Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt
Chương 202
Thanh Thanh Kết Ngạnh
14/03/2023
Khi Ân Âm giúp Cố Gia Mộc tập luyện tường thuật tình huống thì Cố Thế An cũng cùng giúp đỡ.
Lúc này hai người còn chưa biết, sỡ dĩ Cố Gia Mộc bị hộp nhạc hấp dẫn, nguyên nhân đầu tiên không phải là vì ánh sáng đầy màu sắc mà là vì điệu nhạc tuyệt vời kia.
-
Hôm sau Ân Âm lại theo giờ hẹn dẫn Cố Gia Mộc đến chỗ bác sĩ Lâm khám bệnh, lúc trở về có đi qua một dãy nhà tương đối cũ kỹ.
Tuy là một dãy nhà cũ ở Đế Đô nhưng nó vẫn chưa bị phá dỡ, tòa nhà cao nhất chỉ có năm tầng, những tòa nhà nằm san sát nhau, có một số chỗ ánh sáng mặt trời chậm chí chẳng thể xuyên qua được, nhìn rất âm u và ẩm ướt.
Dây điện, dây lươi quấn quanh nhau, xung quanh rất ồn ào, môi trường cũng không phải là quá tốt.
Tuy rằng nơi này cũ nát nhưng tiền thuê lại rẻ, thường cho một số ít người nước ngoài đến Đế Đô làm việc và những người thu nhập thấp đến thuê.
Tòa nhà này cách bệnh viện không xa, Ân Âm lái xe tới nhưng xe lại không có cách nào đi vào tầng hầm gara của bệnh viện, chỉ có thể đậu ở nơi khác.
Sau khi đi qua mấy ngôi nhà cũ kỹ này mới đến nơi đậu xe.
Tuy nhiên, lúc đi ngang qua tầng một của tòa nhà nào đó, Ân Âm chợt nghe thấy một giọng nói không ổn lắm phát ra từ bên trong.
Vì lý do nào đó, cô dừng bước và quay đầu nhìn qua.
Bên trong dường như có tiếng thét chói tai "A a a", thanh âm rất non nớt, lại có vẻ rất nóng nảy, tiếp theo cô lại nghe được một giọng phụ nữ bén nhọn đang chửi bới.
Ân Âm nghe, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.
Do dự một lát, cuối cùng cô vẫn ôm Cố Gia Mộc đi qua.
Cánh cửa kia khép hờ, thị lực của Ân Âm rất tốt, mặc dù không đến gần cũng nhìn thấy bên trong là gì, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy, đồng tử của Ân Âm co rút lại, tay bất giác nắm chặt.
Cô nhìn thấy một cậu bé khoảng năm tuổi.
Cô nhớ rõ cậu bé kia, chính là đứa bé cũng mắc chứng tự kỷ mà ngày đầu tiên cô nhìn thấy khi đưa Cố Gia Mộc đi bác sĩ, gọi là Triệu Trạch Minh.
Căn phòng sau cánh cửa chật hẹp có chút ánh sáng lờ mờ và cậu bé bị trói vào cửa bằng một sợi dây thừng.
Cậu bé đang vùng vẫy la hét, trông rất cáu kỉnh.
Ân Âm nhìn thấy một màn này thì cau mày lại.
Lúc này có một bà lão, cũng chính là bà ngoại của Triệu Trạch Minh, bà Lý đi đến bên cạnh cậu bé, tức giận mắng: - "Kêu, kêu, kêu suốt ngày, ầm ĩ muốn chết. Tất cả đều là lỗi của mày, nếu không có mày con gái của tao sẽ không bị ghét bỏ, chồng nó cũng sẽ không ngoại tình, đều là lỗi của mày". - Nói xong, bà ta còn đưa tay nhéo Triệu Trạch Minh, miệng tiếp tục chửi bới.
"Sớm biết mày là một thằng ngốc thì lúc trước khi Tiêu Tiêu sinh mày ra tao nên dìm chết mày, miễn đem đến tai họa cho con gái tao. Cái đồ đòi nợ này, Lý gia chúng tao rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì chứ?".
Triệu Trạch Minh không đáp lời bà ta, cũng không nhìn bà ta, cảm xúc thằng bé vẫn nóng nảy như cũ, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai.
Mắt thấy bà ta lại muốn nhéo Triệu Trạch Minh, Ân Âm nhìn không nổi nữa muốn ôm Cố Gia Mộc đi qua ngăn cản thì đúng lúc này Lý Tiêu Tiêu đã trở lại.
Đồ ăn trong tay Lý Tiêu Tiêu rơi xuống đất, cô vội vàng tiến lên tháo sợi dây thừng trên người Triệu Trạch Minh ra, ôm cậu bé vào trong lòng an ủi.
"Mẹ, mẹ làm cái gì thế? Sao mẹ lại trói Minh Minh?"
"Không sao hết Minh Minh à, đừng sợ, có mẹ ở đây".
Bà Lý nghe thấy sự chỉ trích của con gái mình, ngay lập tức bị kích thích: - "Tao còn có cách nào nữa chứ?"
Lúc này hai người còn chưa biết, sỡ dĩ Cố Gia Mộc bị hộp nhạc hấp dẫn, nguyên nhân đầu tiên không phải là vì ánh sáng đầy màu sắc mà là vì điệu nhạc tuyệt vời kia.
-
Hôm sau Ân Âm lại theo giờ hẹn dẫn Cố Gia Mộc đến chỗ bác sĩ Lâm khám bệnh, lúc trở về có đi qua một dãy nhà tương đối cũ kỹ.
Tuy là một dãy nhà cũ ở Đế Đô nhưng nó vẫn chưa bị phá dỡ, tòa nhà cao nhất chỉ có năm tầng, những tòa nhà nằm san sát nhau, có một số chỗ ánh sáng mặt trời chậm chí chẳng thể xuyên qua được, nhìn rất âm u và ẩm ướt.
Dây điện, dây lươi quấn quanh nhau, xung quanh rất ồn ào, môi trường cũng không phải là quá tốt.
Tuy rằng nơi này cũ nát nhưng tiền thuê lại rẻ, thường cho một số ít người nước ngoài đến Đế Đô làm việc và những người thu nhập thấp đến thuê.
Tòa nhà này cách bệnh viện không xa, Ân Âm lái xe tới nhưng xe lại không có cách nào đi vào tầng hầm gara của bệnh viện, chỉ có thể đậu ở nơi khác.
Sau khi đi qua mấy ngôi nhà cũ kỹ này mới đến nơi đậu xe.
Tuy nhiên, lúc đi ngang qua tầng một của tòa nhà nào đó, Ân Âm chợt nghe thấy một giọng nói không ổn lắm phát ra từ bên trong.
Vì lý do nào đó, cô dừng bước và quay đầu nhìn qua.
Bên trong dường như có tiếng thét chói tai "A a a", thanh âm rất non nớt, lại có vẻ rất nóng nảy, tiếp theo cô lại nghe được một giọng phụ nữ bén nhọn đang chửi bới.
Ân Âm nghe, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.
Do dự một lát, cuối cùng cô vẫn ôm Cố Gia Mộc đi qua.
Cánh cửa kia khép hờ, thị lực của Ân Âm rất tốt, mặc dù không đến gần cũng nhìn thấy bên trong là gì, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy, đồng tử của Ân Âm co rút lại, tay bất giác nắm chặt.
Cô nhìn thấy một cậu bé khoảng năm tuổi.
Cô nhớ rõ cậu bé kia, chính là đứa bé cũng mắc chứng tự kỷ mà ngày đầu tiên cô nhìn thấy khi đưa Cố Gia Mộc đi bác sĩ, gọi là Triệu Trạch Minh.
Căn phòng sau cánh cửa chật hẹp có chút ánh sáng lờ mờ và cậu bé bị trói vào cửa bằng một sợi dây thừng.
Cậu bé đang vùng vẫy la hét, trông rất cáu kỉnh.
Ân Âm nhìn thấy một màn này thì cau mày lại.
Lúc này có một bà lão, cũng chính là bà ngoại của Triệu Trạch Minh, bà Lý đi đến bên cạnh cậu bé, tức giận mắng: - "Kêu, kêu, kêu suốt ngày, ầm ĩ muốn chết. Tất cả đều là lỗi của mày, nếu không có mày con gái của tao sẽ không bị ghét bỏ, chồng nó cũng sẽ không ngoại tình, đều là lỗi của mày". - Nói xong, bà ta còn đưa tay nhéo Triệu Trạch Minh, miệng tiếp tục chửi bới.
"Sớm biết mày là một thằng ngốc thì lúc trước khi Tiêu Tiêu sinh mày ra tao nên dìm chết mày, miễn đem đến tai họa cho con gái tao. Cái đồ đòi nợ này, Lý gia chúng tao rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì chứ?".
Triệu Trạch Minh không đáp lời bà ta, cũng không nhìn bà ta, cảm xúc thằng bé vẫn nóng nảy như cũ, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai.
Mắt thấy bà ta lại muốn nhéo Triệu Trạch Minh, Ân Âm nhìn không nổi nữa muốn ôm Cố Gia Mộc đi qua ngăn cản thì đúng lúc này Lý Tiêu Tiêu đã trở lại.
Đồ ăn trong tay Lý Tiêu Tiêu rơi xuống đất, cô vội vàng tiến lên tháo sợi dây thừng trên người Triệu Trạch Minh ra, ôm cậu bé vào trong lòng an ủi.
"Mẹ, mẹ làm cái gì thế? Sao mẹ lại trói Minh Minh?"
"Không sao hết Minh Minh à, đừng sợ, có mẹ ở đây".
Bà Lý nghe thấy sự chỉ trích của con gái mình, ngay lập tức bị kích thích: - "Tao còn có cách nào nữa chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.