Chương 3: Bán nhà làm tang sự
Lão Nạp Bất Đổng Ái
24/04/2022
Dương Cẩm đi đến trước mặt tộc lão cùng Lý chính: "Còn thỉnh tộc lão cùng Lý chính cho cô nhi quả phụ chúng ta một cái công đạo." Quý Anh ở thời điểm Dương Cẩm chấn vấn Dương Văn Tú liền ngây dại, tiểu nhi tử của hắn cũng có một ngày trở nên thông minh như vậy. Rồi ngay sau đó mới minh bạch trượng phu cùng đại nhi tử là bị Dương Văn Tú hại chết, cơn giận dữ xông tới, người sống ôn hòa nửa đời người như hắn thế nhưng muốn lao tới trước mặt Dương Văn Tú cùng hắn liều mạng.
"Được rồi, Dương nhị tiểu tử, chế trụ hắn lại." Hán tử bị điểm danh vội vàng đem Quý Anh đang trong trạng thái điên cuồng chế trụ. Lý chính đi đến trước mặt Dương Văn Tú hỏi: "Văn Tú, Cẩm ca nhi nói chính là sự thật?"
Dương Văn Tú nghe Dương Cẩm không sai biệt chút nào miêu tả lại sự việc, phòng tuyến tâm lý đã sớm bị đánh tan, hiện tại không nghĩ ra cái cớ nào, Lý chính thấy hắn ấp úng, liền mình bạch chuyện này chỉ sợ đúng là sự thật.
Lý chính lại nhìn về phía Dương Cẩm: "Văn Tú bởi vì nhất thời sơ ý hại chết phụ thân cùng ca ca ngươi, xác thật là hắn không đúng, mà ngươi bởi vì ghi hận trong lòng liền đối với đại bá phụ ngươi cầm đao đuổi giết? Dương Cẩm, đây là giáo dưỡng của ngươi sao?"
Dương Cẩm hiểu rõ lão nhân chết tiệt này cùng Dương Văn Tú là người một nhà.
Lúc này, Đường Phương cùng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy mọi người đều có mặt, hắn lấy lại sự tự tin, vội thét to: "Dương Cẩm muốn giết chết ta, đưa hắn đến Quan miếu trong thôn đi."
Không thể không nói, hắn cùng Dương Tín đúng thật là người một nhà, động một cái liền muốn đem người đưa đến Quan miếu.
Dương Cẩm đối mặt với sự chất vấn của Lý chính không chút nào lui bước: "Lý chính bá bá, ngươi sao biết ta là ghi hận trong lòng, ngươi tại sao chưa hỏi ta chuyện gì liền đã vội suy đoán, đại bá phụ vì sao từ nhà ta chạy ra, chẳng lẽ ngài không có nghi vấn gì sao?"
Mọi người vừa nghe, đúng rồi, xác thật là như thế, Lý chính sao lại có thể hỏi cũng không hỏi liền cho rằng Dương Cẩm ghi hận đâu. Trong đám người có một vị trung niên ca nhi ngó qua ngó lại giữa Lý chính cùng Đường Phương, trong lòng cũng hiểu rõ ý tứ kia của hắn, trào phúng cười cười.
Bởi vì Đường Phương là thân đệ đệ của Lý chính, ngày thường ỷ vào quan hệ với Lý chính mà ở trong thôn tác oai tác quái, lại thích chiếm những món lợi nhỏ, cho nên trong thôn trừ bỏ những người thích bám đít nịnh bợ thì không có bao nhiêu người thích hắn. Xem bộ dáng lúc này của Lý chính là lại muốn thiên vị người trong nhà đây mà.
Lý chính không nghĩ tới một tên tiểu bối cũng dám ở trước mặt mọi người chất vấn hắn, trên mặt chợt lóe lên tia tức giận, nhưng hiện tại đang có rất nhiều người chứng kiến, hắn không có cách nào khiến Dương Cẩm không nói chuyện, tộc lão trong thôn đối với chính mình những năm gần đây bất công cũng đã có lời phê bình kín đáo rồi.
"Vậy ngươi liền nói hết đi."
Dương Cẩm phủi phủi y phục, trên mặt còn mang theo mỉm cười: "Nói vậy hiện tại mọi người đều đã biết, phụ thân cùng ca ca ta ở trên núi uổng mạng là do đường ca ban tặng, có thể nói phụ thân cùng ca ca ta vì cứu mạng đường ca mà chết. Sau khi bọn họ qua đời, a phụ của ta liền bị người ta khuyến khích bán nhà cùng phòng ở để lo hậu sự cho phụ thân cùng ca ca ta."
Mọi người đều khe khẽ nói nhỏ, đơn giản là đang thảo luận ý tứ trong lời nói của Dương Cẩm.
Dương Tín nghe tới đó, sắc mặt trở nên phi thường khó coi.
"Dương Cẩm, ngươi sao có thể hồ ngôn loạn ngữ, đầu óc ngươi mới vừa thanh tỉnh, chớ có nói mê sảng."
Dương Cẩm nhìn Dương Tín: "Đại bá, ngươi đang sợ cái gì? Người vì cái gì không cho ta nói ra?"
Dương Tín hận nghiến răng nghiến lợi, đáng giận, tên tiểu tử này vì sao trở nên khó đối phó như vậy: "Ta khi nào không cho ngươi nói chuyện, ta là kêu ngươi không cần nói bậy."
Dương Cẩm ra vẻ ngạc nhiên: "Ta còn chưa nói đâu, sao đại bá biết ta sẽ nói bậy?"
Lúc này, một vị tộc lão lên tiếng: "Được rồi, Dương lão đại, để Cẩm ca nhi đem một lời nói cho hết đi." Tộc lão lên tiếng, liền ngay cả Lý chính cũng không dám có bất kỳ dị nghị gì.
Dương Cẩm nói tiếp: "Phòng ở nhà ta dù có bán đi thì cũng đủ làm mười cái tang sự, buồn cười chính là sau khi tang sự xong xuôi thì nhà ta một phân đồ vật đều không nhận được, có thể thấy người mua kia khinh ta cùng a phụ thành thật, có thể thấy lòng dạ hiểm độc tới trình độ nào."
Người trong thôn đều phát ra âm thanh kinh ngạc, bọn họ cũng không biết biết Dương gia vì làm tang sự thế nhưng phòng ở đều mang bán, còn bán tiện nghi như vậy, đều mắng chửi người nọ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lương tâm bị chó gặm.
Mà một nhà Dương Tín sắc mặt đều đại biến, Đường Phương nguyên bản còn đang kêu gào lợi hại, hiện tại cũng câm miệng.
"Được rồi, Dương nhị tiểu tử, chế trụ hắn lại." Hán tử bị điểm danh vội vàng đem Quý Anh đang trong trạng thái điên cuồng chế trụ. Lý chính đi đến trước mặt Dương Văn Tú hỏi: "Văn Tú, Cẩm ca nhi nói chính là sự thật?"
Dương Văn Tú nghe Dương Cẩm không sai biệt chút nào miêu tả lại sự việc, phòng tuyến tâm lý đã sớm bị đánh tan, hiện tại không nghĩ ra cái cớ nào, Lý chính thấy hắn ấp úng, liền mình bạch chuyện này chỉ sợ đúng là sự thật.
Lý chính lại nhìn về phía Dương Cẩm: "Văn Tú bởi vì nhất thời sơ ý hại chết phụ thân cùng ca ca ngươi, xác thật là hắn không đúng, mà ngươi bởi vì ghi hận trong lòng liền đối với đại bá phụ ngươi cầm đao đuổi giết? Dương Cẩm, đây là giáo dưỡng của ngươi sao?"
Dương Cẩm hiểu rõ lão nhân chết tiệt này cùng Dương Văn Tú là người một nhà.
Lúc này, Đường Phương cùng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy mọi người đều có mặt, hắn lấy lại sự tự tin, vội thét to: "Dương Cẩm muốn giết chết ta, đưa hắn đến Quan miếu trong thôn đi."
Không thể không nói, hắn cùng Dương Tín đúng thật là người một nhà, động một cái liền muốn đem người đưa đến Quan miếu.
Dương Cẩm đối mặt với sự chất vấn của Lý chính không chút nào lui bước: "Lý chính bá bá, ngươi sao biết ta là ghi hận trong lòng, ngươi tại sao chưa hỏi ta chuyện gì liền đã vội suy đoán, đại bá phụ vì sao từ nhà ta chạy ra, chẳng lẽ ngài không có nghi vấn gì sao?"
Mọi người vừa nghe, đúng rồi, xác thật là như thế, Lý chính sao lại có thể hỏi cũng không hỏi liền cho rằng Dương Cẩm ghi hận đâu. Trong đám người có một vị trung niên ca nhi ngó qua ngó lại giữa Lý chính cùng Đường Phương, trong lòng cũng hiểu rõ ý tứ kia của hắn, trào phúng cười cười.
Bởi vì Đường Phương là thân đệ đệ của Lý chính, ngày thường ỷ vào quan hệ với Lý chính mà ở trong thôn tác oai tác quái, lại thích chiếm những món lợi nhỏ, cho nên trong thôn trừ bỏ những người thích bám đít nịnh bợ thì không có bao nhiêu người thích hắn. Xem bộ dáng lúc này của Lý chính là lại muốn thiên vị người trong nhà đây mà.
Lý chính không nghĩ tới một tên tiểu bối cũng dám ở trước mặt mọi người chất vấn hắn, trên mặt chợt lóe lên tia tức giận, nhưng hiện tại đang có rất nhiều người chứng kiến, hắn không có cách nào khiến Dương Cẩm không nói chuyện, tộc lão trong thôn đối với chính mình những năm gần đây bất công cũng đã có lời phê bình kín đáo rồi.
"Vậy ngươi liền nói hết đi."
Dương Cẩm phủi phủi y phục, trên mặt còn mang theo mỉm cười: "Nói vậy hiện tại mọi người đều đã biết, phụ thân cùng ca ca ta ở trên núi uổng mạng là do đường ca ban tặng, có thể nói phụ thân cùng ca ca ta vì cứu mạng đường ca mà chết. Sau khi bọn họ qua đời, a phụ của ta liền bị người ta khuyến khích bán nhà cùng phòng ở để lo hậu sự cho phụ thân cùng ca ca ta."
Mọi người đều khe khẽ nói nhỏ, đơn giản là đang thảo luận ý tứ trong lời nói của Dương Cẩm.
Dương Tín nghe tới đó, sắc mặt trở nên phi thường khó coi.
"Dương Cẩm, ngươi sao có thể hồ ngôn loạn ngữ, đầu óc ngươi mới vừa thanh tỉnh, chớ có nói mê sảng."
Dương Cẩm nhìn Dương Tín: "Đại bá, ngươi đang sợ cái gì? Người vì cái gì không cho ta nói ra?"
Dương Tín hận nghiến răng nghiến lợi, đáng giận, tên tiểu tử này vì sao trở nên khó đối phó như vậy: "Ta khi nào không cho ngươi nói chuyện, ta là kêu ngươi không cần nói bậy."
Dương Cẩm ra vẻ ngạc nhiên: "Ta còn chưa nói đâu, sao đại bá biết ta sẽ nói bậy?"
Lúc này, một vị tộc lão lên tiếng: "Được rồi, Dương lão đại, để Cẩm ca nhi đem một lời nói cho hết đi." Tộc lão lên tiếng, liền ngay cả Lý chính cũng không dám có bất kỳ dị nghị gì.
Dương Cẩm nói tiếp: "Phòng ở nhà ta dù có bán đi thì cũng đủ làm mười cái tang sự, buồn cười chính là sau khi tang sự xong xuôi thì nhà ta một phân đồ vật đều không nhận được, có thể thấy người mua kia khinh ta cùng a phụ thành thật, có thể thấy lòng dạ hiểm độc tới trình độ nào."
Người trong thôn đều phát ra âm thanh kinh ngạc, bọn họ cũng không biết biết Dương gia vì làm tang sự thế nhưng phòng ở đều mang bán, còn bán tiện nghi như vậy, đều mắng chửi người nọ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lương tâm bị chó gặm.
Mà một nhà Dương Tín sắc mặt đều đại biến, Đường Phương nguyên bản còn đang kêu gào lợi hại, hiện tại cũng câm miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.