Chương 45: Bị lừa gạt
Lão Nạp Bất Đổng Ái
16/07/2022
Nhanh chóng mua xong đồ ăn, hắn liền hoang mang rối loạn trở về nhà.
Nhà ở này là hắn thuê tạm, tháng sau sẽ tới kỳ thanh toán mới, đến lúc đó hắn một chỗ ở cũng đều không có.
Không được, hắn hiện tại ra nông nỗi này, đều do cái kẻ lừa đảo đáng chết kia hại, tâm tình lại hung hăng đi ra cửa.
Trịnh Tú xuyên qua ngõ hẻm, đi tới một ngôi nhà treo đèn lồng đỏ, trước của còn dán chữ hỉ to đỏ rực, hắn bang bang đập cửa.
"Kẻ nào muốn chết, đập phá lớn tiếng như vậy, muốn đi đầu thai hả?" từ bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm chửi bậy.
Cửa phịch một tiếng bị mở ra, người mở cửa là một ca nhi trung niên đang trừng mắt, nhìn liền biết không phải kiểu người dễ chọc.
"Như thế nào lại là ngươi, Khoa nhi nhà ta đã thành thân, ngươi còn không biết xấu hổ bám tới đây làm gì hả?"
Trịnh Tú cũng không thèm để ý tới hắn, xông thẳng vào bên trong cánh cửa kêu lên: "Trương Khoa, ngươi đi ra cho ta, ngươi lừa bạc của ta xong còn nghĩ có thể sống tốt sao, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không chịu ra, ta liền đem ngươi đi bẩm báo quan phủ."
Trương Khoa mấy ngày hôm trước vừa mới thành thân, đúng thời điểm đang cùng phu lang tân hôn ngọt ngào, lúc này lại có kẻ đui mù tới nháo, hắn liền tức giận ra ngoài.
Không thể không nói, bộ dáng Trương Khoa này thật đúng là không tồi, một đôi mắt đào hoa, da mặt trắng nõn, ngũ quan cân xứng, lúc trước hắn nói mình là đại gia công tử ra bên ngoài làm ăn buôn bán, Trịnh Tú liền tin sái cổ.
Hắn dùng đủ lời ngon tiếng ngọt, rất nhanh liền bắt được tâm Trịnh Tú, thời điểm hắn nói việc làm ăn buôn bán cần gấp bạc để xoay vòng vốn. Trịnh Tú không chút do dự đem tiền đưa hắn, còn trông mong sau khi hắn thu được sinh ý, sẽ cưới mình về làm chính phòng phu nhân.
Không nghĩ tới, tiền đưa xong người liền không thấy tăm hơi, sau lại trong lúc vô tình cũng phát hiện ra hắn căn bản không phải công tử nhà có tiền gì cả, mà chỉ một tên chuyên đi bán hàng rong cùng a phụ sống qua ngày.
Trương Khoa nghe thấy hắn muốn tố cáo mình, liền cười nhạo: "Ngươi có giỏi thì đi cáo đi, chuyện của ngươi nghĩ người khác không biết sao, ngươi còn dám đi nha môn."
Có ý tứ gì? hắn biết chuyện của mình? không có khả năng: "Ta thì có chuyện gì, ta nói cho ngươi biết, ngươi lừa gạt tiền bạc của ta, khẳng định sẽ bị vào ngục giam."
Trương Khoa giống như nghe được chuyện gì buồn cười: "Muốn ta vào ngục giam? Kẻ có chồng cuỗm tiền bỏ trốn còn chưa bị bắt vào ngục giam thì sao có thể đến lượt ta? Đừng nói đùa. Ngươi cho rằng trước đó ta chưa tìm hiểu gì liền dám ra tay sao, chỉ trách chính bản thân ngươi ngu ngốc thôi."
Trương Khoa vừa nói xong, sắc mặt Trịnh Tú liền trắng bệch, xong rồi, hắn thật sự biết.
"Mau cút đi! Bằng không ta liền đem chuyện của ngươi nói ra, đến lúc đó ngươi còn có thể sống tốt?"
A phụ của Trương Khoa ở bên cạnh tiếp lời: "Loại ca nhi bỏ rơi trượng phu cùng hài tử giống như ngươi, có mặt mũi gì mà dám lấy số bạc đó, đây là Khoa nhi nhà ta làm chuyện tốt, miễn cho ngươi làm bẩn chỗ bạc này." nói xong còn đắc y cười một tiếng.
"Phi." Trịnh Tú phun một ngụm nước miếng lên mặt a phụ kia.
"Đừng có ra vẻ đạo mạo, còn không phải là đi lừa gạt tiền tài đồ vật của người khác sao, nếu để mọi người biết nhi tử ngươi cùng người đã có chồng thông đồng, các ngươi nghĩ chính mình có thể sống tốt?"
Quả nhiên Trương Khoa cùng a phụ hắn liền thay đổi sắc mặt.
Bắt quá Trương Khoa thực mau chóng lại nở nụ cười hì hì: "Chuyện này dù có nói ra, chúng ta nhiều nhất là thanh danh không dễ nghe thôi, còn ngươi chính là muốn vứt bỏ tính mạng."
Vào lúc này, phu lang mới cưới của Trương Khoa ra tới cửa, hắn ở trong phòng đã đem toàn bộ sự tình trải qua đều nắm rõ ràng. Hắn thong thả đi đến bên người Trương Khoa, ngọt ngào gọi phu quân cùng a phụ, sau đó mới nhìn thẳng vào Trịnh Tú.
Nhà ở này là hắn thuê tạm, tháng sau sẽ tới kỳ thanh toán mới, đến lúc đó hắn một chỗ ở cũng đều không có.
Không được, hắn hiện tại ra nông nỗi này, đều do cái kẻ lừa đảo đáng chết kia hại, tâm tình lại hung hăng đi ra cửa.
Trịnh Tú xuyên qua ngõ hẻm, đi tới một ngôi nhà treo đèn lồng đỏ, trước của còn dán chữ hỉ to đỏ rực, hắn bang bang đập cửa.
"Kẻ nào muốn chết, đập phá lớn tiếng như vậy, muốn đi đầu thai hả?" từ bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm chửi bậy.
Cửa phịch một tiếng bị mở ra, người mở cửa là một ca nhi trung niên đang trừng mắt, nhìn liền biết không phải kiểu người dễ chọc.
"Như thế nào lại là ngươi, Khoa nhi nhà ta đã thành thân, ngươi còn không biết xấu hổ bám tới đây làm gì hả?"
Trịnh Tú cũng không thèm để ý tới hắn, xông thẳng vào bên trong cánh cửa kêu lên: "Trương Khoa, ngươi đi ra cho ta, ngươi lừa bạc của ta xong còn nghĩ có thể sống tốt sao, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không chịu ra, ta liền đem ngươi đi bẩm báo quan phủ."
Trương Khoa mấy ngày hôm trước vừa mới thành thân, đúng thời điểm đang cùng phu lang tân hôn ngọt ngào, lúc này lại có kẻ đui mù tới nháo, hắn liền tức giận ra ngoài.
Không thể không nói, bộ dáng Trương Khoa này thật đúng là không tồi, một đôi mắt đào hoa, da mặt trắng nõn, ngũ quan cân xứng, lúc trước hắn nói mình là đại gia công tử ra bên ngoài làm ăn buôn bán, Trịnh Tú liền tin sái cổ.
Hắn dùng đủ lời ngon tiếng ngọt, rất nhanh liền bắt được tâm Trịnh Tú, thời điểm hắn nói việc làm ăn buôn bán cần gấp bạc để xoay vòng vốn. Trịnh Tú không chút do dự đem tiền đưa hắn, còn trông mong sau khi hắn thu được sinh ý, sẽ cưới mình về làm chính phòng phu nhân.
Không nghĩ tới, tiền đưa xong người liền không thấy tăm hơi, sau lại trong lúc vô tình cũng phát hiện ra hắn căn bản không phải công tử nhà có tiền gì cả, mà chỉ một tên chuyên đi bán hàng rong cùng a phụ sống qua ngày.
Trương Khoa nghe thấy hắn muốn tố cáo mình, liền cười nhạo: "Ngươi có giỏi thì đi cáo đi, chuyện của ngươi nghĩ người khác không biết sao, ngươi còn dám đi nha môn."
Có ý tứ gì? hắn biết chuyện của mình? không có khả năng: "Ta thì có chuyện gì, ta nói cho ngươi biết, ngươi lừa gạt tiền bạc của ta, khẳng định sẽ bị vào ngục giam."
Trương Khoa giống như nghe được chuyện gì buồn cười: "Muốn ta vào ngục giam? Kẻ có chồng cuỗm tiền bỏ trốn còn chưa bị bắt vào ngục giam thì sao có thể đến lượt ta? Đừng nói đùa. Ngươi cho rằng trước đó ta chưa tìm hiểu gì liền dám ra tay sao, chỉ trách chính bản thân ngươi ngu ngốc thôi."
Trương Khoa vừa nói xong, sắc mặt Trịnh Tú liền trắng bệch, xong rồi, hắn thật sự biết.
"Mau cút đi! Bằng không ta liền đem chuyện của ngươi nói ra, đến lúc đó ngươi còn có thể sống tốt?"
A phụ của Trương Khoa ở bên cạnh tiếp lời: "Loại ca nhi bỏ rơi trượng phu cùng hài tử giống như ngươi, có mặt mũi gì mà dám lấy số bạc đó, đây là Khoa nhi nhà ta làm chuyện tốt, miễn cho ngươi làm bẩn chỗ bạc này." nói xong còn đắc y cười một tiếng.
"Phi." Trịnh Tú phun một ngụm nước miếng lên mặt a phụ kia.
"Đừng có ra vẻ đạo mạo, còn không phải là đi lừa gạt tiền tài đồ vật của người khác sao, nếu để mọi người biết nhi tử ngươi cùng người đã có chồng thông đồng, các ngươi nghĩ chính mình có thể sống tốt?"
Quả nhiên Trương Khoa cùng a phụ hắn liền thay đổi sắc mặt.
Bắt quá Trương Khoa thực mau chóng lại nở nụ cười hì hì: "Chuyện này dù có nói ra, chúng ta nhiều nhất là thanh danh không dễ nghe thôi, còn ngươi chính là muốn vứt bỏ tính mạng."
Vào lúc này, phu lang mới cưới của Trương Khoa ra tới cửa, hắn ở trong phòng đã đem toàn bộ sự tình trải qua đều nắm rõ ràng. Hắn thong thả đi đến bên người Trương Khoa, ngọt ngào gọi phu quân cùng a phụ, sau đó mới nhìn thẳng vào Trịnh Tú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.