Chương 17: Nghi ngờ
FR-芳 蓉
23/06/2021
Nghe Âu Dương Hàn Vũ nói như thế Ái Khuê vô cùng cảm động, trái tim ở lòng ngực cứ đập liên hồi. Thiệt là ở bên anh ấy có ngày cô truỵ tim mất, tại sao lại có người hoàn hảo như vậy chứ, dù khuôn mặt anh có bị phá huỷ cô cũng không sợ chút nào.
Thục Khuê nghe được Hàn Vũ nói như vậy sắc mặt không tốt chút nào. Chuyện này sao có thể? Âu Dương gia sao lại dễ dàng tin người như vậy? Không phải các gia tộc lớn thường gia bắt bẻ về con dâu của họ lắm sao, đặc biệt gia tộc nổi tiếng trong giới hắc đạo này?
“Tiểu Khuê không cố ý. Xin Âu Dương gia chủ và Âu Dương phu nhân thông cảm” - Từ khi bên cạnh Thục Khuê anh luôn cảm thấy tính cách của cô rất khác thời gian trước đây nhưng anh luôn nghĩ do có mình che chở nên cô mới dám không sợ trời không sợ đất, tuy có chút không thích việc cô hay vạ miệng nhưng vẫn phải lên tiếng giải vây.
“Tôi nào dám chứ” - Dương Thục Linh xoay ly rượu vừa mới lấy từ phục vụ nhìn Hàn Thiên Trạch ánh mắt có vài phần phức tạp - “Tôi nào dám nói gì về vị hôn thê tương lai của Hàn thiếu chứ. Dù gì trong tương lai không phải con trai tôi phải gọi cậu một tiếng anh rể sao?”
“Còn Phương đại tiểu thư” - Dương Thục Linh ánh mắt sắt lạnh nhìn Phương Thục Khuê làm ả run rẫy nắm lấy tay Thiên Trạch - “Dù tôi không biết trước đây cô làm gì với Tiểu Khuê, nhưng cô nên nhớ bây giờ con bé có Âu Dương gia chống lưng. Không phải ai cũng ngu ngốc bị cô dắt mũi đâu”
“Không...cháu...không phải...”
“Im miệng”
Thục Khuê muốn cứu vớt mặt mũi bản thân trước Âu Dương gia và Hàn Thiên Trạch nhưng vừa mở miệng đã bị Phương Trấn Đông quát một tiếng làm cho im lặng không dám nói nữa.
Lý Mỹ Kỳ nhìn con gái mình chịu thiệt vô cùng khó chịu. Từ khi bà con trẻ, Vân Tuyết - mẹ của Phương Ái Khuê không có lai lịch xuất hiện bên cạnh Phương Trấn Đông làm con rùa vàng bà cực khổ giăng bẫy vụt mất. Mãi tới khi bà lợi dụng người đàn ông đa tâm này lại có thai trước Vân Tuyết ông ta mới âm thầm nuôi hai mẹ con bà.
Gần 10 năm bà phải sống trong bóng tối còn mẹ con Vân Tuyết lại được ăn sung mặt sướng ở Phương gia. Nhưng trời cao có mắt, Vân Tuyết bị tai nạn xe giúp bà có thể ngẩng cao đầu bước vào Phương gia và hiển nhiên trở thành phu nhân. Những nổi khổ cực bao năm bà lấy đó mà rút giận lên Ái Khuê và Phương Trấn Đông cũng nhắm một mắt mở miệng mắt xem như không có chuyện gì.
Bà đã nhiều lần muốn mang thai con trai để có thể thừa kế gia sản nhưng tới nay vẫn chưa có nên bà đặt mọi kì vọng lên Thục Khuê và cho cô những gì tốt đẹp nhất. Không ngờ vì sự chiều chuộng của bà mà Thục Khuê lại sinh ra sự ngu ngốc, tự cho là đúng, không ai bằng mình. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của người ngoài còn đối với Lý Mỹ Kỳ thì con gái mình không bao giờ sai.
Nhìn con gái đang chịu sự khinh bỉ và sỉ nhục của vợ chồng Âu Dương gia làm bà tức đến đỏ mắt.
“Ở đây có rất nhiều bạn bè đồng trang lứa của Tiểu Khuê. Xin phép Âu Dương gia chủ và Âu Dương phu nhân để tôi dẫn con gái qua làm quen”
“Uhm”
Lý Mỹ Kỹ nhanh chóng nắm tay Thục Khuê rời đi bỏ luôn Hàn Thiên Trạch đứng ở đó khó xử. Ái Khuê cùng Hàn Vũ cũng lười nhìn mấy thành phần ô nhiễm này nên cũng xin phép dẫn Hàn Vũ ra ngoài khuôn viên đi dạo.
“Đại tiểu thư của Phương gia càng lớn nhìn càng giống Phương phu nhân hiện tại” - Âu Dương Thiên Dực không mở miệng thì thôi mà mở miệng là làm Phương Trấn Đông tái mặt nhìn lén Hàn Thiên Trạch.
“Âu Dương lão gia nhầm rồi. Thục Khuê là con của vợ đầu, Ái Khuê mới là con của Phương phu nhân hiện tại” - Phương Trấn Đông lại tiếp tục liếc nhìn Hàn Thiên Trạch.
Vốn dĩ chuyện Thục Khuê là ân nhân của Hàn thiếu gia là chuyện rất được giới thượng lưu khen ngợi. Nếu phát hiện con gái cưng của ông nhận vơ công lao của em gái thì không những người ta cười Phương gia thúi đầu mà ngay cả con rùa vàng của Hàn gia đang nổi kia cũng vụt mất. Cũng may phút cuối Ái Khuê đồng ý cuộc hôn sự này nhưng con rùa vàng Hàn gia vẫn chưa cắn câu, vẫn chưa thể cho nó biết nó nhận nhầm người được.
Phương gia phải là một trong những gia tộc đứng đầu thủ đô này. Không ai có thể ngăn bước chân của ông cả, dù con gái nào của ông thì ông cũng sẽ lợi dụng triệt để trên con đường thăng tiến này.
Hàn Thiên Trạch từ nãy tới giờ không làm gì mà toàn bị nói móc có chút khó chịu, lại nghe Âu Dương gia chủ nói người con gái bên cạnh mình vốn là con của tiểu tam thì sắc mặt càng khó coi hơn. Nếu Thục Khuê là con của tiểu tam thì tại sao cô lại còn lớn hơn cả Ái Khuê kia, nếu cô ấy thật sự là con của Lý Mỹ Kỳ thì đáng lẽ ra cô phải được cưng chiều chứ, những lần anh gặp cô toàn than thở bị mẹ và em ăn hiếp, không lẽ nào là giả?
Nhưng anh lại nghĩ đến việc Thục Khuê quá khác với trước kia cũng dâng lên cảm giác nghi ngờ. Không lẽ anh thật sự đã lầm?
Nhìn Ái Khuê từ khi bắt đầu đến giờ, xuyên suốt buổi lễ chưa hề nhìn anh lấy một lần, không lẽ cô đã bỏ cuộc rồi?
Thục Khuê nghe được Hàn Vũ nói như vậy sắc mặt không tốt chút nào. Chuyện này sao có thể? Âu Dương gia sao lại dễ dàng tin người như vậy? Không phải các gia tộc lớn thường gia bắt bẻ về con dâu của họ lắm sao, đặc biệt gia tộc nổi tiếng trong giới hắc đạo này?
“Tiểu Khuê không cố ý. Xin Âu Dương gia chủ và Âu Dương phu nhân thông cảm” - Từ khi bên cạnh Thục Khuê anh luôn cảm thấy tính cách của cô rất khác thời gian trước đây nhưng anh luôn nghĩ do có mình che chở nên cô mới dám không sợ trời không sợ đất, tuy có chút không thích việc cô hay vạ miệng nhưng vẫn phải lên tiếng giải vây.
“Tôi nào dám chứ” - Dương Thục Linh xoay ly rượu vừa mới lấy từ phục vụ nhìn Hàn Thiên Trạch ánh mắt có vài phần phức tạp - “Tôi nào dám nói gì về vị hôn thê tương lai của Hàn thiếu chứ. Dù gì trong tương lai không phải con trai tôi phải gọi cậu một tiếng anh rể sao?”
“Còn Phương đại tiểu thư” - Dương Thục Linh ánh mắt sắt lạnh nhìn Phương Thục Khuê làm ả run rẫy nắm lấy tay Thiên Trạch - “Dù tôi không biết trước đây cô làm gì với Tiểu Khuê, nhưng cô nên nhớ bây giờ con bé có Âu Dương gia chống lưng. Không phải ai cũng ngu ngốc bị cô dắt mũi đâu”
“Không...cháu...không phải...”
“Im miệng”
Thục Khuê muốn cứu vớt mặt mũi bản thân trước Âu Dương gia và Hàn Thiên Trạch nhưng vừa mở miệng đã bị Phương Trấn Đông quát một tiếng làm cho im lặng không dám nói nữa.
Lý Mỹ Kỳ nhìn con gái mình chịu thiệt vô cùng khó chịu. Từ khi bà con trẻ, Vân Tuyết - mẹ của Phương Ái Khuê không có lai lịch xuất hiện bên cạnh Phương Trấn Đông làm con rùa vàng bà cực khổ giăng bẫy vụt mất. Mãi tới khi bà lợi dụng người đàn ông đa tâm này lại có thai trước Vân Tuyết ông ta mới âm thầm nuôi hai mẹ con bà.
Gần 10 năm bà phải sống trong bóng tối còn mẹ con Vân Tuyết lại được ăn sung mặt sướng ở Phương gia. Nhưng trời cao có mắt, Vân Tuyết bị tai nạn xe giúp bà có thể ngẩng cao đầu bước vào Phương gia và hiển nhiên trở thành phu nhân. Những nổi khổ cực bao năm bà lấy đó mà rút giận lên Ái Khuê và Phương Trấn Đông cũng nhắm một mắt mở miệng mắt xem như không có chuyện gì.
Bà đã nhiều lần muốn mang thai con trai để có thể thừa kế gia sản nhưng tới nay vẫn chưa có nên bà đặt mọi kì vọng lên Thục Khuê và cho cô những gì tốt đẹp nhất. Không ngờ vì sự chiều chuộng của bà mà Thục Khuê lại sinh ra sự ngu ngốc, tự cho là đúng, không ai bằng mình. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của người ngoài còn đối với Lý Mỹ Kỳ thì con gái mình không bao giờ sai.
Nhìn con gái đang chịu sự khinh bỉ và sỉ nhục của vợ chồng Âu Dương gia làm bà tức đến đỏ mắt.
“Ở đây có rất nhiều bạn bè đồng trang lứa của Tiểu Khuê. Xin phép Âu Dương gia chủ và Âu Dương phu nhân để tôi dẫn con gái qua làm quen”
“Uhm”
Lý Mỹ Kỹ nhanh chóng nắm tay Thục Khuê rời đi bỏ luôn Hàn Thiên Trạch đứng ở đó khó xử. Ái Khuê cùng Hàn Vũ cũng lười nhìn mấy thành phần ô nhiễm này nên cũng xin phép dẫn Hàn Vũ ra ngoài khuôn viên đi dạo.
“Đại tiểu thư của Phương gia càng lớn nhìn càng giống Phương phu nhân hiện tại” - Âu Dương Thiên Dực không mở miệng thì thôi mà mở miệng là làm Phương Trấn Đông tái mặt nhìn lén Hàn Thiên Trạch.
“Âu Dương lão gia nhầm rồi. Thục Khuê là con của vợ đầu, Ái Khuê mới là con của Phương phu nhân hiện tại” - Phương Trấn Đông lại tiếp tục liếc nhìn Hàn Thiên Trạch.
Vốn dĩ chuyện Thục Khuê là ân nhân của Hàn thiếu gia là chuyện rất được giới thượng lưu khen ngợi. Nếu phát hiện con gái cưng của ông nhận vơ công lao của em gái thì không những người ta cười Phương gia thúi đầu mà ngay cả con rùa vàng của Hàn gia đang nổi kia cũng vụt mất. Cũng may phút cuối Ái Khuê đồng ý cuộc hôn sự này nhưng con rùa vàng Hàn gia vẫn chưa cắn câu, vẫn chưa thể cho nó biết nó nhận nhầm người được.
Phương gia phải là một trong những gia tộc đứng đầu thủ đô này. Không ai có thể ngăn bước chân của ông cả, dù con gái nào của ông thì ông cũng sẽ lợi dụng triệt để trên con đường thăng tiến này.
Hàn Thiên Trạch từ nãy tới giờ không làm gì mà toàn bị nói móc có chút khó chịu, lại nghe Âu Dương gia chủ nói người con gái bên cạnh mình vốn là con của tiểu tam thì sắc mặt càng khó coi hơn. Nếu Thục Khuê là con của tiểu tam thì tại sao cô lại còn lớn hơn cả Ái Khuê kia, nếu cô ấy thật sự là con của Lý Mỹ Kỳ thì đáng lẽ ra cô phải được cưng chiều chứ, những lần anh gặp cô toàn than thở bị mẹ và em ăn hiếp, không lẽ nào là giả?
Nhưng anh lại nghĩ đến việc Thục Khuê quá khác với trước kia cũng dâng lên cảm giác nghi ngờ. Không lẽ anh thật sự đã lầm?
Nhìn Ái Khuê từ khi bắt đầu đến giờ, xuyên suốt buổi lễ chưa hề nhìn anh lấy một lần, không lẽ cô đã bỏ cuộc rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.