Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác
Chương 16: Bất Hiếu 2
Tống Tượng Bạch
02/07/2024
Giấc ngủ của oa nhi vẫn luôn rất sung túc.
Uống sữa xong như bị điểm huyệt ngủ.
Giang Miên Miên rất nhanh liền quên đi con kiến nhỏ, ngủ li bì đi trong lồng ngực của a nương.
Nàng bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Giật mình, trái tim nhỏ bé phập phồng.
Mở mắt ra nhìn vẫn là ban ngày.
Đôi mắt vẫn còn hơi mông lung.
Phát hiện mình vẫn còn ở trong lòng a nương, ấn trái tim vừa nhảy ra quay trở về.
Điều chỉnh tư thế thoải mái để thức dậy.
Cửa bị đẩy ra.
Trong thôn ban ngày thường không khoá cửa.
Một nữ nhân to khoẻ bước vào.
Giang Miên Miên thấy a nương mình đã coi là nữ nhân cao lớn rồi, nhưng nữ nhân vừa vào này còn to khỏe hơn, nếu so sánh, a nương nàng thậm chí còn có thể xem như là dáng người mảnh khảnh.
Nữ nhân to khoẻ đi đằng trước, theo sau là một lão thái thái trông vô cùng đoan trang.
Mặc dù có nếp nhăn, nhưng ngươi vẫn cảm thấy bà ta trông rất dễ nhìn.
Mi mắt thanh mỏng, da cũng rất trắng.
Giang Miên Miên tò mò không biết người đến là ai, liền nghe thấy a nương mơ miệng gọi một tiếng: "Nương."
Dô, đây là nương của a nương sao? Vậy là bà ngoại? Không đúng......
Bây giờ thị lực của nàng tốt không thôi.
Mặc dù lão thái thái này ăn mặc bình thường, trông giống như áo choàng cũ, chẳng qua trên áo choàng hình như vốn có hoa văn, thời buổi này trên y phục có hoa văn đã là rất hiếm, có màu sắc đều rất hiếm, còn phối thêm hoa văn, càng hiếm có.
Ít nhất đã từng sống giàu sang.
Lão thái thái có khuôn mặt như phù dung, ăn mặc trưng diện, đều không ăn khớp với thôn quê, còn có vú bà.
Trong ánh mắt ngoài sự kiêu ngạo ra còn có một loại cảm giác ngây thơ.
Tướng mạo của a cha Giang Trường Thiên nàng cực kỳ đẹp, cũng có khác biệt lớn với các đại bá đại gia trong thôn.
Nếu không phải vì hoàn cảnh gia đình, lúc ban đầu nàng còn cho rằng cha mình không phải cử nhân thì ít nhất cũng là một tú tài, không nghĩ tới chỉ là nông dân, còn là nông dân không có đất.
Cho nên nương này, hẳn là nương của cha nàng?
Vậy đây là nãi nãi?
Nàng ra đời hơn một tháng, cũng chưa từng gặp mặt nãi nãi, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Nữ nhân to khoẻ kia bước vào, nhìn xung quanh, sau đó tìm một chỗ ngồi, lau chùi cẩn thận, lấy một chiếc khăn từ trong lòng ra trải lên lên mới đỡ lão thái thái ngồi xuống.
Lão thái thái này có nô bộc, trong nhà hẳn là có tiền đi.
Người khác gọi a cha là Giang lão nhị, đoán ra a cha còn có ít nhất một vị huynh trưởng, Giang lão đại, chỉ là người trong thôn lúc tám chuyện lại không nhắc đến.
Bao gồm người trong nhà nói chuyện cũng không nhắc tới, hình như cũng có chút quái dị.
Đầu óc non nớt của Giang Miên Miên lúc này xoay chuyển với tốc độ cao, có hơi chóng mặt.
Lão thái thái ngồi xuống, lưng thẳng tắp, điệu bộ rất tốt.
Cổ có nếp nhăn, nhưng rất thon dài.
Thuộc về cổ thiên nga, cổ cao nhỏ trông rất đẹp.
Ánh mắt bà ta rơi vào người Giang Miên Miên, lại có loại từ ái thương hại trời sinh, khiến Giang Miên Miên cảm thấy không thoải mái một phen.
Nàng vùi đầu vào ngực a nương, dẩu mông.
Nếu là bình thường nàng làm động tác này, a nương đã vén y phục cho nàng bú sữa, chỉ là giờ khắc này, Tần Lạc Hà trịnh trọng đối đãi, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng khuê nữ, không làm chuyện gì khác.
Mẹ chồng này rất đáng sợ.
Nhìn thì tốt tính tốt nết, bất động thanh sắc liền có thể khiến người sống không bằng chết.
Nàng ấy khi vừa bước chân vào cửa, còn cho rằng mẹ chồng là người tốt.
Cũng chính là mẹ chồng như vậy, tốt tính tốt nết, liền khiến tướng công lưng mang danh tiếng bất hiếu, chặt đứt con đường khoa cử, một đời chỉ có thể vật lộn dưới thôn quê cầu sinh.
"Nương tới đây có chuyện gì sao?" Tần Lạc Hà trận địa sẵn sàng đón địch.
Ánh mắt của lão thái thái rơi vào người Tần thị, cũng là dáng vẻ thương hại.
Lão thái thái không mở miệng.
Nữ nhân to khoẻ kia lại mở miệng trước: "Sinh nhi tử thì ở bên ngoài là tên ăn chơi đàn đúm, sinh nữ nhi thì tranh làm nô tỳ cho người ta, hà cớ gì còn sinh thêm một đứa để chịu khổ, mất hết thể diện."
Uống sữa xong như bị điểm huyệt ngủ.
Giang Miên Miên rất nhanh liền quên đi con kiến nhỏ, ngủ li bì đi trong lồng ngực của a nương.
Nàng bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Giật mình, trái tim nhỏ bé phập phồng.
Mở mắt ra nhìn vẫn là ban ngày.
Đôi mắt vẫn còn hơi mông lung.
Phát hiện mình vẫn còn ở trong lòng a nương, ấn trái tim vừa nhảy ra quay trở về.
Điều chỉnh tư thế thoải mái để thức dậy.
Cửa bị đẩy ra.
Trong thôn ban ngày thường không khoá cửa.
Một nữ nhân to khoẻ bước vào.
Giang Miên Miên thấy a nương mình đã coi là nữ nhân cao lớn rồi, nhưng nữ nhân vừa vào này còn to khỏe hơn, nếu so sánh, a nương nàng thậm chí còn có thể xem như là dáng người mảnh khảnh.
Nữ nhân to khoẻ đi đằng trước, theo sau là một lão thái thái trông vô cùng đoan trang.
Mặc dù có nếp nhăn, nhưng ngươi vẫn cảm thấy bà ta trông rất dễ nhìn.
Mi mắt thanh mỏng, da cũng rất trắng.
Giang Miên Miên tò mò không biết người đến là ai, liền nghe thấy a nương mơ miệng gọi một tiếng: "Nương."
Dô, đây là nương của a nương sao? Vậy là bà ngoại? Không đúng......
Bây giờ thị lực của nàng tốt không thôi.
Mặc dù lão thái thái này ăn mặc bình thường, trông giống như áo choàng cũ, chẳng qua trên áo choàng hình như vốn có hoa văn, thời buổi này trên y phục có hoa văn đã là rất hiếm, có màu sắc đều rất hiếm, còn phối thêm hoa văn, càng hiếm có.
Ít nhất đã từng sống giàu sang.
Lão thái thái có khuôn mặt như phù dung, ăn mặc trưng diện, đều không ăn khớp với thôn quê, còn có vú bà.
Trong ánh mắt ngoài sự kiêu ngạo ra còn có một loại cảm giác ngây thơ.
Tướng mạo của a cha Giang Trường Thiên nàng cực kỳ đẹp, cũng có khác biệt lớn với các đại bá đại gia trong thôn.
Nếu không phải vì hoàn cảnh gia đình, lúc ban đầu nàng còn cho rằng cha mình không phải cử nhân thì ít nhất cũng là một tú tài, không nghĩ tới chỉ là nông dân, còn là nông dân không có đất.
Cho nên nương này, hẳn là nương của cha nàng?
Vậy đây là nãi nãi?
Nàng ra đời hơn một tháng, cũng chưa từng gặp mặt nãi nãi, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Nữ nhân to khoẻ kia bước vào, nhìn xung quanh, sau đó tìm một chỗ ngồi, lau chùi cẩn thận, lấy một chiếc khăn từ trong lòng ra trải lên lên mới đỡ lão thái thái ngồi xuống.
Lão thái thái này có nô bộc, trong nhà hẳn là có tiền đi.
Người khác gọi a cha là Giang lão nhị, đoán ra a cha còn có ít nhất một vị huynh trưởng, Giang lão đại, chỉ là người trong thôn lúc tám chuyện lại không nhắc đến.
Bao gồm người trong nhà nói chuyện cũng không nhắc tới, hình như cũng có chút quái dị.
Đầu óc non nớt của Giang Miên Miên lúc này xoay chuyển với tốc độ cao, có hơi chóng mặt.
Lão thái thái ngồi xuống, lưng thẳng tắp, điệu bộ rất tốt.
Cổ có nếp nhăn, nhưng rất thon dài.
Thuộc về cổ thiên nga, cổ cao nhỏ trông rất đẹp.
Ánh mắt bà ta rơi vào người Giang Miên Miên, lại có loại từ ái thương hại trời sinh, khiến Giang Miên Miên cảm thấy không thoải mái một phen.
Nàng vùi đầu vào ngực a nương, dẩu mông.
Nếu là bình thường nàng làm động tác này, a nương đã vén y phục cho nàng bú sữa, chỉ là giờ khắc này, Tần Lạc Hà trịnh trọng đối đãi, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng khuê nữ, không làm chuyện gì khác.
Mẹ chồng này rất đáng sợ.
Nhìn thì tốt tính tốt nết, bất động thanh sắc liền có thể khiến người sống không bằng chết.
Nàng ấy khi vừa bước chân vào cửa, còn cho rằng mẹ chồng là người tốt.
Cũng chính là mẹ chồng như vậy, tốt tính tốt nết, liền khiến tướng công lưng mang danh tiếng bất hiếu, chặt đứt con đường khoa cử, một đời chỉ có thể vật lộn dưới thôn quê cầu sinh.
"Nương tới đây có chuyện gì sao?" Tần Lạc Hà trận địa sẵn sàng đón địch.
Ánh mắt của lão thái thái rơi vào người Tần thị, cũng là dáng vẻ thương hại.
Lão thái thái không mở miệng.
Nữ nhân to khoẻ kia lại mở miệng trước: "Sinh nhi tử thì ở bên ngoài là tên ăn chơi đàn đúm, sinh nữ nhi thì tranh làm nô tỳ cho người ta, hà cớ gì còn sinh thêm một đứa để chịu khổ, mất hết thể diện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.