Chương 68
Bồng Lai Khách
02/09/2024
Vạn thị đánh lên tinh thần đi Thục Vương phủ, trong lồng ngực giống như bị miếng vải rách chặn lấy, ngay cả thở cũng không thông thuận. Tới cửa vương phủ, bà được người ta dẫn vào trong, nghe hạ nhân vương phủ chào hỏi mình “Bùi lão phu nhân”. Cuối cùng thấy mình cũng có thể diện, bà liền ngẩng cao đầu lên, được dẫn vào một gian phòng sang trọng, nhìn thấy một căn phòng đầy phụ nữ mặc quần áo đẹp và đeo trang sức, bà đi vào, vô số cặp mắt đồng loạt đổ về phía bà. Bà chợt thấy xấu hổ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Khi nghe phụ nhân mời mình là vương phu, bà vội quỳ xuống dập đầu.
Vương phi bảo người hầu đưa bà ngồi vào chỗ, Vạn thị cảm tạ ngồi xuống.
Gần đây Bùi Trường Thanh thăng tiến nhanh chóng, thậm chí nữ quyến Thục Vương phủ cũng nghe đến tên tuổi của hắn. Mời mẫu thân hắn tới, chẳng qua là tò mò là chính. Chờ chính mắt gặp Vạn thị rồi, thấy bà cũng là một bà già nhà quê miệng chỉ biết vâng vâng dạ dạ nịnh nọt thì chướng mắt, hỏi vài câu có lệ rồi không để ý tới nữa.
Vạn thị lại không phát giác ra, ngồi bàn tiệc uống vài chén rượu cả người lâng lâng bắt đầu tận dụng mọi cơ hội khoe khoang con trai của mình. Trò hề đã xong, những người trong bàn tiệc cũng ngừng đũa nhìn bà ta hoa tay múa chân nói chuyện không ngừng nghỉ.
Vạn thị chưa bao giờ thấy mình vinh dự và mãn nguyện như này, cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Trên đường về nhà, bà nghĩ cứ để Mai thị không có lương tâm kia đắc ý thêm mấy ngày nữa, bây giờ nhà mình vinh quang như thế này, chờ con trai giúp Thục vương đánh hạ Vân Nam, tới ngày mà những điều lớn lao thực hiện được, đừng nói cô gả cho Lý Đông Đình, dù là gả cho Thiên Vương lão tử thì đến lúc đó cũng phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ nghe theo sai phái của mình đó sao. Nghĩ như thế, hơi thở dồn nén trong lồng ngực cuối cùng cũng được giải tỏa, bà lại phấn chấn tự mãn.
Về đến nhà thì trời đã tối đen, bà đi vào sân và đi vào phòng của mình, vừa mới bước lên bậc thang, chân bà không biết bị vướng vào cái gì, cả người đổ về phía trước ngã xuống rất mạnh.
Vạn thị gần như tắt thở sau cú ngã này, bà ngã xuống đất đầu óc choáng váng mắt hoa lên, sau một lúc lâu cũng không thể kêu lên thành tiếng được. Mãi đến khi vú già phía sau cuống quýt đỡ bà ngồi dậy, Vạn thị mới thở ra một hơi run rẩy nói:
– Ôi mẹ ơi, lấy mạng của ta rồi…
Giọng mơ hồ không rõ.
Nha hoàn cầm đèn lồng hốt hoảng tới, lúc này mới nhìn thấy một cây cọc tre thường dùng để khêu đèn nằm chăn ngang trên mặt đất phía bậc thang, lại nhìn Vạn thị, hoảng sợ kêu lên:
– Lão phu nhân, miệng bà nhiều máu quá!
Vạn thị ngồi dậy, thấy miệng tê dại không có cảm giác, đầu lưỡi cũng không linh hoạt, bị nha hoàn nhắc nhở liền đưa tay sờ, thấy tay đầy máu, răng cửa hình như cũng bị gãy một nửa, bà la toáng lên. Vú già bên cạnh hoảng sợ muốn đỡ bà lên đi mời lang trung, khi đang rối loạn, Bạch Tiên Đồng nghe thấy chạy ra, thấy thế kêu to lên, mắt trợn ngược quát mắng bà tử trực trong viện:
– Ai lại để cây trúc chắn ngang dưới đất này? Trời đã tối rồi, vậy mà không thắp một cái đèn lồng để soi đường hả? Trong nhà cũng không phải không có dầu thắp đèn, có phải các ngươi cố tình muốn hại lão phu nhân bị ngã không?
Bà tử trực trong viện sợ hãi quỳ xuống biện bạch:
– Bạch cô nương, oan cho chúng tôi quá! Bình thường khi trời tối đèn ở hành lang sẽ được thắp sáng. Về sau lão phu nhân nói trong nhà không cần thắp nhiều đèn lồng làm gì, thắp lên phí dầu, không cho phép bọn tôi thắp, cũng không cho phép thắp đèn lồng ở hành lang. Cây trúc này là để khêu đèn lồng vẫn luôn dựng ở trong góc cửa, không biết sao hôm nay lại nằm ngang dưới đất thế này. Đêm này gió lớn, chắc là bị gió làm đổ cũng không chừng. Cầu xin Bạch cô nương hiểu cho ạ. Chúng tôi có gan đến mấy cũng không dám hại lão phu nhân!
Giải thích xong cũng không dám đứng lên, dập đầu với Vạn thị cầu xin tha thứ liên tục.
Vạn thị bị vấp ngã chóng mặt đau đầu, máu toàn thân dường như đều dồn hết lên đầu, hiện đang còn ngồi dưới đất không cử động được, rên rỉ không ngừng.
Bạch Tiên Đồng gọi người đưa bà tử kia nhốt vào trong phòng củi, nghe bà tử khóc lóc kêu oan suốt, lạnh lùng nói:
– Chờ Bùi đô hộ trở về ngươi nhớ kỹ phải nói những lời đó cho ngài ấy nghe, có trách tội hay không sẽ do ngài định đoạt.
Nói xong, cô ta bỏ mặc bà tử đi tới trước mặt Vạn thị ngồi xuống đỡ lấy bà ta, lấy khăn lau máu trên miệng cho bà, vừa lau vừa khóc lóc nói:
– Lão phu nhân, sao ngài phải khổ vậy chứ, đang vui vẻ đi dự tiệc, cháu còn đang chờ ngài về để nghe kể chuyện Vương phủ đây, chỉ vì tiếc tiền dầu tiền nến mà lại để mình ngã thành như này, mà trong nhà cũng không phải là không có tiền dầu tiền nến đâu cơ chứ. Tại cháu không tốt, sớm biết mắt ngài kém, dù có bị ngài mắng là phí tiền thì cũng phải bắt người hầu đốt đèn lồng lên. Ngài thế nào rồi, nếu thật sự bị đau cháu sẽ viết thư cho Bùi đô hộ, để ngài ấy về nhà được không ạ?
Bạch Tiên Đồng lau máu cho Vạn thị, động tác rất mạnh, chỗ môi sưng của Vạn thị càng bị đau hơn, bà đẩy tay cô ta ra, nhắm mắt lại yếu ớt rên rỉ:
– Ta…không sao…Trường Thanh nhiều việc…Đừng để nó phân tâm…Ta…không đứng lên được…Các ngươi đỡ ta đi vào….
Bạch Tiên Đồng gọi hai vú già khỏe mạnh đỡ Vạn thị đi vào nhà, lại sai người đi gọi lang trung tới. Lang trung đến nhà kiểm tra phát hiện Vạn thị chẳng những bị gãy nửa cái răng cửa mà một chân cũng bị gãy, lập tức đắp thuốc nẹp chân. Tiễn lang trung đi rồi, đêm đó Vạn thị đau đớn nằm trên giường rên rỉ cả đêm không ngủ được. Bạch Tiên Đồng cực nhọc cả đêm, trải chiếu nằm dưới đất hầu hạ bên cạnh. Vạn thị vừa rên rỉ là cô ta bắt đầu khóc lóc tự trách bản thân, khóc đến mức hai mắt sưng như quả đào, nói ước gì người bị đau là mình thì tốt. Cứ thế lăn lộn trằn trọc đến tận tờ mờ sáng, Vạn thị thở dài nói:
– Tim người cũng là thịt, có lâu dài mới biết ai tốt ai xấu. Bạch thị, ngươi là đứa trẻ tốt, so với đứa vô ơn kia thì tốt hơn nhiều lần. Ngươi đừng trách ta không cất nhắc ngươi, ngươi muốn trách thì trách bản thân xuất thân quá kém. Chờ con trai ta về nhà, ta sẽ nói với nó, kêu nó cho ngươi danh phận thị thiếp, cũng coi như đáp lại tình cảm của ngươi đối với Bùi gia chúng ta.
Bạch Tiên Đồng cảm động tuôn trào nước mắt, quỳ xuống bên mép gường, nắm chặt tay Vạn thị, dập đầu liên hồi khóc nói:
– Lão phu nhân, ngài chính là Bồ Tát sống đại từ đai bi cứu khổ cứu nạn, kiếp sau dù cháu có làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp được ân tình của ngài đối với cháu.
Vạn thị bị đau đớn giày vò tra tấn cả một đêm, khuôn mặt giờ tái trắng tiều tụy, nửa bên mặt sưng vù, nhìn thấy dáng vẻ mang ơn đội nghĩa của Bạch Tiên Đồng, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn sau khi bố thí, thật sự đã quá mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Bạch Tiên Đồng vẫn luôn hầu hạ ở bên, cho đến khi Vạn thị ngủ rồi mới rón rén đi về phòng mình. Vừa vào phòng, cô ta ném khăn tay tẩm nước cay trong tay áo đi, nằm vật ra giường, ra lệnh cho nha hoàn A Cửu vẫn luôn đi theo mình từ Tĩnh Châu tới nơi này đấm bóp lưng cho mình, nhắm mắt lại thở hắt ra thỏa mãn.
– Bạch phu nhân, – A Cửu mỗi khi không có ai vẫn luôn gọi cô ta như thế, – Lão phu nhân thế nào rồi ạ? Có nên nói với Bùi đô hộ một tiếng không ạ?
– Lo cái gì, bà già đó mạng cứng lắm, còn chưa chết được đâu. Mà bà ta cũng không cho ta nói. – Bạch Tiên Đồng mở mắt ra, nhếch miệng cười, – Ngươi đi theo ta lâu rồi vẫn luôn chịu đựng tính xấu của bà già kia, bắt đầu từ hôm nay cuối cùng đã có thể sống yên được rồi.
……
Từ lúc Thục vương nổi dậy tới nay đã được nửa năm, vốn dĩ chiếm hết ưu thế liên tục đánh thắng trận ở vùng Sơn Nam Tây Đạo, chuẩn bị tiếp tục hăng hái đánh hạ Lợi Châu và tiếp theo giành Lương Châu, tiện đà đả thông yếu đạo đi kinh thành, Thế nhưng tình thế đột nhiên thay đổi, bởi vì quân đội của Lý Đông Đình khởi xướng tấn công ở Kiếm Nam Đạo, thế tấn công rất hung hãn, quân đội của Thục Vương liên tiếp bị thất bại và làm mất thành trì, thậm chí Gia Châu có trọng binh trấn thủ cũng bị công chiếm. Thục Vương không thể không điều khiển đại đội khẩn cấp đi Kiếm Nam đạo cứu hoả, bước tiến quân của quân đội ở Sơn Nam Tây Đạo liền chậm lại.
Đầu tháng, Lợi Châu đã bị Thục Vương chiếm được, nhưng mấy ngày sau lại bị quân triều đình đoạt lại. Nửa tháng trước, trải qua một trận ác chiến công thành, Lợi Châu cuối cùng lại rơi vào tay Thục Vương. Đoạt được Lợi Châu rồi, để củng cố tình thế, Thục Vương vẫn chưa hạ lệnh lập tức tấn công Lương Châu mà là ra lệnh củng cố phòng thủ thành và đợi mệnh lệnh tại chỗ.
Trong trận công thành, người dẫn đầu và góp công đầu tiên chính là Bùi Trường Thanh. Khi đang nghỉ ngơi đợi mệnh, phủ đệ của thứ sử Lợi Châu trở thành hành dinh của tướng lĩnh Thục quân.
Vào ngày này giữa tháng 11, Bùi Trường Thanh nhận được lệnh khen ngợi đến từ thành đô.
Vị điển quân họ Hồ một tay đề bạt hắn lên hiện giờ cũng thăng như diều gặp gió, được bổ nhiệm đảm nhận chức Chiêm Sự, bày mưu tính kế công thành chiếm đất cho Thục vương, bởi vì năng lực xuất chúng mà rất được Thục vương coi trọng. Lần này Lợi Châu báo cáo thắng lợi, đích thân ông ta tới truyền lệnh khen ngợi, ngoài mối quan hệ cá nhân với Bùi Trường Thanh, còn có bằng chứng cho thấy Thục Vương rất coi trọng Bùi Trường Thanh.
Tất cả những điều này đều là mục tiêu của Bùi Trường Thanh, kể từ ngày hắn hai mắt đỏ ngầu anh dũng tiến vào vòng vây trận địa địch một trận chiến trở nên nổi danh cho đến ngày nay, những gì hắn mơ ước cuối cùng dựa vào bản thân cũng trở nên rõ ràng.
Hắn đã không còn là Bùi Trường Thanh trước đây phải ngồi xổm trong một ngôi chùa đổ nát để tránh bị quan phủ truy nã chỉ vì đánh người khác bị thương. Bây giờ đến lượt hắn có thể quyết định vận mệnh của rất nhiều người. Tiền đồ bày ra trước mặt, chỉ cần cứ tiếp tục bước đi như thế này và bước lên đỉnh cao nhất mà nhân sinh có thể với tới, cũng không phải là quá xa xôi không thể với tới được.
Thế nhưng, sự hưng phấn và kích thích do địa vị thăng tiến nhanh chóng này mang lại cho hắn cũng không kéo dài được lâu. Tháng trước, từ sau khi hắn biết được tin Lý Đông Đình đã cưới Mai Cẩm, trong lòng hắn vẫn như có hàng ngàn côn trùng gặm cắn, ngày đêm không được yên ổn. Ghen ghét, phẫn hận, tuyệt vọng, bi thương, trái tim hắn nhiều lần bị dày vò bởi những cảm xúc phức tạp mà ngay cả chính hắn cũng không thể giải thích được.
Hắn cũng không biết tại sao mình vẫn buông bỏ được cô. Có lẽ ở trong tiềm thức của hắn, hắn vẫn không muốn tin cô gái luôn bao dung cho tất cả những gì hắn làm sẽ vứt bỏ hắn. Ngày đó cô tự bỏ đi cũng chỉ nhất thời đang giận hắn thôi. Chờ cô hết giận rồi, cô sẽ ở đó chờ hắn. Chỉ cần có một ngày hắn công thành danh toại rồi, hắn sẽ trở về tìm cô, biết đâu cô sẽ tha thứ tất cả cho hắn và trở lại bên hắn.
Nhưng bây giờ, cô đã bị một người đàn ông quyền cao chức trọng khác cướp đi rồi.
Tất cả ảo tưởng đều đã tan biến.
……
Đêm đó, Bùi Trường Thanh tiếp đãi Hồ Chiêm Sự, sai người đưa Hồ Chiêm sự say khướt đi nghỉ, mình cũng trở về phòng.
Trên bàn hắn có hai phong thư.
Một phong thư là lệnh khen ngợi đến từ Thục Vương, một phong thư khác là Bạch Tiên Đồng hiện đang ở thành đô phụng dưỡng mẫu thân hắn gửi tới.
Trong thư Bạch Tiên Đồng nói cho hắn, con trai họ rất khỏe mạnh đáng yêu, rất thông minh, ai gặp cũng khen, sau này lớn lên chắc chắn sẽ tuấn tú thông minh tài giỏi. Mẫu thân hắn Vạn thị mấy hôm trước đi dự tiệc ở Vương phủ về nhà có uống khá nhiều rượu, đi đứng không vững đã bất cẩn bị ngã. Nhưng mà không bị sao cả, mình sẽ chăm sóc cẩn thận lão nhân gia, kêu hắn đừng lo lắng. Trong thư còn nói, mẫu thân hắn bởi vì mình ngày đêm phụng dưỡng đã rất cảm động, kiên định muốn nhận cô ta làm thị thiếp, nhưng bản thân cô ta rất sợ, cũng không dám hy vọng xa vời gì, chỉ mong cả đời này được bên hắn đã thấy mỹ mãn rồi. Cuối cùng còn bảo hắn ở bên ngoài phải bảo trọng, nói mình sẽ ngày ngày cầu bình an cho hắn trước mặt Bồ Tát, mong hắn sớm ngày về nhà.
Bùi Trường Thanh chằm chằm chữ viết đẹp đẽ trên thư, cảm giác say cuồn cuộn dâng lên, trong lòng không cảm nhận được chút cảm động nào mà ngược lại thấy phiền chán, cả người bực bội khó tả, cuối cùng đứng lên ra ngoài phóng ngựa đi vào thành.
Từ sau khi đánh hạ Lợi Châu, toàn thành cấm đi lại ban đêm, giáo úy thủ thành thấy hắn giờ này còn tới tuần tra thì không dám chậm trễ cũng đi theo hắn một vòng.
Bùi Trường Thanh tuần tra cửa thành Đông Nam Tây Bắc, khi đang chuẩn bị quay về phủ thứ sử thì đã là đêm khuya. Khi đi ngang qua một con phố, nghe thấy đằng trước có tiếng khóc của phụ nữ, hắn đi qua đó xem là chuyện gì thì thấy một quan quân dưới trướng của mình say rượu xông vào nhà dân muốn làm chuyện bậy bạ.
Hắn giận tím mặt, xuống ngựa đi vào đá quan quân ra khỏi cửa, sau đó quất roi vào đầu và mặt gã. Quan quân nhìn thấy chủ tướng thì ngã ra đất ôm đầu kêu khóc cầu xin tha mạng. Bùi Trường Thanh quất gã 5-60 roi rồi lại xông lên đánh từng quyền hung hãn, cho đến khi quan quân kia ngừng giãy giụa nằm bất động, sự bức bối ác nghiệt bị đè nén trong ngực hắn mới nhẹ nhõm một chút. Binh lính tuần đêm nghe tin chạy tới, thấy Bùi Trường Thanh đứng đó hai mắt đỏ ngầu, trên mặt bị dính vết máu, khủng bố như lệ quỷ, mà quan quân nằm dưới đất thì đã tắt thở, tất cả kinh hãi vội nâng quan quân kia đi.
Bùi Trường Thanh đứng tại đó nhìn chằm chằm vết máu đỏ sậm dưới đất, Cơn tức giận trong lồng ngực cuối cùng cũng dịu xuống. Hắn lên ngựa phi nước đại về phía phủ thứ sử.
Vương phi bảo người hầu đưa bà ngồi vào chỗ, Vạn thị cảm tạ ngồi xuống.
Gần đây Bùi Trường Thanh thăng tiến nhanh chóng, thậm chí nữ quyến Thục Vương phủ cũng nghe đến tên tuổi của hắn. Mời mẫu thân hắn tới, chẳng qua là tò mò là chính. Chờ chính mắt gặp Vạn thị rồi, thấy bà cũng là một bà già nhà quê miệng chỉ biết vâng vâng dạ dạ nịnh nọt thì chướng mắt, hỏi vài câu có lệ rồi không để ý tới nữa.
Vạn thị lại không phát giác ra, ngồi bàn tiệc uống vài chén rượu cả người lâng lâng bắt đầu tận dụng mọi cơ hội khoe khoang con trai của mình. Trò hề đã xong, những người trong bàn tiệc cũng ngừng đũa nhìn bà ta hoa tay múa chân nói chuyện không ngừng nghỉ.
Vạn thị chưa bao giờ thấy mình vinh dự và mãn nguyện như này, cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Trên đường về nhà, bà nghĩ cứ để Mai thị không có lương tâm kia đắc ý thêm mấy ngày nữa, bây giờ nhà mình vinh quang như thế này, chờ con trai giúp Thục vương đánh hạ Vân Nam, tới ngày mà những điều lớn lao thực hiện được, đừng nói cô gả cho Lý Đông Đình, dù là gả cho Thiên Vương lão tử thì đến lúc đó cũng phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ nghe theo sai phái của mình đó sao. Nghĩ như thế, hơi thở dồn nén trong lồng ngực cuối cùng cũng được giải tỏa, bà lại phấn chấn tự mãn.
Về đến nhà thì trời đã tối đen, bà đi vào sân và đi vào phòng của mình, vừa mới bước lên bậc thang, chân bà không biết bị vướng vào cái gì, cả người đổ về phía trước ngã xuống rất mạnh.
Vạn thị gần như tắt thở sau cú ngã này, bà ngã xuống đất đầu óc choáng váng mắt hoa lên, sau một lúc lâu cũng không thể kêu lên thành tiếng được. Mãi đến khi vú già phía sau cuống quýt đỡ bà ngồi dậy, Vạn thị mới thở ra một hơi run rẩy nói:
– Ôi mẹ ơi, lấy mạng của ta rồi…
Giọng mơ hồ không rõ.
Nha hoàn cầm đèn lồng hốt hoảng tới, lúc này mới nhìn thấy một cây cọc tre thường dùng để khêu đèn nằm chăn ngang trên mặt đất phía bậc thang, lại nhìn Vạn thị, hoảng sợ kêu lên:
– Lão phu nhân, miệng bà nhiều máu quá!
Vạn thị ngồi dậy, thấy miệng tê dại không có cảm giác, đầu lưỡi cũng không linh hoạt, bị nha hoàn nhắc nhở liền đưa tay sờ, thấy tay đầy máu, răng cửa hình như cũng bị gãy một nửa, bà la toáng lên. Vú già bên cạnh hoảng sợ muốn đỡ bà lên đi mời lang trung, khi đang rối loạn, Bạch Tiên Đồng nghe thấy chạy ra, thấy thế kêu to lên, mắt trợn ngược quát mắng bà tử trực trong viện:
– Ai lại để cây trúc chắn ngang dưới đất này? Trời đã tối rồi, vậy mà không thắp một cái đèn lồng để soi đường hả? Trong nhà cũng không phải không có dầu thắp đèn, có phải các ngươi cố tình muốn hại lão phu nhân bị ngã không?
Bà tử trực trong viện sợ hãi quỳ xuống biện bạch:
– Bạch cô nương, oan cho chúng tôi quá! Bình thường khi trời tối đèn ở hành lang sẽ được thắp sáng. Về sau lão phu nhân nói trong nhà không cần thắp nhiều đèn lồng làm gì, thắp lên phí dầu, không cho phép bọn tôi thắp, cũng không cho phép thắp đèn lồng ở hành lang. Cây trúc này là để khêu đèn lồng vẫn luôn dựng ở trong góc cửa, không biết sao hôm nay lại nằm ngang dưới đất thế này. Đêm này gió lớn, chắc là bị gió làm đổ cũng không chừng. Cầu xin Bạch cô nương hiểu cho ạ. Chúng tôi có gan đến mấy cũng không dám hại lão phu nhân!
Giải thích xong cũng không dám đứng lên, dập đầu với Vạn thị cầu xin tha thứ liên tục.
Vạn thị bị vấp ngã chóng mặt đau đầu, máu toàn thân dường như đều dồn hết lên đầu, hiện đang còn ngồi dưới đất không cử động được, rên rỉ không ngừng.
Bạch Tiên Đồng gọi người đưa bà tử kia nhốt vào trong phòng củi, nghe bà tử khóc lóc kêu oan suốt, lạnh lùng nói:
– Chờ Bùi đô hộ trở về ngươi nhớ kỹ phải nói những lời đó cho ngài ấy nghe, có trách tội hay không sẽ do ngài định đoạt.
Nói xong, cô ta bỏ mặc bà tử đi tới trước mặt Vạn thị ngồi xuống đỡ lấy bà ta, lấy khăn lau máu trên miệng cho bà, vừa lau vừa khóc lóc nói:
– Lão phu nhân, sao ngài phải khổ vậy chứ, đang vui vẻ đi dự tiệc, cháu còn đang chờ ngài về để nghe kể chuyện Vương phủ đây, chỉ vì tiếc tiền dầu tiền nến mà lại để mình ngã thành như này, mà trong nhà cũng không phải là không có tiền dầu tiền nến đâu cơ chứ. Tại cháu không tốt, sớm biết mắt ngài kém, dù có bị ngài mắng là phí tiền thì cũng phải bắt người hầu đốt đèn lồng lên. Ngài thế nào rồi, nếu thật sự bị đau cháu sẽ viết thư cho Bùi đô hộ, để ngài ấy về nhà được không ạ?
Bạch Tiên Đồng lau máu cho Vạn thị, động tác rất mạnh, chỗ môi sưng của Vạn thị càng bị đau hơn, bà đẩy tay cô ta ra, nhắm mắt lại yếu ớt rên rỉ:
– Ta…không sao…Trường Thanh nhiều việc…Đừng để nó phân tâm…Ta…không đứng lên được…Các ngươi đỡ ta đi vào….
Bạch Tiên Đồng gọi hai vú già khỏe mạnh đỡ Vạn thị đi vào nhà, lại sai người đi gọi lang trung tới. Lang trung đến nhà kiểm tra phát hiện Vạn thị chẳng những bị gãy nửa cái răng cửa mà một chân cũng bị gãy, lập tức đắp thuốc nẹp chân. Tiễn lang trung đi rồi, đêm đó Vạn thị đau đớn nằm trên giường rên rỉ cả đêm không ngủ được. Bạch Tiên Đồng cực nhọc cả đêm, trải chiếu nằm dưới đất hầu hạ bên cạnh. Vạn thị vừa rên rỉ là cô ta bắt đầu khóc lóc tự trách bản thân, khóc đến mức hai mắt sưng như quả đào, nói ước gì người bị đau là mình thì tốt. Cứ thế lăn lộn trằn trọc đến tận tờ mờ sáng, Vạn thị thở dài nói:
– Tim người cũng là thịt, có lâu dài mới biết ai tốt ai xấu. Bạch thị, ngươi là đứa trẻ tốt, so với đứa vô ơn kia thì tốt hơn nhiều lần. Ngươi đừng trách ta không cất nhắc ngươi, ngươi muốn trách thì trách bản thân xuất thân quá kém. Chờ con trai ta về nhà, ta sẽ nói với nó, kêu nó cho ngươi danh phận thị thiếp, cũng coi như đáp lại tình cảm của ngươi đối với Bùi gia chúng ta.
Bạch Tiên Đồng cảm động tuôn trào nước mắt, quỳ xuống bên mép gường, nắm chặt tay Vạn thị, dập đầu liên hồi khóc nói:
– Lão phu nhân, ngài chính là Bồ Tát sống đại từ đai bi cứu khổ cứu nạn, kiếp sau dù cháu có làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp được ân tình của ngài đối với cháu.
Vạn thị bị đau đớn giày vò tra tấn cả một đêm, khuôn mặt giờ tái trắng tiều tụy, nửa bên mặt sưng vù, nhìn thấy dáng vẻ mang ơn đội nghĩa của Bạch Tiên Đồng, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn sau khi bố thí, thật sự đã quá mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Bạch Tiên Đồng vẫn luôn hầu hạ ở bên, cho đến khi Vạn thị ngủ rồi mới rón rén đi về phòng mình. Vừa vào phòng, cô ta ném khăn tay tẩm nước cay trong tay áo đi, nằm vật ra giường, ra lệnh cho nha hoàn A Cửu vẫn luôn đi theo mình từ Tĩnh Châu tới nơi này đấm bóp lưng cho mình, nhắm mắt lại thở hắt ra thỏa mãn.
– Bạch phu nhân, – A Cửu mỗi khi không có ai vẫn luôn gọi cô ta như thế, – Lão phu nhân thế nào rồi ạ? Có nên nói với Bùi đô hộ một tiếng không ạ?
– Lo cái gì, bà già đó mạng cứng lắm, còn chưa chết được đâu. Mà bà ta cũng không cho ta nói. – Bạch Tiên Đồng mở mắt ra, nhếch miệng cười, – Ngươi đi theo ta lâu rồi vẫn luôn chịu đựng tính xấu của bà già kia, bắt đầu từ hôm nay cuối cùng đã có thể sống yên được rồi.
……
Từ lúc Thục vương nổi dậy tới nay đã được nửa năm, vốn dĩ chiếm hết ưu thế liên tục đánh thắng trận ở vùng Sơn Nam Tây Đạo, chuẩn bị tiếp tục hăng hái đánh hạ Lợi Châu và tiếp theo giành Lương Châu, tiện đà đả thông yếu đạo đi kinh thành, Thế nhưng tình thế đột nhiên thay đổi, bởi vì quân đội của Lý Đông Đình khởi xướng tấn công ở Kiếm Nam Đạo, thế tấn công rất hung hãn, quân đội của Thục Vương liên tiếp bị thất bại và làm mất thành trì, thậm chí Gia Châu có trọng binh trấn thủ cũng bị công chiếm. Thục Vương không thể không điều khiển đại đội khẩn cấp đi Kiếm Nam đạo cứu hoả, bước tiến quân của quân đội ở Sơn Nam Tây Đạo liền chậm lại.
Đầu tháng, Lợi Châu đã bị Thục Vương chiếm được, nhưng mấy ngày sau lại bị quân triều đình đoạt lại. Nửa tháng trước, trải qua một trận ác chiến công thành, Lợi Châu cuối cùng lại rơi vào tay Thục Vương. Đoạt được Lợi Châu rồi, để củng cố tình thế, Thục Vương vẫn chưa hạ lệnh lập tức tấn công Lương Châu mà là ra lệnh củng cố phòng thủ thành và đợi mệnh lệnh tại chỗ.
Trong trận công thành, người dẫn đầu và góp công đầu tiên chính là Bùi Trường Thanh. Khi đang nghỉ ngơi đợi mệnh, phủ đệ của thứ sử Lợi Châu trở thành hành dinh của tướng lĩnh Thục quân.
Vào ngày này giữa tháng 11, Bùi Trường Thanh nhận được lệnh khen ngợi đến từ thành đô.
Vị điển quân họ Hồ một tay đề bạt hắn lên hiện giờ cũng thăng như diều gặp gió, được bổ nhiệm đảm nhận chức Chiêm Sự, bày mưu tính kế công thành chiếm đất cho Thục vương, bởi vì năng lực xuất chúng mà rất được Thục vương coi trọng. Lần này Lợi Châu báo cáo thắng lợi, đích thân ông ta tới truyền lệnh khen ngợi, ngoài mối quan hệ cá nhân với Bùi Trường Thanh, còn có bằng chứng cho thấy Thục Vương rất coi trọng Bùi Trường Thanh.
Tất cả những điều này đều là mục tiêu của Bùi Trường Thanh, kể từ ngày hắn hai mắt đỏ ngầu anh dũng tiến vào vòng vây trận địa địch một trận chiến trở nên nổi danh cho đến ngày nay, những gì hắn mơ ước cuối cùng dựa vào bản thân cũng trở nên rõ ràng.
Hắn đã không còn là Bùi Trường Thanh trước đây phải ngồi xổm trong một ngôi chùa đổ nát để tránh bị quan phủ truy nã chỉ vì đánh người khác bị thương. Bây giờ đến lượt hắn có thể quyết định vận mệnh của rất nhiều người. Tiền đồ bày ra trước mặt, chỉ cần cứ tiếp tục bước đi như thế này và bước lên đỉnh cao nhất mà nhân sinh có thể với tới, cũng không phải là quá xa xôi không thể với tới được.
Thế nhưng, sự hưng phấn và kích thích do địa vị thăng tiến nhanh chóng này mang lại cho hắn cũng không kéo dài được lâu. Tháng trước, từ sau khi hắn biết được tin Lý Đông Đình đã cưới Mai Cẩm, trong lòng hắn vẫn như có hàng ngàn côn trùng gặm cắn, ngày đêm không được yên ổn. Ghen ghét, phẫn hận, tuyệt vọng, bi thương, trái tim hắn nhiều lần bị dày vò bởi những cảm xúc phức tạp mà ngay cả chính hắn cũng không thể giải thích được.
Hắn cũng không biết tại sao mình vẫn buông bỏ được cô. Có lẽ ở trong tiềm thức của hắn, hắn vẫn không muốn tin cô gái luôn bao dung cho tất cả những gì hắn làm sẽ vứt bỏ hắn. Ngày đó cô tự bỏ đi cũng chỉ nhất thời đang giận hắn thôi. Chờ cô hết giận rồi, cô sẽ ở đó chờ hắn. Chỉ cần có một ngày hắn công thành danh toại rồi, hắn sẽ trở về tìm cô, biết đâu cô sẽ tha thứ tất cả cho hắn và trở lại bên hắn.
Nhưng bây giờ, cô đã bị một người đàn ông quyền cao chức trọng khác cướp đi rồi.
Tất cả ảo tưởng đều đã tan biến.
……
Đêm đó, Bùi Trường Thanh tiếp đãi Hồ Chiêm Sự, sai người đưa Hồ Chiêm sự say khướt đi nghỉ, mình cũng trở về phòng.
Trên bàn hắn có hai phong thư.
Một phong thư là lệnh khen ngợi đến từ Thục Vương, một phong thư khác là Bạch Tiên Đồng hiện đang ở thành đô phụng dưỡng mẫu thân hắn gửi tới.
Trong thư Bạch Tiên Đồng nói cho hắn, con trai họ rất khỏe mạnh đáng yêu, rất thông minh, ai gặp cũng khen, sau này lớn lên chắc chắn sẽ tuấn tú thông minh tài giỏi. Mẫu thân hắn Vạn thị mấy hôm trước đi dự tiệc ở Vương phủ về nhà có uống khá nhiều rượu, đi đứng không vững đã bất cẩn bị ngã. Nhưng mà không bị sao cả, mình sẽ chăm sóc cẩn thận lão nhân gia, kêu hắn đừng lo lắng. Trong thư còn nói, mẫu thân hắn bởi vì mình ngày đêm phụng dưỡng đã rất cảm động, kiên định muốn nhận cô ta làm thị thiếp, nhưng bản thân cô ta rất sợ, cũng không dám hy vọng xa vời gì, chỉ mong cả đời này được bên hắn đã thấy mỹ mãn rồi. Cuối cùng còn bảo hắn ở bên ngoài phải bảo trọng, nói mình sẽ ngày ngày cầu bình an cho hắn trước mặt Bồ Tát, mong hắn sớm ngày về nhà.
Bùi Trường Thanh chằm chằm chữ viết đẹp đẽ trên thư, cảm giác say cuồn cuộn dâng lên, trong lòng không cảm nhận được chút cảm động nào mà ngược lại thấy phiền chán, cả người bực bội khó tả, cuối cùng đứng lên ra ngoài phóng ngựa đi vào thành.
Từ sau khi đánh hạ Lợi Châu, toàn thành cấm đi lại ban đêm, giáo úy thủ thành thấy hắn giờ này còn tới tuần tra thì không dám chậm trễ cũng đi theo hắn một vòng.
Bùi Trường Thanh tuần tra cửa thành Đông Nam Tây Bắc, khi đang chuẩn bị quay về phủ thứ sử thì đã là đêm khuya. Khi đi ngang qua một con phố, nghe thấy đằng trước có tiếng khóc của phụ nữ, hắn đi qua đó xem là chuyện gì thì thấy một quan quân dưới trướng của mình say rượu xông vào nhà dân muốn làm chuyện bậy bạ.
Hắn giận tím mặt, xuống ngựa đi vào đá quan quân ra khỏi cửa, sau đó quất roi vào đầu và mặt gã. Quan quân nhìn thấy chủ tướng thì ngã ra đất ôm đầu kêu khóc cầu xin tha mạng. Bùi Trường Thanh quất gã 5-60 roi rồi lại xông lên đánh từng quyền hung hãn, cho đến khi quan quân kia ngừng giãy giụa nằm bất động, sự bức bối ác nghiệt bị đè nén trong ngực hắn mới nhẹ nhõm một chút. Binh lính tuần đêm nghe tin chạy tới, thấy Bùi Trường Thanh đứng đó hai mắt đỏ ngầu, trên mặt bị dính vết máu, khủng bố như lệ quỷ, mà quan quân nằm dưới đất thì đã tắt thở, tất cả kinh hãi vội nâng quan quân kia đi.
Bùi Trường Thanh đứng tại đó nhìn chằm chằm vết máu đỏ sậm dưới đất, Cơn tức giận trong lồng ngực cuối cùng cũng dịu xuống. Hắn lên ngựa phi nước đại về phía phủ thứ sử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.