Xuyên Qua Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu
Chương 25: Lạnh Quá
Nhu Mễ Phạn Phạn Phạn
09/01/2024
Dây nho là màu xanh lục duy nhất giữa vùng núi hoang vu, chúng quấn quanh lối vào hang động, bọn họ đi về trước mấy bước thì không thấy lá xanh, chỉ còn lại vách tường đá cứng rắn.
Lối vào đường hầm nhỏ hẹp, càng vào sâu bên trong thì đường hầm càng rộng rãi. Liễu Nhứ lấy ra một ngọn đuốc rồi thắp sáng nó.
Vách đá và mặt đất bằng phẳng, không có dấu vết đánh bóng thủ công. Đường hầm dài như vậy được hình thành một cách tự nhiên, thiên nhiên thực sự tuyệt vời!
Cho dù là đời sau cũng không có kỳ quan giống như vậy!
Liễu Nhứ không nhịn được cảm thán thành tiếng: “Không ngờ dưới chân núi đầy bùn vàng ngoài kia, lại có một con đường hầm hiếm thấy như này”.
Những người cùng đi cũng gật đầu liên tục: “Đúng vậy! Thật không thể tin được, từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ thấy hang động có thể đi thẳng qua núi như vậy.”
“Ta cũng vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ta cũng không dám tin đây là thật sự.”
“Thôn chúng ta còn không có đến một sơn động để trú mưa thì các ngươi đi đâu để nhìn thấy chứ?”
Mọi người càng đi về phía trước thì càng thấy khiếp sợ. Trong đường hầm, nơi chật hẹp chỉ rộng ba thước dài ba thước, trong khi chỗ rộng rãi lại gấp ba lần lối vào, năm người bọn họ đồng thời đi song song mà vẫn còn thừa chỗ, xem ra bọn họ có thể nghĩ cách để xe ba bánh đi qua được.
Ánh sáng duy nhất trong hang là ngọn đuốc trong tay Liễu Nhứ,càng đi vào bên trong, nhiệt độ càng giảm, Liễu Bình, người đi chung với nàng nhìn đường hầm lạnh lẽo tối tăm, cả người run rẩy.
Quay đầu nhìn lại, ngoại trừ đội trưởng Liễu Nhứ vô cùng bình tĩnh thì những người khác đều có chút hoảng loạn.
Cô nương này còn tuổi nhỏ mà can đảm hơn người, không hổ là nữ nhi của thợ săn! Liễu Bình nhìn dáng vẻ không hề sợ hãi của nữ hài trước mặt thì tò mò hỏi: “Nhứ Nhi, cháu không sợ à?”
“Thúc, nhiều người như vậy, cháu không sợ.” Liễu Nhứ không sợ bóng tối, huống chi, những thứ ở trong động này, nhiều nhất chính là rắn và côn trùng mà thôi.
“Có khi nào có thứ gì đó không sạch sẽ không?” Hán tử nói chuyện tên là Liễu Mộc, dáng người cường tráng, ngày thường cũng nổi tiếng gan dạ trong thôn, không ngờ đến lúc này hắn nói chuyện lại hơi run run.
“Đại Mộc nói như vậy, sao ta cũng cảm thấy có chút âm u?” Một hán tử khác vốn không sợ hãi, nghe thấy lời nói của Liễu Mộc liền sởn tóc gáy.
“Các ngươi không cảm thấy bên trong càng ngày càng lạnh à?”
“Lạnh, lông tơ của ta cũng dựng lên luôn rồi.”
...
Sau khi Liễu Nhứ trải qua loại chuyện ly kỳ như xuyên việt thời gian và không gian thì nàng đã sớm không còn là người thuần túy không tin quỷ thần nữa, trong lòng cũng đột nhiên hoảng loạn một chút.
Lối vào đường hầm nhỏ hẹp, càng vào sâu bên trong thì đường hầm càng rộng rãi. Liễu Nhứ lấy ra một ngọn đuốc rồi thắp sáng nó.
Vách đá và mặt đất bằng phẳng, không có dấu vết đánh bóng thủ công. Đường hầm dài như vậy được hình thành một cách tự nhiên, thiên nhiên thực sự tuyệt vời!
Cho dù là đời sau cũng không có kỳ quan giống như vậy!
Liễu Nhứ không nhịn được cảm thán thành tiếng: “Không ngờ dưới chân núi đầy bùn vàng ngoài kia, lại có một con đường hầm hiếm thấy như này”.
Những người cùng đi cũng gật đầu liên tục: “Đúng vậy! Thật không thể tin được, từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ thấy hang động có thể đi thẳng qua núi như vậy.”
“Ta cũng vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ta cũng không dám tin đây là thật sự.”
“Thôn chúng ta còn không có đến một sơn động để trú mưa thì các ngươi đi đâu để nhìn thấy chứ?”
Mọi người càng đi về phía trước thì càng thấy khiếp sợ. Trong đường hầm, nơi chật hẹp chỉ rộng ba thước dài ba thước, trong khi chỗ rộng rãi lại gấp ba lần lối vào, năm người bọn họ đồng thời đi song song mà vẫn còn thừa chỗ, xem ra bọn họ có thể nghĩ cách để xe ba bánh đi qua được.
Ánh sáng duy nhất trong hang là ngọn đuốc trong tay Liễu Nhứ,càng đi vào bên trong, nhiệt độ càng giảm, Liễu Bình, người đi chung với nàng nhìn đường hầm lạnh lẽo tối tăm, cả người run rẩy.
Quay đầu nhìn lại, ngoại trừ đội trưởng Liễu Nhứ vô cùng bình tĩnh thì những người khác đều có chút hoảng loạn.
Cô nương này còn tuổi nhỏ mà can đảm hơn người, không hổ là nữ nhi của thợ săn! Liễu Bình nhìn dáng vẻ không hề sợ hãi của nữ hài trước mặt thì tò mò hỏi: “Nhứ Nhi, cháu không sợ à?”
“Thúc, nhiều người như vậy, cháu không sợ.” Liễu Nhứ không sợ bóng tối, huống chi, những thứ ở trong động này, nhiều nhất chính là rắn và côn trùng mà thôi.
“Có khi nào có thứ gì đó không sạch sẽ không?” Hán tử nói chuyện tên là Liễu Mộc, dáng người cường tráng, ngày thường cũng nổi tiếng gan dạ trong thôn, không ngờ đến lúc này hắn nói chuyện lại hơi run run.
“Đại Mộc nói như vậy, sao ta cũng cảm thấy có chút âm u?” Một hán tử khác vốn không sợ hãi, nghe thấy lời nói của Liễu Mộc liền sởn tóc gáy.
“Các ngươi không cảm thấy bên trong càng ngày càng lạnh à?”
“Lạnh, lông tơ của ta cũng dựng lên luôn rồi.”
...
Sau khi Liễu Nhứ trải qua loại chuyện ly kỳ như xuyên việt thời gian và không gian thì nàng đã sớm không còn là người thuần túy không tin quỷ thần nữa, trong lòng cũng đột nhiên hoảng loạn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.