Xuyên Nhanh: Thiên Kim Thật Trở Thành Đại Lão Trong Lĩnh Vực Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 21: Tình Địch
Sa Lịch Chước Chước
21/01/2024
Trong trường, không biết có bao nhiêu cô gái theo đuổi anh ta, nhưng anh ta lại yêu từ cái nhìn đầu tiên đối với Khương Dư Linh.
Có lẽ vì vấn đề mặt mũi của bản thân, Hứa Tấn Trình không bao giờ công khai thừa nhận mình thích Khương Dư Linh, nhưng mỗi khi rảnh rỗi, nơi nào có Khương Dư Linh xuất hiện, anh ta chắc chắn sẽ nhanh chóng đến đó.
Nếu có chàng trai nào đi cùng Khương Dư Linh, anh ta sẽ dùng một số "thủ đoạn" để khiến người kia tự biết khó mà rút lui.
Hôm nay cũng vậy.
Cậu đầu tiên của anh ta đã thể hiện sự thù địch đối với Khương Nhĩ Trác, câu thứ hai tỏ rõ mối quan hệ thân thiết với Khương Dư Linh, cộng thêm vẻ ngoài lịch sự, tao nhã của anh ta.
Nếu chàng trai nào mà hơi tự ti hay tâm lý yếu ớt một chút, chắc chắn sẽ rút lui.
Nhưng Khương Nhĩ Trác không phải người bình thường, cậu ta nhanh chóng phản ứng lại, nhận ra người trước mặt có lẽ là tình địch của mình.
Cậu ta hít sâu một hơi, khao khát chiến thắng trong lòng bùng cháy mãnh liệt.
"Anh cũng ra ngoài ăn đêm."
Hứa Tấn Trình ngồi xuống cái ghế bên cạnh Khương Dư Linh, theo sau anh ta còn có ba chàng trai khác cùng tuổi cũng kéo ghế ngồi xuống. Cái bàn dành cho bốn người lúc này đã trở thành bàn sáu người, có hơi chật chội.
Khuôn mặt của Khương Nhĩ Trác lập tức trở nên u ám, trong khi ba người kia cười tươi tự giới thiệu với Khương Dư Linh: "Chào đàn em, anh tên là Đường Mẫn Nguyên, bạn cùng phòng của Hứa Tấn Trình."
"Anh tên là Mạc Thanh."
"Anh là Lý Hằng."
Ba người họ ăn mặc chỉn chu, vẻ ngoài đều không tệ, ánh mắt sáng sủa. Mặc dù hành động của họ hơi bất lịch sự, nhưng lời nói cử chỉ không hề thô lỗ.
Sau khi tự giới thiệu xong, Đường Mẫn Nguyên còn trịnh trọng xin lỗi Khương Dư Linh, nói rằng họ tự ý đến là không lịch sự.
Ngay khi dứt lời, Mạc Thanh nói theo: "Nhưng Hứa Tấn Trình luôn nói về em, bọn anh thực sự quá tò mò."
Lý Hằng tiếp tục: "Đúng vậy, cậu ấy suýt nữa là khen em tới tận mây xanh rồi, bọn anh còn nghĩ cậu ta nói quá, nhưng hôm nay mới thấy đúng là không phải tự nhiên mà khen như thế."
Hứa Tấn Trình mỉm cười: "Nói gì đấy? Đàn em, đừng nghe họ nói lung tung, cả ngày không có việc gì làm nên thích nói bậy."
Bốn người hợp sức với nhau, hoàn toàn bỏ rơi Khương Nhĩ Trác ở bên ngoài, đây chính là cảnh tượng mà Khương Dư Linh muốn thấy.
Dù sao, con gái như báu vật, sự xuất hiện kịp thời của người theo đuổi sẽ kích thích lòng thắng thua và lòng chiếm hữu trong lòng đàn ông.
Nhưng không nên quá đà.
Khương Dư Linh lơ đãng liếc sang Khương Nhĩ Trác, thấy sắc mặt của cậu ta trở nên khó coi, cô lịch sự mỉm cười: "Chào các anh."
"Đây là bạn của em, Khương Nhĩ Trác, tối nay em đi ăn tối cùng cậu ấy."
Khương Dư Linh không thể để Khương Nhĩ Trác quá xấu hổ, ít nhất là bây giờ không thể. Và trong tình huống này, việc giúp Khương Nhĩ Trác thoát khỏi tình thế khó xử sẽ khiến thiện cảm của cậu ta tăng vọt, ít nhất là tăng khoảng 2-3%.
Nụ cười của Hứa Tấn Trình cứng lại trong giây lát, nhưng rất nhanh, anh ta chuyển ánh mắt sang Khương Nhĩ Trác: "Hóa ra cậu là bạn của đàn em à? Xin lỗi xin lỗi, lúc nãy tôi không nhìn thấy cậu."
Ba người bạn của Hứa Tấn Trình cũng nói: "Thực sự xin lỗi."
Cả bốn người đều có giọng điệu hời hợt, nhưng Khương Nhĩ Trác lại thở phào nhẹ nhõm, cậu ta cười nhạt: "Không sao, các anh là đàn anh của Dư Linh mà, nếu là đàn anh của Dư Linh thì cũng là đàn anh của tôi, các anh muốn ăn gì cứ gọi, tối nay tôi mời."
Có lẽ vì vấn đề mặt mũi của bản thân, Hứa Tấn Trình không bao giờ công khai thừa nhận mình thích Khương Dư Linh, nhưng mỗi khi rảnh rỗi, nơi nào có Khương Dư Linh xuất hiện, anh ta chắc chắn sẽ nhanh chóng đến đó.
Nếu có chàng trai nào đi cùng Khương Dư Linh, anh ta sẽ dùng một số "thủ đoạn" để khiến người kia tự biết khó mà rút lui.
Hôm nay cũng vậy.
Cậu đầu tiên của anh ta đã thể hiện sự thù địch đối với Khương Nhĩ Trác, câu thứ hai tỏ rõ mối quan hệ thân thiết với Khương Dư Linh, cộng thêm vẻ ngoài lịch sự, tao nhã của anh ta.
Nếu chàng trai nào mà hơi tự ti hay tâm lý yếu ớt một chút, chắc chắn sẽ rút lui.
Nhưng Khương Nhĩ Trác không phải người bình thường, cậu ta nhanh chóng phản ứng lại, nhận ra người trước mặt có lẽ là tình địch của mình.
Cậu ta hít sâu một hơi, khao khát chiến thắng trong lòng bùng cháy mãnh liệt.
"Anh cũng ra ngoài ăn đêm."
Hứa Tấn Trình ngồi xuống cái ghế bên cạnh Khương Dư Linh, theo sau anh ta còn có ba chàng trai khác cùng tuổi cũng kéo ghế ngồi xuống. Cái bàn dành cho bốn người lúc này đã trở thành bàn sáu người, có hơi chật chội.
Khuôn mặt của Khương Nhĩ Trác lập tức trở nên u ám, trong khi ba người kia cười tươi tự giới thiệu với Khương Dư Linh: "Chào đàn em, anh tên là Đường Mẫn Nguyên, bạn cùng phòng của Hứa Tấn Trình."
"Anh tên là Mạc Thanh."
"Anh là Lý Hằng."
Ba người họ ăn mặc chỉn chu, vẻ ngoài đều không tệ, ánh mắt sáng sủa. Mặc dù hành động của họ hơi bất lịch sự, nhưng lời nói cử chỉ không hề thô lỗ.
Sau khi tự giới thiệu xong, Đường Mẫn Nguyên còn trịnh trọng xin lỗi Khương Dư Linh, nói rằng họ tự ý đến là không lịch sự.
Ngay khi dứt lời, Mạc Thanh nói theo: "Nhưng Hứa Tấn Trình luôn nói về em, bọn anh thực sự quá tò mò."
Lý Hằng tiếp tục: "Đúng vậy, cậu ấy suýt nữa là khen em tới tận mây xanh rồi, bọn anh còn nghĩ cậu ta nói quá, nhưng hôm nay mới thấy đúng là không phải tự nhiên mà khen như thế."
Hứa Tấn Trình mỉm cười: "Nói gì đấy? Đàn em, đừng nghe họ nói lung tung, cả ngày không có việc gì làm nên thích nói bậy."
Bốn người hợp sức với nhau, hoàn toàn bỏ rơi Khương Nhĩ Trác ở bên ngoài, đây chính là cảnh tượng mà Khương Dư Linh muốn thấy.
Dù sao, con gái như báu vật, sự xuất hiện kịp thời của người theo đuổi sẽ kích thích lòng thắng thua và lòng chiếm hữu trong lòng đàn ông.
Nhưng không nên quá đà.
Khương Dư Linh lơ đãng liếc sang Khương Nhĩ Trác, thấy sắc mặt của cậu ta trở nên khó coi, cô lịch sự mỉm cười: "Chào các anh."
"Đây là bạn của em, Khương Nhĩ Trác, tối nay em đi ăn tối cùng cậu ấy."
Khương Dư Linh không thể để Khương Nhĩ Trác quá xấu hổ, ít nhất là bây giờ không thể. Và trong tình huống này, việc giúp Khương Nhĩ Trác thoát khỏi tình thế khó xử sẽ khiến thiện cảm của cậu ta tăng vọt, ít nhất là tăng khoảng 2-3%.
Nụ cười của Hứa Tấn Trình cứng lại trong giây lát, nhưng rất nhanh, anh ta chuyển ánh mắt sang Khương Nhĩ Trác: "Hóa ra cậu là bạn của đàn em à? Xin lỗi xin lỗi, lúc nãy tôi không nhìn thấy cậu."
Ba người bạn của Hứa Tấn Trình cũng nói: "Thực sự xin lỗi."
Cả bốn người đều có giọng điệu hời hợt, nhưng Khương Nhĩ Trác lại thở phào nhẹ nhõm, cậu ta cười nhạt: "Không sao, các anh là đàn anh của Dư Linh mà, nếu là đàn anh của Dư Linh thì cũng là đàn anh của tôi, các anh muốn ăn gì cứ gọi, tối nay tôi mời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.