Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Chủ Ngươi Thật Xấu
Chương 17: Nữ thần trà xanh (Hơi H)
Phỉ Phỉ
23/02/2022
Editor: Nhatky7
Beta: ZhouuRyouu
Ngu Niểu không kìm được rên rỉ ra tiếng. Cúi đầu xuống, đập vào mắt là tiểu huyệt bị cự vật của Tề Tử Ngang hoàn toàn xâm chiếm. Nỗ lực lâu như vậy, Tề Tử Ngang cũng chỉ muốn khiến cô bé tạo ra mật dịch mà thôi. Bên trong đang có một dòng mật dịch chảy ra, vì đã bị chặn nên không tránh khỏi việc ướt nhẹp.
Với tư thế hiện tại của hai người, Ngu Niểu có thể dễ dàng nhìn rõ được tình hình phía dưới, mặt bỗng chốc đỏ bừng, thân thể run rẩy. Hắn nhìn theo ánh mắt nàng, đôi mắt đỏ ngầu đầy sự hưng phấn, vì ẩn nhẫn mà cánh tay nổi lên gân xanh rõ rệt.
Nhấc hông nàng lên cao, hình ảnh tiểu Tử Ngang đang nằm trong Niểu Niểu hiện ra trước mắt. Mật dịch từng chút từng chút chảy ra, đóa hoa kiều nộn ươn ướt kia bị cự vật không biết điều kia khi dễ đễn thảm không nỡ nhìn. Cánh hoa run rẩy chảy càng thêm nhiều nước. Thật làm Tề Tử Ngang thoải mái cực kỳ.
Tự nhủ đau dài không bằng đau ngắn, hắn hít sâu một hơi, dũng lực nhấc thân Ngu Niểu lên, từ từ rút cự vật ra ngoài. Tiếng 'bang' cùng tiếng nước vẩy ra hòa vào nhau trong quá trình rút cự vật tạo nên những âm thanh dâm dãng.
Cho dù là Ngu Niểu hay Tề Tử Ngang đều vì âm thanh này mà xấu hổ đến mặt đỏ bừng, không dám nhìn đối phương. Hạ Ngu Niểu xuống đất, nàng đưa lưng về phía hắn, không nói một lời, nhanh chóng sửa sang lại quần áo.
Tề Tử Ngang cúi đầu thấy quần áo mình đã ướt nhẹp. Ý thức được đây đều là máu tươi cùng mật dịch của Niểu Niểu, tim hắn đập như trúng độc. Hắn nhấp nhấp môi, nhanh chóng làm thể xác cùng tinh thần bình tĩnh lại.
"Ngu Niểu, chúng ta phải nắm chắc thời gian, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Bọn bắt cóc rất nhanh sẽ trở lại"
"Nhưng Dương Hạo vẫn đang còn trong tay bọn họ, phải làm sao bây giờ?"
"Bọn họ chủ yếu là muốn tìm cha mẹ của Dương Hạo đòi tiền, hắn chắc chắn sẽ không có việc gì đâu! Ta cũng đã báo nguy rồi, cảnh sát sẽ nhanh tới thôi. Chúng ta trước hết nên rời khỏi nơi này, chờ cảnh sát tới rồi lại tính"
Ngu Niểu gật đầu đồng ý, sau đó Tề Tử Ngang vội vàng quấn chăn quanh thân nàng, bế ngang lên. Nàng mảnh mai vô lực, hoàn toàn xơ lụi trong lồng ngực hắn. Thân thể cả hai lại lần nữa chạm nhau. Lại lần nữa không kìm được, hai người đều run rẩy 1 chút. Bản edit này đăng tại wattpad/nhatky7.
Ngu Niểu mím môi, hoàn toàn dựa vào, chôn mặt trong lồng ngực Tề Tử Ngang. Chẳng còn tâm trí để suy nghĩ vớ vẩn, Tề Tử Ngang quăng tạp niệm trong đầu ra ngoài, cần thận mang Ngu Niểu rời đi.
Lúc thấy bọn bắt cóc kéo Dương Hạo ra ngoài, hắn liền gọi điện thoại về trong nhà, lúc này mới nắm lấy cơ hộ chạy vội vào. Bọn bắt cóc cũng chưa nghĩ đến việc trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, đối với một nữ sinh nhu nhược như Ngu Niểu phòng bị cũng không quá nghiêm. Huống hồ Ngu Niểu đã bị hạ dược, còn có thể chạy đi nơi nào?
Dương Hạo bị đám người kia hất nằm trên mặt đất, bên cạnh hắn là điện thoại.
"Tiểu tử, nên nói như thế nào chắc ngươi cũng biết đi?"
"Nhanh lên cho xong việc, rồi mọi chuyện liền có thể tốt!"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ chuyện cầu cứu hay nói gì khác...."
Một người giữa Dương Hạo đang giãy giụa, một người ở bên cạnh bắt hắn nói ra số điện thoại, một người nữa thì cầm dao giơ ra trên mặt Dương Hạo, dùng những hành động nhẹ nhàng uy hiếp hắn.
Dương Hạo cũng không hợp tác, bởi hắn biết một khi xong việc họ sẽ ra tay với Ngu Niểu. Sau khi biết bọn chúng có ý định xong việc sẽ quay trở lại, Dương Hạo càng muốn ở chỗ này kéo dài thời gian.
Và đương nhiên điều này đã khiến bọn chúng tức giận. Tiền vẫn chưa có trong tay, lại không thể khiến Dương Hạo bị thiếu tay chân gì. Trong lòng đang tức giận, bọn chúng tránh mặt Dương Hạo đi, điên cuồng tay đấm chân đá với hắn.
Beta: ZhouuRyouu
Ngu Niểu không kìm được rên rỉ ra tiếng. Cúi đầu xuống, đập vào mắt là tiểu huyệt bị cự vật của Tề Tử Ngang hoàn toàn xâm chiếm. Nỗ lực lâu như vậy, Tề Tử Ngang cũng chỉ muốn khiến cô bé tạo ra mật dịch mà thôi. Bên trong đang có một dòng mật dịch chảy ra, vì đã bị chặn nên không tránh khỏi việc ướt nhẹp.
Với tư thế hiện tại của hai người, Ngu Niểu có thể dễ dàng nhìn rõ được tình hình phía dưới, mặt bỗng chốc đỏ bừng, thân thể run rẩy. Hắn nhìn theo ánh mắt nàng, đôi mắt đỏ ngầu đầy sự hưng phấn, vì ẩn nhẫn mà cánh tay nổi lên gân xanh rõ rệt.
Nhấc hông nàng lên cao, hình ảnh tiểu Tử Ngang đang nằm trong Niểu Niểu hiện ra trước mắt. Mật dịch từng chút từng chút chảy ra, đóa hoa kiều nộn ươn ướt kia bị cự vật không biết điều kia khi dễ đễn thảm không nỡ nhìn. Cánh hoa run rẩy chảy càng thêm nhiều nước. Thật làm Tề Tử Ngang thoải mái cực kỳ.
Tự nhủ đau dài không bằng đau ngắn, hắn hít sâu một hơi, dũng lực nhấc thân Ngu Niểu lên, từ từ rút cự vật ra ngoài. Tiếng 'bang' cùng tiếng nước vẩy ra hòa vào nhau trong quá trình rút cự vật tạo nên những âm thanh dâm dãng.
Cho dù là Ngu Niểu hay Tề Tử Ngang đều vì âm thanh này mà xấu hổ đến mặt đỏ bừng, không dám nhìn đối phương. Hạ Ngu Niểu xuống đất, nàng đưa lưng về phía hắn, không nói một lời, nhanh chóng sửa sang lại quần áo.
Tề Tử Ngang cúi đầu thấy quần áo mình đã ướt nhẹp. Ý thức được đây đều là máu tươi cùng mật dịch của Niểu Niểu, tim hắn đập như trúng độc. Hắn nhấp nhấp môi, nhanh chóng làm thể xác cùng tinh thần bình tĩnh lại.
"Ngu Niểu, chúng ta phải nắm chắc thời gian, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Bọn bắt cóc rất nhanh sẽ trở lại"
"Nhưng Dương Hạo vẫn đang còn trong tay bọn họ, phải làm sao bây giờ?"
"Bọn họ chủ yếu là muốn tìm cha mẹ của Dương Hạo đòi tiền, hắn chắc chắn sẽ không có việc gì đâu! Ta cũng đã báo nguy rồi, cảnh sát sẽ nhanh tới thôi. Chúng ta trước hết nên rời khỏi nơi này, chờ cảnh sát tới rồi lại tính"
Ngu Niểu gật đầu đồng ý, sau đó Tề Tử Ngang vội vàng quấn chăn quanh thân nàng, bế ngang lên. Nàng mảnh mai vô lực, hoàn toàn xơ lụi trong lồng ngực hắn. Thân thể cả hai lại lần nữa chạm nhau. Lại lần nữa không kìm được, hai người đều run rẩy 1 chút. Bản edit này đăng tại wattpad/nhatky7.
Ngu Niểu mím môi, hoàn toàn dựa vào, chôn mặt trong lồng ngực Tề Tử Ngang. Chẳng còn tâm trí để suy nghĩ vớ vẩn, Tề Tử Ngang quăng tạp niệm trong đầu ra ngoài, cần thận mang Ngu Niểu rời đi.
Lúc thấy bọn bắt cóc kéo Dương Hạo ra ngoài, hắn liền gọi điện thoại về trong nhà, lúc này mới nắm lấy cơ hộ chạy vội vào. Bọn bắt cóc cũng chưa nghĩ đến việc trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, đối với một nữ sinh nhu nhược như Ngu Niểu phòng bị cũng không quá nghiêm. Huống hồ Ngu Niểu đã bị hạ dược, còn có thể chạy đi nơi nào?
Dương Hạo bị đám người kia hất nằm trên mặt đất, bên cạnh hắn là điện thoại.
"Tiểu tử, nên nói như thế nào chắc ngươi cũng biết đi?"
"Nhanh lên cho xong việc, rồi mọi chuyện liền có thể tốt!"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ chuyện cầu cứu hay nói gì khác...."
Một người giữa Dương Hạo đang giãy giụa, một người ở bên cạnh bắt hắn nói ra số điện thoại, một người nữa thì cầm dao giơ ra trên mặt Dương Hạo, dùng những hành động nhẹ nhàng uy hiếp hắn.
Dương Hạo cũng không hợp tác, bởi hắn biết một khi xong việc họ sẽ ra tay với Ngu Niểu. Sau khi biết bọn chúng có ý định xong việc sẽ quay trở lại, Dương Hạo càng muốn ở chỗ này kéo dài thời gian.
Và đương nhiên điều này đã khiến bọn chúng tức giận. Tiền vẫn chưa có trong tay, lại không thể khiến Dương Hạo bị thiếu tay chân gì. Trong lòng đang tức giận, bọn chúng tránh mặt Dương Hạo đi, điên cuồng tay đấm chân đá với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.