Chương 15: Có thể trị
Lão Nạp Bất Đổng Ái
29/04/2022
Chỉ có điều Quý Anh vội muốn chết, ca nhi một khi bị hỏng thanh danh rồi, sau này làm sao có thể gả chồng? Chẳng lẽ định cả đời một người cô đơn không thành thân?
Nếu như thân thể Lưu Triển Tu có thể tốt hơn thì....
Hắn vội vàng hỏi Dương Cẩm đang ở trong phòng: "Cẩm ca nhi, thân thể Triển Tu có thể trị khỏi không?"
Dương Cẩm đáp: "Có thể trị."
"Thật sự?" Quý Anh nghe lời hắn vừa nói, đôi mắt đều sáng rỡ.
"Vâng."
Kỳ thật Dương Cẩm đã sớm tính toán giúp Lưu Triển Tu chữa bệnh, chỉ là nhìn thấy bộ dáng Lưu Triển Tu kia vân đạm phong khinh, hắn chính là cố cố ý kéo dài thời gian. Nhóc con cùng hắn rất hợp ý, nên cũng không thể để cho hài tử không có cha đi. Hơn nữa, tính cách Lưu Triển Tu có thù tất báo lại rất giống với mình, ngày đó hắn hỏi Lưu Triển Tu, y cũng không giấu diếm mà nói cho hắn toàn bộ những việc y đã làm xong ở Lưu phủ, Dương Cẩm liền cảm thấy bọn họ là cùng một loại người, nếu bị người khác khi dễ mà không đáp trả lại, chẳng phải là quá uất ức chính mình hay sao.
Đối với việc Lưu Triển Tu ở Lưu phủ ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, liền khiến cho Dương Cẩm lau mắt mà nhìn. Vì vậy Dương Cẩm quyết định mau chóng giúp Lưu Triển Tu chữa bệnh.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Dương Cẩm đưa Bối Bối cho Quý Anh ôm, đối với Lưu Triển Tu nói: "Đưa bàn tay tới đây."
Lưu Triển Tu làm theo, y biết Dương Cẩm không hiểu từ đâu có một thân y thuật cực tốt, y cũng từng nghĩ đến nếu Dương Cẩm có thể chữa khỏi bệnh cho y... Nhưng sau đó y vẫn là đem ảo tưởng không thực tế này áp xuống, thân thế y thế nào y rất rõ ràng, đơn giản là chỉ kéo dài sinh hoạt thôi, hiện tại thấy biểu tình nắm chắc của Dương Cẩm, khuôn mặt luôn bình tĩnh không gợn sóng của y rốt cuộc hiện lên nét vui mừng.
Dương Cẩm sau khi bắt mạch xong, bình tĩnh nói: "Ngươi vốn sinh ra đã yếu ớt, sau lại bị người ta hạ độc mãn tính, mặc dù phân lượng độc dược không nhiều lắm, nhưng bởi vì thân thể ngươi đã không tốt từ nhỏ, nên một chút độc này cũng có thể lấy đi nửa cái mạng của ngươi rồi."
"Nhưng có thể trị không?" Lưu Triển Tu vẫn là nhịn không được hỏi.
Dương Cẩm liếc mắt y một cái, vẻ mặt như nghe thấy câu hỏi thật ngu ngốc: "Ta sẽ tự đi đạp nát chiêu bài của chính mình sao."
Quý Anh nghe được chỉ kêu a di đà phật, Bối Bối thấy vậy, cảm thấy thú vị cũng bắt chước theo, nhưng là do còn quá nhỏ, nên biến thành âm thanh nho nhỏ của hài tử nói một đống ngôn ngữ kì lạ, chọc cho mọi người đều bật cười. Bối Bối thấy mọi người đều cười, nhóc cũng đi theo cười ngây ngô.
Đêm nay, bước chân Lưu Triển Tu trở về liền phá lệ nhẹ nhàng, y mới 21 tuổi, là độ tuổi còn rất trẻ, y có rất nhiều khát vọng đang chờ thực hiện. Quay đầu nhìn một lớn một nhỏ đang ôm nhau, còn có những người y mong muốn bảo vệ.
Buổi tối Dương Cẩm bắt đầu chuẩn bị dược liệu ngâm mình cho vào trong thùng tắm bằng gỗ, chỉ chờ ngày mai dược liệu phát huy tác dụng.
Ngày hôm sau bởi vì phải chữa bệnh cho Lưu Triển Tu, cho nên Dương Cẩm cũng không ra khỏi cửa, người vui mừng nhất chính là Bối Bối, nhóc nằm trong lồng ngực Dương Cẩm vui sướng phun bong bóng.
Dương Cẩm để Lưu Triển Tu cởi quần áo ra rồi ngâm mình vào trong thùng tắm, sau đó giúp y châm cứu, Lưu Triển Tu người cắm đầy châm ngâm mình trong thùng dược nhìn rất giống con nhím.
Thời gian buổi trưa, một chiếc xe ngựa hoa lệ đi tới thôn Liễu Nguyệt, ở cửa thôn, tiểu tư đánh xe thấy Phùng Xuân Mai, thần thái kiêu ngạo: "Này, tiểu thần y đang ở nơi nào?"
Phùng Xuân Mai nhìn xe ngựa tinh xảo liền bị dọa sợ, hắn lấy lại tinh thần đáp: "Vị quan gia này, trong thôn của chúng ta nơi nào có tiểu thần y, sợ là ngươi tìm sai rồi đi."
Tiểu tư quay đầu lại nhìn xe ngựa liếc mắt một cái: "Vậy ngươi có từng nghe nói mấy ngày nay trong thôn các ngươi có một tiểu ca nhi thường
xuyên đi trấn Bích Sơn không? Bộ dáng hắn lớn lên trông cũng rất thanh tú."
"Này..." Phùng Xuân Mai suy tư một hồi, gần nhất thường xuyên đi trấn trên cũng chỉ có một mình Dương Cẩm, lúc ấy bọn họ còn đồn đoán nói hay là hắn đi trấn trên tìm nam nhân a. Chẳng lẽ hắn gây ra chuyện gì, trong mắt tràn ngập hưng phấn, vội vàng chỉ đường cho bọn hắn, liền nhanh chóng vào trong thôn kêu người đi vây xem.
Vì thế, khi Quý Anh mở cửa, nhìn thấy cảnh một chiếc xe ngựa cùng với đám người đông nghẹt theo phía sau, khiến cho tâm Quý Anh nhảy dựng.
Trịnh Dạ Mai từ trên xe ngựa đi xuống, khinh bỉ liếc mắt đánh giá Quý Anh một cái: "Ngươi chính là a phụ của Dương Cẩm?"
"Đúng là ta, xin hỏi ngài là....?" Quý Anh rụt rụt cánh tay, nhỏ giọng hỏi.
"Kêu Dương Cẩm ra đây."
Dương Cẩm canh vừa vặn đến thời điểm Lưu Triển Tu ngâm xong nước thuốc, hắn liền rút châm, sau đó nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện, sắc mặt không vui ôm Bối Bối đi ra.
Trịnh Dạ Mai nhìn thấy Dương Cẩm đang muốn lên tiếng, sau lại nhìn đến Bối Bối đang nằm trong ngực Dương Cẩm, thất thanh nói: "Ngôi sao chổi này sao lại ở đây!"
"Ngươi nói ai là sao chổi?" Dương Cẩm thanh âm băng lãnh hỏi.
Nếu như thân thể Lưu Triển Tu có thể tốt hơn thì....
Hắn vội vàng hỏi Dương Cẩm đang ở trong phòng: "Cẩm ca nhi, thân thể Triển Tu có thể trị khỏi không?"
Dương Cẩm đáp: "Có thể trị."
"Thật sự?" Quý Anh nghe lời hắn vừa nói, đôi mắt đều sáng rỡ.
"Vâng."
Kỳ thật Dương Cẩm đã sớm tính toán giúp Lưu Triển Tu chữa bệnh, chỉ là nhìn thấy bộ dáng Lưu Triển Tu kia vân đạm phong khinh, hắn chính là cố cố ý kéo dài thời gian. Nhóc con cùng hắn rất hợp ý, nên cũng không thể để cho hài tử không có cha đi. Hơn nữa, tính cách Lưu Triển Tu có thù tất báo lại rất giống với mình, ngày đó hắn hỏi Lưu Triển Tu, y cũng không giấu diếm mà nói cho hắn toàn bộ những việc y đã làm xong ở Lưu phủ, Dương Cẩm liền cảm thấy bọn họ là cùng một loại người, nếu bị người khác khi dễ mà không đáp trả lại, chẳng phải là quá uất ức chính mình hay sao.
Đối với việc Lưu Triển Tu ở Lưu phủ ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, liền khiến cho Dương Cẩm lau mắt mà nhìn. Vì vậy Dương Cẩm quyết định mau chóng giúp Lưu Triển Tu chữa bệnh.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Dương Cẩm đưa Bối Bối cho Quý Anh ôm, đối với Lưu Triển Tu nói: "Đưa bàn tay tới đây."
Lưu Triển Tu làm theo, y biết Dương Cẩm không hiểu từ đâu có một thân y thuật cực tốt, y cũng từng nghĩ đến nếu Dương Cẩm có thể chữa khỏi bệnh cho y... Nhưng sau đó y vẫn là đem ảo tưởng không thực tế này áp xuống, thân thế y thế nào y rất rõ ràng, đơn giản là chỉ kéo dài sinh hoạt thôi, hiện tại thấy biểu tình nắm chắc của Dương Cẩm, khuôn mặt luôn bình tĩnh không gợn sóng của y rốt cuộc hiện lên nét vui mừng.
Dương Cẩm sau khi bắt mạch xong, bình tĩnh nói: "Ngươi vốn sinh ra đã yếu ớt, sau lại bị người ta hạ độc mãn tính, mặc dù phân lượng độc dược không nhiều lắm, nhưng bởi vì thân thể ngươi đã không tốt từ nhỏ, nên một chút độc này cũng có thể lấy đi nửa cái mạng của ngươi rồi."
"Nhưng có thể trị không?" Lưu Triển Tu vẫn là nhịn không được hỏi.
Dương Cẩm liếc mắt y một cái, vẻ mặt như nghe thấy câu hỏi thật ngu ngốc: "Ta sẽ tự đi đạp nát chiêu bài của chính mình sao."
Quý Anh nghe được chỉ kêu a di đà phật, Bối Bối thấy vậy, cảm thấy thú vị cũng bắt chước theo, nhưng là do còn quá nhỏ, nên biến thành âm thanh nho nhỏ của hài tử nói một đống ngôn ngữ kì lạ, chọc cho mọi người đều bật cười. Bối Bối thấy mọi người đều cười, nhóc cũng đi theo cười ngây ngô.
Đêm nay, bước chân Lưu Triển Tu trở về liền phá lệ nhẹ nhàng, y mới 21 tuổi, là độ tuổi còn rất trẻ, y có rất nhiều khát vọng đang chờ thực hiện. Quay đầu nhìn một lớn một nhỏ đang ôm nhau, còn có những người y mong muốn bảo vệ.
Buổi tối Dương Cẩm bắt đầu chuẩn bị dược liệu ngâm mình cho vào trong thùng tắm bằng gỗ, chỉ chờ ngày mai dược liệu phát huy tác dụng.
Ngày hôm sau bởi vì phải chữa bệnh cho Lưu Triển Tu, cho nên Dương Cẩm cũng không ra khỏi cửa, người vui mừng nhất chính là Bối Bối, nhóc nằm trong lồng ngực Dương Cẩm vui sướng phun bong bóng.
Dương Cẩm để Lưu Triển Tu cởi quần áo ra rồi ngâm mình vào trong thùng tắm, sau đó giúp y châm cứu, Lưu Triển Tu người cắm đầy châm ngâm mình trong thùng dược nhìn rất giống con nhím.
Thời gian buổi trưa, một chiếc xe ngựa hoa lệ đi tới thôn Liễu Nguyệt, ở cửa thôn, tiểu tư đánh xe thấy Phùng Xuân Mai, thần thái kiêu ngạo: "Này, tiểu thần y đang ở nơi nào?"
Phùng Xuân Mai nhìn xe ngựa tinh xảo liền bị dọa sợ, hắn lấy lại tinh thần đáp: "Vị quan gia này, trong thôn của chúng ta nơi nào có tiểu thần y, sợ là ngươi tìm sai rồi đi."
Tiểu tư quay đầu lại nhìn xe ngựa liếc mắt một cái: "Vậy ngươi có từng nghe nói mấy ngày nay trong thôn các ngươi có một tiểu ca nhi thường
xuyên đi trấn Bích Sơn không? Bộ dáng hắn lớn lên trông cũng rất thanh tú."
"Này..." Phùng Xuân Mai suy tư một hồi, gần nhất thường xuyên đi trấn trên cũng chỉ có một mình Dương Cẩm, lúc ấy bọn họ còn đồn đoán nói hay là hắn đi trấn trên tìm nam nhân a. Chẳng lẽ hắn gây ra chuyện gì, trong mắt tràn ngập hưng phấn, vội vàng chỉ đường cho bọn hắn, liền nhanh chóng vào trong thôn kêu người đi vây xem.
Vì thế, khi Quý Anh mở cửa, nhìn thấy cảnh một chiếc xe ngựa cùng với đám người đông nghẹt theo phía sau, khiến cho tâm Quý Anh nhảy dựng.
Trịnh Dạ Mai từ trên xe ngựa đi xuống, khinh bỉ liếc mắt đánh giá Quý Anh một cái: "Ngươi chính là a phụ của Dương Cẩm?"
"Đúng là ta, xin hỏi ngài là....?" Quý Anh rụt rụt cánh tay, nhỏ giọng hỏi.
"Kêu Dương Cẩm ra đây."
Dương Cẩm canh vừa vặn đến thời điểm Lưu Triển Tu ngâm xong nước thuốc, hắn liền rút châm, sau đó nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện, sắc mặt không vui ôm Bối Bối đi ra.
Trịnh Dạ Mai nhìn thấy Dương Cẩm đang muốn lên tiếng, sau lại nhìn đến Bối Bối đang nằm trong ngực Dương Cẩm, thất thanh nói: "Ngôi sao chổi này sao lại ở đây!"
"Ngươi nói ai là sao chổi?" Dương Cẩm thanh âm băng lãnh hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.