[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)
Chương 25: Cửu Vĩ Hồ Ly Mạc Hoa Y (2)
Tây Linh Nhược Vũ
01/09/2021
Bùm... một tiếng nổ oanh tạc tại Tháp trấn yêu, thiên đế cùng thiên hậu đang thưởng trà tại thiên cung bị chấn động mạnh ảnh hưởng, chiến thần Mặc Dung cấp tốc mang theo bảo kiếm Mặc Uyển hướng về phía Tháp trấn yêu.
Mặc Dung một đường vừa đi vừa giết, đa số những yêu quái tầng đầu tiên và tầng thứ 2 đều đã xổng ra ngoài tạo thành một diễn biến loạn cào cào, vô số thiên binh thiên tướng cũng bắt đầu kéo đến, thiên đế cùng Thái Ất tiên quân vào cuộc tu bổ tòa tháp, mà cái người đầu xỏ gây ra chuyện đã không biết đang ở nơi đâu.
Hoa Y lết thân thể nặng nề men theo góc tường, đầu óc dần trở nên một cỗ mơ hồ, lục phủ ngũ tạng cứ như bị xào nấu hết cả lên vô cùng khó chịu, bốn cẳng vừa đi vừa lết vô cùng chật vật.
Vì sao lại là cẳng? Đụ má vì cô mất bao công phá được phong ấn, nhập vào cơ thể đi được 2 bước tun ngủn thì liền vô lực biến về nguyên hình, đúng vậy bây giờ cô đang trong hình hài một con cầm thú trắng muốt, 4 cẳng và 9 đuôi, bây giờ dù có gặp tên tiểu tiên tép riu nào đấy cũng có thể 1 quật vụt chết cô, thế mới nói sao số cô lại khổ thế này.
Vừa lết vừa điên cuồng chửi rủa 6996, thân mình nho nhỏ dần dần trở nên liêu xiêu, đôi mắt nhòa đi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
--------------------------------------
Trong mê man tỉnh lại liền nghe thấy tiếng gào rú của 6996 [ Bà cô của tôi ơi, tôi mới offline có 1 chút mà cô đã gây ra cái đại họa gì thế này? Tháp trấn yêu sụp mất 2 tầng, hơn nữa cô còn hôn mê bất tỉnh, đây là định vứt cái mạng chó của cô đi không cần nữa phải không, cô tỉnh lại ngay cho tôi ]
Dùng móng vuốt quạt cho 6996 câm miệng lại, Hoa Y mới cảm thấy khá hơn, có lẽ thân hình thú này dùng cũng khá ok ấy chứ ít ra cũng linh hoạt, cô hí hửng cảm thán, nhưng hình như mục đích chính không phải là thân hình dùng được hay không được mà là... cô đang ở đâu đây? To Haeven?
À chờ chút, này lại cũng quá thoải mái rồi... chớp mở đôi mắt, cô đang trong một căn phòng, ờm rèm trắng, đệm trắng, chăn cô đang đắp cũng trắng.... mợ nhà có đám tang hay sao mà trang trí phòng trắng đến mù mắt như thế này không biết.
Đang lơ mơ đoán mò ra lai lịch nơi đây thì chủ nhân của nó cũng ung dung áo bào trắng, giày trắng bước vào, kéo lên đôi mắt phượng hướng về phía cô đi đến, áo bào trắng nhẹ lay động theo bước chân hắn, từng nhịp từng nhịp, vô cùng có quy củ không một chút khác biệt nào.
Hắn bước đến gần cô liền nhìn rõ dung mạo hắn, mày kiếm cương nghị, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc, đặc biệt là hắn có một đôi mắt phượng dài có chút dụ hoặc nhưng bên trong ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, giống như tất cả mọi thứ trên đời này đều không thể đọng lại trong đáy mắt hắn.
Hoa Y tránh thoát khỏi bàn tay đang vươn ra ý định muốn ôm lấy cô của hắn, bước xuống sàn, lạnh lùng xoay người bước ra ngoài.
Tên này cô không thích hắn, trên người hắn mang hơi thở quyến rũ và mị hoặc nhưng đôi mắt lại ngược lại, quá sạch sẽ, không nhiễm chút bụi trần nào, một con người mang trong mình hai khí chất đối nghịch nhau chỉ có thể là 2 dạng, một là hắn che giấu bản ngã của chính bản thân mình, hai là hắn căn bản không thể điều khiển được chính mình, người như vậy cô không có thời gian chơi cùng đâu.
Bạch Kỳ thu lại tay, xoay người nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn màu trắng khuất sau cửa, môi mỏng khẽ nở một nụ cười, một nụ cười lạ lẫm mà chính hắn cũng không biết tại sao.
6996 dần sau khi băng bó vết cào trí mạng trên mặt liền ngoi lên cảnh báo.
[ Cô thật sự quá bạo lực tại sao tôi lại có một kí chủ như cô chứ, hỏng hết cả gương mặt như hoa như ngọc của tôi rồi ]
Không để Hoa Y có cơ hội đáp trả hắn liền nhanh chóng phun ra một đoạn văn bản như đã đi thu âm trước.
[ Hơn nữa thấy cô lạnh lùng với người ta như vậy tôi đành phải ngoi lên nhắc nhở, sau khi thăng cấp tôi liền có thêm nhiệm vụ phụ tuyến, cái này sẽ đổ xúc sắc ngẫu nhiên đôi khi sẽ là công lược, đôi khi là hoàn thành nguyện vọng,... Mà tôi quên nói với cô, lúc cô bất tỉnh nhân sự tôi đã đổ được ra nhiệm vụ công lược rồi, người cô cần phải công lược tên là Bạch Kỳ là Thần quân của thiên giới cũng là Thượng Thần viễn cổ, nói chung là cô phải đi công lược một lão già đã sống mấy vạn năm, thế nhé chúc kí chủ hoàn thành nhiệm vụ vui vẻ bye ]
Có lẽ sợ Hoa Y lại động tay động chân, 6996 liền offline che chắn tất cả các giác quan trong nháy mắt, bỏ lại Hoa Y đang chậm tiêu cùng một đống thông tin tự đi mà bổ não.
Ngẩn người ra cô nghiến răng nghiến lợi thét lên trong đầu " 6996 anh lại dám trả thù tôi, lần sau khi anh online tôi mà không cho anh ra bã thì tôi không còn tên là Hoa Y nữa aaaaaaaaa "
Vậy là Bạch Kỳ khoanh tay thu lại khí tức đi phía sau cô liền nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, một con cáo nhỏ đần mặt ra thơ thẩn, đôi mắt nhìn xa xăm như không còn gì để mất, đôi khi lại ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, chớp mắt cúi xuống lại lau khô lệ.
Thấy cáo nhỏ sau khi vừa bước đi vừa biểu diễn khuôn mặt biểu cảm đa dạng, mệt mỏi dựa vào một gốc cây nơi góc khuất ngủ thiếp đi.
Hắn mới bước đến, ôm nó vào lòng, đôi mắt chợt sáng lên, ừm... xúc cảm thật tốt, bộ lông của cáo nhỏ vô cùng làm hắn yêu thích, xoay người bước chân hướng về phía Du Thần Cung.
Mặc Dung một đường vừa đi vừa giết, đa số những yêu quái tầng đầu tiên và tầng thứ 2 đều đã xổng ra ngoài tạo thành một diễn biến loạn cào cào, vô số thiên binh thiên tướng cũng bắt đầu kéo đến, thiên đế cùng Thái Ất tiên quân vào cuộc tu bổ tòa tháp, mà cái người đầu xỏ gây ra chuyện đã không biết đang ở nơi đâu.
Hoa Y lết thân thể nặng nề men theo góc tường, đầu óc dần trở nên một cỗ mơ hồ, lục phủ ngũ tạng cứ như bị xào nấu hết cả lên vô cùng khó chịu, bốn cẳng vừa đi vừa lết vô cùng chật vật.
Vì sao lại là cẳng? Đụ má vì cô mất bao công phá được phong ấn, nhập vào cơ thể đi được 2 bước tun ngủn thì liền vô lực biến về nguyên hình, đúng vậy bây giờ cô đang trong hình hài một con cầm thú trắng muốt, 4 cẳng và 9 đuôi, bây giờ dù có gặp tên tiểu tiên tép riu nào đấy cũng có thể 1 quật vụt chết cô, thế mới nói sao số cô lại khổ thế này.
Vừa lết vừa điên cuồng chửi rủa 6996, thân mình nho nhỏ dần dần trở nên liêu xiêu, đôi mắt nhòa đi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
--------------------------------------
Trong mê man tỉnh lại liền nghe thấy tiếng gào rú của 6996 [ Bà cô của tôi ơi, tôi mới offline có 1 chút mà cô đã gây ra cái đại họa gì thế này? Tháp trấn yêu sụp mất 2 tầng, hơn nữa cô còn hôn mê bất tỉnh, đây là định vứt cái mạng chó của cô đi không cần nữa phải không, cô tỉnh lại ngay cho tôi ]
Dùng móng vuốt quạt cho 6996 câm miệng lại, Hoa Y mới cảm thấy khá hơn, có lẽ thân hình thú này dùng cũng khá ok ấy chứ ít ra cũng linh hoạt, cô hí hửng cảm thán, nhưng hình như mục đích chính không phải là thân hình dùng được hay không được mà là... cô đang ở đâu đây? To Haeven?
À chờ chút, này lại cũng quá thoải mái rồi... chớp mở đôi mắt, cô đang trong một căn phòng, ờm rèm trắng, đệm trắng, chăn cô đang đắp cũng trắng.... mợ nhà có đám tang hay sao mà trang trí phòng trắng đến mù mắt như thế này không biết.
Đang lơ mơ đoán mò ra lai lịch nơi đây thì chủ nhân của nó cũng ung dung áo bào trắng, giày trắng bước vào, kéo lên đôi mắt phượng hướng về phía cô đi đến, áo bào trắng nhẹ lay động theo bước chân hắn, từng nhịp từng nhịp, vô cùng có quy củ không một chút khác biệt nào.
Hắn bước đến gần cô liền nhìn rõ dung mạo hắn, mày kiếm cương nghị, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc, đặc biệt là hắn có một đôi mắt phượng dài có chút dụ hoặc nhưng bên trong ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, giống như tất cả mọi thứ trên đời này đều không thể đọng lại trong đáy mắt hắn.
Hoa Y tránh thoát khỏi bàn tay đang vươn ra ý định muốn ôm lấy cô của hắn, bước xuống sàn, lạnh lùng xoay người bước ra ngoài.
Tên này cô không thích hắn, trên người hắn mang hơi thở quyến rũ và mị hoặc nhưng đôi mắt lại ngược lại, quá sạch sẽ, không nhiễm chút bụi trần nào, một con người mang trong mình hai khí chất đối nghịch nhau chỉ có thể là 2 dạng, một là hắn che giấu bản ngã của chính bản thân mình, hai là hắn căn bản không thể điều khiển được chính mình, người như vậy cô không có thời gian chơi cùng đâu.
Bạch Kỳ thu lại tay, xoay người nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn màu trắng khuất sau cửa, môi mỏng khẽ nở một nụ cười, một nụ cười lạ lẫm mà chính hắn cũng không biết tại sao.
6996 dần sau khi băng bó vết cào trí mạng trên mặt liền ngoi lên cảnh báo.
[ Cô thật sự quá bạo lực tại sao tôi lại có một kí chủ như cô chứ, hỏng hết cả gương mặt như hoa như ngọc của tôi rồi ]
Không để Hoa Y có cơ hội đáp trả hắn liền nhanh chóng phun ra một đoạn văn bản như đã đi thu âm trước.
[ Hơn nữa thấy cô lạnh lùng với người ta như vậy tôi đành phải ngoi lên nhắc nhở, sau khi thăng cấp tôi liền có thêm nhiệm vụ phụ tuyến, cái này sẽ đổ xúc sắc ngẫu nhiên đôi khi sẽ là công lược, đôi khi là hoàn thành nguyện vọng,... Mà tôi quên nói với cô, lúc cô bất tỉnh nhân sự tôi đã đổ được ra nhiệm vụ công lược rồi, người cô cần phải công lược tên là Bạch Kỳ là Thần quân của thiên giới cũng là Thượng Thần viễn cổ, nói chung là cô phải đi công lược một lão già đã sống mấy vạn năm, thế nhé chúc kí chủ hoàn thành nhiệm vụ vui vẻ bye ]
Có lẽ sợ Hoa Y lại động tay động chân, 6996 liền offline che chắn tất cả các giác quan trong nháy mắt, bỏ lại Hoa Y đang chậm tiêu cùng một đống thông tin tự đi mà bổ não.
Ngẩn người ra cô nghiến răng nghiến lợi thét lên trong đầu " 6996 anh lại dám trả thù tôi, lần sau khi anh online tôi mà không cho anh ra bã thì tôi không còn tên là Hoa Y nữa aaaaaaaaa "
Vậy là Bạch Kỳ khoanh tay thu lại khí tức đi phía sau cô liền nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, một con cáo nhỏ đần mặt ra thơ thẩn, đôi mắt nhìn xa xăm như không còn gì để mất, đôi khi lại ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, chớp mắt cúi xuống lại lau khô lệ.
Thấy cáo nhỏ sau khi vừa bước đi vừa biểu diễn khuôn mặt biểu cảm đa dạng, mệt mỏi dựa vào một gốc cây nơi góc khuất ngủ thiếp đi.
Hắn mới bước đến, ôm nó vào lòng, đôi mắt chợt sáng lên, ừm... xúc cảm thật tốt, bộ lông của cáo nhỏ vô cùng làm hắn yêu thích, xoay người bước chân hướng về phía Du Thần Cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.