Xuyên Qua Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu
Chương 7: Cực Độc
Nhu Mễ Phạn Phạn Phạn
06/01/2024
Chờ đến khi Liễu Vân Lai và Liễu Nhứ bước đến thì con rắn cũng không còn động đậy nữa. Thấy con rắn thật sự đã chết rồi, mọi người trong thôn mới tò mò bước lên.
Vừa nhìn thấy xác con rắn đã có cảm giác vô cùng gớm ghiếc. Con rắn kia dài khoảng một mét, to bằng cổ tay của một đứa bé năm sáu tuổi, cả người nó là những vòng màu trắng đen xen kẽ, bụng và đầu trắng bệch, nhìn qua đã khiến người ta vô cùng sợ hãi…
“Nhứ Nhi, con rắn này lớn như vậy, không biết nó có độc không?” Người hỏi chính là Liễu Toàn, hắn bị tiếng mũi tên Liễu Nhứ bắn ra đánh thức, lúc hắn mơ màng mở mắt ra thì lập tức nhìn thấy Liễu Nhứ đang giương cung lên…
Sự hiểu biết của Liễu Nhứ về loài rắn này cũng không nhiều hơn những người bình thường, đến cả rắn sọc mà mấy đứa bé trong thôn đều biết nhưng nàng cũng không biết đến, vì vậy với câu hỏi của Liễu Toàn thúc thì Liễu Nhứ chỉ có thể lắc đầu, ý nói mình không biết.
Lúc này, Liễu Vân Lai đột nhiên mở miệng: “Đó là rắn cạp nong, một loài rắn cực độc, nọc độc của nó rất mạnh, ban đầu người bị cắn sẽ không cảm thấy đau đớn nhiều, vì vậy sẽ nghĩ là nó không có độc nhưng chỉ sau mấy canh giờ, người bị nó cắn sẽ cảm thấy khó thở và chết rất nhanh.”
“Lúc ta mười mấy tuổi đã từng thấy một người bị loài rắn này cắn ở y quán, người kia bị loài rắn này cắn trúng nhưng khi đến y quán thì đã trút hơi thở cuối cùng, vì đại phu ở đó cũng không thể cứu được hắn, người ta đến hiện trường mang con rắn kia về mới biết là loài rắn cạp nong này.”
“Thế nhưng chuyện này cũng không phổ biến, từ năm ta mười mấy tuổi chứng kiến một lần thì sau này cũng chưa từng nghe nói đến nữa, không ngờ lại nhìn thấy loài rắn này ở đây.”
Rắn độc, nọc của nó cực mạnh, khiến mọi người chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nếu không nhờ Liễu Nhứ đánh thức bọn họ mà bị một con rắn thế này cắn phải thì hậu quả thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi.
“May mà có Nhứ Nhi, nếu không, rất có thể trong khi chúng ta đang ngủ say như chết thế kia đã bị nó cắn trúng.” Liễu Toàn thành thật nói.
“Đúng vậy! May mà có Liễu Nhứ, nếu không đúng là khó mà nói…”
“Tài bắn cung của nha đầu Liễu Nhứ đúng là ‘bách phát bách trúng’, thật sự quá tài giỏi rồi!”
Mọi người nhao nhao nói tiếng cảm ơn với Liễu Nhứ, cũng có nhiều người đang khen ngợi nàng khiến nàng hơi ngượng ngùng. Mọi người cũng bị một trận ồn ào thế này mà hoàn toàn tỉnh táo lại, ánh trăng khiến bóng người bị kéo ra rất dài. Đột nhiên Liễu Nhứ có một suy nghĩ.
“Thôn trưởng, hay là ngay bây giờ chúng ta lập tức thu dọn, tiếp tục lên đường đi! Ánh trăng sáng thế này có thể nhìn thấy đường rất rõ, bây giờ mặt trời còn chưa lên, không có nắng gắt, chúng ta đi đường cũng đỡ mệt hơn, đến khi trời sáng, nắng nóng thì lại tìm một nơi nghỉ ngơi.”
“Các vị thúc, bá thấy thế nào?” Liễu Nhứ cảm thấy mọi người lên đường trong đêm trăng sáng thế này vẫn tốt hơn đi vào ban ngày bị mặt trời chiếu vào da thịt đến mức tróc cả da.
Vừa nhìn thấy xác con rắn đã có cảm giác vô cùng gớm ghiếc. Con rắn kia dài khoảng một mét, to bằng cổ tay của một đứa bé năm sáu tuổi, cả người nó là những vòng màu trắng đen xen kẽ, bụng và đầu trắng bệch, nhìn qua đã khiến người ta vô cùng sợ hãi…
“Nhứ Nhi, con rắn này lớn như vậy, không biết nó có độc không?” Người hỏi chính là Liễu Toàn, hắn bị tiếng mũi tên Liễu Nhứ bắn ra đánh thức, lúc hắn mơ màng mở mắt ra thì lập tức nhìn thấy Liễu Nhứ đang giương cung lên…
Sự hiểu biết của Liễu Nhứ về loài rắn này cũng không nhiều hơn những người bình thường, đến cả rắn sọc mà mấy đứa bé trong thôn đều biết nhưng nàng cũng không biết đến, vì vậy với câu hỏi của Liễu Toàn thúc thì Liễu Nhứ chỉ có thể lắc đầu, ý nói mình không biết.
Lúc này, Liễu Vân Lai đột nhiên mở miệng: “Đó là rắn cạp nong, một loài rắn cực độc, nọc độc của nó rất mạnh, ban đầu người bị cắn sẽ không cảm thấy đau đớn nhiều, vì vậy sẽ nghĩ là nó không có độc nhưng chỉ sau mấy canh giờ, người bị nó cắn sẽ cảm thấy khó thở và chết rất nhanh.”
“Lúc ta mười mấy tuổi đã từng thấy một người bị loài rắn này cắn ở y quán, người kia bị loài rắn này cắn trúng nhưng khi đến y quán thì đã trút hơi thở cuối cùng, vì đại phu ở đó cũng không thể cứu được hắn, người ta đến hiện trường mang con rắn kia về mới biết là loài rắn cạp nong này.”
“Thế nhưng chuyện này cũng không phổ biến, từ năm ta mười mấy tuổi chứng kiến một lần thì sau này cũng chưa từng nghe nói đến nữa, không ngờ lại nhìn thấy loài rắn này ở đây.”
Rắn độc, nọc của nó cực mạnh, khiến mọi người chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nếu không nhờ Liễu Nhứ đánh thức bọn họ mà bị một con rắn thế này cắn phải thì hậu quả thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi.
“May mà có Nhứ Nhi, nếu không, rất có thể trong khi chúng ta đang ngủ say như chết thế kia đã bị nó cắn trúng.” Liễu Toàn thành thật nói.
“Đúng vậy! May mà có Liễu Nhứ, nếu không đúng là khó mà nói…”
“Tài bắn cung của nha đầu Liễu Nhứ đúng là ‘bách phát bách trúng’, thật sự quá tài giỏi rồi!”
Mọi người nhao nhao nói tiếng cảm ơn với Liễu Nhứ, cũng có nhiều người đang khen ngợi nàng khiến nàng hơi ngượng ngùng. Mọi người cũng bị một trận ồn ào thế này mà hoàn toàn tỉnh táo lại, ánh trăng khiến bóng người bị kéo ra rất dài. Đột nhiên Liễu Nhứ có một suy nghĩ.
“Thôn trưởng, hay là ngay bây giờ chúng ta lập tức thu dọn, tiếp tục lên đường đi! Ánh trăng sáng thế này có thể nhìn thấy đường rất rõ, bây giờ mặt trời còn chưa lên, không có nắng gắt, chúng ta đi đường cũng đỡ mệt hơn, đến khi trời sáng, nắng nóng thì lại tìm một nơi nghỉ ngơi.”
“Các vị thúc, bá thấy thế nào?” Liễu Nhứ cảm thấy mọi người lên đường trong đêm trăng sáng thế này vẫn tốt hơn đi vào ban ngày bị mặt trời chiếu vào da thịt đến mức tróc cả da.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.