Xuyên Nhanh, Tất Cả Các Nam Phụ Đều Là Của Ta (H)
Chương 8: Đại Tiểu Thư Hào Môn Bị Thoái Hôn (7)
Phong Lưu Li Đích Hạ Thiên
13/05/2022
"A, cô không có mắt à, đụng phải tôi..." Một tiếng nữ sắc bén vang lên.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý..." Một giọng nữ khác hơi mang theo nức nở.
Tô Vân Lạc vừa vặn ở phụ cận, cô đến gần nhìn, nhìn thấy một cô gái diện mạo quyến rũ hùng hổ mắng một cô gái khác đụng phải mình. Mà cô gái kia thì liều mạng xin lỗi, đáng tiếc là lời xin lỗi của cô cũng không được chấp nhận.
"Cô làm quần áo tôi thế này, nói một câu xin lỗi là được sao? Tôi mặc kệ, cô nhất định phải bồi thường cho tôi..." Cô gái quyến rũ không chịu tha cho.
Cô gái kia ngẩng đầu, Tô Vân Lạc mới thấy rõ: Đó không phải là Mục Vũ Tình sao? Tề Vân Hiên đi đâu vậy? Làm sao lại để cho Mục Vũ Tình ở chỗ này bị người ta khi dễ đây?
"Vậy... cô, cô nghĩ... nên như thế nào?" Mục Vũ Tình sợ hãi mở miệng hỏi.
Con ngươi cô gái quyến rũ đảo quanh, "Như vậy đi, nhìn bộ dạng nghèo nàn của cô chỉ sợ là bồi thường không nổi bộ y phục này, tôi đại nhân có đại lượng, chỉ cần cô hiện tại quỳ xuống dập đầu nhận sai là được..."
Mục Vũ Tình vẻ mặt khiếp sợ: yêu cầu này không khỏi cũng quá đáng rồi?
Cô gái quyến rũ vẻ mặt tràn đầy khí thế, "Thế nào? Cô không muốn sao? Được thôi vậy cô đền tiền đi, 10 triệu..." Cô gái quyến rũ mở miệng.
Cô gái này rất rõ ràng đang làm khó Mục Vũ Tình, nhưng mà chung quanh lại không có ai chịu giúp Mục Vũ Tình nói chuyện. Mục Vũ Tình cảm thấy rất uất ức, gấp đến độ muốn khóc. Lúc này, cô ta nhìn thấy Tô Vân Lạc đứng cách đó không xa, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cô.
Tô Vân Lạc thở dài một hơi: Cô thật sự rất muốn mặc kệ, nhưng mà Mục Vũ Tình đều cầu cứu cô, quên đi, liền giúp cô ta vậy.
Cô đi tới bên cạnh Mục Vũ Tình, "Vị tiểu thư này, cô ấy đều xin lỗi cô rồi mà, hơn nữa quần áo của cô ấy cũng bị bẩn, tôi thấy các cô mỗi người liền lui một bước đi..."
"Cô là cái thá g...a..." Cô gái quyến rũ nói đến một nửa, mới thấy rõ là Tô Vân Lạc, "Tô. Tô tiểu thư..."
"Vị tiểu thư này, Mục tiểu thư cũng không phải cố ý đụng phải cô, hơn nữa cô ấy đều xin lỗi cô, cô liền tha thứ cho cô ấy đi..." Tô Vân Lạc lại tiếp tục mở miệng.
"Lạc Lạc, đã xảy ra chuyện gì thế?" Ôn Nam Cẩn nhìn thấy bên này xôn xao, đi tới.
Khuôn mặt cô gái quyến rũ lập tức thay đổi, Tô gia cùng Ôn gia đều là thứ mình không thể trêu vào, hơn nữa doanh nghiệp nhà mình cùng Ôn gia còn có hợp tác, cũng không thể bởi vì nữ nhân như vậy mà đắc tội hai nhà này.
"Quên đi, nể mặt Tô tiểu thư, tôi sẽ không so đo với cô ta nữa..." Cô gái quyến rũ cứng miệng mở miệng.
"Vậy, cảm ơn vị tiểu thư này..." Tô Vân Lạc lộ ra một nụ cười nhạt.
Mọi thứ đã được giải quyết, tất cả mọi người lại tách ra.
"Tô tiểu thư, cám ơn cô..." Mục Vũ Tình cảm ơn cô.
Tô Vân Lạc lắc đầu, "Lễ phục của cô bị bẩn rồi, cần tôi dẫn cô đến phòng thay đồ không?" Vậy thì phiền Tô tiểu thư..."
Mục Vũ Tình yếu ớt mở miệng.
"Anh Nam Cẩn, em dẫn cô ấy đi xử lý một chút, đợi lát nữa lại tới tìm anh..." Ôn Nam Cẩn gật đầu đồng ý.
Trong phòng thay đồ.
Tô Vân Lạc cẩn thận giúp cô ta xử lý vết bẩn trong lễ phục, "Mục tiểu thư, xong..." Tô Vân Lạc ngẩng đầu, phát hiện Mục Vũ Tình ngơ ngác nhìn cô.
"Mục tiểu thư, Mục tiểu thư..." Tô Vân Lạc đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô ta.
Mục Vũ Tình phục hồi tinh thần lại, hơi có chút đỏ mặt, "Tô tiểu thư, vừa rồi thật sự làm phiền cô..."
"Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi..." Tô Vân Lạc cười mở miệng.
Mục Vũ Tình do dự trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng,"Tô tiểu thư, thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý phá hoại chuyện cô và tổng giám đốc. Lúc trước tôi thật sự không biết hai người có hôn ước... Tôi... Tôi chỉ là..."
Mục Vũ Tình muốn giải thích, nhưng càng giải thích càng loạn, gấp đến mức không biết phải làm thế nào cho phải, Tô Vân Lạc mở miệng, "Mục tiểu thư, cô không cần giải thích, tôi đã không còn thích anh ta nữa rồi, hơn nữa hôn ước cũng giải trừ, hiện tại tôi và anh ta không có bất kỳ quan hệ gì, cho nên cô có thể yên tâm ở cùng một chỗ với anh ta..."
"Tô tiểu thư..." Mục Vũ Tình kinh ngạc nhìn cô.
Tô Vân Lạc lộ ra một nụ cười, "Còn có chuyện gì sao..."
"Không có... Không còn nữa..." Mục Vũ Tình mở miệng.
Lúc Tô Vân Lạc đi ra khỏi phòng thay đồ, bữa tiệc từ thiện sắp bắt đầu. Tô Vân Lạc tìm được Ôn Nam Cẩn, ngồi xuống bên cạnh anh.
Đêm từ thiện này là đấu giá vật phẩm, đem số tiền quyên góp được quyên góp cho vùng núi.
Lượt đấu giá đầu tiên là một chiếc bình cổ với giá khởi điểm 500 ngàn, cuối cùng được một người đàn ông trung niên mua với giá 2 triệu. ‘
Tiếp theo là tranh chữ, tác phẩm của Từ Bi Hồng. Giá khởi điểm là 1 triệu, cuối cùng được bán với giá 3 triệu.
Càng về sau giá khởi điểm của vật phẩm đấu giá càng cao. Chờ đến khi vật phẩm đấu giá cuối cùng được đưa lên, tất cả phụ nữ ở đây đều hít một hơi khí lạnh: là một sợi dây chuyền kim cương màu hồng, dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra ánh sáng chói mắt.
"Sợi dây chuyền này thật xinh đẹp..." Tô Vân Lạc không khỏi phát ra một tiếng tán thưởng.
"Em thích không?" Ôn Nam Cẩn mở miệng hỏi.
"Có một chút thích, nhưng mà khẳng định rất đắt, nhìn một chút là tốt rồi..." Tô Vân Lạc trả lời.
Quả nhiên, sợi dây chuyền này có giá khởi điểm là 15 triệu. Tô Vân Lạc vốn tưởng rằng không có bao nhiêu người sẽ muốn mua, không nghĩ tới lại có rất nhiều người báo giá.
"20 triệu"
"23 triệu"...
"50 triệu"
“Còn ai muốn tăng giá không? 50 triệu lần một, 50 triệu lần hai...”
Đang lúc quan đấu giá muốn gõ búa thành giao, Tô Vân Lạc nhìn thấy Ôn Nam Cẩn bên cạnh giơ tấm biển trong tay lên, thản nhiên nói ra, "80 triệu..."
"Trời ạ, đã kêu đến 80 triệu rồi, còn có ai muốn tăng giá nữa không? 80 triệu lần một, lần hai...giao dịch!”
Người bán đấu giá gõ búa định bảng, "Chúc mừng vị tiên sinh này đã mua được viên kim cương này với giá 80 triệu...”
Ôn Nam Cẩn bình tĩnh thong dong đi lên, từ trong tay quan đấu giá nhận lấy hộp đựng sợi dây chuyền kim cương.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý..." Một giọng nữ khác hơi mang theo nức nở.
Tô Vân Lạc vừa vặn ở phụ cận, cô đến gần nhìn, nhìn thấy một cô gái diện mạo quyến rũ hùng hổ mắng một cô gái khác đụng phải mình. Mà cô gái kia thì liều mạng xin lỗi, đáng tiếc là lời xin lỗi của cô cũng không được chấp nhận.
"Cô làm quần áo tôi thế này, nói một câu xin lỗi là được sao? Tôi mặc kệ, cô nhất định phải bồi thường cho tôi..." Cô gái quyến rũ không chịu tha cho.
Cô gái kia ngẩng đầu, Tô Vân Lạc mới thấy rõ: Đó không phải là Mục Vũ Tình sao? Tề Vân Hiên đi đâu vậy? Làm sao lại để cho Mục Vũ Tình ở chỗ này bị người ta khi dễ đây?
"Vậy... cô, cô nghĩ... nên như thế nào?" Mục Vũ Tình sợ hãi mở miệng hỏi.
Con ngươi cô gái quyến rũ đảo quanh, "Như vậy đi, nhìn bộ dạng nghèo nàn của cô chỉ sợ là bồi thường không nổi bộ y phục này, tôi đại nhân có đại lượng, chỉ cần cô hiện tại quỳ xuống dập đầu nhận sai là được..."
Mục Vũ Tình vẻ mặt khiếp sợ: yêu cầu này không khỏi cũng quá đáng rồi?
Cô gái quyến rũ vẻ mặt tràn đầy khí thế, "Thế nào? Cô không muốn sao? Được thôi vậy cô đền tiền đi, 10 triệu..." Cô gái quyến rũ mở miệng.
Cô gái này rất rõ ràng đang làm khó Mục Vũ Tình, nhưng mà chung quanh lại không có ai chịu giúp Mục Vũ Tình nói chuyện. Mục Vũ Tình cảm thấy rất uất ức, gấp đến độ muốn khóc. Lúc này, cô ta nhìn thấy Tô Vân Lạc đứng cách đó không xa, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cô.
Tô Vân Lạc thở dài một hơi: Cô thật sự rất muốn mặc kệ, nhưng mà Mục Vũ Tình đều cầu cứu cô, quên đi, liền giúp cô ta vậy.
Cô đi tới bên cạnh Mục Vũ Tình, "Vị tiểu thư này, cô ấy đều xin lỗi cô rồi mà, hơn nữa quần áo của cô ấy cũng bị bẩn, tôi thấy các cô mỗi người liền lui một bước đi..."
"Cô là cái thá g...a..." Cô gái quyến rũ nói đến một nửa, mới thấy rõ là Tô Vân Lạc, "Tô. Tô tiểu thư..."
"Vị tiểu thư này, Mục tiểu thư cũng không phải cố ý đụng phải cô, hơn nữa cô ấy đều xin lỗi cô, cô liền tha thứ cho cô ấy đi..." Tô Vân Lạc lại tiếp tục mở miệng.
"Lạc Lạc, đã xảy ra chuyện gì thế?" Ôn Nam Cẩn nhìn thấy bên này xôn xao, đi tới.
Khuôn mặt cô gái quyến rũ lập tức thay đổi, Tô gia cùng Ôn gia đều là thứ mình không thể trêu vào, hơn nữa doanh nghiệp nhà mình cùng Ôn gia còn có hợp tác, cũng không thể bởi vì nữ nhân như vậy mà đắc tội hai nhà này.
"Quên đi, nể mặt Tô tiểu thư, tôi sẽ không so đo với cô ta nữa..." Cô gái quyến rũ cứng miệng mở miệng.
"Vậy, cảm ơn vị tiểu thư này..." Tô Vân Lạc lộ ra một nụ cười nhạt.
Mọi thứ đã được giải quyết, tất cả mọi người lại tách ra.
"Tô tiểu thư, cám ơn cô..." Mục Vũ Tình cảm ơn cô.
Tô Vân Lạc lắc đầu, "Lễ phục của cô bị bẩn rồi, cần tôi dẫn cô đến phòng thay đồ không?" Vậy thì phiền Tô tiểu thư..."
Mục Vũ Tình yếu ớt mở miệng.
"Anh Nam Cẩn, em dẫn cô ấy đi xử lý một chút, đợi lát nữa lại tới tìm anh..." Ôn Nam Cẩn gật đầu đồng ý.
Trong phòng thay đồ.
Tô Vân Lạc cẩn thận giúp cô ta xử lý vết bẩn trong lễ phục, "Mục tiểu thư, xong..." Tô Vân Lạc ngẩng đầu, phát hiện Mục Vũ Tình ngơ ngác nhìn cô.
"Mục tiểu thư, Mục tiểu thư..." Tô Vân Lạc đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô ta.
Mục Vũ Tình phục hồi tinh thần lại, hơi có chút đỏ mặt, "Tô tiểu thư, vừa rồi thật sự làm phiền cô..."
"Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi..." Tô Vân Lạc cười mở miệng.
Mục Vũ Tình do dự trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng,"Tô tiểu thư, thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý phá hoại chuyện cô và tổng giám đốc. Lúc trước tôi thật sự không biết hai người có hôn ước... Tôi... Tôi chỉ là..."
Mục Vũ Tình muốn giải thích, nhưng càng giải thích càng loạn, gấp đến mức không biết phải làm thế nào cho phải, Tô Vân Lạc mở miệng, "Mục tiểu thư, cô không cần giải thích, tôi đã không còn thích anh ta nữa rồi, hơn nữa hôn ước cũng giải trừ, hiện tại tôi và anh ta không có bất kỳ quan hệ gì, cho nên cô có thể yên tâm ở cùng một chỗ với anh ta..."
"Tô tiểu thư..." Mục Vũ Tình kinh ngạc nhìn cô.
Tô Vân Lạc lộ ra một nụ cười, "Còn có chuyện gì sao..."
"Không có... Không còn nữa..." Mục Vũ Tình mở miệng.
Lúc Tô Vân Lạc đi ra khỏi phòng thay đồ, bữa tiệc từ thiện sắp bắt đầu. Tô Vân Lạc tìm được Ôn Nam Cẩn, ngồi xuống bên cạnh anh.
Đêm từ thiện này là đấu giá vật phẩm, đem số tiền quyên góp được quyên góp cho vùng núi.
Lượt đấu giá đầu tiên là một chiếc bình cổ với giá khởi điểm 500 ngàn, cuối cùng được một người đàn ông trung niên mua với giá 2 triệu. ‘
Tiếp theo là tranh chữ, tác phẩm của Từ Bi Hồng. Giá khởi điểm là 1 triệu, cuối cùng được bán với giá 3 triệu.
Càng về sau giá khởi điểm của vật phẩm đấu giá càng cao. Chờ đến khi vật phẩm đấu giá cuối cùng được đưa lên, tất cả phụ nữ ở đây đều hít một hơi khí lạnh: là một sợi dây chuyền kim cương màu hồng, dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra ánh sáng chói mắt.
"Sợi dây chuyền này thật xinh đẹp..." Tô Vân Lạc không khỏi phát ra một tiếng tán thưởng.
"Em thích không?" Ôn Nam Cẩn mở miệng hỏi.
"Có một chút thích, nhưng mà khẳng định rất đắt, nhìn một chút là tốt rồi..." Tô Vân Lạc trả lời.
Quả nhiên, sợi dây chuyền này có giá khởi điểm là 15 triệu. Tô Vân Lạc vốn tưởng rằng không có bao nhiêu người sẽ muốn mua, không nghĩ tới lại có rất nhiều người báo giá.
"20 triệu"
"23 triệu"...
"50 triệu"
“Còn ai muốn tăng giá không? 50 triệu lần một, 50 triệu lần hai...”
Đang lúc quan đấu giá muốn gõ búa thành giao, Tô Vân Lạc nhìn thấy Ôn Nam Cẩn bên cạnh giơ tấm biển trong tay lên, thản nhiên nói ra, "80 triệu..."
"Trời ạ, đã kêu đến 80 triệu rồi, còn có ai muốn tăng giá nữa không? 80 triệu lần một, lần hai...giao dịch!”
Người bán đấu giá gõ búa định bảng, "Chúc mừng vị tiên sinh này đã mua được viên kim cương này với giá 80 triệu...”
Ôn Nam Cẩn bình tĩnh thong dong đi lên, từ trong tay quan đấu giá nhận lấy hộp đựng sợi dây chuyền kim cương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.