[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)
Chương 119: Anh trai của vị hôn phu (18)
Tây Linh Nhược Vũ
01/09/2021
Về đến đế đô, Abraham tuân thủ đúng lời hứa, xin Bệ hạ hủy bỏ hôn ước, đồng thời tạ tội với ông.
Bệ hạ mặc dù vô cùng tức giận, song gia tộc Phoenix vốn lớn mạnh, gần như sánh vai ngang bằng với vương thất, cho dù ông ta có muốn làm lớn chuyện, cũng cần phải nghĩ đến hậu quả gánh chịu.
Cho nên Bệ hạ cùng lắm cũng chỉ tước một số binh quyền, sau cũng không truy cứu rõ ràng nữa, đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hoa Y nghe được sự việc, cũng chỉ ngán ngẩm lắc đầu, thầm nghĩ gia tộc Phoenix cũng thật trâu bò.
--------------
Hoa Y ngừng lại việc gặm bắp rang, khẽ quay sang, hỏi người bên cạnh: "Neil, tại sao em không thấy người nào trong gia tộc Phoenix ngoài anh với Abraham vậy?".
Neil cúi đầu nhìn cô, mỉm cười, vòng tay, bế cô ngồi trong lòng hắn, cằm thoải mái gác lên vai cô, mới chậm rãi nói: "Sau khi Abraham nhận chức thiếu tướng, người trong gia tộc liền chuyển về khu biệt thự bên bắc đế đô sinh sống rồi, nhà chính cũng chỉ còn lại tôi và nó".
Hoa Y ậm ờ gật đầu, cô cũng không mấy quan tâm lắm, chỉ là thấy ngôi nhà lớn như vậy, vẫn y như lần đầu cô đến đây, chỉ toàn người máy do hắn thiết kế và hai người sống duy nhất trong nhà là hắn và Abraham.
Hoa Y dựa vào lòng hắn, tập trung ăn bắp rang, xem một số tin tức mới.
Cho đến khi sắc trời chuyển tối, cô lại có chút ảo não, xoay người lại ôm eo hắn, kịch liệt dụi mặt tại ngực hắn: "Tối mất rồi, thật muốn chuyển luôn qua đây sống cùng anh...".
Neil nở nụ cười cưng chiều nhìn cô, nhẹ xoa đầu cô, nói: "Cũng không phải không có cách...".
Nói đoạn, hắn kéo tay cô, dẫn cô vào một căn phòng, mà chính giữa căn phòng...lại là một con robot giống y hệt cô.
Hoa Y ánh mắt tràn ngập ý vị, nhìn hắn.
Neil vẫn nở nụ cười, làm lơ ánh mắt của cô, nói: "Có thấy giống em không?".
Hoa Y thu tầm mắt, bước lại gần, đánh giá từ trên xuống dưới, hàng giả này...không có chỗ nào là không giống cô, cho đến vị trí nốt ruồi trên người cô cũng vô cùng chuẩn xác.
Cô ánh mắt lại không tự chủ được, khinh bỉ nhìn hắn: "Biến thái".
Neil cũng không để ý, đáy mắt tràn ngập ý cười, đuôi mắt càng cong lên, vòng qua đằng trước, tay khẽ miết lên nốt ruồi trên xương quai xanh cô: "Để không phụ sự nhiệt tình của em, dĩ nhiên, là tôi đều phải khắc ghi thật kĩ càng rồi".
Hoa Y nhìn khuôn mặt đáng hận của hắn, ý của hắn muốn nhắc đến chuyện ngày trước cô thông qua camera khiêu khích hắn, rõ ràng tên này cái gì cũng đều biết, nhưng lại dám làm lơ cô.
Nghĩ lại đến hờn, Hoa Y lườm hắn, trực tiếp quay đầu, bước về phía cửa: "Không ở lại nữa, sợ biến thái hãm hại em".
Cánh cửa kịch một tiếng, mở không ra, cô xoay người, lại nhìn đến hắn vẫn đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu đôi mắt cong cong nhìn cô.
Hoa Y nhìn hành động ngứa đòn của hắn, mạc danh lại phì cười, khoanh tay hỏi hắn: "Anh có chắc nó làm được việc không đấy, phải nói lừa toàn bộ vương thất cũng không phải chuyện nhỏ đâu".
Neil nâng lên lông mày, khóe miệng kéo cao: "Tôi dám đảm bảo, trừ tôi ra, không ai có thể nhận ra nó".
Bệ hạ mặc dù vô cùng tức giận, song gia tộc Phoenix vốn lớn mạnh, gần như sánh vai ngang bằng với vương thất, cho dù ông ta có muốn làm lớn chuyện, cũng cần phải nghĩ đến hậu quả gánh chịu.
Cho nên Bệ hạ cùng lắm cũng chỉ tước một số binh quyền, sau cũng không truy cứu rõ ràng nữa, đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hoa Y nghe được sự việc, cũng chỉ ngán ngẩm lắc đầu, thầm nghĩ gia tộc Phoenix cũng thật trâu bò.
--------------
Hoa Y ngừng lại việc gặm bắp rang, khẽ quay sang, hỏi người bên cạnh: "Neil, tại sao em không thấy người nào trong gia tộc Phoenix ngoài anh với Abraham vậy?".
Neil cúi đầu nhìn cô, mỉm cười, vòng tay, bế cô ngồi trong lòng hắn, cằm thoải mái gác lên vai cô, mới chậm rãi nói: "Sau khi Abraham nhận chức thiếu tướng, người trong gia tộc liền chuyển về khu biệt thự bên bắc đế đô sinh sống rồi, nhà chính cũng chỉ còn lại tôi và nó".
Hoa Y ậm ờ gật đầu, cô cũng không mấy quan tâm lắm, chỉ là thấy ngôi nhà lớn như vậy, vẫn y như lần đầu cô đến đây, chỉ toàn người máy do hắn thiết kế và hai người sống duy nhất trong nhà là hắn và Abraham.
Hoa Y dựa vào lòng hắn, tập trung ăn bắp rang, xem một số tin tức mới.
Cho đến khi sắc trời chuyển tối, cô lại có chút ảo não, xoay người lại ôm eo hắn, kịch liệt dụi mặt tại ngực hắn: "Tối mất rồi, thật muốn chuyển luôn qua đây sống cùng anh...".
Neil nở nụ cười cưng chiều nhìn cô, nhẹ xoa đầu cô, nói: "Cũng không phải không có cách...".
Nói đoạn, hắn kéo tay cô, dẫn cô vào một căn phòng, mà chính giữa căn phòng...lại là một con robot giống y hệt cô.
Hoa Y ánh mắt tràn ngập ý vị, nhìn hắn.
Neil vẫn nở nụ cười, làm lơ ánh mắt của cô, nói: "Có thấy giống em không?".
Hoa Y thu tầm mắt, bước lại gần, đánh giá từ trên xuống dưới, hàng giả này...không có chỗ nào là không giống cô, cho đến vị trí nốt ruồi trên người cô cũng vô cùng chuẩn xác.
Cô ánh mắt lại không tự chủ được, khinh bỉ nhìn hắn: "Biến thái".
Neil cũng không để ý, đáy mắt tràn ngập ý cười, đuôi mắt càng cong lên, vòng qua đằng trước, tay khẽ miết lên nốt ruồi trên xương quai xanh cô: "Để không phụ sự nhiệt tình của em, dĩ nhiên, là tôi đều phải khắc ghi thật kĩ càng rồi".
Hoa Y nhìn khuôn mặt đáng hận của hắn, ý của hắn muốn nhắc đến chuyện ngày trước cô thông qua camera khiêu khích hắn, rõ ràng tên này cái gì cũng đều biết, nhưng lại dám làm lơ cô.
Nghĩ lại đến hờn, Hoa Y lườm hắn, trực tiếp quay đầu, bước về phía cửa: "Không ở lại nữa, sợ biến thái hãm hại em".
Cánh cửa kịch một tiếng, mở không ra, cô xoay người, lại nhìn đến hắn vẫn đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu đôi mắt cong cong nhìn cô.
Hoa Y nhìn hành động ngứa đòn của hắn, mạc danh lại phì cười, khoanh tay hỏi hắn: "Anh có chắc nó làm được việc không đấy, phải nói lừa toàn bộ vương thất cũng không phải chuyện nhỏ đâu".
Neil nâng lên lông mày, khóe miệng kéo cao: "Tôi dám đảm bảo, trừ tôi ra, không ai có thể nhận ra nó".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.