Chương 54
Bồng Lai Khách
02/09/2024
Hai mẹ con nhà Tiêu quả phụ giả bệnh lợi dụng lòng tốt chữa bệnh của Mai Cẩm mà lừa cô tới nhà và dùng thuốc mê làm cô hôn mê, khi nhìn thấy cô bị Trương Thanh Trí mang lên xe đi từ cửa sau, trong lòng vẫn thấy sợ. Đóng cửa lại, hai mẹ con bàn bạc với nhau và quyết định đi am ni cô trốn tránh một thời gian. Khi hai người đang hoảng loạn thu dọn đồ đạc để đi trốn, A Phượng dẫn Lý Đông Đình tới hỏi về Mai Cẩm. Mẹ con nhà Tiêu quả phụ vốn đã chột dạ, vừa nghe A Phượng nói người đàn ông trẻ tuổi này là Thổ ty Lý thị thì sợ tới mức hồn bay phách tán, lập tức quỳ xuống cầu xin, nước mắt nước mũi ròng ròng thuật lại chuyện mình bị Trương Thanh Trí ép buộc lừa Mai Cẩm đi. Lưu thị kia đã từng được đưa tới toà viện tử của Trương gia bên ngoài huyện thành, bèn ngoan ngoãn cung khai địa chỉ. Khi Lý Đông Đình đi rồi, hai mẹ con càng nghĩ càng sợ, lập tức lặng lẽ ra cửa bỏ chạy tới am ni cô tránh nạn.
Trương Thanh Trí biết hai người phụ nữ này đã làm hỏng việc của mình, trong lòng càng muốn biết người đàn ông kia là ai, vội vàng đi vào huyện thành xông vào phường đậu phụ, lại thấy bên trong không có ai, nhà cửa thì hỗn độn, cũng không biết hai người phụ nữ này đã trốn đi đâu. Khi gã đang tức giận đi tìm khắp nơi thì gia nô lại tới tìm gã, nói nương tử trong nhà đang tìm gã để trao đổi hỏi ý kiến về chuyện chuẩn bị tiệc mừng thọ cho lão nương trong nhà. Trương Thanh Trí không còn cách nào khác đành phải gác lại mọi chuyện về nhà trước.
……
Vừa rồi Mai Cẩm tuy đã thúc nôn và nôn viên Hồng Hoàn kia ra, nhưng không biết viên thuốc Hồng Hoàn kia được chế tạo bằng dược liệu gì mà dược tính cực kỳ mạnh, trên đường về nhà phát tác liên tục. Lý Đông Đình thấy cô cuộn tròn mình lại cả người mềm nhũn, gương mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập, trán đẫm mồ hôi, trong lòng chàng cực kỳ sốt ruột lo lắng, liên tục giục phu xe tăng tốc độ, cuối cùng cũng về tới nhà ở Ngô trang. Xe ngựa vừa dừng lại, Lý Đông Đình đã bế cô xuống dưới bước nhanh đi vào trong nhà đặt nằm trên giường, ra lệnh cho Lý Đại cưỡi ngựa của mình chạy về Long Thành đón y sĩ tới.
Hà Cô cũng từ chỗ A Phượng biết được chuyện Mai Cẩm bị người ta đánh thuốc mê mang đi, cũng biết Lý Đông Đình đã chạy đi cứu được cô kịp thời, đang lo lắng chờ đợi, chợt thấy chàng ôm Mai Cẩm gấp gáp đi vào đặt nằm trên giường, bà bước lên hỏi sự việc. Lý Đông Đình thuật lại sự việc một cách đơn giản. Tuy chàng không nhắc tới chuyện Hồng Hoàn, nhưng Hà Cô nhìn thấy Mai Cẩm mềm nhũn nằm trên giường, trong lòng cũng đoán được tám chín phần, nghiến răng mắng lên thành tiếng, lại thấy A Lộc ở cửa còn thò đầu vào xem, bà vội kêu A Phượng mang cô bé đi, còn mình đi lấy nước.
Mai Cẩm đầu óc choáng váng mắt hoa lên, cả người mềm nhũn như hoá thành nước, toàn thân và thậm chí lồng ngực giống như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, cô khó chịu đến mức chỉ mong sao mình chết quách đi cho xong. Cô dựa vào chút sức lực còn sót lại để tự bảo vệ bản thân được tỉnh táo, khi mơ mơ màng màng phát giác hình như Lý Đông Đình còn ở bên cạnh. Cô gắng gượng mở mắt ra giọng run rẩy:
– …Lý đại nhân…cảm ơn ngài đã đưa tôi về…Tôi không sao…Uống nhiều nước vào sẽ ổn…Ngài…cứ đi ra ngoài trước đi…
Đứt quãng nói xong một câu này, cô nhắm mắt lại và xoay người vào trong, cả người cuộn tròn lại.
Lý Đông Đình biết cô không muốn bị mình nhìn thấy dáng vẻ khác thường này, hơn nữa nom cô như này chàng cũng không tiện ngồi lại, tuy vẫn còn rất lo lắng nhưng cũng không thể không nói:
– Vậy ta đi ra ngoài nhé. Ta đã đi mời lang trung rồi, nàng nhịn một chút, rồi sẽ đỡ ngay thôi.
Nói xong không nghe cô đáp lại, chàng ngập ngừng rồi cuối cùng đi ra ngoài.
……
Khi sắc trời tối xuống, Lý Đông Đình vẫn luôn không đi. Hà Cô ở trong phòng chăm sóc cho Mai Cẩm. Y sĩ của Thổ tư phủ nửa đêm mới đuổi tới nơi.
Dược tính trong cơ thể Mai Cẩm đã loại từ được nhiều, chỉ còn sót lại chút dược lực, bị tra tấn hồi lâu, cả người cô đã mơ màng hôn mê. Y sĩ cũng không có biện pháp gì tốt hơn, chỉ đành kê đơn thuốc lợi tiểu bài độc. Hà Cô đỡ Mai Cẩm lên bón cho cô uống. Cứ lăn lộn mãi cho tới tận hừng đông ngày hôm sau, chút dược tính còn sót lại trong cơ thể Mai Cẩm mới coi như đã loại trừ ra hết, cuối cùng cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Hà Cô lau mình và thay quần áo cho cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt và rất tiều tuỵ, giống như vừa trải qua một hồi bệnh nặng, toàn thân từ đầu đến chân mềm oặt, cả người ướt sũng như được ngâm trong nước, bên trong đùi trong cũng ướt sũng. Bà lại không kìm được chửi gã họ Trương khốn kiếp vô sỉ. Lau cơ thể cho cô xong, đổi quần áo sạch và mang thay cả chăn đệm sạch, bà ra ngoài thấy Lý Đông Đình còn chờ ở bên ngoài, liền đi tới.
– Nàng ấy sao rồi? – Lý Đông Đình hỏi.
Hà Cô thấy hai mắt chàng hõm sâu, biết là chàng cả một đêm không ngủ, bà kéo chàng đến một góc xa, nói khẽ:
– Tiều tuỵ lắm. Cũng may cô ấy đã mệt và ngủ rồi, không có gì đáng lo ngại. Đại nhân cũng thức cả đêm rồi, bên này cứ giao cho ta, ngài có việc cứ đi trước đi ạ.
Lý Đông Đình nhìn về hướng nhà Mai Cẩm, gật đầu, nói vất vả rồi, lại gọi y sĩ tới lệnh cho gã ở lại, mình thì mang theo A Lộc đang rất không muốn đi rời khỏi Ngô trang trước.
……
Trương gia bắt đầu trở nên giàu có từ phụ thân Trương Thanh Trí. Từ sau khi phụ thân gã chết, gia nghiệp đã giao lại cho Trương Thanh Trí. Con người gã tuy nhân phẩm thấp kém nhưng lại giỏi luồn cúi, mấy năm qua chẳng những bảo vệ được gia nghiệp mà còn phát triển nó càng ngày càng thịnh vượng, quan hệ với Lâm tri huyện thổ quan của huyện bình thường nhưng quen biết không ít quan lại vùng Côn Châu, thậm chí gã còn lôi kéo được quan hệ với bên Thục Vương phủ, là nhà giàu số một số hai ở Mã Bình.
Ngày hôm nay là ngày đại thọ 60 của lão nương của gã, trong nhà bày mấy chục bàn tiệc, cổng lớn mở rộng, khách khứa đầy nhà. Hạ nhân Trương gia phấn khởi đứng ở cửa rải đồng tiền và giấy vàng cắt thành mảnh nhỏ ra bên ngoài, vô số khất cái và trẻ nhỏ tranh giành lấy, sự phô trương không cần nói nhiều, âm thanh náo nhiệt đến đầu phố cũng nghe thấy.
Hôm qua Trương Thanh Trí không tìm được hai mẹ con nhà Tiêu gia, sau khi gác lại chuyện tìm kiếm trở về nhà, tuy trong lòng gã vẫn lo lắng bất an nhưng vẫn phải gấp gáp chuẩn bị cho thọ rượu hôm nay, lại nghĩ bản thân mình có uy tín danh dự, nhớ người đàn ông kia ăn mặc cũng bình thường, chắc là không có địa vị gì, không đến mức vì việc này mà sẽ làm gì đó ngáng chân mình. Gã còn âm thầm phái người tới bên ngoài thôn trang của Mai Cẩm ở Ngô trang thăm dò, nghe người ta báo về nói cửa nẻo đóng chặt, cũng không có động tĩnh bất thường gì, bấy giờ gã mới yên lòng, toàn tâm toàn ý cho bữa tiệc mừng thọ. Ngày hôm nay gã mặc trang phục mới tinh, chờ giờ lành đến rồi, gã ra lệnh cho nô gia đi đỡ mẹ già mình đi ra và ngồi dưới tấm biển mừng thọ, bà được mời ngồi dưới tấm bảng trường thọ, mặt mày tươi cười nhìn cặp trẻ nhỏ dập đầu với mình, khách khứa thì đồng loạt chúc mừng Trương gia phúc thọ song toàn. Khi đang vui vẻ náo nhiệt chợt thấy quản gia của Trương gia gấp gáp chạy vào trong, miệng hô:
– Lâm huyện lệnh tới! Lâm tri huyện tới!
Hôm nay lão nương của Trương gia mừng thọ, Trương Thanh Trí cũng đã gửi thiệp mời cho Lâm huyện lệnh từ sớm, có điều cũng không trông chờ ông ta sẽ tới dự. Lúc này nghe quản gia báo Lâm huyện lệnh tới, gã cho rằng Lâm huyện đích thân tới mừng thọ thì mừng như điên, vội vàng sửa sang lại y phục để ra nghênh đón. Quản gia cuống quýt giữ gã lại lắc đầu, ghé sát tai thì thầm một câu. Sắc mặt Trương Thanh Trí tái đi, ngẩng lên nhìn, đã thấy hai binh đinh huyện nha xông vào đuổi hết khách khứa đi, Lâm huyện lệnh mặt âm trầm từ cổng lớn bước vào.
Trương Thanh Trí hoảng hốt đi ra đón, nói:
– Lâm đại nhân, hôm nay mẹ già nhà ta mừng thọ, đại nhân đến là có việc gì vậy?
Lâm huyện lệnh mặt lạnh tanh:
– Thổ tư phủ có lệnh, Trương gia ngươi có âm thầm qua lại với Thục nghịch, ra lệnh bản quan tới đây tróc nã. Trương đại quan nhân, ta thấy thọ rượu nhà ngươi hôm nay không bày được rồi.
Khách khứa ồ lên, ai cũng lộ vẻ hoảng sợ, người nhát gan bắt đầu đi ra cửa.
Trương Thanh Trí giật mình kinh hoàng, vội quỳ xuống biện bạch kêu oan. Lâm tri huyện cũng không thèm liếc gã lấy một cái, phất tay ra hiệu cho binh lính trói Trương Thanh Trí lại mang đi, mình cũng đi ra cửa, để lại lão nương Trương gia khóc lóc và khách khứa trợn mắt há hốc mồm. Một bữa tiệc mừng thọ đang vui vẻ còn chưa khai tiệc thì đã bị quấy thành một nồi cháo.
……
Long Thành Thổ Tư phủ, Lý Đông Đình mặc quan phục, đang ở trong thư phòng xử lý công vụ chất thành đống còn tồn của hai ngày trước, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, A Lộc hùng hổ chạy vào.
Lý Đông Đình vẫn thong thả xử lý công việc, không ngẩng đầu lên, hỏi:
– Giờ này là giờ con đang học, chạy tới chỗ này làm gì?
– Cha ơi cha, con vừa nhìn thấy Lâm tri huyện! Có phải ông ta đã đưa tên ác nhân đã bắt Mai tỷ tỷ tới đây không? Cha cho con đi xem đi! Con muốn ném gã xuống thú sơn và thả hổ sư vào ăn sống gã!
Lý Đông Đình dừng viết, ngẩng lên nhìn A Lộc đang đầy căm phẫn, hơi nhíu mày nói:
– Con gái con đứa có tí tuổi đầu mở miệng ngậm miệng là đánh giết người, còn ra thể thống gì? Quay về đi học đi!
A Lộc bám vào cửa, bĩu môi không chịu đi.
Lý Đông Đình suy nghĩ một chút, buông bút, đứng dậy đi tới chỗ cô bé, ngồi xuống xoa đầu con gái, ôn tồn nói:
– A Lộc, nếu con để phu tử không phạt lỗi, chờ tỷ tỷ khoẻ lên rồi, cha cho phép con qua đó thăm tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ không thấy phiền, con muốn ở bao lâu cũng được.
Nói xong gọi thị nữ đưa A Lộc đi.
A Lộc nghe phụ thân nói như vậy, nụ cười mới xuất hiện trên gương mặt, biết cha sẽ không lừa mình, cô bé ngoan ngoãn đi theo thị nữ.
Lý Đông Đình trở lại bàn làm việc tiếp tục công việc đang dở, chờ khép lại quyển công hàm cuối cùng, chàng gọi người vào mang đi, sau đó đứng lên đi tới nhà lao được xây dựng dựa vào núi ở góc tây bắc của Thổ tư phủ.
Lý thị đã xây dựng trúc bảo ở đây hàng trăm năm, đương nhiên là có xây dựng nhà lao. Nhà lao này nằm trong lòng núi, lối vào được canh gác nghiêm ngặt và thường chứa những trọng phạm đặc biệt. Bên cạnh còn có một tòa thú sơn, nơi giam giữ những con thú hung dữ. Hơn mười mấy năm trước, từng có tử phạm bị ném vào tòa thú sơn làm mồi ăn cho sư tử và hổ. Lý Đông Đình trở thành thổ ty đã di dời những con mãnh thú này đi và loại bỏ hình phạt khủng khiếp này. Có điều nhà lao được xây dựng trong lòng núi này đến nay mỗi khi nhắc tới ai nấy cũng đều biến sắc.
……
Trương Thanh Trí bị ném vào địa lao tối tối tăm và ẩm ướt. Ánh sáng duy nhất xung quanh gã là một ngọn đuốc cắm vào góc tường núi, mặc dù gã không phải chịu bất kỳ sự tra tấn nào nhưng không ai để ý đến gã, khung cảnh xung quanh u ám và áp lực. Trong lúc đang run sợ, gã đột nhiên nghe được từ thông đạo nơi xa có tiếng bước chân, gã vội bò ra cửa sắt để nhìn, trong ánh đuốc đung đưa, gã nhìn thấy hai phủ binh cầm cây đuốc đi tới, một người đàn ông đi ở giữa. Người đàn ông kia mặc chế bào chỉnh tề. Trương Thanh Trí hô to “oan quá”, vừa lăn vừa bò tới bên cửa sắt, hô to lên:
– Đại nhân! Đại nhân! Lâm huyện lệnh nói Trương gia tôi có qua lại với Thục nghịch, cho nên đã bắt tôi tới chỗ này! Tiểu nhân bị oan quá! Cầu xin đại nhân tra rõ, trả lại trong sạch cho…
Trương Thanh Trí đột nhiên nhìn thấy rõ dung mạo của người kia, những lời còn lại ngay lập tức bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói ra được nữa.
Ánh mắt của đối phương nhìn gã, cuối cùng gã đã nhận ra, người đàn ông này không ngờ lại chính là người mà ngày hôm trước xông tới và cướp Mai Cẩm từ trong tay mình đi.
Trương Thanh Trí trợn trừng mắt, trơ mắt nhìn người kia đi tới gần cửa nhà lao, mặt gã trắng bệnh như người chết.
Lý Đông Đình ra lệnh cho phủ binh mở cửa nhà lao ra, chàng đi vào trong, ngồi xổm xuống trước mặt Trương Thanh Trí ngồi xõng xoài dưới đất, cầm lấy cây đuốc từ trong tay phủ binh, đưa ngọn lửa lại gần, quan sát gã.
– Biết ta là ai không? – Chàng hỏi.
– Ta là Lý Đông Đình, thổ ty nơi này.
Không đợi Trương Thanh Trí trả lời, chàng đã nói tiếp.
Trương Thanh Trí đờ đẫn nhìn Lý Đông Đình, nội tâm hoảng sợ không diễn tả được. Gã lấy lại tinh thần, thấy chàng khi nói chuyện với mình giọng điệu và khí thế rất bình thản, trong lòng gã lại dâng lên một tia hy vọng, vội bò dậy quỳ dập đầu trước chàng, khẩn cầu:
– Đại nhân! Đại nhân! Tôi có mắt không tròng mới mạo phạm đại nhân. Cầu xin đại nhân tha thứ. Chỉ cần đại nhân chịu tha, tiểu nhân cam nguyên dâng xưởng đồng trong nhà lên để chuộc tội!
Lý Đông Đình lạnh nhạt nói:
– Trương Thanh Trí, nhà ngươi và Thục Vương phủ có qua lại, căn bản không thoát khỏi cặp mặt của ta. Ngươi đã tới chỗ này rồi, cũng không phải bởi vì mạo phạm ta. Nghe nói ngươi từng thi công danh triều đình và còn là đồng sinh. Bây giờ ta kiểm tra ngươi, chiếu theo luật lệ của triều đình, cưỡng đoạt phụ nữ nhà lành thì phạm phải tội gì?
Trong địa lao rất mát mẻ nhưng sau lưng Trương Thanh Trí lại toát mồ hôi lạnh, giọng run rẩy:
– Đại nhân, đại nhân, ngày ấy ngài cũng ở đó, biết rõ tiểu nhân chưa làm gì thì đại nhân đã…
– Ta kêu ngươi trả lời! – Lý Đông Đình đột nhiên quát to.
Trương Thanh Trí rùng mình, run rẩy đáp:
- …Bẩm…bẩm đại nhân, đánh một trăm trượng…lưu đày ba ngàn dặm…
Lý Đông Đình ừm một tiếng, giọng bình thản nói:
– Trí nhớ cũng không tệ lắm. Không cần quỳ nữa, duỗi thẳng chân ra cho ta.
Trương Thanh Trí không rõ nguyên do, nhưng không dám hỏi và càng không dám phản bác, run lẩy bẩy ngồi xuống và duỗi hai đùi ra.
Lý Đông Đình liếc nhìn hai chân của gã, rồi không hề báo trước, dùng đầu sắt của cây đuốc trong tay đánh vào đùi trái của Trương Thanh Trí, theo đó là tiếng xương đùi bị gãy, Trương Thanh Trí hét lên thảm thiết.
Lý Đông Đình mặt mày lạnh tanh, tiếp tục dùng thanh sắt đánh gãy một chân khác của gã, sau đó mới lạnh lùng nói với Trương Thanh Trí đang đau đớn ôm chân lăn lộn dưới đất:
– Đánh một trăm trượng và lưu đày ba ngàn dặm là triều đình xử tội ngươi. Còn cơn đau do bị gãy chân này là Lý Đông Đình ta thêm cho ngươi. Để cho ngươi biết, có một số người không phải ngươi muốn chạm là có thể chạm vào được.
Lý Đông Đình đưa cây hỏa trượng đã bắn ra tia lửa do lực đánh bất ngờ cho phủ binh, đứng lên và rời đi trong tiếng kêu la thảm thiết đau đớn của Trương Thanh Trí.
Trương Thanh Trí biết hai người phụ nữ này đã làm hỏng việc của mình, trong lòng càng muốn biết người đàn ông kia là ai, vội vàng đi vào huyện thành xông vào phường đậu phụ, lại thấy bên trong không có ai, nhà cửa thì hỗn độn, cũng không biết hai người phụ nữ này đã trốn đi đâu. Khi gã đang tức giận đi tìm khắp nơi thì gia nô lại tới tìm gã, nói nương tử trong nhà đang tìm gã để trao đổi hỏi ý kiến về chuyện chuẩn bị tiệc mừng thọ cho lão nương trong nhà. Trương Thanh Trí không còn cách nào khác đành phải gác lại mọi chuyện về nhà trước.
……
Vừa rồi Mai Cẩm tuy đã thúc nôn và nôn viên Hồng Hoàn kia ra, nhưng không biết viên thuốc Hồng Hoàn kia được chế tạo bằng dược liệu gì mà dược tính cực kỳ mạnh, trên đường về nhà phát tác liên tục. Lý Đông Đình thấy cô cuộn tròn mình lại cả người mềm nhũn, gương mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập, trán đẫm mồ hôi, trong lòng chàng cực kỳ sốt ruột lo lắng, liên tục giục phu xe tăng tốc độ, cuối cùng cũng về tới nhà ở Ngô trang. Xe ngựa vừa dừng lại, Lý Đông Đình đã bế cô xuống dưới bước nhanh đi vào trong nhà đặt nằm trên giường, ra lệnh cho Lý Đại cưỡi ngựa của mình chạy về Long Thành đón y sĩ tới.
Hà Cô cũng từ chỗ A Phượng biết được chuyện Mai Cẩm bị người ta đánh thuốc mê mang đi, cũng biết Lý Đông Đình đã chạy đi cứu được cô kịp thời, đang lo lắng chờ đợi, chợt thấy chàng ôm Mai Cẩm gấp gáp đi vào đặt nằm trên giường, bà bước lên hỏi sự việc. Lý Đông Đình thuật lại sự việc một cách đơn giản. Tuy chàng không nhắc tới chuyện Hồng Hoàn, nhưng Hà Cô nhìn thấy Mai Cẩm mềm nhũn nằm trên giường, trong lòng cũng đoán được tám chín phần, nghiến răng mắng lên thành tiếng, lại thấy A Lộc ở cửa còn thò đầu vào xem, bà vội kêu A Phượng mang cô bé đi, còn mình đi lấy nước.
Mai Cẩm đầu óc choáng váng mắt hoa lên, cả người mềm nhũn như hoá thành nước, toàn thân và thậm chí lồng ngực giống như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, cô khó chịu đến mức chỉ mong sao mình chết quách đi cho xong. Cô dựa vào chút sức lực còn sót lại để tự bảo vệ bản thân được tỉnh táo, khi mơ mơ màng màng phát giác hình như Lý Đông Đình còn ở bên cạnh. Cô gắng gượng mở mắt ra giọng run rẩy:
– …Lý đại nhân…cảm ơn ngài đã đưa tôi về…Tôi không sao…Uống nhiều nước vào sẽ ổn…Ngài…cứ đi ra ngoài trước đi…
Đứt quãng nói xong một câu này, cô nhắm mắt lại và xoay người vào trong, cả người cuộn tròn lại.
Lý Đông Đình biết cô không muốn bị mình nhìn thấy dáng vẻ khác thường này, hơn nữa nom cô như này chàng cũng không tiện ngồi lại, tuy vẫn còn rất lo lắng nhưng cũng không thể không nói:
– Vậy ta đi ra ngoài nhé. Ta đã đi mời lang trung rồi, nàng nhịn một chút, rồi sẽ đỡ ngay thôi.
Nói xong không nghe cô đáp lại, chàng ngập ngừng rồi cuối cùng đi ra ngoài.
……
Khi sắc trời tối xuống, Lý Đông Đình vẫn luôn không đi. Hà Cô ở trong phòng chăm sóc cho Mai Cẩm. Y sĩ của Thổ tư phủ nửa đêm mới đuổi tới nơi.
Dược tính trong cơ thể Mai Cẩm đã loại từ được nhiều, chỉ còn sót lại chút dược lực, bị tra tấn hồi lâu, cả người cô đã mơ màng hôn mê. Y sĩ cũng không có biện pháp gì tốt hơn, chỉ đành kê đơn thuốc lợi tiểu bài độc. Hà Cô đỡ Mai Cẩm lên bón cho cô uống. Cứ lăn lộn mãi cho tới tận hừng đông ngày hôm sau, chút dược tính còn sót lại trong cơ thể Mai Cẩm mới coi như đã loại trừ ra hết, cuối cùng cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Hà Cô lau mình và thay quần áo cho cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt và rất tiều tuỵ, giống như vừa trải qua một hồi bệnh nặng, toàn thân từ đầu đến chân mềm oặt, cả người ướt sũng như được ngâm trong nước, bên trong đùi trong cũng ướt sũng. Bà lại không kìm được chửi gã họ Trương khốn kiếp vô sỉ. Lau cơ thể cho cô xong, đổi quần áo sạch và mang thay cả chăn đệm sạch, bà ra ngoài thấy Lý Đông Đình còn chờ ở bên ngoài, liền đi tới.
– Nàng ấy sao rồi? – Lý Đông Đình hỏi.
Hà Cô thấy hai mắt chàng hõm sâu, biết là chàng cả một đêm không ngủ, bà kéo chàng đến một góc xa, nói khẽ:
– Tiều tuỵ lắm. Cũng may cô ấy đã mệt và ngủ rồi, không có gì đáng lo ngại. Đại nhân cũng thức cả đêm rồi, bên này cứ giao cho ta, ngài có việc cứ đi trước đi ạ.
Lý Đông Đình nhìn về hướng nhà Mai Cẩm, gật đầu, nói vất vả rồi, lại gọi y sĩ tới lệnh cho gã ở lại, mình thì mang theo A Lộc đang rất không muốn đi rời khỏi Ngô trang trước.
……
Trương gia bắt đầu trở nên giàu có từ phụ thân Trương Thanh Trí. Từ sau khi phụ thân gã chết, gia nghiệp đã giao lại cho Trương Thanh Trí. Con người gã tuy nhân phẩm thấp kém nhưng lại giỏi luồn cúi, mấy năm qua chẳng những bảo vệ được gia nghiệp mà còn phát triển nó càng ngày càng thịnh vượng, quan hệ với Lâm tri huyện thổ quan của huyện bình thường nhưng quen biết không ít quan lại vùng Côn Châu, thậm chí gã còn lôi kéo được quan hệ với bên Thục Vương phủ, là nhà giàu số một số hai ở Mã Bình.
Ngày hôm nay là ngày đại thọ 60 của lão nương của gã, trong nhà bày mấy chục bàn tiệc, cổng lớn mở rộng, khách khứa đầy nhà. Hạ nhân Trương gia phấn khởi đứng ở cửa rải đồng tiền và giấy vàng cắt thành mảnh nhỏ ra bên ngoài, vô số khất cái và trẻ nhỏ tranh giành lấy, sự phô trương không cần nói nhiều, âm thanh náo nhiệt đến đầu phố cũng nghe thấy.
Hôm qua Trương Thanh Trí không tìm được hai mẹ con nhà Tiêu gia, sau khi gác lại chuyện tìm kiếm trở về nhà, tuy trong lòng gã vẫn lo lắng bất an nhưng vẫn phải gấp gáp chuẩn bị cho thọ rượu hôm nay, lại nghĩ bản thân mình có uy tín danh dự, nhớ người đàn ông kia ăn mặc cũng bình thường, chắc là không có địa vị gì, không đến mức vì việc này mà sẽ làm gì đó ngáng chân mình. Gã còn âm thầm phái người tới bên ngoài thôn trang của Mai Cẩm ở Ngô trang thăm dò, nghe người ta báo về nói cửa nẻo đóng chặt, cũng không có động tĩnh bất thường gì, bấy giờ gã mới yên lòng, toàn tâm toàn ý cho bữa tiệc mừng thọ. Ngày hôm nay gã mặc trang phục mới tinh, chờ giờ lành đến rồi, gã ra lệnh cho nô gia đi đỡ mẹ già mình đi ra và ngồi dưới tấm biển mừng thọ, bà được mời ngồi dưới tấm bảng trường thọ, mặt mày tươi cười nhìn cặp trẻ nhỏ dập đầu với mình, khách khứa thì đồng loạt chúc mừng Trương gia phúc thọ song toàn. Khi đang vui vẻ náo nhiệt chợt thấy quản gia của Trương gia gấp gáp chạy vào trong, miệng hô:
– Lâm huyện lệnh tới! Lâm tri huyện tới!
Hôm nay lão nương của Trương gia mừng thọ, Trương Thanh Trí cũng đã gửi thiệp mời cho Lâm huyện lệnh từ sớm, có điều cũng không trông chờ ông ta sẽ tới dự. Lúc này nghe quản gia báo Lâm huyện lệnh tới, gã cho rằng Lâm huyện đích thân tới mừng thọ thì mừng như điên, vội vàng sửa sang lại y phục để ra nghênh đón. Quản gia cuống quýt giữ gã lại lắc đầu, ghé sát tai thì thầm một câu. Sắc mặt Trương Thanh Trí tái đi, ngẩng lên nhìn, đã thấy hai binh đinh huyện nha xông vào đuổi hết khách khứa đi, Lâm huyện lệnh mặt âm trầm từ cổng lớn bước vào.
Trương Thanh Trí hoảng hốt đi ra đón, nói:
– Lâm đại nhân, hôm nay mẹ già nhà ta mừng thọ, đại nhân đến là có việc gì vậy?
Lâm huyện lệnh mặt lạnh tanh:
– Thổ tư phủ có lệnh, Trương gia ngươi có âm thầm qua lại với Thục nghịch, ra lệnh bản quan tới đây tróc nã. Trương đại quan nhân, ta thấy thọ rượu nhà ngươi hôm nay không bày được rồi.
Khách khứa ồ lên, ai cũng lộ vẻ hoảng sợ, người nhát gan bắt đầu đi ra cửa.
Trương Thanh Trí giật mình kinh hoàng, vội quỳ xuống biện bạch kêu oan. Lâm tri huyện cũng không thèm liếc gã lấy một cái, phất tay ra hiệu cho binh lính trói Trương Thanh Trí lại mang đi, mình cũng đi ra cửa, để lại lão nương Trương gia khóc lóc và khách khứa trợn mắt há hốc mồm. Một bữa tiệc mừng thọ đang vui vẻ còn chưa khai tiệc thì đã bị quấy thành một nồi cháo.
……
Long Thành Thổ Tư phủ, Lý Đông Đình mặc quan phục, đang ở trong thư phòng xử lý công vụ chất thành đống còn tồn của hai ngày trước, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, A Lộc hùng hổ chạy vào.
Lý Đông Đình vẫn thong thả xử lý công việc, không ngẩng đầu lên, hỏi:
– Giờ này là giờ con đang học, chạy tới chỗ này làm gì?
– Cha ơi cha, con vừa nhìn thấy Lâm tri huyện! Có phải ông ta đã đưa tên ác nhân đã bắt Mai tỷ tỷ tới đây không? Cha cho con đi xem đi! Con muốn ném gã xuống thú sơn và thả hổ sư vào ăn sống gã!
Lý Đông Đình dừng viết, ngẩng lên nhìn A Lộc đang đầy căm phẫn, hơi nhíu mày nói:
– Con gái con đứa có tí tuổi đầu mở miệng ngậm miệng là đánh giết người, còn ra thể thống gì? Quay về đi học đi!
A Lộc bám vào cửa, bĩu môi không chịu đi.
Lý Đông Đình suy nghĩ một chút, buông bút, đứng dậy đi tới chỗ cô bé, ngồi xuống xoa đầu con gái, ôn tồn nói:
– A Lộc, nếu con để phu tử không phạt lỗi, chờ tỷ tỷ khoẻ lên rồi, cha cho phép con qua đó thăm tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ không thấy phiền, con muốn ở bao lâu cũng được.
Nói xong gọi thị nữ đưa A Lộc đi.
A Lộc nghe phụ thân nói như vậy, nụ cười mới xuất hiện trên gương mặt, biết cha sẽ không lừa mình, cô bé ngoan ngoãn đi theo thị nữ.
Lý Đông Đình trở lại bàn làm việc tiếp tục công việc đang dở, chờ khép lại quyển công hàm cuối cùng, chàng gọi người vào mang đi, sau đó đứng lên đi tới nhà lao được xây dựng dựa vào núi ở góc tây bắc của Thổ tư phủ.
Lý thị đã xây dựng trúc bảo ở đây hàng trăm năm, đương nhiên là có xây dựng nhà lao. Nhà lao này nằm trong lòng núi, lối vào được canh gác nghiêm ngặt và thường chứa những trọng phạm đặc biệt. Bên cạnh còn có một tòa thú sơn, nơi giam giữ những con thú hung dữ. Hơn mười mấy năm trước, từng có tử phạm bị ném vào tòa thú sơn làm mồi ăn cho sư tử và hổ. Lý Đông Đình trở thành thổ ty đã di dời những con mãnh thú này đi và loại bỏ hình phạt khủng khiếp này. Có điều nhà lao được xây dựng trong lòng núi này đến nay mỗi khi nhắc tới ai nấy cũng đều biến sắc.
……
Trương Thanh Trí bị ném vào địa lao tối tối tăm và ẩm ướt. Ánh sáng duy nhất xung quanh gã là một ngọn đuốc cắm vào góc tường núi, mặc dù gã không phải chịu bất kỳ sự tra tấn nào nhưng không ai để ý đến gã, khung cảnh xung quanh u ám và áp lực. Trong lúc đang run sợ, gã đột nhiên nghe được từ thông đạo nơi xa có tiếng bước chân, gã vội bò ra cửa sắt để nhìn, trong ánh đuốc đung đưa, gã nhìn thấy hai phủ binh cầm cây đuốc đi tới, một người đàn ông đi ở giữa. Người đàn ông kia mặc chế bào chỉnh tề. Trương Thanh Trí hô to “oan quá”, vừa lăn vừa bò tới bên cửa sắt, hô to lên:
– Đại nhân! Đại nhân! Lâm huyện lệnh nói Trương gia tôi có qua lại với Thục nghịch, cho nên đã bắt tôi tới chỗ này! Tiểu nhân bị oan quá! Cầu xin đại nhân tra rõ, trả lại trong sạch cho…
Trương Thanh Trí đột nhiên nhìn thấy rõ dung mạo của người kia, những lời còn lại ngay lập tức bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói ra được nữa.
Ánh mắt của đối phương nhìn gã, cuối cùng gã đã nhận ra, người đàn ông này không ngờ lại chính là người mà ngày hôm trước xông tới và cướp Mai Cẩm từ trong tay mình đi.
Trương Thanh Trí trợn trừng mắt, trơ mắt nhìn người kia đi tới gần cửa nhà lao, mặt gã trắng bệnh như người chết.
Lý Đông Đình ra lệnh cho phủ binh mở cửa nhà lao ra, chàng đi vào trong, ngồi xổm xuống trước mặt Trương Thanh Trí ngồi xõng xoài dưới đất, cầm lấy cây đuốc từ trong tay phủ binh, đưa ngọn lửa lại gần, quan sát gã.
– Biết ta là ai không? – Chàng hỏi.
– Ta là Lý Đông Đình, thổ ty nơi này.
Không đợi Trương Thanh Trí trả lời, chàng đã nói tiếp.
Trương Thanh Trí đờ đẫn nhìn Lý Đông Đình, nội tâm hoảng sợ không diễn tả được. Gã lấy lại tinh thần, thấy chàng khi nói chuyện với mình giọng điệu và khí thế rất bình thản, trong lòng gã lại dâng lên một tia hy vọng, vội bò dậy quỳ dập đầu trước chàng, khẩn cầu:
– Đại nhân! Đại nhân! Tôi có mắt không tròng mới mạo phạm đại nhân. Cầu xin đại nhân tha thứ. Chỉ cần đại nhân chịu tha, tiểu nhân cam nguyên dâng xưởng đồng trong nhà lên để chuộc tội!
Lý Đông Đình lạnh nhạt nói:
– Trương Thanh Trí, nhà ngươi và Thục Vương phủ có qua lại, căn bản không thoát khỏi cặp mặt của ta. Ngươi đã tới chỗ này rồi, cũng không phải bởi vì mạo phạm ta. Nghe nói ngươi từng thi công danh triều đình và còn là đồng sinh. Bây giờ ta kiểm tra ngươi, chiếu theo luật lệ của triều đình, cưỡng đoạt phụ nữ nhà lành thì phạm phải tội gì?
Trong địa lao rất mát mẻ nhưng sau lưng Trương Thanh Trí lại toát mồ hôi lạnh, giọng run rẩy:
– Đại nhân, đại nhân, ngày ấy ngài cũng ở đó, biết rõ tiểu nhân chưa làm gì thì đại nhân đã…
– Ta kêu ngươi trả lời! – Lý Đông Đình đột nhiên quát to.
Trương Thanh Trí rùng mình, run rẩy đáp:
- …Bẩm…bẩm đại nhân, đánh một trăm trượng…lưu đày ba ngàn dặm…
Lý Đông Đình ừm một tiếng, giọng bình thản nói:
– Trí nhớ cũng không tệ lắm. Không cần quỳ nữa, duỗi thẳng chân ra cho ta.
Trương Thanh Trí không rõ nguyên do, nhưng không dám hỏi và càng không dám phản bác, run lẩy bẩy ngồi xuống và duỗi hai đùi ra.
Lý Đông Đình liếc nhìn hai chân của gã, rồi không hề báo trước, dùng đầu sắt của cây đuốc trong tay đánh vào đùi trái của Trương Thanh Trí, theo đó là tiếng xương đùi bị gãy, Trương Thanh Trí hét lên thảm thiết.
Lý Đông Đình mặt mày lạnh tanh, tiếp tục dùng thanh sắt đánh gãy một chân khác của gã, sau đó mới lạnh lùng nói với Trương Thanh Trí đang đau đớn ôm chân lăn lộn dưới đất:
– Đánh một trăm trượng và lưu đày ba ngàn dặm là triều đình xử tội ngươi. Còn cơn đau do bị gãy chân này là Lý Đông Đình ta thêm cho ngươi. Để cho ngươi biết, có một số người không phải ngươi muốn chạm là có thể chạm vào được.
Lý Đông Đình đưa cây hỏa trượng đã bắn ra tia lửa do lực đánh bất ngờ cho phủ binh, đứng lên và rời đi trong tiếng kêu la thảm thiết đau đớn của Trương Thanh Trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.