Xuyên Nhanh: Thiên Kim Thật Trở Thành Đại Lão Trong Lĩnh Vực Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 32: Buổi Xin Lỗi
Sa Lịch Chước Chước
21/01/2024
Sự thờ ơ đối với kẻ địch càng thể hiện sức mạnh và sự lạnh nhạt của bản thân.
"Chắc không phải lại đến ép tôi làm con gái các người chứ?"
Hôm nay người nhà họ Khương ăn mặc rất chỉnh tề, rõ ràng họ rất coi trọng “buổi xin lỗi” lần này.
Khương Dư Linh liếc mắt qua chỗ cổng trường đông đúc người qua lại là đã thấy bọn họ, dĩ nhiên, cô cũng nhìn thấy Khương Nhĩ Trác trông như bị sét đánh, cô hơi híp mắt, không chút cảm xúc dời ánh mắt đi.
Cô nhìn qua Khương Minh Châu có vẻ mặt nhợt nhạt, nụ cười trông gượng gạo.
Ánh mắt của Liễu Dư Mi tràn đầy sự bất mãn, thái độ thù địch lộ liễu của Khương Nhĩ Phàm, chỉ có Khương Vân Thiên nở nụ cười, trong mắt đầy tham vọng và tự hào.
"Cách cô nói chuyện như thế là sao!"
Ngay khi Khương Dư Linh vừa nói xong, Khương Vân Thiên chưa kịp mở miệng thì Khương Nhĩ Phàm đã nổi giận: "Đó là thái độ nói chuyện với trưởng bối của cô hả?"
"Trưởng bối?"
Khương Dư Linh nhíu mày, ánh mắt quét qua khuôn mặt Khương Vân Thiên: "Anh đang nói tới cái người tự nhiên đến nhà muốn nhận tôi làm con gái nuôi, khi tôi không đồng ý thì dùng thủ đoạn muốn ép buộc tôi?"
Khương Nhĩ Phàm cau mày: "Cô nói cái gì thế, cô..."
"Im miệng, trước khi đến đây tao đã nói với mày như thế nào?"
Khương Nhĩ Phàm chưa nói hết câu đã bị Khương Vân Thiên ngắt lời.
Khương Dư Linh có thành tựu lớn hơn bất kỳ ai trong nhà, có được sự hậu thuẫn của quốc gia. Nếu không có mối quan hệ huyết thống này, có lẽ cả đời họ đừng mong được nói chuyện với cô gái kia.
Khương Vân Thiên liếc Khương Nhĩ Phàm một cái, sau đó mới nhìn về phía Khương Dư Linh, mỉm cười: "Con tên là Dư Linh phải không? Lần trước là lỗi của cha, lần này cha đến đây chính để xin lỗi con."
Nói xong, Khương Vân Thiên ra hiệu cho Liễu Dư Mi, bà ta lập tức đưa túi xách ra, miễn cưỡng nở nụ cười: "Con gái, đây là một chút tâm ý của mọi người, con hãy nhận lấy đi."
"Không cần."
Khương Dư Linh từ chối thẳng thừng: "Thực ra việc các người trả gấp bốn lần tiền thuê căn hộ đó không ảnh hưởng gì đến tôi, dù sao trường học đã phân cho tôi một khu biệt thự. Thỉnh thoảng tôi mới tới căn hộ đó ở mà thôi, nên việc xin lỗi tôi chấp nhận, nhưng việc bồi thường thì không cần."
"Không được." Khương Vân Thiên nói: "Chuyện này vốn là lỗi của cha."
"Cha có ý định mua căn hộ cho con, nhưng những lời con nói lúc đó khiến cha tức giận nên muốn dọa con một chút..."
"Tuổi tác của cha đã cao, làm sao lại đi so đo với một cô gái trẻ như con được, tất cả là lỗi của cha."
Khương Vân Thiên đã chuẩn bị lời nói trước khi đến, nói ra còn hay hơn cả hát, nhưng Khương Dư Linh không hề lay động, gương mặt không hề thay đổi, chỉ lặng lẽ nhìn ông ta diễn.
Thấy vậy, Khương Vân Thiên không biết nói thêm gì, ông ta suy nghĩ một chút: "Thực ra mục đích cha đến đây hôm nay, ngoài việc xin lỗi, còn có một việc muốn nói với con."
"Cha đã đặt một bàn ăn tại nhà hàng An Vân Cư, bây giờ đã gần tới giờ ăn trưa rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi."
"Không cần, có gì thì nói ngay ở đây đi."
Khương Dư Linh từ chối không chút do dự, khi nhìn thấy Khương Minh Châu đến, cô đã đoán ra mục đích của Khương Vân Thiên ngày hôm nay.
Chẳng qua là thấy cô có thành tựu nên muốn nhận cô trở lại với tư cách là con gái ruột mà thôi. Không biết Khương Minh Châu cảm thấy thế nào, nhìn vào mắt cô ta, có lẽ là đã khóc.
Khương Dư Linh cảm thấy rất thoải mái, nhưng trên mặt không hề lộ ra.
"Chắc không phải lại đến ép tôi làm con gái các người chứ?"
Hôm nay người nhà họ Khương ăn mặc rất chỉnh tề, rõ ràng họ rất coi trọng “buổi xin lỗi” lần này.
Khương Dư Linh liếc mắt qua chỗ cổng trường đông đúc người qua lại là đã thấy bọn họ, dĩ nhiên, cô cũng nhìn thấy Khương Nhĩ Trác trông như bị sét đánh, cô hơi híp mắt, không chút cảm xúc dời ánh mắt đi.
Cô nhìn qua Khương Minh Châu có vẻ mặt nhợt nhạt, nụ cười trông gượng gạo.
Ánh mắt của Liễu Dư Mi tràn đầy sự bất mãn, thái độ thù địch lộ liễu của Khương Nhĩ Phàm, chỉ có Khương Vân Thiên nở nụ cười, trong mắt đầy tham vọng và tự hào.
"Cách cô nói chuyện như thế là sao!"
Ngay khi Khương Dư Linh vừa nói xong, Khương Vân Thiên chưa kịp mở miệng thì Khương Nhĩ Phàm đã nổi giận: "Đó là thái độ nói chuyện với trưởng bối của cô hả?"
"Trưởng bối?"
Khương Dư Linh nhíu mày, ánh mắt quét qua khuôn mặt Khương Vân Thiên: "Anh đang nói tới cái người tự nhiên đến nhà muốn nhận tôi làm con gái nuôi, khi tôi không đồng ý thì dùng thủ đoạn muốn ép buộc tôi?"
Khương Nhĩ Phàm cau mày: "Cô nói cái gì thế, cô..."
"Im miệng, trước khi đến đây tao đã nói với mày như thế nào?"
Khương Nhĩ Phàm chưa nói hết câu đã bị Khương Vân Thiên ngắt lời.
Khương Dư Linh có thành tựu lớn hơn bất kỳ ai trong nhà, có được sự hậu thuẫn của quốc gia. Nếu không có mối quan hệ huyết thống này, có lẽ cả đời họ đừng mong được nói chuyện với cô gái kia.
Khương Vân Thiên liếc Khương Nhĩ Phàm một cái, sau đó mới nhìn về phía Khương Dư Linh, mỉm cười: "Con tên là Dư Linh phải không? Lần trước là lỗi của cha, lần này cha đến đây chính để xin lỗi con."
Nói xong, Khương Vân Thiên ra hiệu cho Liễu Dư Mi, bà ta lập tức đưa túi xách ra, miễn cưỡng nở nụ cười: "Con gái, đây là một chút tâm ý của mọi người, con hãy nhận lấy đi."
"Không cần."
Khương Dư Linh từ chối thẳng thừng: "Thực ra việc các người trả gấp bốn lần tiền thuê căn hộ đó không ảnh hưởng gì đến tôi, dù sao trường học đã phân cho tôi một khu biệt thự. Thỉnh thoảng tôi mới tới căn hộ đó ở mà thôi, nên việc xin lỗi tôi chấp nhận, nhưng việc bồi thường thì không cần."
"Không được." Khương Vân Thiên nói: "Chuyện này vốn là lỗi của cha."
"Cha có ý định mua căn hộ cho con, nhưng những lời con nói lúc đó khiến cha tức giận nên muốn dọa con một chút..."
"Tuổi tác của cha đã cao, làm sao lại đi so đo với một cô gái trẻ như con được, tất cả là lỗi của cha."
Khương Vân Thiên đã chuẩn bị lời nói trước khi đến, nói ra còn hay hơn cả hát, nhưng Khương Dư Linh không hề lay động, gương mặt không hề thay đổi, chỉ lặng lẽ nhìn ông ta diễn.
Thấy vậy, Khương Vân Thiên không biết nói thêm gì, ông ta suy nghĩ một chút: "Thực ra mục đích cha đến đây hôm nay, ngoài việc xin lỗi, còn có một việc muốn nói với con."
"Cha đã đặt một bàn ăn tại nhà hàng An Vân Cư, bây giờ đã gần tới giờ ăn trưa rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi."
"Không cần, có gì thì nói ngay ở đây đi."
Khương Dư Linh từ chối không chút do dự, khi nhìn thấy Khương Minh Châu đến, cô đã đoán ra mục đích của Khương Vân Thiên ngày hôm nay.
Chẳng qua là thấy cô có thành tựu nên muốn nhận cô trở lại với tư cách là con gái ruột mà thôi. Không biết Khương Minh Châu cảm thấy thế nào, nhìn vào mắt cô ta, có lẽ là đã khóc.
Khương Dư Linh cảm thấy rất thoải mái, nhưng trên mặt không hề lộ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.