Chương 7: [TG4] Tráo đổi nhân sinh (Hoàn)
Tích Ngã Vãn Hĩ
01/06/2020
(1)
Kiếp trước Cẩm Vinh cho rằng mình sẽ không bao giờ biến thành quỷ, không nghĩ tới miệng quạ đen, lần này xuyên thành một nữ quỷ chuẩn bị được đầu thai.
Cẩm Vinh khoanh tay, vẻ mặt không kiên nhẫn nghe nữ quỷ áo trắng bên cạnh khóc sướt mướt, Cẩm Vinh không hiểu đời trước tạo nghiệp gì mà lần này lại cùng quỷ nước mắt đầu thai cùng nhau chứ.
Cẩm Vinh và nữ quỷ kia hiện tại đang dùng trạng thái linh thể bay trên không trung, bên dưới là hai phòng sinh có hai sản phụ sắp sinh, dùng trạng thái này có thể nhìn xuyên qua được.
Cô cảm thấy may là không phải đầu thai khi còn ở trong bụng sản phụ.
Đứng gần Cẩm Vinh cùng quỷ nước mắt là quỷ sai, một thân đen như mực, tay cầm sổ ghi chép, ngữ khí cứng nhắc không gợn sóng, "Cẩm Vinh, kiếp trước phúc đức thâm hậu, hôm nay mười một giờ ba phút giáng sinh nhà danh môn phú quý, cha là Phương Hậu, mẹ là Triệu Tú Toàn..."
Nữ quỷ bên cạnh vậy mà vẫn tiếp tục khóc, Cẩm Vinh cảm giác sâu sắc trán có cái gì ẩn ẩn nhảy lên, kiếp trước làm công chúa tính tình một chút cũng không nhỏ.
Rốt cuộc, bực bội đến muốn đứt mạch máu não, Cẩm Vinh một chân đá nữ quỷ ngã ngửa, rơi xuống dưới chui luôn vào bụng của một sản phụ.
Cảm nhận thế giới lần nữa thanh tịnh, Cẩm Vinh nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, cả người nhẹ nhàng, dưới đáy lòng nói thế giới tốt đẹp như thế ta lại táo bạo như thế, vậy không tốt.
Cẩm Vinh trong lòng thoải mái làm hắc y quỷ sai choáng váng, miệng niệm nốt mấy câu chưa nói xong, "Tống Thanh Thanh, hôm nay mười một giờ chín phút giáng sinh nhà thanh bần..."
Đúng mười một giờ ba phút cùng với tiếng trẻ con khóc, trong một gian phòng, tiểu hài tử được sinh ra, mà không lâu sau, một nữ hài khác cũng chào đời.
Một khắc kia, nội dung tiểu thuyết lần này cũng xuất hiện trong đầu Cẩm Vinh.
Lần này Cẩm Vinh vẫn được sắm vai nữ phụ bi tình, Phương Cẩm Vinh.
Phương Cẩm Vinh và Tống Thanh Thanh vừa sinh ra đã bị nhân viên hộ sinh nhầm lẫn mà bị tráo đổi nhân sinh, mười lăm năm sau, chân tướng lộ ra, từng người trở về gia đình của chính mình.
Đáng tiếc, trở lại Phương gia, chào đón Phương Cẩm Vinh lại là mẹ ruột luôn tâm tâm niệm niệm dưỡng nữ không chịu tiếp thu con đẻ, anh trai hơn hai tuổi cũng lãnh đạm, Phương Cẩm Vinh tức giận phấn đấu đi Mỹ du học, một mình sinh hoạt ở nơi đất khách quê người.
Tống Thanh Thanh trở lại gia đình bần cùng, không thể trang trải học phí, bỏ học. Mà Phương Cẩm Vinh ở Mỹ quen được một người bạn trai, mang người yêu về nước thì gặp phải Tống Thanh Thanh. Khí chất nhu nhược lung linh động lòng người của Tống Thanh Thanh hấp dẫn bạn trai Phương Cẩm Vinh, càng không xong chính là Phương Mộc gặp muội muội hờ lần nữa thì cũng đem lòng nhung nhớ, một đoạn gút mắt tình yêu cứ như vậy triển khai.
Kết cục, Phương Cẩm Vinh mất người yêu, không được người nhà tiếp nhận, ảm đạm lần nữa quay về Mỹ. Tống Thanh Thanh ở bên Phương Mộc, hạnh phúc mỹ mãn.
Cẩm Vinh nhịn không được phun tào, không, hình như diễn biến này có chỗ không đúng rồi...
Nhìn vẻ mặt u buồn của quỷ sai, Cẩm Vinh rốt cuộc cũng nhớ ra sai chỗ nào, vừa rồi cô chính là đem nữ chủ đạp xuống nơi đáng lẽ là cô phải sinh ra.
Cho nên một chân này đã đạp nữ chính tiểu bạch hoa thay thế vị trí của nữ phụ tâm cao khí ngạo, nguyên nam chính và nguyên nữ chính biến thành anh em ruột, ha ha, lần nghịch chuyển này phải nói là, ha ha.
Phương Cẩm Vinh trong lòng cười muốn nổ bụng.
[Cẩm Vinh đáng lẽ là con ruột nhà họ Phương, bị nhà họ Tống cầm nhầm. Hiện tại bị đổi, là con nhà họ Tống, bị nhà họ Phương cầm nhầm, đáng lẽ từ nghèo thành giàu bây giờ lại từ giàu thành nghèo.]
Dù sao đây cũng là cô không đúng, cho nên Cẩm Vinh nhìn quỷ sai, gương mặt tươi cười thương lượng, "Chuyện này nếu như bị bên trên biết, chỉ sợ là ngươi cũng bị phạt đi."
"Ngươi cũng biết hả?"
Quỷ sai tức giận trả lời, làm ra chuyện này, tiền thưởng cuối năm đừng có nghĩ đến, hắn sao lại xui xẻo gặp một cái hồn sắp đầu thai xằng bậy như thế.
Cẩm Vinh chớp chớp mắt nói, "Nếu không, chúng ta cứ như vậy, để ra đầu thai vào đứa trẻ còn lại đi, như vậy cũng sẽ không gây phiền toái nữa."
Quỷ sai liếc mắt một cái, "Cô can tâm sao? Phải biết kia là nhà đại phú đại quý, mà nhà này chính là nghèo nàn vô cùng."
"Không có việc gì không có việc gì, hai mươi năm đầu dựa vào cha mẹ, hai mươi năm sau dù sao cũng phải dựa vào chính mình." Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, nếu báo lại sai lầm chắc chắn cô cũng bị phạt.
"Vậy được rồi, nhanh lên, đừng trễ thời giờ."
Ván đã đóng thuyền, quỷ sai ghi ghi máy dòng, thúc giục Cẩm Vinh đầu thai, không cần lại làm ra chuyện gì bậy bạ nữa.
Cứ như vậy, Cẩm Vinh thuận lợi đầu thai, chưa kịp chớp mắt đã bị đưa đến phòng nuôi dưỡng, thân thể hiện tại cô dùng chính là của nữ chính Tống Thanh Thanh, mà quỷ khóc nhè cũng đang nằm bên cạnh, cũng chính là Phương Cẩm Vinh hiện tại.
Cẩm Vinh ngủ một giấc, tỉnh lại đã thấy cha mẹ ăn mặc ngăn nắp gọn gàng, gương mặt chính là viết mấy chữ nhà có tiền, cha mẹ mới cười tươi bế Cẩm Vinh, chuẩn bị rời bệnh viện.
Vậy là hiện tại đã bị đổi rồi, Cẩm Vinh nằm trong ngực Phương mẫu nhìn Tống Thanh Thanh còn nằm trong nôi, thầm nghĩ, báo ứng, ai bảo ngươi to mồm khóc lóc làm điếc tai bổn cung.
Mười bốn năm sau.
Phương Cẩm Vinh vẻ mặt chán ghét nhìn giáo viên giới thiệu bạn học mới, Tống Thanh Thanh. Một thân quần áo bình thường có chút bợt màu, gương mặt thanh tú, bộ dáng yếu đuối.
Cẩm Vinh nhíu mày, rốt cuộc cũng tới.
Nhìn Tống Thanh Thanh, thay đổi gia đình cộng thêm mẹ nuôi hung hãn thô lỗ, tính tình Tống Thanh Thanh vậy mà vẫn chưa đổi.
"Chào cậu, bạn học Phương." Tống Thanh Thanh thẹn thùng nhỏ giọng nói.
Phương Cẩm Vinh yên lặng quay đi, trong mắt mọi người xung quanh chính là không thích biểu hiện của Tống Thanh Thanh, bất quá cái này cũng bình thường, Phương Cẩm Vinh cùng Tống Thanh Thanh giống như hai cực, một người minh diễn hào phóng, một người nhu nhược kín đáo, lại còn có chênh lệnh giàu nghèo rõ ràng.
Nữ giáo viên vừa rồi an bài chỗ ngồi cũng không lo lắng hai người phát sinh xung đột vì Phương Cẩm Vinh tuy rằng lãnh đạm cao ngạo, nhưng chưa nghe nói qua chuyện bắt nạt khi dễ bạn học. Cô giáo kia cũng hết cách, trong lớp cũng không còn chỗ trống, chỉ có bạn cùng bạn trước đây của Phương Cẩm Vinh đi du học cho nên dư ra chỗ này.
Nếu hai người có xung đột, vậy đến lúc đó lại đổi chỗ đi.
Mà Tống Thanh Thanh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phương Cẩm Vinh đã hâm mộ yêu thích, bởi vì bạn cùng bàn của cô rất xinh, giống công chúa trong lâu đài, mà bạn cùng bàn lại có vẻ ghét bỏ mình, Tống Thanh Thanh nhịn không được mũi cay cay.
Thời điểm nước mắt chuẩn bị rớt xuống, Cẩm Vinh xoay người sang, dựng ngón trỏ tay phải nghiêm túc nói, "Không cho phép khóc."
Lần trước ngươi khóc phiền toái như vậy, bổn cung mới đá đít ngươi một lần, không nhớ sao?
Tống Thanh Thanh không nghĩ lời đầu tiên bạn cùng bàn nói với mình sẽ là câu này, khịt khịt mũi, cố đem nước mắt nuốt vào, "Mình biết rồi, Cẩm Vinh."
Biết là tốt, Cẩm Vinh gật gật, lại qua đầu đi.
Học kỳ mới, chủ nhiệm thấy Phương Cẩm Vinh và Tống Thanh Thanh ở chung vẫn tốt, cũng buông tâm.
Rất nhanh, Cẩm Vinh phát hiện Tống Thanh Thanh con hàng này không chỉ có thuộc tính bánh bao hậu đậu, mà căn bản là một cái bánh bao ngu xuẩn. Phát kết quả bài kiểm tra học kì môn toán, Cẩm Vinh nhìn điểm số trên bài Tống Thanh Thanh, nhịn không được cảm thấy tổn thương giác mạc quay đầu đi.
Tống Thanh Thanh ủ rũ vô cùng, vì bạn cùng bàn đệ nhất ưu tú như vậy chênh lệnh giũa hai người càng làm cô cảm thấy bi thương.
Cũng may bạn cùng bàn chưa bao giờ ghét bỏ mình, chưa bao giờ nghe Phương Cẩm Vinh nói một câu trào phúng thành tích học tập của mình làm Tống Thanh Thanh cảm động.
Cẩm Vinh tỏ vẻ, đó là cô không thèm phản ứng mà thôi, Tống Thanh Thanh còn có thân phận thiên kim nhà giàu hàng thật giá thật, bằng không, ha ha.
Mà chuyện trợ giúp Tống Thanh Thanh học tập, đừng nghĩ nhiều, đại thần mãn cấp cấp độ Cẩm Vinh không có khả năng đi mang tay mơ tiểu hào.
Phiền toái đã có người đứng ra gánh, tỷ như lớp phó học tập, lấy tính tình nhuyễn manh của Tống Thanh Thanh, vẫn có người giúp đỡ, tuy rằng giúp, nhưng lần kiểm tra thứ hai, nhìn kết quả của Tống Thanh Thanh, mặt mũi lớp phó học tập không nhịn được tái rồi.
Nửa kì học ôn tập như vậy chỉ cao thêm mười điểm, lớp phó một búng máu đọng trong cổ họng, nhìn Tống Thanh Thanh bộ dáng thoải mãn, chỉ có thể yên lặng trở về chỗ ngồi.
Mà thành tích của lớp phó vẫn bị Phương Cẩm Vinh đè bên dưới, sau khi bạn cùng bàn Cẩm Vinh rời đi, hắn từ vạn năm lão tam trở thành vạn năm lão nhị, lão đại vẫn luôn là Cẩm Vinh.
Hai người này quả thực là song sát.
Trong tiểu thuyết, nam chính Phương Mộc vẫn thường xuyên đến trường học tìm em gái, nhưng từ khi em gái đổi thành Cẩm Vinh, hắn trừ khi bị cha mẹ yêu cầu, thì kiên quyết không tới, bởi vì bị đả kích quá thảm, phải quyết chí tự cường.
Phương Mộc cảm giác nếu không nỗ lực thì địa vị của hắn ở nhà sẽ thấp đến không thể thấp hơn được nữa. Cha mẹ hiện tại chính là ba câu không rời nữ nhi ưu tú Cẩm Vinh, từ lúc còn nhỏ vô luận là học tập hay luyện Taekwondo, hắn vẫn luôn bị áp chế, cho nên dứt khoát chọn một môn Cẩm Vinh không chịu chơi, là vẽ tranh sơn dầu.
Có một muội muội xuất sắc như vậy, làm ca ca cũng rất mệt tâm.
Phương Cẩm Vinh sau khi tan học đều đi chơi tennis, chơi chán xong cầm túi đồ vác trên vai, đi theo cổng sau ra khỏi trường, ngang qua rừng cây nhỏ sau khu dạy học thì nghe thấy âm thanh lờ mờ truyền đến.
Bạo lực học đường vô luận là ở trường học nào cũng đều rất khó tránh, tao ngộ bạo lực học đường vẫn là nhân vật chính Cẩm Vinh quen biết, Tống Thanh Thanh.
Chương 13 - (2)
Mấy nam sinh dáng vẻ lưu manh miệng còn ngậm thuốc lá chặn đường thiếu nữ nhu nhược thanh tú.
"Tống Thanh Thanh, mày đụng phải tao, cho nên đưa tiền bồi thường đây."
"Nhưng, nhưng tôi không có tiền." Tống Thanh Thanh khiếp nhược vô thố trả lời.
Nghe bọn họ đối thoại, Phương Cẩm Vinh tấm tắc than một tiếng, quả nhiên tính cách quyết định vận mệnh, nguyên chủ vì gia cảnh bần hàn cho nên dễ bị lấy làm đối tượng trêu đùa khi dễ, cuối cùng trở nên ác độc xấu xa thì cũng chẳng còn ai khi dễ nữa.
Cẩm Vinh nhìn Tống Thanh Thanh, cảm thán xong liền đi qua, "Tan học còn ngốc ở trường, thích học vậy sao."
"Nguyên lai là Phương gia đại tiểu thư, không liên quan đến mày, đừng quản." Tên cầm đầu nhận ra Phương Cẩm Vinh, Phương gia đại tiểu thư, lại nổi danh học sinh ưu tú, không phải người bọn họ có thể chạm vào.
"Nghe hiểu tiếng người không?" Cẩm Vinh cười lạnh một tiếng. Nhìn thấy bạo lực học đường lại khoanh tay đứng nhìn, làm lơ đi, cùng người gây ra bạo lực học đường có cái gì khác nhau, bổn cung sẽ là người như vậy sao?
Cho nên quả nhiên những chuyện như thế nào vẫn phải dùng nắm đấm là tốt nhất. Mười phút sau, Cẩm Vinh xoa xoa cổ tay, không thèm nhìn lại, xoay người đi.
"Cảm ơn cậu, bạn học Phương." Phía sau vang lên một thanh âm yếu ớt.
Cẩm Vinh nhướng mày, liếc nhìn qua rồi cầm túi tennis trên mặt đất chạy lấy người.
Cẩm Vinh không nghĩ tới từ sau ngày hôm đó bên người liền nhiều thêm một cái đuôi là Tống Thanh Thanh, so với lúc trước sợ hãi vẻ mặt lạnh lùng của Phương Cẩm Vinh, Tống Thanh Thanh hiện tại rất thích tìm Phương Cẩm Vinh nói chuyện.
"Bạn học Phương, cậu thật lợi hại, đề khó như vậy mà làm đúng hết được."
"Bạn học Phương, cậu muốn nếm thử bánh bao mình làm không, rất ngon nha."
"Bạn học Phương..."
Cẩm Vinh cảm giác bên tai lúc nào cũng văng vẳng tiếng khóc sướt mướt của nữ quỷ trước lúc đầu thai quay trở lại ám cô rồi.
Bang một tiếng, Cẩm Vinh chụp đập mạnh lên mặt bàn,cắn răng nói, "Cậu có phiền không, Tống Thanh Thanh."
Tống Thanh Thanh cắn môi, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, cái mũi hồng hồng, bộ dáng nhu nhược đáng thương khiến người thương tiếc, lấy dũng khi trả lời, "Bạn học Phương, tay cậu có đau không?"
Cẩm Vinh cảm thấy tức muốn đứt mạch máu não lần nữa, đè nén cảm giác muốn nhảy lớp trong lòng, quay đầu bỏ đi.
Tống Thanh Thanh cuối cùng cũng không khóc, vì Phương Cẩm Vinh nói rất ghét bộ dáng khóc lóc của người khác.
Đến khi trường học tổ chức kì kiểm tra toàn diện, chân tướng lộ rõ, Phương Cẩm Vinh có một loại cảm giác được giải thoát, rốt cuộc có thể rời khỏi Tống Thanh Thanh nước mắt cùng lảm nhảm.
"Cẩm Vinh sao có thể không phải là con gái chúng ta? Nhất định là có gì sai rồi, nhất định là như vậy..."
Mẹ Phương dựa vào cha Phương khóc rống lên.
"Muội muội sao có thể không là muội muội chứ?" Cho dù mọi phương diện Phương Mộc đều bị Cẩm Vinh hung hăng áp chế, không có hưởng thụ cảm giác bảo vệ em gái nhỏ lần nào, nhưng Phương Mộc cũng nhịn không được khổ sở nói, dù sao cũng ở chung mười lăm năm, yêu thương em gái mười lăm năm.
Cẩm Vinh nhìn cảnh này không khỏi thở dài, nếu Phương Cẩm Vinh nguyên bản nhìn một màn này sẽ thật vui vẻ đi, nàng vẫn luôn muốn Phương Gia tưởng niệm yêu thương mình như thế này.
Người thương tâm cứ việc thương tâm, Cẩm Vinh nói một câu, "Thực xinh lỗi, về sau không thể gọi mọi người một câu cha, mẹ, còn có anh trai."
Mẹ Phương nghe vậy lòng càng đau đớn, bà vẫn biết con gái nhà mình tính tình kiên cường, nhưng biểu hiện so với bọn họ còn kiên cường lí trí hơn càng làm bà đau lòng, hu hu con gái của bà.
Để cho người không ngờ được là phản ứng của Tống Thanh Thanh, "Con không muốn cùng Cẩm Vinh tách ra."
Cô nương ngốc, chúng ta còn chưa từng ở bên nhau qua có được không? Cẩm Vinh nhịn không được phun một câu.
"Con... con muốn ở cùng Cẩm Vinh." Tống Thanh Thanh nước mắt lên giống như đại hồng thủy mãnh liệt quét qua đê ngăn lũ. Mẹ Phương nghe xong không khỏi vui mừng, trong lòng cao hứng, vội vàng nói với chồng, "Chúng ta cùng mẹ thanh thanh nói chuyện, để hai đứa nhỏ ở bên người chúng ta, được không?"
"Chuyện này..." Cha Phương có chút do dự, đối mặt với loại sự tình này, ông ban đầu còn định mang người nhà rời đi, lần nữa bắt đầu cuộc sóng, nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của thê tử và nữ nhi thân sinh, cha Phương khẽ cắn môi, đi tìm mẹ nuôi Tống Thanh Thanh nói chuyện.
Cha nuôi Tống Thanh Thanh mất sớm, chỉ còn một mẹ nuôi và một anh trai côn đồ hay đi gây chuyện, nhà mở cửa hàng bán đồ ăn nhỏ, thu không đủ chi. Nghe cha Phương nói, mẹ Tống ban đầu cự tuyệt, bà nghèo cũng đến mức bán con gái đi.
Nhưng cha Phương nghiêm túc thuyết phục bà, lấy một cửa hàng nhỏ này, không thể nào để cho con gái vào đại học, Cẩm Vinh thành tích vô cùng ưu tú, tham gia thi đấu toán học cấp quốc gia, Tống mẫu lỡ nào hủy hoại tương lai con bé?
Không thể không nói cha Phương là giáo sư đại học, ăn nói tương đối lợi hại, thả những câu đánh trúng yếu hại, Tống mẫu thương con, nguyện ý vì tương lai con gái thỏa hiệp.
Cho nên Cẩm Vinh vẫn còn ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra thì hai bên gia đình đã xử lý xong, Cẩm Vinh ở lại Phương gia.
Cho nên hiện tại có chỗ nào còn giống tiểu thuyết? Không phải nữ chính nữ phụ nên tách ra thay đổi môi trường một chút sao? Cốt truyện hủy rồi?
Đêm hôm ấy, Tống Thanh Thanh lôi kéo cánh tay cô, làm nũng, "Cẩm Vinh, mình muốn đêm nay cùng cậu ngủ."
Ai đồng ý để ngươi kêu tên của bổn cung? Lúc trước còn một câu hai câu bạn học, nhanh như vậy trở mặt rồi?
Dưới vẻ mặt vui mừng của cha mẹ, Cẩm Vinh đỡ trán, nói "Trong nhà còn rất nhiều phòng."
Phương Cẩm Vinh và Tống Thanh Thanh thứ hai đến thứ sáu đi học và ngủ lại Phương gia, cuối tuần đi Tống gia giúp Tống mẫu bán hàng, tên ca ca côn đồ Tống Vũ bị cha Phương nhờ người đưa đến trường quân đội, mẹ Tống vô cùng cảm động chuyện này.
Phương Cẩm Vinh có một loại cảm giác cả đời này đều bị cái bao nước mắt quấn lên, không phải ở thời điểm ngươi đầu thai đạp ngươi một chân sao, báo ứng lớn đến vậy?
Mà Tống Thanh Thanh vì muốn đuổi theo bước chân Cẩm Vinh, phấn đấu học hành, đậu một trường đại học ở Mỹ, bên cạnh trường đại học của Cẩm Vinh.
Học đại học, Tống Thanh Thanh đảm đương vị trí hộ hoa sứ giả của Cẩm Vinh, đuổi đi không ít ong bướm Cẩm Vinh chán ghét, đến khi bạn trai trong tiểu thuyết Hàn Hạo Vũ, du học sinh cao phú soái xuất hiện.
Hàn Hạo Vũ ban đầu bị hấp dẫn bởi trí tuệ và mỹ mạo của Cẩm Vinh, về sau trong quá trình theo đuổi lại đối với tính cách Tống Thanh Thanh vừa mềm yếu vừa cứng cỏ bảo vệ Cẩm Vinh mê muội, cuối cùng tỏ tình với Tống Thanh Thanh, kết quả bị dội cho một chậu nước lã.
"Cậu theo đuổi Cẩm Vinh, tôi sẽ không thích cậu."
Hàn Hạo Vũ đi tìm Cẩm Vinh muốn cô giúp đỡ, Cẩm Vinh dứt khoát cự tuyệt, cô không nhúng tay vào cảm tình của người khác, theo đuổi là chuyện của Hàn Hạo Vũ, cự tuyệt là chuyện của Tống Thanh Thanh, giúp đỡ cái lông gì.
Bánh bao Tống Thanh Thanh tốt nghiệp cũng thành công tìm được việc làm, là một giáo viên tiểu học, làm cũng không tệ lắm.
Nhiều năm sau, Phương Cẩm Vinh đã trở thành giáo sư toán học nổi tiếng, ngồi một bên vừa đọc sách vừa nghe Tống Thanh Thanh tính cách cho dù đã thay đổi rất nhiều nhưng vẫn một dạng mặt bánh bao mềm yếu nhược hỏi: "Cẩm Vinh, cậu vì sao vẫn luôn không yêu đương?"
Phương Cẩm Vinh buông sách trong tay, quay đầu liếc Tống Thanh Thanh, "Cậu không biết sao? Tôi là theo chủ nghĩa độc thân."
"Như vậy ư? Tôi cũng vậy." Tống Thanh Thanh vẻ mừng thầm, cúi đầu mỉm cười.
Không hiểu nha đầu này cứ cười ngây ngô cái gì, Cẩm Vinh không nhịn được lắc đầu, tiếp tục đọc sách, bên tai lại vang lên tiếng nói ríu rít, "Cẩm Vinh, Phương Mộc ca ca hôm nay mang bạn gái về ra mắt, cha mẹ muốn chúng ta cùng về nhà ăn cơm..."
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chủ vẫn là bị hố tới rồi ngắn nghịch chuyển nhân sinh mặt sau chuyện xưa đều sẽ biến lớn lên.
- hoàn thế giới 4 -
[20.04.20]
Kiếp trước Cẩm Vinh cho rằng mình sẽ không bao giờ biến thành quỷ, không nghĩ tới miệng quạ đen, lần này xuyên thành một nữ quỷ chuẩn bị được đầu thai.
Cẩm Vinh khoanh tay, vẻ mặt không kiên nhẫn nghe nữ quỷ áo trắng bên cạnh khóc sướt mướt, Cẩm Vinh không hiểu đời trước tạo nghiệp gì mà lần này lại cùng quỷ nước mắt đầu thai cùng nhau chứ.
Cẩm Vinh và nữ quỷ kia hiện tại đang dùng trạng thái linh thể bay trên không trung, bên dưới là hai phòng sinh có hai sản phụ sắp sinh, dùng trạng thái này có thể nhìn xuyên qua được.
Cô cảm thấy may là không phải đầu thai khi còn ở trong bụng sản phụ.
Đứng gần Cẩm Vinh cùng quỷ nước mắt là quỷ sai, một thân đen như mực, tay cầm sổ ghi chép, ngữ khí cứng nhắc không gợn sóng, "Cẩm Vinh, kiếp trước phúc đức thâm hậu, hôm nay mười một giờ ba phút giáng sinh nhà danh môn phú quý, cha là Phương Hậu, mẹ là Triệu Tú Toàn..."
Nữ quỷ bên cạnh vậy mà vẫn tiếp tục khóc, Cẩm Vinh cảm giác sâu sắc trán có cái gì ẩn ẩn nhảy lên, kiếp trước làm công chúa tính tình một chút cũng không nhỏ.
Rốt cuộc, bực bội đến muốn đứt mạch máu não, Cẩm Vinh một chân đá nữ quỷ ngã ngửa, rơi xuống dưới chui luôn vào bụng của một sản phụ.
Cảm nhận thế giới lần nữa thanh tịnh, Cẩm Vinh nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, cả người nhẹ nhàng, dưới đáy lòng nói thế giới tốt đẹp như thế ta lại táo bạo như thế, vậy không tốt.
Cẩm Vinh trong lòng thoải mái làm hắc y quỷ sai choáng váng, miệng niệm nốt mấy câu chưa nói xong, "Tống Thanh Thanh, hôm nay mười một giờ chín phút giáng sinh nhà thanh bần..."
Đúng mười một giờ ba phút cùng với tiếng trẻ con khóc, trong một gian phòng, tiểu hài tử được sinh ra, mà không lâu sau, một nữ hài khác cũng chào đời.
Một khắc kia, nội dung tiểu thuyết lần này cũng xuất hiện trong đầu Cẩm Vinh.
Lần này Cẩm Vinh vẫn được sắm vai nữ phụ bi tình, Phương Cẩm Vinh.
Phương Cẩm Vinh và Tống Thanh Thanh vừa sinh ra đã bị nhân viên hộ sinh nhầm lẫn mà bị tráo đổi nhân sinh, mười lăm năm sau, chân tướng lộ ra, từng người trở về gia đình của chính mình.
Đáng tiếc, trở lại Phương gia, chào đón Phương Cẩm Vinh lại là mẹ ruột luôn tâm tâm niệm niệm dưỡng nữ không chịu tiếp thu con đẻ, anh trai hơn hai tuổi cũng lãnh đạm, Phương Cẩm Vinh tức giận phấn đấu đi Mỹ du học, một mình sinh hoạt ở nơi đất khách quê người.
Tống Thanh Thanh trở lại gia đình bần cùng, không thể trang trải học phí, bỏ học. Mà Phương Cẩm Vinh ở Mỹ quen được một người bạn trai, mang người yêu về nước thì gặp phải Tống Thanh Thanh. Khí chất nhu nhược lung linh động lòng người của Tống Thanh Thanh hấp dẫn bạn trai Phương Cẩm Vinh, càng không xong chính là Phương Mộc gặp muội muội hờ lần nữa thì cũng đem lòng nhung nhớ, một đoạn gút mắt tình yêu cứ như vậy triển khai.
Kết cục, Phương Cẩm Vinh mất người yêu, không được người nhà tiếp nhận, ảm đạm lần nữa quay về Mỹ. Tống Thanh Thanh ở bên Phương Mộc, hạnh phúc mỹ mãn.
Cẩm Vinh nhịn không được phun tào, không, hình như diễn biến này có chỗ không đúng rồi...
Nhìn vẻ mặt u buồn của quỷ sai, Cẩm Vinh rốt cuộc cũng nhớ ra sai chỗ nào, vừa rồi cô chính là đem nữ chủ đạp xuống nơi đáng lẽ là cô phải sinh ra.
Cho nên một chân này đã đạp nữ chính tiểu bạch hoa thay thế vị trí của nữ phụ tâm cao khí ngạo, nguyên nam chính và nguyên nữ chính biến thành anh em ruột, ha ha, lần nghịch chuyển này phải nói là, ha ha.
Phương Cẩm Vinh trong lòng cười muốn nổ bụng.
[Cẩm Vinh đáng lẽ là con ruột nhà họ Phương, bị nhà họ Tống cầm nhầm. Hiện tại bị đổi, là con nhà họ Tống, bị nhà họ Phương cầm nhầm, đáng lẽ từ nghèo thành giàu bây giờ lại từ giàu thành nghèo.]
Dù sao đây cũng là cô không đúng, cho nên Cẩm Vinh nhìn quỷ sai, gương mặt tươi cười thương lượng, "Chuyện này nếu như bị bên trên biết, chỉ sợ là ngươi cũng bị phạt đi."
"Ngươi cũng biết hả?"
Quỷ sai tức giận trả lời, làm ra chuyện này, tiền thưởng cuối năm đừng có nghĩ đến, hắn sao lại xui xẻo gặp một cái hồn sắp đầu thai xằng bậy như thế.
Cẩm Vinh chớp chớp mắt nói, "Nếu không, chúng ta cứ như vậy, để ra đầu thai vào đứa trẻ còn lại đi, như vậy cũng sẽ không gây phiền toái nữa."
Quỷ sai liếc mắt một cái, "Cô can tâm sao? Phải biết kia là nhà đại phú đại quý, mà nhà này chính là nghèo nàn vô cùng."
"Không có việc gì không có việc gì, hai mươi năm đầu dựa vào cha mẹ, hai mươi năm sau dù sao cũng phải dựa vào chính mình." Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, nếu báo lại sai lầm chắc chắn cô cũng bị phạt.
"Vậy được rồi, nhanh lên, đừng trễ thời giờ."
Ván đã đóng thuyền, quỷ sai ghi ghi máy dòng, thúc giục Cẩm Vinh đầu thai, không cần lại làm ra chuyện gì bậy bạ nữa.
Cứ như vậy, Cẩm Vinh thuận lợi đầu thai, chưa kịp chớp mắt đã bị đưa đến phòng nuôi dưỡng, thân thể hiện tại cô dùng chính là của nữ chính Tống Thanh Thanh, mà quỷ khóc nhè cũng đang nằm bên cạnh, cũng chính là Phương Cẩm Vinh hiện tại.
Cẩm Vinh ngủ một giấc, tỉnh lại đã thấy cha mẹ ăn mặc ngăn nắp gọn gàng, gương mặt chính là viết mấy chữ nhà có tiền, cha mẹ mới cười tươi bế Cẩm Vinh, chuẩn bị rời bệnh viện.
Vậy là hiện tại đã bị đổi rồi, Cẩm Vinh nằm trong ngực Phương mẫu nhìn Tống Thanh Thanh còn nằm trong nôi, thầm nghĩ, báo ứng, ai bảo ngươi to mồm khóc lóc làm điếc tai bổn cung.
Mười bốn năm sau.
Phương Cẩm Vinh vẻ mặt chán ghét nhìn giáo viên giới thiệu bạn học mới, Tống Thanh Thanh. Một thân quần áo bình thường có chút bợt màu, gương mặt thanh tú, bộ dáng yếu đuối.
Cẩm Vinh nhíu mày, rốt cuộc cũng tới.
Nhìn Tống Thanh Thanh, thay đổi gia đình cộng thêm mẹ nuôi hung hãn thô lỗ, tính tình Tống Thanh Thanh vậy mà vẫn chưa đổi.
"Chào cậu, bạn học Phương." Tống Thanh Thanh thẹn thùng nhỏ giọng nói.
Phương Cẩm Vinh yên lặng quay đi, trong mắt mọi người xung quanh chính là không thích biểu hiện của Tống Thanh Thanh, bất quá cái này cũng bình thường, Phương Cẩm Vinh cùng Tống Thanh Thanh giống như hai cực, một người minh diễn hào phóng, một người nhu nhược kín đáo, lại còn có chênh lệnh giàu nghèo rõ ràng.
Nữ giáo viên vừa rồi an bài chỗ ngồi cũng không lo lắng hai người phát sinh xung đột vì Phương Cẩm Vinh tuy rằng lãnh đạm cao ngạo, nhưng chưa nghe nói qua chuyện bắt nạt khi dễ bạn học. Cô giáo kia cũng hết cách, trong lớp cũng không còn chỗ trống, chỉ có bạn cùng bạn trước đây của Phương Cẩm Vinh đi du học cho nên dư ra chỗ này.
Nếu hai người có xung đột, vậy đến lúc đó lại đổi chỗ đi.
Mà Tống Thanh Thanh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phương Cẩm Vinh đã hâm mộ yêu thích, bởi vì bạn cùng bàn của cô rất xinh, giống công chúa trong lâu đài, mà bạn cùng bàn lại có vẻ ghét bỏ mình, Tống Thanh Thanh nhịn không được mũi cay cay.
Thời điểm nước mắt chuẩn bị rớt xuống, Cẩm Vinh xoay người sang, dựng ngón trỏ tay phải nghiêm túc nói, "Không cho phép khóc."
Lần trước ngươi khóc phiền toái như vậy, bổn cung mới đá đít ngươi một lần, không nhớ sao?
Tống Thanh Thanh không nghĩ lời đầu tiên bạn cùng bàn nói với mình sẽ là câu này, khịt khịt mũi, cố đem nước mắt nuốt vào, "Mình biết rồi, Cẩm Vinh."
Biết là tốt, Cẩm Vinh gật gật, lại qua đầu đi.
Học kỳ mới, chủ nhiệm thấy Phương Cẩm Vinh và Tống Thanh Thanh ở chung vẫn tốt, cũng buông tâm.
Rất nhanh, Cẩm Vinh phát hiện Tống Thanh Thanh con hàng này không chỉ có thuộc tính bánh bao hậu đậu, mà căn bản là một cái bánh bao ngu xuẩn. Phát kết quả bài kiểm tra học kì môn toán, Cẩm Vinh nhìn điểm số trên bài Tống Thanh Thanh, nhịn không được cảm thấy tổn thương giác mạc quay đầu đi.
Tống Thanh Thanh ủ rũ vô cùng, vì bạn cùng bàn đệ nhất ưu tú như vậy chênh lệnh giũa hai người càng làm cô cảm thấy bi thương.
Cũng may bạn cùng bàn chưa bao giờ ghét bỏ mình, chưa bao giờ nghe Phương Cẩm Vinh nói một câu trào phúng thành tích học tập của mình làm Tống Thanh Thanh cảm động.
Cẩm Vinh tỏ vẻ, đó là cô không thèm phản ứng mà thôi, Tống Thanh Thanh còn có thân phận thiên kim nhà giàu hàng thật giá thật, bằng không, ha ha.
Mà chuyện trợ giúp Tống Thanh Thanh học tập, đừng nghĩ nhiều, đại thần mãn cấp cấp độ Cẩm Vinh không có khả năng đi mang tay mơ tiểu hào.
Phiền toái đã có người đứng ra gánh, tỷ như lớp phó học tập, lấy tính tình nhuyễn manh của Tống Thanh Thanh, vẫn có người giúp đỡ, tuy rằng giúp, nhưng lần kiểm tra thứ hai, nhìn kết quả của Tống Thanh Thanh, mặt mũi lớp phó học tập không nhịn được tái rồi.
Nửa kì học ôn tập như vậy chỉ cao thêm mười điểm, lớp phó một búng máu đọng trong cổ họng, nhìn Tống Thanh Thanh bộ dáng thoải mãn, chỉ có thể yên lặng trở về chỗ ngồi.
Mà thành tích của lớp phó vẫn bị Phương Cẩm Vinh đè bên dưới, sau khi bạn cùng bàn Cẩm Vinh rời đi, hắn từ vạn năm lão tam trở thành vạn năm lão nhị, lão đại vẫn luôn là Cẩm Vinh.
Hai người này quả thực là song sát.
Trong tiểu thuyết, nam chính Phương Mộc vẫn thường xuyên đến trường học tìm em gái, nhưng từ khi em gái đổi thành Cẩm Vinh, hắn trừ khi bị cha mẹ yêu cầu, thì kiên quyết không tới, bởi vì bị đả kích quá thảm, phải quyết chí tự cường.
Phương Mộc cảm giác nếu không nỗ lực thì địa vị của hắn ở nhà sẽ thấp đến không thể thấp hơn được nữa. Cha mẹ hiện tại chính là ba câu không rời nữ nhi ưu tú Cẩm Vinh, từ lúc còn nhỏ vô luận là học tập hay luyện Taekwondo, hắn vẫn luôn bị áp chế, cho nên dứt khoát chọn một môn Cẩm Vinh không chịu chơi, là vẽ tranh sơn dầu.
Có một muội muội xuất sắc như vậy, làm ca ca cũng rất mệt tâm.
Phương Cẩm Vinh sau khi tan học đều đi chơi tennis, chơi chán xong cầm túi đồ vác trên vai, đi theo cổng sau ra khỏi trường, ngang qua rừng cây nhỏ sau khu dạy học thì nghe thấy âm thanh lờ mờ truyền đến.
Bạo lực học đường vô luận là ở trường học nào cũng đều rất khó tránh, tao ngộ bạo lực học đường vẫn là nhân vật chính Cẩm Vinh quen biết, Tống Thanh Thanh.
Chương 13 - (2)
Mấy nam sinh dáng vẻ lưu manh miệng còn ngậm thuốc lá chặn đường thiếu nữ nhu nhược thanh tú.
"Tống Thanh Thanh, mày đụng phải tao, cho nên đưa tiền bồi thường đây."
"Nhưng, nhưng tôi không có tiền." Tống Thanh Thanh khiếp nhược vô thố trả lời.
Nghe bọn họ đối thoại, Phương Cẩm Vinh tấm tắc than một tiếng, quả nhiên tính cách quyết định vận mệnh, nguyên chủ vì gia cảnh bần hàn cho nên dễ bị lấy làm đối tượng trêu đùa khi dễ, cuối cùng trở nên ác độc xấu xa thì cũng chẳng còn ai khi dễ nữa.
Cẩm Vinh nhìn Tống Thanh Thanh, cảm thán xong liền đi qua, "Tan học còn ngốc ở trường, thích học vậy sao."
"Nguyên lai là Phương gia đại tiểu thư, không liên quan đến mày, đừng quản." Tên cầm đầu nhận ra Phương Cẩm Vinh, Phương gia đại tiểu thư, lại nổi danh học sinh ưu tú, không phải người bọn họ có thể chạm vào.
"Nghe hiểu tiếng người không?" Cẩm Vinh cười lạnh một tiếng. Nhìn thấy bạo lực học đường lại khoanh tay đứng nhìn, làm lơ đi, cùng người gây ra bạo lực học đường có cái gì khác nhau, bổn cung sẽ là người như vậy sao?
Cho nên quả nhiên những chuyện như thế nào vẫn phải dùng nắm đấm là tốt nhất. Mười phút sau, Cẩm Vinh xoa xoa cổ tay, không thèm nhìn lại, xoay người đi.
"Cảm ơn cậu, bạn học Phương." Phía sau vang lên một thanh âm yếu ớt.
Cẩm Vinh nhướng mày, liếc nhìn qua rồi cầm túi tennis trên mặt đất chạy lấy người.
Cẩm Vinh không nghĩ tới từ sau ngày hôm đó bên người liền nhiều thêm một cái đuôi là Tống Thanh Thanh, so với lúc trước sợ hãi vẻ mặt lạnh lùng của Phương Cẩm Vinh, Tống Thanh Thanh hiện tại rất thích tìm Phương Cẩm Vinh nói chuyện.
"Bạn học Phương, cậu thật lợi hại, đề khó như vậy mà làm đúng hết được."
"Bạn học Phương, cậu muốn nếm thử bánh bao mình làm không, rất ngon nha."
"Bạn học Phương..."
Cẩm Vinh cảm giác bên tai lúc nào cũng văng vẳng tiếng khóc sướt mướt của nữ quỷ trước lúc đầu thai quay trở lại ám cô rồi.
Bang một tiếng, Cẩm Vinh chụp đập mạnh lên mặt bàn,cắn răng nói, "Cậu có phiền không, Tống Thanh Thanh."
Tống Thanh Thanh cắn môi, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, cái mũi hồng hồng, bộ dáng nhu nhược đáng thương khiến người thương tiếc, lấy dũng khi trả lời, "Bạn học Phương, tay cậu có đau không?"
Cẩm Vinh cảm thấy tức muốn đứt mạch máu não lần nữa, đè nén cảm giác muốn nhảy lớp trong lòng, quay đầu bỏ đi.
Tống Thanh Thanh cuối cùng cũng không khóc, vì Phương Cẩm Vinh nói rất ghét bộ dáng khóc lóc của người khác.
Đến khi trường học tổ chức kì kiểm tra toàn diện, chân tướng lộ rõ, Phương Cẩm Vinh có một loại cảm giác được giải thoát, rốt cuộc có thể rời khỏi Tống Thanh Thanh nước mắt cùng lảm nhảm.
"Cẩm Vinh sao có thể không phải là con gái chúng ta? Nhất định là có gì sai rồi, nhất định là như vậy..."
Mẹ Phương dựa vào cha Phương khóc rống lên.
"Muội muội sao có thể không là muội muội chứ?" Cho dù mọi phương diện Phương Mộc đều bị Cẩm Vinh hung hăng áp chế, không có hưởng thụ cảm giác bảo vệ em gái nhỏ lần nào, nhưng Phương Mộc cũng nhịn không được khổ sở nói, dù sao cũng ở chung mười lăm năm, yêu thương em gái mười lăm năm.
Cẩm Vinh nhìn cảnh này không khỏi thở dài, nếu Phương Cẩm Vinh nguyên bản nhìn một màn này sẽ thật vui vẻ đi, nàng vẫn luôn muốn Phương Gia tưởng niệm yêu thương mình như thế này.
Người thương tâm cứ việc thương tâm, Cẩm Vinh nói một câu, "Thực xinh lỗi, về sau không thể gọi mọi người một câu cha, mẹ, còn có anh trai."
Mẹ Phương nghe vậy lòng càng đau đớn, bà vẫn biết con gái nhà mình tính tình kiên cường, nhưng biểu hiện so với bọn họ còn kiên cường lí trí hơn càng làm bà đau lòng, hu hu con gái của bà.
Để cho người không ngờ được là phản ứng của Tống Thanh Thanh, "Con không muốn cùng Cẩm Vinh tách ra."
Cô nương ngốc, chúng ta còn chưa từng ở bên nhau qua có được không? Cẩm Vinh nhịn không được phun một câu.
"Con... con muốn ở cùng Cẩm Vinh." Tống Thanh Thanh nước mắt lên giống như đại hồng thủy mãnh liệt quét qua đê ngăn lũ. Mẹ Phương nghe xong không khỏi vui mừng, trong lòng cao hứng, vội vàng nói với chồng, "Chúng ta cùng mẹ thanh thanh nói chuyện, để hai đứa nhỏ ở bên người chúng ta, được không?"
"Chuyện này..." Cha Phương có chút do dự, đối mặt với loại sự tình này, ông ban đầu còn định mang người nhà rời đi, lần nữa bắt đầu cuộc sóng, nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của thê tử và nữ nhi thân sinh, cha Phương khẽ cắn môi, đi tìm mẹ nuôi Tống Thanh Thanh nói chuyện.
Cha nuôi Tống Thanh Thanh mất sớm, chỉ còn một mẹ nuôi và một anh trai côn đồ hay đi gây chuyện, nhà mở cửa hàng bán đồ ăn nhỏ, thu không đủ chi. Nghe cha Phương nói, mẹ Tống ban đầu cự tuyệt, bà nghèo cũng đến mức bán con gái đi.
Nhưng cha Phương nghiêm túc thuyết phục bà, lấy một cửa hàng nhỏ này, không thể nào để cho con gái vào đại học, Cẩm Vinh thành tích vô cùng ưu tú, tham gia thi đấu toán học cấp quốc gia, Tống mẫu lỡ nào hủy hoại tương lai con bé?
Không thể không nói cha Phương là giáo sư đại học, ăn nói tương đối lợi hại, thả những câu đánh trúng yếu hại, Tống mẫu thương con, nguyện ý vì tương lai con gái thỏa hiệp.
Cho nên Cẩm Vinh vẫn còn ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra thì hai bên gia đình đã xử lý xong, Cẩm Vinh ở lại Phương gia.
Cho nên hiện tại có chỗ nào còn giống tiểu thuyết? Không phải nữ chính nữ phụ nên tách ra thay đổi môi trường một chút sao? Cốt truyện hủy rồi?
Đêm hôm ấy, Tống Thanh Thanh lôi kéo cánh tay cô, làm nũng, "Cẩm Vinh, mình muốn đêm nay cùng cậu ngủ."
Ai đồng ý để ngươi kêu tên của bổn cung? Lúc trước còn một câu hai câu bạn học, nhanh như vậy trở mặt rồi?
Dưới vẻ mặt vui mừng của cha mẹ, Cẩm Vinh đỡ trán, nói "Trong nhà còn rất nhiều phòng."
Phương Cẩm Vinh và Tống Thanh Thanh thứ hai đến thứ sáu đi học và ngủ lại Phương gia, cuối tuần đi Tống gia giúp Tống mẫu bán hàng, tên ca ca côn đồ Tống Vũ bị cha Phương nhờ người đưa đến trường quân đội, mẹ Tống vô cùng cảm động chuyện này.
Phương Cẩm Vinh có một loại cảm giác cả đời này đều bị cái bao nước mắt quấn lên, không phải ở thời điểm ngươi đầu thai đạp ngươi một chân sao, báo ứng lớn đến vậy?
Mà Tống Thanh Thanh vì muốn đuổi theo bước chân Cẩm Vinh, phấn đấu học hành, đậu một trường đại học ở Mỹ, bên cạnh trường đại học của Cẩm Vinh.
Học đại học, Tống Thanh Thanh đảm đương vị trí hộ hoa sứ giả của Cẩm Vinh, đuổi đi không ít ong bướm Cẩm Vinh chán ghét, đến khi bạn trai trong tiểu thuyết Hàn Hạo Vũ, du học sinh cao phú soái xuất hiện.
Hàn Hạo Vũ ban đầu bị hấp dẫn bởi trí tuệ và mỹ mạo của Cẩm Vinh, về sau trong quá trình theo đuổi lại đối với tính cách Tống Thanh Thanh vừa mềm yếu vừa cứng cỏ bảo vệ Cẩm Vinh mê muội, cuối cùng tỏ tình với Tống Thanh Thanh, kết quả bị dội cho một chậu nước lã.
"Cậu theo đuổi Cẩm Vinh, tôi sẽ không thích cậu."
Hàn Hạo Vũ đi tìm Cẩm Vinh muốn cô giúp đỡ, Cẩm Vinh dứt khoát cự tuyệt, cô không nhúng tay vào cảm tình của người khác, theo đuổi là chuyện của Hàn Hạo Vũ, cự tuyệt là chuyện của Tống Thanh Thanh, giúp đỡ cái lông gì.
Bánh bao Tống Thanh Thanh tốt nghiệp cũng thành công tìm được việc làm, là một giáo viên tiểu học, làm cũng không tệ lắm.
Nhiều năm sau, Phương Cẩm Vinh đã trở thành giáo sư toán học nổi tiếng, ngồi một bên vừa đọc sách vừa nghe Tống Thanh Thanh tính cách cho dù đã thay đổi rất nhiều nhưng vẫn một dạng mặt bánh bao mềm yếu nhược hỏi: "Cẩm Vinh, cậu vì sao vẫn luôn không yêu đương?"
Phương Cẩm Vinh buông sách trong tay, quay đầu liếc Tống Thanh Thanh, "Cậu không biết sao? Tôi là theo chủ nghĩa độc thân."
"Như vậy ư? Tôi cũng vậy." Tống Thanh Thanh vẻ mừng thầm, cúi đầu mỉm cười.
Không hiểu nha đầu này cứ cười ngây ngô cái gì, Cẩm Vinh không nhịn được lắc đầu, tiếp tục đọc sách, bên tai lại vang lên tiếng nói ríu rít, "Cẩm Vinh, Phương Mộc ca ca hôm nay mang bạn gái về ra mắt, cha mẹ muốn chúng ta cùng về nhà ăn cơm..."
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chủ vẫn là bị hố tới rồi ngắn nghịch chuyển nhân sinh mặt sau chuyện xưa đều sẽ biến lớn lên.
- hoàn thế giới 4 -
[20.04.20]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.