Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 686: Thế Giới Vô Vực

Vụ Thỉ Dực

26/01/2024

Udo đi đầu vẻ mặt khó nhìn, những người khác cũng không đẹp đi đâu được.

Lúc này đoàn người tránh trong khe núi nhỏ hẹp, nhìn đám động vật điên cuồng chạy qua bên ngoài, mặt đất rung ầm ầm như động đất, dọa cho bọn họ xanh cả mặt.

Hình ảnh vạn mã bôn đằng thật sự đồ sộ, nhưng khi cả đám ngựa đều có thể tích như khủng long chạy chồm mà qua thì không chỉ có đồ sộ thôi đâu, còn đáng sợ nữa.

Những người chưa tránh kịp cứ như vậy bị dẫm chết.

Chạng vạng, đoàn người vừa mệt vừa đói tránh trong sơn động nghỉ ngơi.

Lúc này tất cả mọi người đều có cảm giác như khi vừa tiến vào Thế giới vô vực, bị một đám động vật to lớn dọa chết khiếp, ban đêm chỉ có thể lạnh run tránh trong sơn động vượt qua vậy.

Thế giới vô vực thật sự nguy hiểm tột cùng, nguy hiểm này chính là từ chúng động vật khổng lồ mà ra. Dù là động vật ăn cỏ dịu ngoan, chỉ cần tùy ý nhấc chân là có thể mang tới tai họa ngập đầu cho bọn họ.

Trì Am nhận lấy khăn mặt Tư Ngang vừa vắt sạch cho để lau mặt, vừa lau vừa mượn ánh lửa quan sát anh, phát hiện mảnh đỏ thản nhiên trong mắt anh thì không nhịn được vươn tay bắt lấy vai anh.

Tư Ngang cúi đầu, im lặng nhìn cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

Trì Am thở sâu, im lặng dựa trong lòng anh.

Durer cách đó không xa thấy cảnh này, ánh mắt hơi trầm xuống.

Cố Duy vỗ vỗ bả vai anh ta như đang an ủi, hai người đứng dậy, đi đến dòng suối gần đó bổ sung chút nước, thuận tiện thả lỏng một chút.

“Durer, anh nói chúng ta có thể lấy được chìa khóa không?” Cố Duy đột nhiên hỏi.

Durer nhìn chằm chằm ảnh ngược trong nước, không hé răng.

Vẻ mặt Cố Duy cũng hờ hững không đổi, năm năm giãy dụa sinh tồn hiến anh ta thoạt nhìn càng thêm trầm ổn. Anh ta nói tiếp: “Nếu không chiếm được, đành phải đoạt…”



Durer ‘ừ’ một tiếng, ngẩng đầu nhìn đồng bạn: “Mỗi thế giới chỉ có một chiếc chìa, đến lúc ấy cướp của người khác đi.”

Cố Duy gật đầu.

Rất ít có người biết, tuy mỗi thế giới chỉ có một chiếc chìa khóa, nhưng hoàn toàn có thể cướp chìa của người thế giới khác, sau đó trở lại thế giới của mình.

Cố Duy biết được chuyện này cũng là vì có một người lớn tuổi trong nhà từng thuận lợi từ Thế giới vô vực trở về nhà nói cho anh ta. Vị trưởng bối kia không thể cướp được chìa khóa thế giới chiều không gian thứ mười lăm, nhưng trùng hợp thế nào lại lấy được chìa khóa của người ở thế giới khác. Không ngờ cầm thứ kia lại vẫn có thể trở về thế giới của chính mình.

Rất ít có người biết, đều cho rằng chỉ có chìa khóa cổng tương ứng mới có thể dẫn về thế giới cũ.

Thời gian kế đó, bọn họ tiếp tục di chuyển ngoài vùng hoang dã nguy hiểm trùng trùng.

Trải qua muôn ngàn khó khăn, tốn nhiều hơn ba ngày so với thời gian dự tính, đoàn người mới tới bờ biển.

Khi gió biển nhẹ nhàng khoan khoái phả vào mặt, cả nhóm người phấn chấn tinh thần. Hiện tại vừa lúc là buổi trưa, trên bờ cát cũng không có nhiều sinh vật biển hoạt động, những sò, hến lác đác rơi rụng trên bờ cát thoạt nhìn tựa như từng khối nham thạch thật lớn, rất dễ khiến người ta coi chúng như những tảng đá không có sinh mệnh.

Không chỉ đoàn người bọn họ tiến tới bờ biển, người của hai khu tụ cư khác cũng nhanh chóng tới nơi. Số người của bọn họ không đồng đều, tề tụ ở bờ biển, ước chừng hai ngàn người gì đó.

Hai ngàn người tranh đoạt một trăm linh năm chìa khóa, tỉ lệ không nhỏ chút nào.

Tính tới bây giờ, tổng cộng có một trăm linh năm thế giới liên kết với Thế giới vô vực. Nghe đâu mỗi vài lần năm năm, số lượng này sẽ tăng trưởng một lần, không biết cuối cùng sẽ tăng đến bao nhiêu thế giới song song.

Quan hệ giữa ba khu tụ cư nhân loại cũng không hữu hảo, vừa thấy nhau đã dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, sau đó tìm kiếm nơi có thể nghỉ ngơi ở gần đó.

Trì Am nhìn mặt biển xung quanh, không thể phán đoán có phải bờ biển mình thường tới cùng Tư Ngang hay không, bởi vì thoạt nhìn hoàn cảnh rất giống.

Tuy có đại bàng khổng lồ có thể chở bọn họ thoải mái bay, nhưng bọn họ cũng không biết nơi chìa khóa xuất hiện nên chỉ có thể theo mọi người đi ra, vất vả một đường cũng xem như một lần rèn luyện.

“Chúng ta tới sớm, lúc này chìa khóa cửa còn chưa xuất hiện.” Tư Ngôn nói với Trì Am.

Trì Am nhìn mặt biển phẳng lặng: “Trước kia anh từng tham gia cướp đoạt chìa khóa chưa?”



“Chưa từng, nhưng tôi biết trình tự đại khái.” Tư Ngôn trả lời, thấy cô nhìn qua thì nở nụ cười bất đắc dĩ, tiếp tục nói: “Cô cũng biết tình huống của đại nhân lúc trước đấy. Nếu ngài ấy mãi không thay đổi thì chúng tôi sẽ không tham gia, dù có lấy được chìa khóa cổng thì tình hình của ngài ấy như vậy cũng không trở về được. Lần này trông ngài ấy khá hơn nhiều nên chúng tôi mới quyết định tiến tới tham gia.”

Trì Am ‘ừ’ một tiếng, tiếp tục hỏi: “Trình tự thế nào?”

Tư Ngôn nhỏ giọng nói thầm: “Mỗi năm, thời gian cánh cổng Thế giới vô vực mở ra là tháng năm, chìa khóa cổng sẽ xuất hiện giữa tháng tư. Mà trong khoảng thời gian này, nhân loại phải kiên nhẫn chờ đợi. Khi chìa khóa cửa xuất hiện, cả Thế giới vô vực đều sẽ chấn động xem như nhắc nhở chúng ta. Đến lúc ấy chúng ta cần mau chóng tìm kiếm được nó, bằng không sẽ bị người khác đoạt trước.”

Trì Am cảm thấy lời này nghe có vẻ hơi ảo. Cả trời đất đều chấn động? Sao càng ngày càng cảm thấy thật ra Thế giới vô vực có một ý chí tồn tại vậy?

Hai người đang thì thầm bàn tán thì thấy Tư Ngang ôm một quả trứng không biết của con gì về.

Anh lạnh nhạt nhìn hai người đang kề tai nói nhỏ, hai người vội vàng tách ra, ra vẻ không có chuyện gì nhìn anh.

Tư Ngang ném trứng cho Tư Ngôn, kéo Trì Am rời đi.

Hai người dẫm trên bờ cát mềm mại, có rất nhiều người giống với bọn họ, nhìn như nhàn nhã, nhưng thật ra là đang tra xét địa hình xung quanh và tìm kiếm nơi có khả năng xuất hiện chìa khóa nhất.

So với bọn họ, Tư Ngang có vẻ không hề nghĩ ngợi gì nhiều, kéo cô đến nơi tương đối hẻo lánh, ngồi trên một tảng đá biển thật lớn nhìn ra biển lam sâu thẳm phía xa.

Hai người ngồi hóng gió biển, im lặng nhìn xa xa, hưởng thụ thời gian an bình bên nhau hiếm hoi.

Sau một lúc lâu, Tư Ngang chợt nói: “Lần này em trở lại thế giới chiều không gian thứ mười lăm, khi nào sẽ trở lại?”

“Chắc phải chờ lần Thế giới vô vực mở cửa lần tới.” Trì Am tận lực giải thích: “Mỗi lần Thế giới vô vực mở cửa, người bên ngoài tiến vào, người bên trong đi ra, là giao thoa xen kẽ. Nếu muốn tiến vào lần nữa thì phải chờ thêm năm năm.”

Tư Ngang quay đầu nhìn cô, dùng ánh mắt vẫn phủ một lớp màu máu nhàn nhạt khóa chặt cô: “Được, anh chờ em năm năm!”

Trì Am ‘vâng’ một tiếng, lại nghĩ tới tình huống thế giới chiều không gian thứ ba. Anh thật sự có thể xử lý hoàn toàn trong vòng năm năm sao? Muốn chấm dứt một cuộc chiến mấy trăm năm không phải việc dễ dàng.

Tư Ngang không hề băn khoăn chuyện này. Anh ôm cô vào lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, dùng giọng nói dịu dàng khác thường nói: “Nếu năm năm sau em không tới, chắc em cũng hiểu anh sẽ biến thành dáng vẻ gì rồi đúng không.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook