Chương 6: Gặp gỡ
Lão Nạp Bất Đổng Ái
25/04/2022
A phụ sau khi nói chuyện cùng vị "bác gái trung niên" kia xong, vội quay lại nói cho Dương Cẩm tin tức hắn vừa nắm được. Hóa ra người vừa chuyển đến ngôi nhà bỏ hoang đối diện là con trai của Dương Thanh tên là Lưu Triển Tu. Lưu Triển Tu từ nhỏ thân thể đã không tốt, sau khi Dương Thanh qua đời không bao lâu, phụ thân hắn liền cưới Trịnh Dạ Mai - một ca nhi thuộc hộ nhà giàu trên huyện là Trịnh gia làm kế phu lang, người này ngay sau khi vào cửa thì hạ sinh một tiểu tử gọi Lưu Triển Đồ cùng một ca nhi gọi Lưu Song. Gần đây, Lưu Song không biết vì lý do gì mà bị bệnh, tìm cách chữa trị mãi cũng không khỏi, Trịnh Dạ Mai thỉnh cao tăng đến xem, liền tính ra là do Lưu Giai - tiểu ca nhi vừa tròn sáu tháng tuổi của Lưu Triển Tu số mệnh xung khắc tạo ra. Vậy nên hai phụ tử bị tống đến nơi này. Đáng nói nhất chính là ca nhi mà Lưu Triển Tu cưới về, tại thời điểm Lưu Triển Tu đồng ý tay không rời nhà liền trộm tiền bạc vứt bỏ trượng phu cùng hài tử rồi bỏ trốn.
Sau khi Dương Cẩm nghe xong, chỉ có thể thở dài, đúng là cẩu huyết. Chỉ đáng thương cho tiểu hài tử mới nửa tuổi kia, phải đi theo một vị phụ thân vừa ốm đau bệnh tật lại vô dụng không biết là do tạo nghiệt gì đâu. Cuộc đời này của Dương Cẩm, thứ duy nhất mà hắn còn lưu lại chút ôn nhu cùng lòng thương cũng sợ là chỉ có tiểu hài tử, nhưng hiện tại chính mình còn lo không xong, thì lấy sức đâu mà nghĩ đến chuyện của người khác.
Tới giữa trưa, xe ngựa chở đầy đồ tới đã được dỡ hết đồ đạc xuống rồi quay trở về huyện thành, chỉ lưu lại một nam tử ốm yếu đang ôm tiểu hài tử sáu tháng tuổi nhìn theo xe ngựa cuốn lên đầy bụi đất đi xa dần.
Dương Cẩm quyết định hôm nay sẽ đi lên núi hái thuốc, Quý Anh ban đầu sống chết không chịu đồng ý, nhi tử nhà mình trước đây ngốc hề hề, hiện tại không những không ngốc nữa mà còn có thể nhận biết được thảo dược? Quý Anh đương nhiên rất cao hứng, nhưng mà nhìn hài tử nhỏ gầy như vậy, đi lên núi nếu phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ? Dương Cẩm phải khuyên can mãi mới làm Quý Anh đồng ý.
Dương Cẩm đương nhiên cũng không dám đi vào trong núi quá sâu mà chỉ di chuyển ở ngoài bìa núi, cũng may là trong thôn mọi người đều không có nhiều nhận thức với các loại thảo dược, chỉ coi như là biết một vài loại thông thường, vậy nên hắn chỉ trong một buổi trưa đã có thu hoạch không tồi. Trên đường trở về còn hái thêm chút rau dại, mỗi ngày phải ăn đồ ăn trộn lại giống như cám khiến hắn thật không chịu nổi. Tiếp đó hắn còn nhặt được vài quả trứng chim, có thể nói là thắng lợi trở về.
Trên đường đi thấy khói bếp cùng mùi thơm thức ăn từng nhà bay ra, Dương Cẩm ngửi thấy mà nuốt nước miếng không ngừng. Sau rất nhiều năm không ngờ tới một lần nữa lại phải nếm trải tư vị của sự đói khát, hắn chạy nhanh về nhà, quả nhiên thấy Quý Anh đang đợi ở cửa nhìn ngó xung quanh, thấy Dương Cẩm trở về, vội vàng gỡ sọt trên vai hắn xuống: "Đói bụng rồi đi, cơm đã nấu xong, chỉ chờ con về thôi."
Dương Cẩm đối với đồ ăn không có bao nhiêu hy vọng, nhưng thấy có người chờ mình về nhà thì nội tâm xuất hiện một loại cảm giác thực vui mừng. Dương Cẩm buông sọt xuống tiến vào phòng bếp, nhìn thấy trong ấm sành còn dư lại chút mỡ heo, Dương Cẩm nhờ Quý Anh nhóm lửa giúp, dùng mỡ heo tráng qua chảo một vòng, đem trứng chim đã khuấy cùng rau dại cho vào chảo chiên thành mấy cái trứng cuốn.
Ngửi thấy mùi thơm tản ra, cũng làm Quý Anh cũng phải nuốt nước miếng, đến khi ăn cơm, Quý Anh một cái cũng không đụng, Dương Cẩm liền gắp trứng cuốn vào trong bát hắn, Quý Anh vội vẫy vẫy tay: "Cẩm ca nhi, con ăn đi, ta no rồi."
Dương Cẩm không đồng ý liền nhét lại vào trong tay hắn: "Con ăn không hết được ba cái, nếu người không ăn thì rất lãng phí."
Quý Anh lúc này mới cúi đầu ăn trứng cuốn. Vừa mới cơm nước xong, nghe được có người ở bên ngoài gọi cửa, còn nghe thấy cả tiếng khóc của tiểu hài tử.
"Có người không, quấy rầy một chút." Quý Anh vội đi ra ngoài mở cửa, chỉ chốc lát sau liền mang người dẫn vào. Người đến chính là nam tử nhà đối diện vừa chuyển tới đây ở, Dương Cẩm vừa nhìn liền biết người trước mắt này bị ốm đau bệnh tật quấn thân, sinh không đủ tháng về sau lớn lên cũng không được chiếu cố chu đáo, nếu nam nhân này không được trị liệu sớm, tuyết đối không thể sống quá 30 tuổi. Trong lồng ngực là hài tử nhìn rất có tinh thần, hiện tại đang khóc đến đáng thương.
Nam nhân trông bộ dáng thực văn nhã, nói một cách văn nghệ thì gọi là người có hơi thở văn hóa.
"Ngại quá, đã quấy rầy, ta tên là Lưu Triển Tu, thật sự là đứa nhỏ khóc quá lợi hại, ta lại không có nhiều kinh nghiệm, mong muốn thỉnh a thúc giúp ta nhìn một chút."
Thời điểm Quý Anh nhìn thấy hài thử khóc đã thực đau lòng, lúc này nghe thấy vậy liền vội đem hài tử ôm lấy. Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nhóc, chậm rãi dỗ: "Nga, nga, bảo bảo ngoan, chúng ta không khóc nha."
Sau khi Dương Cẩm nghe xong, chỉ có thể thở dài, đúng là cẩu huyết. Chỉ đáng thương cho tiểu hài tử mới nửa tuổi kia, phải đi theo một vị phụ thân vừa ốm đau bệnh tật lại vô dụng không biết là do tạo nghiệt gì đâu. Cuộc đời này của Dương Cẩm, thứ duy nhất mà hắn còn lưu lại chút ôn nhu cùng lòng thương cũng sợ là chỉ có tiểu hài tử, nhưng hiện tại chính mình còn lo không xong, thì lấy sức đâu mà nghĩ đến chuyện của người khác.
Tới giữa trưa, xe ngựa chở đầy đồ tới đã được dỡ hết đồ đạc xuống rồi quay trở về huyện thành, chỉ lưu lại một nam tử ốm yếu đang ôm tiểu hài tử sáu tháng tuổi nhìn theo xe ngựa cuốn lên đầy bụi đất đi xa dần.
Dương Cẩm quyết định hôm nay sẽ đi lên núi hái thuốc, Quý Anh ban đầu sống chết không chịu đồng ý, nhi tử nhà mình trước đây ngốc hề hề, hiện tại không những không ngốc nữa mà còn có thể nhận biết được thảo dược? Quý Anh đương nhiên rất cao hứng, nhưng mà nhìn hài tử nhỏ gầy như vậy, đi lên núi nếu phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ? Dương Cẩm phải khuyên can mãi mới làm Quý Anh đồng ý.
Dương Cẩm đương nhiên cũng không dám đi vào trong núi quá sâu mà chỉ di chuyển ở ngoài bìa núi, cũng may là trong thôn mọi người đều không có nhiều nhận thức với các loại thảo dược, chỉ coi như là biết một vài loại thông thường, vậy nên hắn chỉ trong một buổi trưa đã có thu hoạch không tồi. Trên đường trở về còn hái thêm chút rau dại, mỗi ngày phải ăn đồ ăn trộn lại giống như cám khiến hắn thật không chịu nổi. Tiếp đó hắn còn nhặt được vài quả trứng chim, có thể nói là thắng lợi trở về.
Trên đường đi thấy khói bếp cùng mùi thơm thức ăn từng nhà bay ra, Dương Cẩm ngửi thấy mà nuốt nước miếng không ngừng. Sau rất nhiều năm không ngờ tới một lần nữa lại phải nếm trải tư vị của sự đói khát, hắn chạy nhanh về nhà, quả nhiên thấy Quý Anh đang đợi ở cửa nhìn ngó xung quanh, thấy Dương Cẩm trở về, vội vàng gỡ sọt trên vai hắn xuống: "Đói bụng rồi đi, cơm đã nấu xong, chỉ chờ con về thôi."
Dương Cẩm đối với đồ ăn không có bao nhiêu hy vọng, nhưng thấy có người chờ mình về nhà thì nội tâm xuất hiện một loại cảm giác thực vui mừng. Dương Cẩm buông sọt xuống tiến vào phòng bếp, nhìn thấy trong ấm sành còn dư lại chút mỡ heo, Dương Cẩm nhờ Quý Anh nhóm lửa giúp, dùng mỡ heo tráng qua chảo một vòng, đem trứng chim đã khuấy cùng rau dại cho vào chảo chiên thành mấy cái trứng cuốn.
Ngửi thấy mùi thơm tản ra, cũng làm Quý Anh cũng phải nuốt nước miếng, đến khi ăn cơm, Quý Anh một cái cũng không đụng, Dương Cẩm liền gắp trứng cuốn vào trong bát hắn, Quý Anh vội vẫy vẫy tay: "Cẩm ca nhi, con ăn đi, ta no rồi."
Dương Cẩm không đồng ý liền nhét lại vào trong tay hắn: "Con ăn không hết được ba cái, nếu người không ăn thì rất lãng phí."
Quý Anh lúc này mới cúi đầu ăn trứng cuốn. Vừa mới cơm nước xong, nghe được có người ở bên ngoài gọi cửa, còn nghe thấy cả tiếng khóc của tiểu hài tử.
"Có người không, quấy rầy một chút." Quý Anh vội đi ra ngoài mở cửa, chỉ chốc lát sau liền mang người dẫn vào. Người đến chính là nam tử nhà đối diện vừa chuyển tới đây ở, Dương Cẩm vừa nhìn liền biết người trước mắt này bị ốm đau bệnh tật quấn thân, sinh không đủ tháng về sau lớn lên cũng không được chiếu cố chu đáo, nếu nam nhân này không được trị liệu sớm, tuyết đối không thể sống quá 30 tuổi. Trong lồng ngực là hài tử nhìn rất có tinh thần, hiện tại đang khóc đến đáng thương.
Nam nhân trông bộ dáng thực văn nhã, nói một cách văn nghệ thì gọi là người có hơi thở văn hóa.
"Ngại quá, đã quấy rầy, ta tên là Lưu Triển Tu, thật sự là đứa nhỏ khóc quá lợi hại, ta lại không có nhiều kinh nghiệm, mong muốn thỉnh a thúc giúp ta nhìn một chút."
Thời điểm Quý Anh nhìn thấy hài thử khóc đã thực đau lòng, lúc này nghe thấy vậy liền vội đem hài tử ôm lấy. Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nhóc, chậm rãi dỗ: "Nga, nga, bảo bảo ngoan, chúng ta không khóc nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.