Xuyên Qua 70: Gả Cho Ác Bá Hoá Lười Nhác
Chương 7:
Thần Phong Triệt
13/08/2023
Sau này thích thế nào thì thế ấy, sống gần ba đời người rồi mà chưa được hưởng thụ gì hết.
Kiếp này cô không làm gì hết, ai thích thì đi mà làm, mấy ví dụ trên nói cho cô biết cô phải hưởng thụ niềm vui trước mắt, không thì mình sẽ khổ cực mãi, người khác hưởng thụ thay mình.
Hề Thanh Thanh bỏ dậy khỏi giường, đi tới phòng bếp tìm đồ ăn trước.
Nhìn ngô, một củ khoai lang, một quả trứng gà và hai cái bánh ngô mọi người để dành cho mình, xem ra hôm qua người nhà họ Cố thấy sức ăn của mình nên hôm nay để lại rất nhiều.
Hề Thanh Thanh nghĩ lại cảnh hôm qua ăn cơm xong mọi người hoảng sợ quá trời thì buồn cười, hết cách rồi, cô thực sự rất đói, nhất thời không khống chế được.
Mùi ngô luộc vương vị ngọt, Hề Thanh Thanh vừa gặm vừa cảm thán: Ngon quá đi.
Một lần nữa được ăn ngũ cốc hoa màu tự nhiên nguyên chất, cô quá hạnh phúc, bị cướp công cô cũng không tức giận gì nữa, dù sao thế giới tận thế cũng chẳng có gì ngon, mấy thứ được trồng ra từ dị năng thực vật chẳng có vị gì hết, thịt của dị thú vừa hôi vừa tanh.
Nghĩ tới thế giới này có lương thực tự nhiên bình thường, có cả các loại gà vịt lợn, sau núi còn có đủ loại đồ ăn dân dã.
Kho, lẩu cay nóng, hầm canh, hấp...
Không xong rồi, nước miếng sắp chảy ra rồi, mau bồi dưỡng có thể cho tốt, khôi phục dị năng được một chút thôi là có thể ra sau núi đi săn rồi.
Hề Thanh Thanh ăn hết chỗ thức ăn để phần cho cô, cuối cùng còn vét sạch cả cháo kê trong nồi.
Cô vỗ bụng, xem như no được một nửa, cũng không tệ, dù sao những gia đình khác cũng sẽ không để nhiều đồ ăn như vậy cho một cô con dâu không đi làm.
“Thanh Thanh, cậu có ở nhà không? Thanh Thanh?”
Hề Thanh Thanh vừa ra khỏi bếp, đang định về phòng thì nghe thấy ngoài cửa có người gọi mình, giọng nói có phần quen thuộc, trong trí nhớ của cô cũng có kí ức về giọng nói này.
Thấy người trước cửa vẫn đang gội, cô vội vàng trả lời rồi đi ra mở cửa: “Ồ! Đến đây.”
Mở cửa ra, cô nhìn cô gái với hai bím tóc to trước mặt, trông khoảng mười tám, mười chín tuổi, dáng vẻ đoan trang, trông rất hiền lành.
“Ôi trời! Thanh Thanh, sao mặt cậu lại tái nhợt như vậy? Bị bệnh sao?”
“Từ lúc lấy chồng đến giờ, cậu chưa ra ngoài lần nào, tớ nghe mẹ chồng cậu nói cậu bị bệnh, tớ nóng ruột quá nên tới xem cậu thế nào.”
Đây là Hạ Tiêu Như, một người bạn tốt của nguyên chủ, và là người bạn trí thức trẻ duy nhất thực sự quan tâm đến nguyên chủ.
“Tớ không sao đâu, Tiêu Như, hai ngày trước tớ bị cảm mạo, cũng sắp khỏi hẳn rồi.”
Vừa nói, cô vừa kéo Hạ Tiêu Như vào và đóng cửa lại.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Này, đây là đường nâu tớ mới mua ở hợp tác xã mua bán, tiện mang cho cậu một nửa để bồi bổ.”
Nói rồi, cô ấy đặt gói giấy vào tay Hề Thanh Thanh.
Kiếp này cô không làm gì hết, ai thích thì đi mà làm, mấy ví dụ trên nói cho cô biết cô phải hưởng thụ niềm vui trước mắt, không thì mình sẽ khổ cực mãi, người khác hưởng thụ thay mình.
Hề Thanh Thanh bỏ dậy khỏi giường, đi tới phòng bếp tìm đồ ăn trước.
Nhìn ngô, một củ khoai lang, một quả trứng gà và hai cái bánh ngô mọi người để dành cho mình, xem ra hôm qua người nhà họ Cố thấy sức ăn của mình nên hôm nay để lại rất nhiều.
Hề Thanh Thanh nghĩ lại cảnh hôm qua ăn cơm xong mọi người hoảng sợ quá trời thì buồn cười, hết cách rồi, cô thực sự rất đói, nhất thời không khống chế được.
Mùi ngô luộc vương vị ngọt, Hề Thanh Thanh vừa gặm vừa cảm thán: Ngon quá đi.
Một lần nữa được ăn ngũ cốc hoa màu tự nhiên nguyên chất, cô quá hạnh phúc, bị cướp công cô cũng không tức giận gì nữa, dù sao thế giới tận thế cũng chẳng có gì ngon, mấy thứ được trồng ra từ dị năng thực vật chẳng có vị gì hết, thịt của dị thú vừa hôi vừa tanh.
Nghĩ tới thế giới này có lương thực tự nhiên bình thường, có cả các loại gà vịt lợn, sau núi còn có đủ loại đồ ăn dân dã.
Kho, lẩu cay nóng, hầm canh, hấp...
Không xong rồi, nước miếng sắp chảy ra rồi, mau bồi dưỡng có thể cho tốt, khôi phục dị năng được một chút thôi là có thể ra sau núi đi săn rồi.
Hề Thanh Thanh ăn hết chỗ thức ăn để phần cho cô, cuối cùng còn vét sạch cả cháo kê trong nồi.
Cô vỗ bụng, xem như no được một nửa, cũng không tệ, dù sao những gia đình khác cũng sẽ không để nhiều đồ ăn như vậy cho một cô con dâu không đi làm.
“Thanh Thanh, cậu có ở nhà không? Thanh Thanh?”
Hề Thanh Thanh vừa ra khỏi bếp, đang định về phòng thì nghe thấy ngoài cửa có người gọi mình, giọng nói có phần quen thuộc, trong trí nhớ của cô cũng có kí ức về giọng nói này.
Thấy người trước cửa vẫn đang gội, cô vội vàng trả lời rồi đi ra mở cửa: “Ồ! Đến đây.”
Mở cửa ra, cô nhìn cô gái với hai bím tóc to trước mặt, trông khoảng mười tám, mười chín tuổi, dáng vẻ đoan trang, trông rất hiền lành.
“Ôi trời! Thanh Thanh, sao mặt cậu lại tái nhợt như vậy? Bị bệnh sao?”
“Từ lúc lấy chồng đến giờ, cậu chưa ra ngoài lần nào, tớ nghe mẹ chồng cậu nói cậu bị bệnh, tớ nóng ruột quá nên tới xem cậu thế nào.”
Đây là Hạ Tiêu Như, một người bạn tốt của nguyên chủ, và là người bạn trí thức trẻ duy nhất thực sự quan tâm đến nguyên chủ.
“Tớ không sao đâu, Tiêu Như, hai ngày trước tớ bị cảm mạo, cũng sắp khỏi hẳn rồi.”
Vừa nói, cô vừa kéo Hạ Tiêu Như vào và đóng cửa lại.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Này, đây là đường nâu tớ mới mua ở hợp tác xã mua bán, tiện mang cho cậu một nửa để bồi bổ.”
Nói rồi, cô ấy đặt gói giấy vào tay Hề Thanh Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.