Xuyên Nhanh, Tất Cả Các Nam Phụ Đều Là Của Ta (H)
Chương 1: Phần Đệm
Phong Lưu Li Đích Hạ Thiên
12/05/2022
[Trong hôn lễ, Mộc Vũ nắm tay ba, chậm rãi đi lên thảm đỏ, bên kia thảm đỏ, là chú rể Lăng Nguyên của cô ấy. ]
[Đối xử tốt với con gái tôi, tôi không hy vọng chuyện trước kia lại phát sinh..." Ngữ khí của ba Mộc ngầm cảnh cáo. ]
[Ba, trước kia đều là lỗi của con, con thề sau này con nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Vũ..." Lăng Viễn thành khẩn nói. ]
["Ba, ba cứ yên tâm đi, Lăng Viễn sau này nhất định sẽ đối xử tốt với con..." Mộc Vũ cũng ở một bên giúp đỡ. Con gái đều nói như vậy, ba Mộc chỉ có thể không cam lòng giao Mộc Vũ cho Lăng Viễn. ]
[Mộc Vũ cùng Lăng Viễn đứng ở trước mặt linh mục, nghe lời tuyên thệ của hắn: Chú rể Lăng Viễn, cậu có nguyện ý cưới Mộc Vũ làm vợ hay không, từ nay về sau, vô luận nghèo khổ...]
["Tôi nguyện ý..." Lăng Viễn vẻ mặt thâm tình. ]
[Mộc Vũ, cô có nguyện ý gả cho Lăng Viễn làm chồng hay không, từ nay về sau..."]
["Tôi nguyện ý..." Mộc Vũ kiên định trả lời. ]
[Hiện tại, mời chú rể hôn cô dâu..."]
[Lăng Viễn nhấc tấm lụa trắng trước mặt Mộc Vũ lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Những tràng pháo tay vang lên xung quanh. ]
[Cách đó không xa là một người đàn ông rất đẹp trai, tận lực vỗ tay, đôi mắt của anh ấy tràn ngập ý muốn mang phước lành cho cô dâu, cũng ẩn chứa một nỗi đau không thể bỏ qua: Tiểu Vũ, em phải hạnh phúc đó... tình yêu không thể nói ra chỉ có thể được giấu mãi mãi trong trái tim. ]
Tiếp theo thì sao... không còn nữa à? Kết thúc nhanh như vậy?
Tô Vân Lạc oán hận tắt điện thoại di động, nằm lên trên giường mềm mại, cảm thấy rất im lặng: Nữ chính bị mù à? Bị nam chính thương tổn như vậy, mà còn có thể không hề khúc mắc tiếp nhận hắn?
Tô Vân Lạc gần đây đang theo dõi một quyển tiểu thuyết "Cô vợ chạy trốn của tổng tài bá đạo", nam chính Lăng Viễn là một phú nhị đại siêu cấp hoa tâm, thấy một người yêu một người, mà nữ chính Mộc Vũ là vợ của hắn, yêu hắn thật sâu.
Nhưng Lăng Viễn lại chê cô không hiểu phong tình, hơn nữa lúc trước cưới cô cũng là vì ý nguyện của ba mẹ, không có tình cảm đối với cô, bởi vậy rất là ghét bỏ cô, thường xuyên đêm không về nhà.
Mộc Vũ vì thế thương tâm không thôi, lại chưa bao giờ nhắc tới cha ba Mộc, chỉ nói Lăng Viễn đối với mình rất tốt. Mà ba Mộc nhìn thấy Lăng Viễn hoa tâm như vậy, tức giận không thôi, gọi Lăng Viễn đến trước mặt cảnh cáo một phen.
Lăng Viễn cho rằng là Mộc Vũ cáo trạng, hùng hùng hổ hổ về nhà chất vấn Mộc Vũ, dùng đủ loại ngôn ngữ nhục nhã cô, còn không để ý ý nguyện của cô ép buộc cô.
Sau đó Mộc Vũ mang thai, vui vẻ nói cho Lăng Viễn, ai ngờ Lăng Viễn lại muốn cô bỏ đứa nhỏ này. Mộc Vũ khổ sở cầu xin hắn đừng bỏ con, Lăng Viễn không động đậy, thậm chí tàn nhẫn đạp về phía bụng cô, còn đạp vài cước, cứng rắn làm hỏng thai của cô.
Mộc Vũ thương tâm muốn chết, trở về nhà mẹ đẻ tu dưỡng.
Mà nam phụ chính là bác sĩ điều trị của cô, vô cùng đau lòng vì hoàn cảnh của cô, sau đó yêu cô, tỉ mỉ chăm sóc cô. Dưới sự chăm sóc của nam phụ, Mộc Vũ rất nhanh đã khỏi hẳn lên.
Mà bên kia, sau khi Mộc Vũ đi, Lăng Viễn mới phát hiện mình yêu của cô, chạy đến Mộc gia cầu xin tha thứ.
Ba Mộc đuổi hắn nhiều lần, hắn cũng không chịu đi, thậm chí quỳ gối trước mặt Mộc Vũ sám hối. Mộc Vũ vẫn còn tình cảm đối với hắn, mềm lòng tha thứ cho hắn.
Kết cục cuối cùng chính là hai người lại tổ chức hôn lễ, hạnh phúc ở cùng một chỗ, còn lại nam phụ lẻ loi.
Tô Vân Lạc thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời thét lên: nữ chính là não tàn đi, bị nam chính ép buộc, thậm chí bị hắn nhẫn tâm phá hỏng thai mà vẫn bị nam chính nói mấy câu liền tha thứ cho hắn.
Mà nam phụ tốt với cô biết bao? Kết quả, cô không hề cảm động, quay đầu lại chạy về phía tên cặn bã kia.
Tô Vân Lạc trong lòng mắng nam nữ chính một lần, ngược lại đau lòng nam phụ: nam phụ tốt như vậy, không chỉ có nhan sắc có tiền mà lại thâm tình, đổi lại cô là nữ chính, cô lập tức vứt bỏ nam chính cặn bã, ở cùng một chỗ với nam phụ.
Nhưng mà những suy nghĩ này coi như xong, chỉ là tiểu thuyết mà thôi, cũng không phải thật.
Cuối cùng, Tô Vân Lạc trong lòng lại hung hăng chửi bới một lần, mới cảm thấy mỹ mãn đi ngủ.
Khi cô đang ngủ không biết gì, tiếng lòng cô đã bị một hệ thống vô lương tâm nào đó bắt được. Nhất thời, một mảnh sương trắng bao phủ cô, cô biến mất tại chỗ.
Tô Vân Lạc mở mắt ra, phát hiện mình ở một mảnh không gian trắng xóa. Chung quanh tất cả đều là màu trắng, không có gì, trống rỗng chỉ có một mình cô.
Đâu đây? Tại sao cô lại ở đây? Tô Vân Lạc có chút hoảng hốt trong lòng.
Lúc này, trong không khí vang lên một âm thanh vui vẻ: [Hoan nghênh ký chủ tiến vào "Hệ thống cứu vớt nam phụ"...]
Hệ thống cứu vớt nam phụ? Cái quần què gì thế này? Tô Vân Lạc lớn tiếng mở miệng, "Nơi này rốt cuộc là đâu? Và ngươi là ai? Vì sao không ra ngoài?"
Tô Vân Lạc nhìn trái nhìn trái phải, vẫn không thấy ai.
[Đừng tìm nữa, ký chủ, cô không nhìn thấy tôi đâu, về phần nơi này là không gian hệ thống, ký chủ cô được thần chủ lựa chọn phân công đến hệ thống này chấp hành nhiệm vụ, mà tôi là người điều khiển cho hệ thống này, cô có thể gọi tôi là 001 hoặc trực tiếp gọi tôi là hệ thống...]
"Hệ thống? Thần chủ? Đây rốt cuộc là cái gì, ta mặc kệ, ngươi mau đưa ta về chỗ cũ, bằng không đừng trách ta không khách khí!" Tô Vân Lạc mở miệng uy hiếp.
[Ký chủ, chỉ sợ bây giờ cô không thể quay lại, trừ phi cô hoàn thành nhiệm vụ...]
"Nếu tôi không hoàn thành thì sao?" Tô Vân Lạc tiếp tục mở miệng.
[Ký chủ sẽ bị xóa sổ, biến mất trong thế giới này, cũng không trở lại thế giới ban đầu ...]
Nghe vậy, Tô Vân Lạc lập tức trầm mặc lại.
[Kỳ thật ký chủ cũng không cần lo lắng như vậy, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ, tích góp đủ điểm tích lũy là liền có thể trở về thế giới cũ rồi...".
"Tại sao lại chọn ta?" Tô Vân Lạc đột nhiên mở miệng hỏi.
Hệ thống sửng sốt một chút mới trả lời: "Ký chủ không phải là muốn trở thành nữ chính, ở cùng một chỗ với nam phụ sao? Thần chủ nắm được tiếng lòng của cô, nên mới đưa cô vào hệ thống này...]
Tô Vân Lạc lại trầm mặc, trong lòng có một vạn con ngựa chạy qua: Mẹ nó, thì ra là mình lừa mình, sớm biết thế thì không cần tùy tiện chửi bới... cô hối hận không kịp.
[Kỳ thật ký chủ không cần như vậy, cô nghĩ một chút, khi cô tiến vào thế giới khác nhau hoàn thành nhiệm vụ, có thể trải nghiệm cuộc sống khác nhau, hơn nữa lại thỏa mãn tâm nguyện của mình, sau khi hoàn thành có thể trở về thế giới cũ, đây không phải là rất tốt sao?]
Thật lâu sau, Tô Vân Lạc rốt cục thỏa hiệp, "Được rồi, ta sẽ đi hoàn thành nhiệm vụ..."
Không có biện pháp, tự làm tự chịu.
"Nhưng mà, nhiệm vụ là cái gì?" Tô Vân Lạc lại mở miệng hỏi.
"Ký chủ đừng nóng vội, chờ cô tiến vào thế giới sẽ biết nhiệm vụ. Ký chủ, bây giờ cô có muốn vào không?]
Tô Vân Lạc gật gật đầu, sớm hoàn thành nhiệm vụ sớm trở về.
[Sắp bước vào thế giới mới, năm, bốn, ba, hai, một ...]
Hệ thống vừa dứt lời, Tô Vân Lạc liền biến mất ở không gian hệ thống.
[Đối xử tốt với con gái tôi, tôi không hy vọng chuyện trước kia lại phát sinh..." Ngữ khí của ba Mộc ngầm cảnh cáo. ]
[Ba, trước kia đều là lỗi của con, con thề sau này con nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Vũ..." Lăng Viễn thành khẩn nói. ]
["Ba, ba cứ yên tâm đi, Lăng Viễn sau này nhất định sẽ đối xử tốt với con..." Mộc Vũ cũng ở một bên giúp đỡ. Con gái đều nói như vậy, ba Mộc chỉ có thể không cam lòng giao Mộc Vũ cho Lăng Viễn. ]
[Mộc Vũ cùng Lăng Viễn đứng ở trước mặt linh mục, nghe lời tuyên thệ của hắn: Chú rể Lăng Viễn, cậu có nguyện ý cưới Mộc Vũ làm vợ hay không, từ nay về sau, vô luận nghèo khổ...]
["Tôi nguyện ý..." Lăng Viễn vẻ mặt thâm tình. ]
[Mộc Vũ, cô có nguyện ý gả cho Lăng Viễn làm chồng hay không, từ nay về sau..."]
["Tôi nguyện ý..." Mộc Vũ kiên định trả lời. ]
[Hiện tại, mời chú rể hôn cô dâu..."]
[Lăng Viễn nhấc tấm lụa trắng trước mặt Mộc Vũ lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Những tràng pháo tay vang lên xung quanh. ]
[Cách đó không xa là một người đàn ông rất đẹp trai, tận lực vỗ tay, đôi mắt của anh ấy tràn ngập ý muốn mang phước lành cho cô dâu, cũng ẩn chứa một nỗi đau không thể bỏ qua: Tiểu Vũ, em phải hạnh phúc đó... tình yêu không thể nói ra chỉ có thể được giấu mãi mãi trong trái tim. ]
Tiếp theo thì sao... không còn nữa à? Kết thúc nhanh như vậy?
Tô Vân Lạc oán hận tắt điện thoại di động, nằm lên trên giường mềm mại, cảm thấy rất im lặng: Nữ chính bị mù à? Bị nam chính thương tổn như vậy, mà còn có thể không hề khúc mắc tiếp nhận hắn?
Tô Vân Lạc gần đây đang theo dõi một quyển tiểu thuyết "Cô vợ chạy trốn của tổng tài bá đạo", nam chính Lăng Viễn là một phú nhị đại siêu cấp hoa tâm, thấy một người yêu một người, mà nữ chính Mộc Vũ là vợ của hắn, yêu hắn thật sâu.
Nhưng Lăng Viễn lại chê cô không hiểu phong tình, hơn nữa lúc trước cưới cô cũng là vì ý nguyện của ba mẹ, không có tình cảm đối với cô, bởi vậy rất là ghét bỏ cô, thường xuyên đêm không về nhà.
Mộc Vũ vì thế thương tâm không thôi, lại chưa bao giờ nhắc tới cha ba Mộc, chỉ nói Lăng Viễn đối với mình rất tốt. Mà ba Mộc nhìn thấy Lăng Viễn hoa tâm như vậy, tức giận không thôi, gọi Lăng Viễn đến trước mặt cảnh cáo một phen.
Lăng Viễn cho rằng là Mộc Vũ cáo trạng, hùng hùng hổ hổ về nhà chất vấn Mộc Vũ, dùng đủ loại ngôn ngữ nhục nhã cô, còn không để ý ý nguyện của cô ép buộc cô.
Sau đó Mộc Vũ mang thai, vui vẻ nói cho Lăng Viễn, ai ngờ Lăng Viễn lại muốn cô bỏ đứa nhỏ này. Mộc Vũ khổ sở cầu xin hắn đừng bỏ con, Lăng Viễn không động đậy, thậm chí tàn nhẫn đạp về phía bụng cô, còn đạp vài cước, cứng rắn làm hỏng thai của cô.
Mộc Vũ thương tâm muốn chết, trở về nhà mẹ đẻ tu dưỡng.
Mà nam phụ chính là bác sĩ điều trị của cô, vô cùng đau lòng vì hoàn cảnh của cô, sau đó yêu cô, tỉ mỉ chăm sóc cô. Dưới sự chăm sóc của nam phụ, Mộc Vũ rất nhanh đã khỏi hẳn lên.
Mà bên kia, sau khi Mộc Vũ đi, Lăng Viễn mới phát hiện mình yêu của cô, chạy đến Mộc gia cầu xin tha thứ.
Ba Mộc đuổi hắn nhiều lần, hắn cũng không chịu đi, thậm chí quỳ gối trước mặt Mộc Vũ sám hối. Mộc Vũ vẫn còn tình cảm đối với hắn, mềm lòng tha thứ cho hắn.
Kết cục cuối cùng chính là hai người lại tổ chức hôn lễ, hạnh phúc ở cùng một chỗ, còn lại nam phụ lẻ loi.
Tô Vân Lạc thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời thét lên: nữ chính là não tàn đi, bị nam chính ép buộc, thậm chí bị hắn nhẫn tâm phá hỏng thai mà vẫn bị nam chính nói mấy câu liền tha thứ cho hắn.
Mà nam phụ tốt với cô biết bao? Kết quả, cô không hề cảm động, quay đầu lại chạy về phía tên cặn bã kia.
Tô Vân Lạc trong lòng mắng nam nữ chính một lần, ngược lại đau lòng nam phụ: nam phụ tốt như vậy, không chỉ có nhan sắc có tiền mà lại thâm tình, đổi lại cô là nữ chính, cô lập tức vứt bỏ nam chính cặn bã, ở cùng một chỗ với nam phụ.
Nhưng mà những suy nghĩ này coi như xong, chỉ là tiểu thuyết mà thôi, cũng không phải thật.
Cuối cùng, Tô Vân Lạc trong lòng lại hung hăng chửi bới một lần, mới cảm thấy mỹ mãn đi ngủ.
Khi cô đang ngủ không biết gì, tiếng lòng cô đã bị một hệ thống vô lương tâm nào đó bắt được. Nhất thời, một mảnh sương trắng bao phủ cô, cô biến mất tại chỗ.
Tô Vân Lạc mở mắt ra, phát hiện mình ở một mảnh không gian trắng xóa. Chung quanh tất cả đều là màu trắng, không có gì, trống rỗng chỉ có một mình cô.
Đâu đây? Tại sao cô lại ở đây? Tô Vân Lạc có chút hoảng hốt trong lòng.
Lúc này, trong không khí vang lên một âm thanh vui vẻ: [Hoan nghênh ký chủ tiến vào "Hệ thống cứu vớt nam phụ"...]
Hệ thống cứu vớt nam phụ? Cái quần què gì thế này? Tô Vân Lạc lớn tiếng mở miệng, "Nơi này rốt cuộc là đâu? Và ngươi là ai? Vì sao không ra ngoài?"
Tô Vân Lạc nhìn trái nhìn trái phải, vẫn không thấy ai.
[Đừng tìm nữa, ký chủ, cô không nhìn thấy tôi đâu, về phần nơi này là không gian hệ thống, ký chủ cô được thần chủ lựa chọn phân công đến hệ thống này chấp hành nhiệm vụ, mà tôi là người điều khiển cho hệ thống này, cô có thể gọi tôi là 001 hoặc trực tiếp gọi tôi là hệ thống...]
"Hệ thống? Thần chủ? Đây rốt cuộc là cái gì, ta mặc kệ, ngươi mau đưa ta về chỗ cũ, bằng không đừng trách ta không khách khí!" Tô Vân Lạc mở miệng uy hiếp.
[Ký chủ, chỉ sợ bây giờ cô không thể quay lại, trừ phi cô hoàn thành nhiệm vụ...]
"Nếu tôi không hoàn thành thì sao?" Tô Vân Lạc tiếp tục mở miệng.
[Ký chủ sẽ bị xóa sổ, biến mất trong thế giới này, cũng không trở lại thế giới ban đầu ...]
Nghe vậy, Tô Vân Lạc lập tức trầm mặc lại.
[Kỳ thật ký chủ cũng không cần lo lắng như vậy, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ, tích góp đủ điểm tích lũy là liền có thể trở về thế giới cũ rồi...".
"Tại sao lại chọn ta?" Tô Vân Lạc đột nhiên mở miệng hỏi.
Hệ thống sửng sốt một chút mới trả lời: "Ký chủ không phải là muốn trở thành nữ chính, ở cùng một chỗ với nam phụ sao? Thần chủ nắm được tiếng lòng của cô, nên mới đưa cô vào hệ thống này...]
Tô Vân Lạc lại trầm mặc, trong lòng có một vạn con ngựa chạy qua: Mẹ nó, thì ra là mình lừa mình, sớm biết thế thì không cần tùy tiện chửi bới... cô hối hận không kịp.
[Kỳ thật ký chủ không cần như vậy, cô nghĩ một chút, khi cô tiến vào thế giới khác nhau hoàn thành nhiệm vụ, có thể trải nghiệm cuộc sống khác nhau, hơn nữa lại thỏa mãn tâm nguyện của mình, sau khi hoàn thành có thể trở về thế giới cũ, đây không phải là rất tốt sao?]
Thật lâu sau, Tô Vân Lạc rốt cục thỏa hiệp, "Được rồi, ta sẽ đi hoàn thành nhiệm vụ..."
Không có biện pháp, tự làm tự chịu.
"Nhưng mà, nhiệm vụ là cái gì?" Tô Vân Lạc lại mở miệng hỏi.
"Ký chủ đừng nóng vội, chờ cô tiến vào thế giới sẽ biết nhiệm vụ. Ký chủ, bây giờ cô có muốn vào không?]
Tô Vân Lạc gật gật đầu, sớm hoàn thành nhiệm vụ sớm trở về.
[Sắp bước vào thế giới mới, năm, bốn, ba, hai, một ...]
Hệ thống vừa dứt lời, Tô Vân Lạc liền biến mất ở không gian hệ thống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.