Chương 12
Bồng Lai Khách
02/09/2024
Bùi Trường Thanh vui mừng nói:
– Cẩm Nương, nàng có nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Kim Đại Nha không? Không ngờ y thuật của nàng lại tốt đến mức có thể vượt qua Kim Đại Nha! Lão ta là lang trung nổi tiếng nhất trong huyện!
Mai Cẩm mỉm cười nói:
– Không phải thiếp y thuật giỏi mà là Kim lang trung này chỉ thuộc lòng sách y không biết linh hoạt. Phương pháp của ôn ta chỉ chữa được chứng cảm nắng nhẹ, còn gặp phải tình huống như Lưu Tam thì không có tác dụng. Thiếp dùng kim châm đâm vào Thủy Câu Bách Hội dùng để để tỉnh táo, thông não, thông huyết, tách độc tố nhiệt, Thập Tuyên thì cũng có tác dụng thanh nhiệt trị thần, điều tiết âm dương. Lưu Tam tứ chi co giật, đây là hiện tượng nhiệt cực động phong, lấy huyệt Dương Lăng Tuyền trong cơ để giãn cơ, giảm co thắt, mà Hậu Khê thông với đốc mạch, thông với đại não, có tác dụng dập gió, làm dịu cơn co giật…
Cô nói trôi chảy, thấy biểu cảm của Bùi Trường Thanh ngây ngẩn thì bừng tỉnh ra, cười cười:
– XNàng thiếp này, nói về những cái này với chàng làm gì. Tóm lại, trong sách y khoa có ghi lại những huyệt đạo bị cấm là có lý do cả, mục đích ban đầu là những huyệt đạo đó nằm sâu hoặc có các cơ quan quan trọng hoặc được kết nối với các mạch máu lớn, việc châm cứu bất cẩn có thể dễ dàng gây ra thương tổn không dự đoán được, cho nên bị cấm. Mà trên thực tế, nếu người thông thạo giải phẫu cơ thể con người và hướng của các tĩnh mạch, đồng thời có thể nắm bắt được sự thích hợp khi áp dụng châm cứu thì về cơ bản có thể kiểm soát được nguy cơ. Điều duy nhất khiến thiếp lo lắng chính là những mũi kim châm kia, trong tình huống khẩn cấp vừa rồi chưa tiến hành tiêu độc khử trùng mà đã sử dụng, hy vọng là không sao?
– Tiêu độc á?
– Vâng, chàng có thể hiểu kiểu như phải rửa sạch trước khi dùng ấy.
Bùi Trường Thanh cái hiểu cái không gật đầu, nhìn Mai Cẩm, tò mò hỏi:
– Cẩm Nương, ngày hôm qua ta quên hỏi nàng, nàng học y thuật ở đâu vậy? Thật sự là khiến ta phục sát đất.
Mai Cẩm nói:
– Là tổ phụ thiếp dạy thiếp ạ.
– Lão nhân gia hiện còn ở kinh thành không? Khi nào có dịp ta sẽ đi bái kiến.
– Tổ phụ đã từ thế rồi ạ.
Nhiều kỹ thuật châm cứu mà cô biết ngày nay thậm chí có thể không tìm thấy trong sách giáo khoa phần lớn đến từ kinh nghiệm cả đời và sự giảng dạy cẩn thận của ông nội cô. Cô vẫn nhớ khi mới bắt đầu học châm cứu, để giúp cô nhanh chóng làm quen với cảm giác khi châm kim vào các huyệt đạo khác nhau trên cơ thể con người, ông nội cô tự lấy thân mình để cô làm thí nghiệm, bị cô đâm đến chảy máu là chuyện thường ngày ở huyện.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Chỉ chớp mắt, ông nội đã rời đi mấy năm, mà cô hiện tại cũng lấy thân phận này tiếp tục sống ở một thời gian và không gian khác hoàn toàn khác với thế giới ban đầu.
Bùi Trường Thanh là một người vô tư, nhưng vào lúc này, hắn dường như cảm nhận được tâm trạng buồn bã của cô, mở miệng như muốn an ủi cô.
– Không nói cái này nữa. – Mai Cẩm nhìn hắn, lảng sang chuyện khác, – Chàng vẫn luôn thích làm Tán Tài Đồng Tử à?
– Tán Tài Đồng Tử? – Bùi Trường Thanh ngẩn ra.
– Còn không phải hay sao? – Mai Cẩm mỉm cười nói, – Năm trước Triết Nha gặp nạn, chàng bắt gặp không nói hai lời mà giúp người ta. Lưu Tam kia nữa, không thân chẳng quen, chàng chẳng những cống hiến sức lực mà còn ra tiền bạc. Đây chỉ là những gì thiếp tận mắt nhìn thấy trong thời gian ngắn vừa rồi. Chắc chắn còn nhiều việc làm khác nữa. Cái danh Tán Tài Đồng Tử này nếu chàng không muốn thì ai dám cướp của chàng?
Bùi Trường Thanh đã hiểu ra, sờ sờ gáy. Nhìn thấy Mai Cẩm khi nói lời này trên mặt nở nụ cười, giọng điệu mang tính trêu chọc hơn là trách móc, thở phào nhẹ nhõm, có chút ngượng ngùng nói.
– Nàng đừng cười ta. Vì cái tính này mà mẹ đã mắng ta không biết bao nhiêu lần rồi. Ta cũng không biết là bao nhiêu lần nữa, tại cứ mỗi khi gặp phải chuyện như vậy, coi như không nhìn thấy là được. Chỉ là chẳng hiểu sao mỗi lần bắt gặp thì không kìm được chỉ muốn giúp họ thôi. Nếu nàng thấy không tốt thì về sau ta sẽ cố gắng sửa.
Cẩm Nương khẽ thở dài, nói:
– Chàng có tấm lòng nghĩa hiệp, thiếp không thể nói chàng không tốt được. Có điều cuộc sống sau này mình cũng có nhiều việc cần phải dùng đến nhiều tiền. Chúng ta nên lượng sức mà làm.
– Phải, phải, nàng nói đúng. – Bùi Trường Thanh gật đầu, lồng ngực nóng lên, bật thốt ra, – Trước kia một mình ta không giữ nổi một xu nên tiêu rất nhiều, bây giờ thì khác rồi, ta đã cưới vợ. Về sau tiền chỗ ta sẽ giao hết cho nàng giữ, nàng thấy được không?
Nói xong ánh mắt chờ mong nhìn Mai Cẩm, như là sợ cô không muốn.
Mai Cẩm nói:
– Cảm ơn chàng đã tin tưởng thiếp.
– Nên thế mà…- Bùi Trường Thanh hơi đỏ mặt, lại liếc nhanh nhìn Mai Cẩm, hắng giọng nói, – Hôm nay đúng là nóng chết người! Nàng rất nóng đúng không? Chúng ta mau về nhà đi, đàn ông như Lưu Tam còn bị cảm nắng, ta sợ nàng mảnh mai không chịu được.
Nói rồi bước nhanh về phía trước.
Mai Cẩm nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ mỉm cười, chọn ven đường có mái hiên che nắng thong thả đi theo hắn.
————
– Ấy, kia không phải tam đệ à?
Khi hai người đi ngang qua một quán rượu, đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi lên từ cửa sổ. Mai Cẩm quay đầu lại, nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi ở cửa sổ hướng ra đường, một người khoảng hai mươi bảy, tám mươi tuổi, đang phe phẩy quạt xếp, mặc áo lụa màu xanh ngọc có hoa màu bạc sẫm, khuôn mặt trắng trẻo, người đàn ông đối diện có dáng người thấp và chắc nịch, đầu rộng và đôi tai to, đang thò hẳn nửa người ra ngoài vẫy tay.
Vừa rồi gọi Bùi Trường Thanh chắc chính là anh ta.
Bùi Trường Thanh quay đầu nhìn thấy hai người kia, gọi đại ca nhị ca, sau đó nói nhỏ với Mai Cẩm.
– Họ là huynh trưởng kết bái của ta. Người mặc y phục màu lam là đại ca Trương Thanh Trí, đối diện là nhị ca Tiểu Như Lai. Hôm qua ta đi uống rượu với họ. Gặp được ở đây rồi, Nàng với ta qua đó chào một câu, tránh bị nói là thiếu lễ nghĩa.
Nói xong dẫn theo Mai Cẩm đi vào.
Trương Thanh Trí cũng đứng lên, thân mật hàn huyên với Bùi Trường Thanh, ánh mắt thì rơi trên người Mai Cẩm nhìn trên dưới một lượt, nở nụ cười tươi chào hỏi:
– Chào đệ muội. Khi tam đệ thành thân, tiếc là ta lại có việc đi Long Thành không về kịp để uống rượu mừng hai người. Vi huynh áy náy lắm, mong tam đệ với đệ muội bỏ quá cho.
– Huynh nói gì vậy! – Bùi Trường Thanh vội nói, – Huynh luôn bận rộn, huống chi ngày đệ thành thân cũng không gửi thiệp mời sớm, nào có liên quan đến huynh đâu ạ? Ngày nào rảnh rỗi đệ với Cẩm Nương mời huynh tới nhà, chỉ mong lúc đó huynh không chê rượu nhà đệ nhạt nhẽo là được ạ.
Trương Thanh Trí cười to:
– Tam đệ và đệ muội mới tân hôn, huynh dù có mặt dày đến đâu cũng không thể tới nhà quấy rầy được. Qua thời gian nữa huynh sẽ đến nhà đòi rượu mừng.
Trương Thanh Trí nhìn có vẻ lịch sự nhã nhặn, nói chuyện rất nho nhã phải phép, nhưng khóe mắt tự mang đào hoa, ánh mắt đảo qua lại. Nhất là, Mai Cẩm thấy khi anh ta và Bùi Trường Thanh nói chuyện, ánh mắt như lơ đãng dừng ở trên mặt mình, trực giác là không thích nhưng không quá biểu hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười đáp lễ lại anh ta và Tiểu Như Lai.
Bùi Trường Thanh lại không hề phát giác ra, nói mấy câu với Trương Thanh Trí Tiểu Như Lai, cuối cùng mới tạm biệt nhau.
Hai vợ chồng sánh vai nhau đi ra khỏi tửu quán, đã đi đến con phố đối diện, ánh mắt Trương Thanh Trí vẫn nhìn theo bóng lưng Mai Cẩm qua cửa sổ, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thu ánh mắt về, chậc miệng, tất cả đều rơi hết vào mắt Tiểu Như Lai. Hai người làm bạn bè nhiều năm, cực kỳ quen thuộc lẫn nhau, Tiểu Như Lai cười thầm, thò chân qua gầm bàn đá anh ta một cái, lại kề sát đầu lại hỏi:
– Sao thế, cái vẻ mặt này của huynh như thể linh hồn nhỏ bé bị đệ muội câu đi mất rồi thì phải? Người ta đi xa rồi mà huynh còn cứ nhìn mãi làm gì.
Trương Thanh Trí nói:
– Từ hôm qua tới giờ nge nói Bạch Tiên Đồng vì chuyện Bùi lão đệ đi đón dâu mà đòi sống đòi chết, Bùi lão đệ nửa đường bỏ dở việc đón tân nương mà đi tìm cô ta, chậm trễ cả việc bái đường. Ta còn đang cho rằng cô gái từ kinh thành gả tới này là một Mẫu Dạ Xoa, nào ngờ lại là một báu vật. Tiếc là báu vật này lại gả cho một kẻ ngu như bò, thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Tiếc thật đấy.
Tiểu Như Lai thò ra ngoài cửa sổ nhìn về hướng Mai Cẩm vừa đi xa, thắc mắc:
– Mấy câu đại ca nói tiểu đệ rất không hiểu. Đệ thấy tam đệ muội chỉ có đôi mắt sáng sinh động chút, làn da trắng mịn chút, nhưng nếu nói xinh đẹp thì thua xa Bạch Tiên Đồng, chứ đừng nói là báu vật gì cả.
Trương Thanh Trí cầm lấy cây quạt gõ vào mặt bàn nói:
– Đệ nào có biết thường thức mỹ nhân hử? Trong mắt đệ cũng chỉ có vẻ đẹp như Bạch Tiên Đồng thôi, tầm thường quá.
Tiểu Như Lai cười cười nói:
– Tiểu đệ lúc nào chả nông cạn tầm nhìn kém, đệ xin lắng nghe huynh ạ.
Trương Thanh Trí nhân cảm giác say trong người nói:
– Nói là báu vật, thế nhân chỉ biết sắc thù vô song, vui thì cười tỏa đồng tiền, khóc thì như hoa lê dính hạt mưa, thiên kiều bá mị, không phải trường hợp cá biệt. Chẳng hạn như Điêu Thuyền, Ngọc Hoàn, đàn ông thời xưa vừa gặp là mất đi hồn phách, rồi ngày đêm tơ tưởng nhớ mong, nếu có thể cùng nàng cùng chung giường chiếu, thì dù là giảm thọ cũng cam tâm tình nguyện.
Tiểu Như Lai nói:
– Tân nương của tam đệ đẹp thì có đẹp, nhưng bàn luận sắc thù vô song chỉ sợ còn chưa tới đâu huynh ơi.
Trương Thanh Trí cười nhạo:
– Đệ chỉ biết một mà không biết hai. Ngoài những điều ta vừa nói trên, trên thế giới này còn có một loại phụ nữ khác, vẻ ngoài của cô ấy có thể không bắt mắt nhưng luận sắc thì lại có chỗ mê hoặc khác, so với báu vật mà ta vừa mới nói thì không hề kém chút nào, đúng như câu nói, đẹp ở cốt chứ không ở da.
Tiểu Như Lai vội nói:
– Đệ xin được lắng nghe ạ.
Trương Thanh Trí nói:
– Thí dụ như tam đệ muội này của chúng ta có một đôi mắt sinh động đẹp đẽ, như bảo châu lưu chuyển. Này thì cũng thôi, đệ có thấy làn da của muội ấy rất mịn màng và sạch sẽ không, tuy chưa được chạm vào, nhưng chắc chắn là mượt mà không gì sánh được, đây chắc chắn không phải là thứ có thể tô điểm bằng hoa bằng phấn. Dáng người nữa, cổ thon và eo nhỏ, hông hơi xương nhưng đầy thịt, đó là một thân hình cực kỳ đẹp. Nếu như được huấn luyện một chút, trong rèm trướng màn che đảm bảo khiến cho đàn ông điên đảo thần hồn. Kiểu nữ tử có mỹ mạo ở trong mắt nhị đệ cũng không khó tìm, trong trăm thì có một, dầu gì thì trong ngàn người cũng sẽ có một người. Nhưng nữ tử như ta vừa nói đến, trong ngàn người cũng khó mà tìm được một người, mà tam đệ muội này là một trong số đó. Nói là báu vật, không hề khoa trương chút nào đâu.
Tiểu Như Lai nuốt ực nước miếng, nói:
– Wow! Đệ chỉ để ý đệ muội có đôi mắt sinh động xinh đẹp, nào biết được phụ nữ lại có nhiều loại như vậy, đệ xin thụ giáo. Có điều nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi mới chỉ mặt đối mặt một chút, thế mà huynh đã nhìn ra nhiều cái như vậy, quả nhiên là cao thủ trong bụi hoa, tiểu đệ bội phục vô cùng.
Dừng lại, nói tiếp.
– Theo như huynh nói, tam đệ đánh bậy đánh bạ không ngờ lại có được bảo bối, diễm phúc cũng không cạn nha.
Nói xong đứng lên, nhoài hẳn người ra ngoài muốn nhìn Mai Cẩm.
Trương Thanh Trí phì cười, gõ cây quạt vào đầu tiểu Như Lai:
– Người ta đi xa từ lâu rồi! Cho nên ta vừa mới nói đó, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, quả là đáng tiếc. Người đẹp hiếm có hiếm gặp như này, nên được cung phụng nuôi dưỡng ở trong nhà, loại người vô tâm như tam đệ làm sao biết được cái gì là mái tóc dính trên thái dương, ngực trắng như tuyết, nào biết được cái thú mùi vị dưới chăn và âm thanh trong trướng chứ?
– Huynh nói thế là có ý gì? – Tiểu Như Lai bị gợi lên hứng thú, rụt người từ cửa sổ về, vội rót đầy rượu cho Trương Thanh Trí, hỏi tiếp.
– Nhắc tới, đó lại là một câu chuyện dài…
Trương Thanh Trí cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm, đắc ý nói.
————
– Trường Thanh à, bình thường chàng vẫn hay qua lại với họ à? – Khi sắp về đến nhà, Mai Cẩm mới hỏi.
– Họ đều là huynh đệ tốt của ta. Nhà Trương đại ca có mỏ xưởng khai thác, trên người còn có công danh đồng sinh. Nhị ca cũng là người đứng đắn. Bình thường…
Bùi Trường Thanh bỗng nhiên nhớ tới chuyện Bạch Tiên Đồng, liếc nhanh sang Mai Cẩm, kế tiếp cẩn thận nói:
– Bình thường cũng không hay gặp nhau, chỉ thi thoảng rảnh thì hẹn gặp nhau uống rượu, đôi lúc ra ngoài săn thú thôi.
– Ồ. – Mai Cẩm gật đầu, – Thiếp thấy họ có vẻ lớn tuổi hơn chàng, trước kia làm sao chàng lại kết nghĩa huynh đệ với họ được vậy ạ? – Cô lại hỏi.
– Kể ra thì khá dài. – Bùi Trường Thanh nói, – Trước đây đại ca gặp chút rắc rối, là ta đã đứng ra giúp đỡ huynh ấy, rồi cứ thế mà kết thành huynh đệ thôi.
Thì ra, Trương Thanh Trí này trời sinh tính phong lưu, hai năm trước có dây dưa qua lại với một quả phụ trẻ ở huyện lân cận, khi tranh giành tình cảm với người khác đã ỷ vào người nhiều mà đánh một thiếu niên cũng từng có quan hệ thân mật với quả phụ đó. Sau đó mới biết được thân tộc của đối phương có chút thế lực, tuyên bố sẽ xử lý mình, Trương Thanh Trí hoảng sợ không dám ra ngoài. Về sau anh ta nghe nói tộc thúc của người đó từng là cựu bộ của phụ thân Bùi Trường Thanh, mà thiếu niên kia cũng quen biết Bùi Trường Thanh, rất khâm phục tài nghệ của hắn, hai người xưng huynh gọi đệ, vì thế anh ta đã mang lễ tới nhà nhờ vả Bùi Trường Thanh làm người trung gian đi giải hòa. Bùi Trường Thanh đồng ý, ra mặt bày rượu, hóa giải tranh chấp, kế đó thì kết giao với nhau.
– Nếu nàng không thích ta qua lại với họ, về sau ta sẽ giảm bớt qua lại là được. Hơn nữa qua mấy ngày nữa ta sẽ đi làm rồi. – Bùi Trường Thanh nói.
Mai Cẩm mỉm cười nói:
– Về sau nếu chàng chịu khó làm việc đàng hoàng, không chỉ mẹ mà cả thiếp cũng sẽ rất vui.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất giác đã về tới nhà. Vạn thị đi ra đón, Mai Cẩm xử lý dược liệu vừa mua được, Bùi Trường Thanh liền kể cho bà nghe chuyện xảy ra trên đường. Vạn thị biết được Mai Cẩm châm cứu cứu người ở Hồi Xuân Đường thì vô cùng bất ngờ và mừng rỡ, thấp giọng nói:
– Đây là việc tốt để tích đức tích phúc đó con. Ban đầu con nói với mẹ là nó biết khám bệnh, mẹ còn không tin. Giờ thì mẹ tin rồi. Tổ tiên Bùi gia chúng ta đốt được cao hương, nên con mới cưới được một người vợ tốt như vậy.
Bùi Trường Thanh nhìn về phía Mai Cẩm đang bận rộn, không nói gì cả.
Buổi tối, có người tới cửa, là người nhà do Trương Thanh Trí cử tới, mang theo một cặp hộp quà sơn mài hình bát giác tinh xảo, nền đỏ và eo xanh hoa ngà, thấy Vạn thị thì khom lưng dâng lên, nói đây là quà mừng tân hôn của công tử nhà mình chúc mừng Bùi Trường Thanh đón dâu.
Vạn thị không vui khi thấy con trai mình tiếp xúc với Trương Thanh Trí, nói xin nhận tấm lòng, còn quà thì mang về đi. Gã sai vặt của Trương gia rất thông minh, vội nói:
– Công tử nhà cháu cùng với Bùi thiếu gia là huynh đệ kết nghĩa đã kết bái, hiện giờ Bùi thiếu gia có đại hỉ, nếu lão phu nhân không nhận, vậy là chính là xem thường Trương gia nhà bọn cháu rồi ạ. Công tử nhà cháu nói, đây cũng không phải thứ quý giá gì, chỉ là một chút tấm lòng thành mà thôi, mong lão phu nhân vui lòng nhận cho ạ.
Nói xong chắp tay rồi rời đi nhanh như chớp. Mở hộp ra xem, thấy một hộp thì là một cặp bếp lò phủ gỗ đàn hương, một hộp khác bên trong có một bộ dụng cụ phụ nữ dùng hằng ngày gồm lược chải tóc, lược bí, bàn chải nhỏ làm bằng ngà voi chạm khắc, tổng cộng chín thứ, chạm trổ tinh xảo đẹp đẽ, nhà người bình thường cũng khó mà có được.
Vạn thị liên tục lắc đầu, than thở lễ này quá nặng. Bùi Trường Thanh cũng không để ý lắm, chỉ nhìn qua một cái, nói sau này sẽ báo đáp rồi gác chuyện này ra sau đầu.
– Cẩm Nương, nàng có nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Kim Đại Nha không? Không ngờ y thuật của nàng lại tốt đến mức có thể vượt qua Kim Đại Nha! Lão ta là lang trung nổi tiếng nhất trong huyện!
Mai Cẩm mỉm cười nói:
– Không phải thiếp y thuật giỏi mà là Kim lang trung này chỉ thuộc lòng sách y không biết linh hoạt. Phương pháp của ôn ta chỉ chữa được chứng cảm nắng nhẹ, còn gặp phải tình huống như Lưu Tam thì không có tác dụng. Thiếp dùng kim châm đâm vào Thủy Câu Bách Hội dùng để để tỉnh táo, thông não, thông huyết, tách độc tố nhiệt, Thập Tuyên thì cũng có tác dụng thanh nhiệt trị thần, điều tiết âm dương. Lưu Tam tứ chi co giật, đây là hiện tượng nhiệt cực động phong, lấy huyệt Dương Lăng Tuyền trong cơ để giãn cơ, giảm co thắt, mà Hậu Khê thông với đốc mạch, thông với đại não, có tác dụng dập gió, làm dịu cơn co giật…
Cô nói trôi chảy, thấy biểu cảm của Bùi Trường Thanh ngây ngẩn thì bừng tỉnh ra, cười cười:
– XNàng thiếp này, nói về những cái này với chàng làm gì. Tóm lại, trong sách y khoa có ghi lại những huyệt đạo bị cấm là có lý do cả, mục đích ban đầu là những huyệt đạo đó nằm sâu hoặc có các cơ quan quan trọng hoặc được kết nối với các mạch máu lớn, việc châm cứu bất cẩn có thể dễ dàng gây ra thương tổn không dự đoán được, cho nên bị cấm. Mà trên thực tế, nếu người thông thạo giải phẫu cơ thể con người và hướng của các tĩnh mạch, đồng thời có thể nắm bắt được sự thích hợp khi áp dụng châm cứu thì về cơ bản có thể kiểm soát được nguy cơ. Điều duy nhất khiến thiếp lo lắng chính là những mũi kim châm kia, trong tình huống khẩn cấp vừa rồi chưa tiến hành tiêu độc khử trùng mà đã sử dụng, hy vọng là không sao?
– Tiêu độc á?
– Vâng, chàng có thể hiểu kiểu như phải rửa sạch trước khi dùng ấy.
Bùi Trường Thanh cái hiểu cái không gật đầu, nhìn Mai Cẩm, tò mò hỏi:
– Cẩm Nương, ngày hôm qua ta quên hỏi nàng, nàng học y thuật ở đâu vậy? Thật sự là khiến ta phục sát đất.
Mai Cẩm nói:
– Là tổ phụ thiếp dạy thiếp ạ.
– Lão nhân gia hiện còn ở kinh thành không? Khi nào có dịp ta sẽ đi bái kiến.
– Tổ phụ đã từ thế rồi ạ.
Nhiều kỹ thuật châm cứu mà cô biết ngày nay thậm chí có thể không tìm thấy trong sách giáo khoa phần lớn đến từ kinh nghiệm cả đời và sự giảng dạy cẩn thận của ông nội cô. Cô vẫn nhớ khi mới bắt đầu học châm cứu, để giúp cô nhanh chóng làm quen với cảm giác khi châm kim vào các huyệt đạo khác nhau trên cơ thể con người, ông nội cô tự lấy thân mình để cô làm thí nghiệm, bị cô đâm đến chảy máu là chuyện thường ngày ở huyện.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Chỉ chớp mắt, ông nội đã rời đi mấy năm, mà cô hiện tại cũng lấy thân phận này tiếp tục sống ở một thời gian và không gian khác hoàn toàn khác với thế giới ban đầu.
Bùi Trường Thanh là một người vô tư, nhưng vào lúc này, hắn dường như cảm nhận được tâm trạng buồn bã của cô, mở miệng như muốn an ủi cô.
– Không nói cái này nữa. – Mai Cẩm nhìn hắn, lảng sang chuyện khác, – Chàng vẫn luôn thích làm Tán Tài Đồng Tử à?
– Tán Tài Đồng Tử? – Bùi Trường Thanh ngẩn ra.
– Còn không phải hay sao? – Mai Cẩm mỉm cười nói, – Năm trước Triết Nha gặp nạn, chàng bắt gặp không nói hai lời mà giúp người ta. Lưu Tam kia nữa, không thân chẳng quen, chàng chẳng những cống hiến sức lực mà còn ra tiền bạc. Đây chỉ là những gì thiếp tận mắt nhìn thấy trong thời gian ngắn vừa rồi. Chắc chắn còn nhiều việc làm khác nữa. Cái danh Tán Tài Đồng Tử này nếu chàng không muốn thì ai dám cướp của chàng?
Bùi Trường Thanh đã hiểu ra, sờ sờ gáy. Nhìn thấy Mai Cẩm khi nói lời này trên mặt nở nụ cười, giọng điệu mang tính trêu chọc hơn là trách móc, thở phào nhẹ nhõm, có chút ngượng ngùng nói.
– Nàng đừng cười ta. Vì cái tính này mà mẹ đã mắng ta không biết bao nhiêu lần rồi. Ta cũng không biết là bao nhiêu lần nữa, tại cứ mỗi khi gặp phải chuyện như vậy, coi như không nhìn thấy là được. Chỉ là chẳng hiểu sao mỗi lần bắt gặp thì không kìm được chỉ muốn giúp họ thôi. Nếu nàng thấy không tốt thì về sau ta sẽ cố gắng sửa.
Cẩm Nương khẽ thở dài, nói:
– Chàng có tấm lòng nghĩa hiệp, thiếp không thể nói chàng không tốt được. Có điều cuộc sống sau này mình cũng có nhiều việc cần phải dùng đến nhiều tiền. Chúng ta nên lượng sức mà làm.
– Phải, phải, nàng nói đúng. – Bùi Trường Thanh gật đầu, lồng ngực nóng lên, bật thốt ra, – Trước kia một mình ta không giữ nổi một xu nên tiêu rất nhiều, bây giờ thì khác rồi, ta đã cưới vợ. Về sau tiền chỗ ta sẽ giao hết cho nàng giữ, nàng thấy được không?
Nói xong ánh mắt chờ mong nhìn Mai Cẩm, như là sợ cô không muốn.
Mai Cẩm nói:
– Cảm ơn chàng đã tin tưởng thiếp.
– Nên thế mà…- Bùi Trường Thanh hơi đỏ mặt, lại liếc nhanh nhìn Mai Cẩm, hắng giọng nói, – Hôm nay đúng là nóng chết người! Nàng rất nóng đúng không? Chúng ta mau về nhà đi, đàn ông như Lưu Tam còn bị cảm nắng, ta sợ nàng mảnh mai không chịu được.
Nói rồi bước nhanh về phía trước.
Mai Cẩm nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ mỉm cười, chọn ven đường có mái hiên che nắng thong thả đi theo hắn.
————
– Ấy, kia không phải tam đệ à?
Khi hai người đi ngang qua một quán rượu, đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi lên từ cửa sổ. Mai Cẩm quay đầu lại, nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi ở cửa sổ hướng ra đường, một người khoảng hai mươi bảy, tám mươi tuổi, đang phe phẩy quạt xếp, mặc áo lụa màu xanh ngọc có hoa màu bạc sẫm, khuôn mặt trắng trẻo, người đàn ông đối diện có dáng người thấp và chắc nịch, đầu rộng và đôi tai to, đang thò hẳn nửa người ra ngoài vẫy tay.
Vừa rồi gọi Bùi Trường Thanh chắc chính là anh ta.
Bùi Trường Thanh quay đầu nhìn thấy hai người kia, gọi đại ca nhị ca, sau đó nói nhỏ với Mai Cẩm.
– Họ là huynh trưởng kết bái của ta. Người mặc y phục màu lam là đại ca Trương Thanh Trí, đối diện là nhị ca Tiểu Như Lai. Hôm qua ta đi uống rượu với họ. Gặp được ở đây rồi, Nàng với ta qua đó chào một câu, tránh bị nói là thiếu lễ nghĩa.
Nói xong dẫn theo Mai Cẩm đi vào.
Trương Thanh Trí cũng đứng lên, thân mật hàn huyên với Bùi Trường Thanh, ánh mắt thì rơi trên người Mai Cẩm nhìn trên dưới một lượt, nở nụ cười tươi chào hỏi:
– Chào đệ muội. Khi tam đệ thành thân, tiếc là ta lại có việc đi Long Thành không về kịp để uống rượu mừng hai người. Vi huynh áy náy lắm, mong tam đệ với đệ muội bỏ quá cho.
– Huynh nói gì vậy! – Bùi Trường Thanh vội nói, – Huynh luôn bận rộn, huống chi ngày đệ thành thân cũng không gửi thiệp mời sớm, nào có liên quan đến huynh đâu ạ? Ngày nào rảnh rỗi đệ với Cẩm Nương mời huynh tới nhà, chỉ mong lúc đó huynh không chê rượu nhà đệ nhạt nhẽo là được ạ.
Trương Thanh Trí cười to:
– Tam đệ và đệ muội mới tân hôn, huynh dù có mặt dày đến đâu cũng không thể tới nhà quấy rầy được. Qua thời gian nữa huynh sẽ đến nhà đòi rượu mừng.
Trương Thanh Trí nhìn có vẻ lịch sự nhã nhặn, nói chuyện rất nho nhã phải phép, nhưng khóe mắt tự mang đào hoa, ánh mắt đảo qua lại. Nhất là, Mai Cẩm thấy khi anh ta và Bùi Trường Thanh nói chuyện, ánh mắt như lơ đãng dừng ở trên mặt mình, trực giác là không thích nhưng không quá biểu hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười đáp lễ lại anh ta và Tiểu Như Lai.
Bùi Trường Thanh lại không hề phát giác ra, nói mấy câu với Trương Thanh Trí Tiểu Như Lai, cuối cùng mới tạm biệt nhau.
Hai vợ chồng sánh vai nhau đi ra khỏi tửu quán, đã đi đến con phố đối diện, ánh mắt Trương Thanh Trí vẫn nhìn theo bóng lưng Mai Cẩm qua cửa sổ, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thu ánh mắt về, chậc miệng, tất cả đều rơi hết vào mắt Tiểu Như Lai. Hai người làm bạn bè nhiều năm, cực kỳ quen thuộc lẫn nhau, Tiểu Như Lai cười thầm, thò chân qua gầm bàn đá anh ta một cái, lại kề sát đầu lại hỏi:
– Sao thế, cái vẻ mặt này của huynh như thể linh hồn nhỏ bé bị đệ muội câu đi mất rồi thì phải? Người ta đi xa rồi mà huynh còn cứ nhìn mãi làm gì.
Trương Thanh Trí nói:
– Từ hôm qua tới giờ nge nói Bạch Tiên Đồng vì chuyện Bùi lão đệ đi đón dâu mà đòi sống đòi chết, Bùi lão đệ nửa đường bỏ dở việc đón tân nương mà đi tìm cô ta, chậm trễ cả việc bái đường. Ta còn đang cho rằng cô gái từ kinh thành gả tới này là một Mẫu Dạ Xoa, nào ngờ lại là một báu vật. Tiếc là báu vật này lại gả cho một kẻ ngu như bò, thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Tiếc thật đấy.
Tiểu Như Lai thò ra ngoài cửa sổ nhìn về hướng Mai Cẩm vừa đi xa, thắc mắc:
– Mấy câu đại ca nói tiểu đệ rất không hiểu. Đệ thấy tam đệ muội chỉ có đôi mắt sáng sinh động chút, làn da trắng mịn chút, nhưng nếu nói xinh đẹp thì thua xa Bạch Tiên Đồng, chứ đừng nói là báu vật gì cả.
Trương Thanh Trí cầm lấy cây quạt gõ vào mặt bàn nói:
– Đệ nào có biết thường thức mỹ nhân hử? Trong mắt đệ cũng chỉ có vẻ đẹp như Bạch Tiên Đồng thôi, tầm thường quá.
Tiểu Như Lai cười cười nói:
– Tiểu đệ lúc nào chả nông cạn tầm nhìn kém, đệ xin lắng nghe huynh ạ.
Trương Thanh Trí nhân cảm giác say trong người nói:
– Nói là báu vật, thế nhân chỉ biết sắc thù vô song, vui thì cười tỏa đồng tiền, khóc thì như hoa lê dính hạt mưa, thiên kiều bá mị, không phải trường hợp cá biệt. Chẳng hạn như Điêu Thuyền, Ngọc Hoàn, đàn ông thời xưa vừa gặp là mất đi hồn phách, rồi ngày đêm tơ tưởng nhớ mong, nếu có thể cùng nàng cùng chung giường chiếu, thì dù là giảm thọ cũng cam tâm tình nguyện.
Tiểu Như Lai nói:
– Tân nương của tam đệ đẹp thì có đẹp, nhưng bàn luận sắc thù vô song chỉ sợ còn chưa tới đâu huynh ơi.
Trương Thanh Trí cười nhạo:
– Đệ chỉ biết một mà không biết hai. Ngoài những điều ta vừa nói trên, trên thế giới này còn có một loại phụ nữ khác, vẻ ngoài của cô ấy có thể không bắt mắt nhưng luận sắc thì lại có chỗ mê hoặc khác, so với báu vật mà ta vừa mới nói thì không hề kém chút nào, đúng như câu nói, đẹp ở cốt chứ không ở da.
Tiểu Như Lai vội nói:
– Đệ xin được lắng nghe ạ.
Trương Thanh Trí nói:
– Thí dụ như tam đệ muội này của chúng ta có một đôi mắt sinh động đẹp đẽ, như bảo châu lưu chuyển. Này thì cũng thôi, đệ có thấy làn da của muội ấy rất mịn màng và sạch sẽ không, tuy chưa được chạm vào, nhưng chắc chắn là mượt mà không gì sánh được, đây chắc chắn không phải là thứ có thể tô điểm bằng hoa bằng phấn. Dáng người nữa, cổ thon và eo nhỏ, hông hơi xương nhưng đầy thịt, đó là một thân hình cực kỳ đẹp. Nếu như được huấn luyện một chút, trong rèm trướng màn che đảm bảo khiến cho đàn ông điên đảo thần hồn. Kiểu nữ tử có mỹ mạo ở trong mắt nhị đệ cũng không khó tìm, trong trăm thì có một, dầu gì thì trong ngàn người cũng sẽ có một người. Nhưng nữ tử như ta vừa nói đến, trong ngàn người cũng khó mà tìm được một người, mà tam đệ muội này là một trong số đó. Nói là báu vật, không hề khoa trương chút nào đâu.
Tiểu Như Lai nuốt ực nước miếng, nói:
– Wow! Đệ chỉ để ý đệ muội có đôi mắt sinh động xinh đẹp, nào biết được phụ nữ lại có nhiều loại như vậy, đệ xin thụ giáo. Có điều nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi mới chỉ mặt đối mặt một chút, thế mà huynh đã nhìn ra nhiều cái như vậy, quả nhiên là cao thủ trong bụi hoa, tiểu đệ bội phục vô cùng.
Dừng lại, nói tiếp.
– Theo như huynh nói, tam đệ đánh bậy đánh bạ không ngờ lại có được bảo bối, diễm phúc cũng không cạn nha.
Nói xong đứng lên, nhoài hẳn người ra ngoài muốn nhìn Mai Cẩm.
Trương Thanh Trí phì cười, gõ cây quạt vào đầu tiểu Như Lai:
– Người ta đi xa từ lâu rồi! Cho nên ta vừa mới nói đó, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, quả là đáng tiếc. Người đẹp hiếm có hiếm gặp như này, nên được cung phụng nuôi dưỡng ở trong nhà, loại người vô tâm như tam đệ làm sao biết được cái gì là mái tóc dính trên thái dương, ngực trắng như tuyết, nào biết được cái thú mùi vị dưới chăn và âm thanh trong trướng chứ?
– Huynh nói thế là có ý gì? – Tiểu Như Lai bị gợi lên hứng thú, rụt người từ cửa sổ về, vội rót đầy rượu cho Trương Thanh Trí, hỏi tiếp.
– Nhắc tới, đó lại là một câu chuyện dài…
Trương Thanh Trí cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm, đắc ý nói.
————
– Trường Thanh à, bình thường chàng vẫn hay qua lại với họ à? – Khi sắp về đến nhà, Mai Cẩm mới hỏi.
– Họ đều là huynh đệ tốt của ta. Nhà Trương đại ca có mỏ xưởng khai thác, trên người còn có công danh đồng sinh. Nhị ca cũng là người đứng đắn. Bình thường…
Bùi Trường Thanh bỗng nhiên nhớ tới chuyện Bạch Tiên Đồng, liếc nhanh sang Mai Cẩm, kế tiếp cẩn thận nói:
– Bình thường cũng không hay gặp nhau, chỉ thi thoảng rảnh thì hẹn gặp nhau uống rượu, đôi lúc ra ngoài săn thú thôi.
– Ồ. – Mai Cẩm gật đầu, – Thiếp thấy họ có vẻ lớn tuổi hơn chàng, trước kia làm sao chàng lại kết nghĩa huynh đệ với họ được vậy ạ? – Cô lại hỏi.
– Kể ra thì khá dài. – Bùi Trường Thanh nói, – Trước đây đại ca gặp chút rắc rối, là ta đã đứng ra giúp đỡ huynh ấy, rồi cứ thế mà kết thành huynh đệ thôi.
Thì ra, Trương Thanh Trí này trời sinh tính phong lưu, hai năm trước có dây dưa qua lại với một quả phụ trẻ ở huyện lân cận, khi tranh giành tình cảm với người khác đã ỷ vào người nhiều mà đánh một thiếu niên cũng từng có quan hệ thân mật với quả phụ đó. Sau đó mới biết được thân tộc của đối phương có chút thế lực, tuyên bố sẽ xử lý mình, Trương Thanh Trí hoảng sợ không dám ra ngoài. Về sau anh ta nghe nói tộc thúc của người đó từng là cựu bộ của phụ thân Bùi Trường Thanh, mà thiếu niên kia cũng quen biết Bùi Trường Thanh, rất khâm phục tài nghệ của hắn, hai người xưng huynh gọi đệ, vì thế anh ta đã mang lễ tới nhà nhờ vả Bùi Trường Thanh làm người trung gian đi giải hòa. Bùi Trường Thanh đồng ý, ra mặt bày rượu, hóa giải tranh chấp, kế đó thì kết giao với nhau.
– Nếu nàng không thích ta qua lại với họ, về sau ta sẽ giảm bớt qua lại là được. Hơn nữa qua mấy ngày nữa ta sẽ đi làm rồi. – Bùi Trường Thanh nói.
Mai Cẩm mỉm cười nói:
– Về sau nếu chàng chịu khó làm việc đàng hoàng, không chỉ mẹ mà cả thiếp cũng sẽ rất vui.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất giác đã về tới nhà. Vạn thị đi ra đón, Mai Cẩm xử lý dược liệu vừa mua được, Bùi Trường Thanh liền kể cho bà nghe chuyện xảy ra trên đường. Vạn thị biết được Mai Cẩm châm cứu cứu người ở Hồi Xuân Đường thì vô cùng bất ngờ và mừng rỡ, thấp giọng nói:
– Đây là việc tốt để tích đức tích phúc đó con. Ban đầu con nói với mẹ là nó biết khám bệnh, mẹ còn không tin. Giờ thì mẹ tin rồi. Tổ tiên Bùi gia chúng ta đốt được cao hương, nên con mới cưới được một người vợ tốt như vậy.
Bùi Trường Thanh nhìn về phía Mai Cẩm đang bận rộn, không nói gì cả.
Buổi tối, có người tới cửa, là người nhà do Trương Thanh Trí cử tới, mang theo một cặp hộp quà sơn mài hình bát giác tinh xảo, nền đỏ và eo xanh hoa ngà, thấy Vạn thị thì khom lưng dâng lên, nói đây là quà mừng tân hôn của công tử nhà mình chúc mừng Bùi Trường Thanh đón dâu.
Vạn thị không vui khi thấy con trai mình tiếp xúc với Trương Thanh Trí, nói xin nhận tấm lòng, còn quà thì mang về đi. Gã sai vặt của Trương gia rất thông minh, vội nói:
– Công tử nhà cháu cùng với Bùi thiếu gia là huynh đệ kết nghĩa đã kết bái, hiện giờ Bùi thiếu gia có đại hỉ, nếu lão phu nhân không nhận, vậy là chính là xem thường Trương gia nhà bọn cháu rồi ạ. Công tử nhà cháu nói, đây cũng không phải thứ quý giá gì, chỉ là một chút tấm lòng thành mà thôi, mong lão phu nhân vui lòng nhận cho ạ.
Nói xong chắp tay rồi rời đi nhanh như chớp. Mở hộp ra xem, thấy một hộp thì là một cặp bếp lò phủ gỗ đàn hương, một hộp khác bên trong có một bộ dụng cụ phụ nữ dùng hằng ngày gồm lược chải tóc, lược bí, bàn chải nhỏ làm bằng ngà voi chạm khắc, tổng cộng chín thứ, chạm trổ tinh xảo đẹp đẽ, nhà người bình thường cũng khó mà có được.
Vạn thị liên tục lắc đầu, than thở lễ này quá nặng. Bùi Trường Thanh cũng không để ý lắm, chỉ nhìn qua một cái, nói sau này sẽ báo đáp rồi gác chuyện này ra sau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.