ mới biết công dụng của những thứ đó.
Đương nhiên hành động của Tư Ngôn lần này cũng vì muốn tạo đà cho Tư Ngang.
Nhiều người trong khu tụ cư sợ Tư Ngang, cho rằng anh là tên điên giết người, thậm chí có người còn có ý định đuổi anh ra khỏi khu tụ cư, mặc dù cuối cùng không giải quyết được gì nhưng Tư Ngôn vẫn ghi nhớ trong lòng.
Vì để Tư Ngang có thể sống tốt trong khu tụ cư mà Tư Ngôn đã lên kế hoạch rất kỹ.
Nghe Tư Ngôn giải thích, ánh mắt của mọi người không khỏi tập trung vào người đàn ông đang ngồi uống nước trên một tảng đá.
Lúc anh im lặng mi mắt hơi rủ xuống, hàng mi dài che đi đôi mắt khát máu kia thì trông rất đẹp, như một bức tranh khiến tim người ta phải đập thình thịch.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi.
Khi thấy anh ngẩng đầu nhìn qua, cả đám người đều thót tim, không dám nhìn nữa, đồng thời cũng xua tan suy nghĩ trước đó.
Mặc dù khủng long lông vũ rất đáng sợ, nhưng chỉ cần cẩn thận không khiêu khích chúng thì tính mạng sẽ không gặp nguy hiểm. Còn người đàn ông này thì đang sống trong cùng khu tụ cư với họ, nếu khiêu khích anh thì sẽ chết như thế nào cũng không biết.
Trì Am liếc nhìn Tư Ngôn đang cười tủm tỉm, trong lòng cũng hiểu được tại sao anh ta lại trở thành phó quan của người đàn ông kia, anh ta thật sự rất xảo quyệt.
Đám người tạm thời giải quyết nguy cơ tiềm ẩn từ đám thỏ bị trúng hoóc môn tăng trưởng, nghe nói là mối nguy tiềm ẩn này cứ hai tuần một lần lại phải giải quyết, sau đó họ đi tới sơn cốc cách đó không xa để thu hoạch lúa mì.
Trì Am đang cần điểm cống hiến, vì vậy cô cũng đã đăng ký tham gia.
Người đàn ông nào đó nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đỏ như máu, nhấn mạnh: “Anh có điểm cống hiến.”
“... Đó là của anh.” Trì Am trả lời.
“Anh nuôi em.”
“Cảm ơn, nhưng em thích chạy ở ngoài cơ.”
Người đàn ông nhìn cô mặt không đổi sắc, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trì Am thấy anh suy nghĩ đăm chiêu thì giơ tay ra sờ đầu anh rồi bị anh dang tay ra ôm vào lòng, tiếp tục suy nghĩ, vừa ôm vừa nghĩ thoải mái hơn hả?
Trì Am nhìn anh không nói nên lời, những người ở thế giới không gian thứ ba đều nhìn trời, nhìn đất, nhìn cảnh vật, chỉ có không nhìn họ.
Đám thỏ cũng hoạt động trở lại.
Sau đó, tất nhiên là con người lại tiếp tục săn thỏ.
Săn thỏ là một hoạt động rất thường xuyên của con người ở khu quần cư núi Bạch Nhai. Thật sự là đám thỏ kia quá giỏi sinh đẻ, dù là con người hay những con thú khác trên núi đi săn chúng, dù có giết chúng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không giết hết. Trên sườn núi khắp nơi đều là hang thỏ, con người chỉ cần không cẩn thận là sẽ rơi vào hố thỏ và không thể trèo lên được.
Trì Am cảm thấy thực ra loài thỏ trong thế giới này cũng giống như thực vật, chúng đã được kích thích, vừa ra khỏi tổ là có thể đột nhiên trở thành kích thước của khủng long, sinh sản còn tốt hơn cả heo, ăn thế nào cũng không hết được.
Lần này không có khủng long lông vũ nên quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Chỉ nửa ngày là người đàn ông nào đó đã một mình giết năm con thỏ, những người khác cũng hợp sức giết ba con.
Tám con thỏ to như khủng long chồng chất một chỗ trông rất đồ sộ. Khi đám người cùng nhau xếp những con thỏ lên xe, Trì Am liền kéo Tư Ngang đến nói chuyện với Tư Ngôn.
“Đúng rồi, hôm đó là thứ gì đã đuổi khủng long lông vũ đi vậy?” Trì Am thuận miệng hỏi một câu.
Khi Trì Am mở miệng thì những người đang bận rộn xung quanh rõ ràng cũng vểnh tai lên nghe ngóng.
Tư Ngôn làm như không phát hiện ra, cười nói: “Tôi cũng không biết. Là đại nhân mang về, là rễ của một loại thực vật, sau khi phơi khô thì nghiền thành bột, có thể xua đuổi mấy loại chim chóc hung dữ, rất hữu dụng. Nơi nó mọc tương đối xa, chỉ có đại nhân mới có thể tìm lại được, dù sao anh ấy cũng có đại bàng mà...”
Tư Ngôn nói chuyện không chỉ giải thích cho Trì Am, mà còn là nói cho những người có mặt nghe thấy.
Ngày đó người ở thế giới chiều không gian thứ ba đã dùng một thứ bột để xua đuổi khủng long lông vũ, người trong khu tụcư cũng rất chú ý đến việc này. Có lẽ họ đã hỏi Tư Ngôn rồi nhưng không may là tính cách của Tư Ngôn cũng không được bình thường cho lắm, nói qua tránh lại rồi cuối cùng lại thành trả vấn đề ngược trở về người hỏi.
Hơn nữa, không phải Tư Ngôn không chịu nói mà quả thực đúng như lời anh ta nói, thứ này là do Tư Ngang mang về, thậm chí bọn họ cũng không biết nó đến từ đâu hay là loại rễ cây gì.
Mọi người đều biết người đàn ông kia bị coi là mất trí sống trong thế giới của riêng mình. Anh hầu như không bao giờ giao tiếp với người khác và cũng không có cách nào để giao tiếp với anh một cách bình thường. Ngay cả Tư Ngôn là phó quan thân thiết nhất với anh mà hầu hết thời gian cũng không biết anh đi đến đâu, đang làm gì.
Mỗi lần anh mang thứ gì đó từ bên ngoài về đều thản nhiên ném cho Tư Ngôn như ném rác, nếu Tư Ngôn không biết tính người đàn ông này và biết anh sẽ không mang những thứ vô dụng về cho mình thì đã coi đống đồ đó như rác để xử lý rồi.
Sau nhiều lần thử nghiệm họ mới biết công dụng của những thứ đó.
Đương nhiên hành động của Tư Ngôn lần này cũng vì muốn tạo đà cho Tư Ngang.
Nhiều người trong khu tụ cư sợ Tư Ngang, cho rằng anh là tên điên giết người, thậm chí có người còn có ý định đuổi anh ra khỏi khu tụ cư, mặc dù cuối cùng không giải quyết được gì nhưng Tư Ngôn vẫn ghi nhớ trong lòng.
Vì để Tư Ngang có thể sống tốt trong khu tụ cư mà Tư Ngôn đã lên kế hoạch rất kỹ.
Nghe Tư Ngôn giải thích, ánh mắt của mọi người không khỏi tập trung vào người đàn ông đang ngồi uống nước trên một tảng đá.
Lúc anh im lặng mi mắt hơi rủ xuống, hàng mi dài che đi đôi mắt khát máu kia thì trông rất đẹp, như một bức tranh khiến tim người ta phải đập thình thịch.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi.
Khi thấy anh ngẩng đầu nhìn qua, cả đám người đều thót tim, không dám nhìn nữa, đồng thời cũng xua tan suy nghĩ trước đó.
Mặc dù khủng long lông vũ rất đáng sợ, nhưng chỉ cần cẩn thận không khiêu khích chúng thì tính mạng sẽ không gặp nguy hiểm. Còn người đàn ông này thì đang sống trong cùng khu tụ cư với họ, nếu khiêu khích anh thì sẽ chết như thế nào cũng không biết.
Trì Am liếc nhìn Tư Ngôn đang cười tủm tỉm, trong lòng cũng hiểu được tại sao anh ta lại trở thành phó quan của người đàn ông kia, anh ta thật sự rất xảo quyệt.
Đám người tạm thời giải quyết nguy cơ tiềm ẩn từ đám thỏ bị trúng hoóc môn tăng trưởng, nghe nói là mối nguy tiềm ẩn này cứ hai tuần một lần lại phải giải quyết, sau đó họ đi tới sơn cốc cách đó không xa để thu hoạch lúa mì.
Trì Am đang cần điểm cống hiến, vì vậy cô cũng đã đăng ký tham gia.
Người đàn ông nào đó nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đỏ như máu, nhấn mạnh: “Anh có điểm cống hiến.”
“... Đó là của anh.” Trì Am trả lời.
“Anh nuôi em.”
“Cảm ơn, nhưng em thích chạy ở ngoài cơ.”
Người đàn ông nhìn cô mặt không đổi sắc, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trì Am thấy anh suy nghĩ đăm chiêu thì giơ tay ra sờ đầu anh rồi bị anh dang tay ra ôm vào lòng, tiếp tục suy nghĩ, vừa ôm vừa nghĩ thoải mái hơn hả?
Trì Am nhìn anh không nói nên lời, những người ở thế giới không gian thứ ba đều nhìn trời, nhìn đất, nhìn cảnh vật, chỉ có không nhìn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.