Chương 21: Kế hoạch
Lão Nạp Bất Đổng Ái
30/04/2022
Nghĩ đến đây, hắn liền đứng ngồi không yên, hấp tấp chạy đến nhà Dương Cẩm, lại được Quý Anh báo cho Dương Cẩm đang cùng Bối Bối ngủ trưa, y đành phải mang theo ánh mắt mong chờ đợi ở bên ngoài.
Quý Anh nhìn y, rất muốn hỏi một chút ý tứ hôm nay y nói với Trương bà mối là như thế nào, lại sợ nhỡ y không có ý tứ kia, hỏi ra lại khiến mọi người xấu hổ.
Lưu Triển Tu nhìn bộ dáng Quý Anh muốn nói lại thôi, vội nói: "A thúc có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Quý Anh nghe vậy liền nói: "Ta chính là muốn hỏi một chút, ngươi đối với Trương bà mối là có ý tứ gì, ngươi đối với Cẩm ca nhi, nhưng có...." lời phía sau còn chưa nói ra, nhưng mọi người đều minh bạch.
Lưu Triển Tu vừa nghe, vội cười đáp: "A thúc, ta tới chính là vì chuyện này, ta tự nhiên là vừa ý Cẩm ca nhi, chính là chuyện hôn sự ta muốn nói trực tiếp với Cẩm ca nhi, cho nên mới không đối với Trương bà mối nói rõ."
"Thật sự?" Quý Anh nghe xong liền không nhịn được cao hứng: "Ta nhìn ngươi và Cẩm ca nhi rất xứng đôi, nhìn xem như này không phải rất tốt sao."
Lưu Triển Tu nghe Quý Anh nói vậy, khuôn mặt luôn bình tĩnh cũng có chút ngượng ngùng, lại nói tiếp y đây là lần đầu tiên có cảm giác rung động với người khác. Lúc trước với a phụ Bối Bối là do trúng kế của Trịnh Dạ Mai nên không thể không cưới. Sau hôn nhân y cũng nghĩ đến a phụ của chính mình, cũng từng nghĩ muốn đối xử tốt với phu lang, nhưng người kia lại ghét bỏ y là một con ma ốm, nên hai người họ cũng chỉ là duy trì trên mặt mũi với bên ngoài thôi. Lúc trước tại thời điểm Trịnh Dạ Mai muốn y rời khỏi nhà, a phụ Bối Bối mang theo bạc bỏ chạy, y cũng không có cảm giác gì nhiều, dù sao cũng là a phụ của Bối Bối nên y cũng không muốn truy cứu, chính là trong lòng y cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cho đến hiện tại lần đầu tiên sinh ra cảm giác động tâm, y thật sự cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Bước đầu tiên, hẳn là y nên lấy lòng a phụ tương lai đi.
"A thúc, người yên tâm, người đem Cẩm ca nhi giao cho ta, ta khẳng định sẽ đối xử với hắn thật tốt."
Quý Anh thoải mái cười to: "Như vậy tốt, như vậy tốt!"
Dương Cẩm ở tong phòng đã sớm tỉnh, nghe xong lời Lưu Triển Tu và a phụ nói liền minh bạch, hắn hơi cong cong khóe miệng, hắn chính là kiểu người như vậy, thích chính là thích, sẽ không làm bộ dáng ngượng ngùng xoắn xuýt này kia.
Nhìn nhóc con đang ghé vào ngực hắn ngủ giống như tiểu trư, trong mắt chứa đầy ý cười.
Trong lúc Lưu Triển Tu ở bên ngoài đang cùng Quý Anh biểu đạt nỗi lòng, Dương Cẩm ôm Bối Bối ra tới, Bối Bối là bị Dương Cẩm bóp mũi đánh thức, hiện tại còn mơ hồ chưa tỉnh hẳn, mắt to dường như chứa một tầng hơi nước, miệng nhỏ chu ra.
Lưu Triển Tu thấy Dương Cẩm, vội vàng đem Bối Bối ôm lấy: "Nhóc con này dạo gần đây béo ra không ít, rất mệt đi."
Dương Cẩm trợn trắng mắt, người này không có việc gì đi, sao tự nhiên lại trở nên buồn nôn như vậy.
Lưu Triển Tu và Dương Cẩm hoàn toàn không ở cùng một tần số, y thấy Dương Cẩm nhìn mình liền nghĩ là người ta đang liếc mắt đưa tình, cho nên hắn cũng bình tĩnh nhìn lại Dương Cẩm.
Không được, da gà da vịt đều muốn nổi lên.
Sau đó Dương Cẩm đi đến nơi nào, Lưu Triển Tu tự nhiên là đi theo đến đó, Dương Cẩm vừa quay đầu lại, liền thấy Lưu Triển Tu chính là đang dùng ánh mắt si mê chăm chú nhìn mình.
Nhưng mà Dương Cẩm sẽ nói cho Lưu Triển Tu cảm giác như vậy khá tốt sao, đương nhiên hắn sẽ không nói ra.
Chỉ là Bối Bối ở trong lồng ngực cha nhóc, đối với người đi phía trước duỗi tay, a a kêu, chính là muốn Dương Cẩm ôm nhóc.
Cơm chiều tự nhiên là ở bên này ăn.
Lưu Triển Tu cùng Quý Anh đã thương lượng sau khi xây xong nhà mới thì sẽ đính thân trước, chờ năm sau khảo qua thi hương xong, lập tức liền thành thân, còn vì sao lại muốn đính hôn, đương nhiên là Lưu Triển Tu muốn xuống tay trước, tránh cho tiểu phu lang nhà mình chạy mất.
Sau bữa cơm chiều, Lưu Triển Tu đem Bối Bối giao cho Quý a phụ ôm, chính mình thì kéo Dương Cẩm đi dọc theo bờ sông Liễu Nguyệt tản bộ.
Sông Liễu Nguyệt ánh trăng chiếu xuống tạo ra sóng nước lóng lánh, bên bờ sông cây liễu rủ xuống cũng mềm nhẹ đung đưa.
Tất cả khung cảnh này làm cho Dương Cẩm thấy phi thường thả lỏng. Ở hiện đại, hắn trừ bỏ nghiên cứu y thuật, chính là phải đề phòng những kẻ ngấm ngầm cản trở hay công khai đả kích, thậm chí bản thân hắn còn thường xuyên sẽ đào hố người khác. Hắn cũng không hối hận với những chuyện mình đã làm, người muốn sống tốt, liền không thể không làm những chuyện mình không thích.
Chỉ là khi đó luôn một mình, hắn cũng không khỏi cảm thấy cô độc cùng mỏi mệt, nhìn sang người bên cạnh, lại nghĩ đến Quý Anh cũng Bối Bối, nét mặt Dương Cẩm liền nhu hòa đi rất nhiều.
Quý Anh nhìn y, rất muốn hỏi một chút ý tứ hôm nay y nói với Trương bà mối là như thế nào, lại sợ nhỡ y không có ý tứ kia, hỏi ra lại khiến mọi người xấu hổ.
Lưu Triển Tu nhìn bộ dáng Quý Anh muốn nói lại thôi, vội nói: "A thúc có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Quý Anh nghe vậy liền nói: "Ta chính là muốn hỏi một chút, ngươi đối với Trương bà mối là có ý tứ gì, ngươi đối với Cẩm ca nhi, nhưng có...." lời phía sau còn chưa nói ra, nhưng mọi người đều minh bạch.
Lưu Triển Tu vừa nghe, vội cười đáp: "A thúc, ta tới chính là vì chuyện này, ta tự nhiên là vừa ý Cẩm ca nhi, chính là chuyện hôn sự ta muốn nói trực tiếp với Cẩm ca nhi, cho nên mới không đối với Trương bà mối nói rõ."
"Thật sự?" Quý Anh nghe xong liền không nhịn được cao hứng: "Ta nhìn ngươi và Cẩm ca nhi rất xứng đôi, nhìn xem như này không phải rất tốt sao."
Lưu Triển Tu nghe Quý Anh nói vậy, khuôn mặt luôn bình tĩnh cũng có chút ngượng ngùng, lại nói tiếp y đây là lần đầu tiên có cảm giác rung động với người khác. Lúc trước với a phụ Bối Bối là do trúng kế của Trịnh Dạ Mai nên không thể không cưới. Sau hôn nhân y cũng nghĩ đến a phụ của chính mình, cũng từng nghĩ muốn đối xử tốt với phu lang, nhưng người kia lại ghét bỏ y là một con ma ốm, nên hai người họ cũng chỉ là duy trì trên mặt mũi với bên ngoài thôi. Lúc trước tại thời điểm Trịnh Dạ Mai muốn y rời khỏi nhà, a phụ Bối Bối mang theo bạc bỏ chạy, y cũng không có cảm giác gì nhiều, dù sao cũng là a phụ của Bối Bối nên y cũng không muốn truy cứu, chính là trong lòng y cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cho đến hiện tại lần đầu tiên sinh ra cảm giác động tâm, y thật sự cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Bước đầu tiên, hẳn là y nên lấy lòng a phụ tương lai đi.
"A thúc, người yên tâm, người đem Cẩm ca nhi giao cho ta, ta khẳng định sẽ đối xử với hắn thật tốt."
Quý Anh thoải mái cười to: "Như vậy tốt, như vậy tốt!"
Dương Cẩm ở tong phòng đã sớm tỉnh, nghe xong lời Lưu Triển Tu và a phụ nói liền minh bạch, hắn hơi cong cong khóe miệng, hắn chính là kiểu người như vậy, thích chính là thích, sẽ không làm bộ dáng ngượng ngùng xoắn xuýt này kia.
Nhìn nhóc con đang ghé vào ngực hắn ngủ giống như tiểu trư, trong mắt chứa đầy ý cười.
Trong lúc Lưu Triển Tu ở bên ngoài đang cùng Quý Anh biểu đạt nỗi lòng, Dương Cẩm ôm Bối Bối ra tới, Bối Bối là bị Dương Cẩm bóp mũi đánh thức, hiện tại còn mơ hồ chưa tỉnh hẳn, mắt to dường như chứa một tầng hơi nước, miệng nhỏ chu ra.
Lưu Triển Tu thấy Dương Cẩm, vội vàng đem Bối Bối ôm lấy: "Nhóc con này dạo gần đây béo ra không ít, rất mệt đi."
Dương Cẩm trợn trắng mắt, người này không có việc gì đi, sao tự nhiên lại trở nên buồn nôn như vậy.
Lưu Triển Tu và Dương Cẩm hoàn toàn không ở cùng một tần số, y thấy Dương Cẩm nhìn mình liền nghĩ là người ta đang liếc mắt đưa tình, cho nên hắn cũng bình tĩnh nhìn lại Dương Cẩm.
Không được, da gà da vịt đều muốn nổi lên.
Sau đó Dương Cẩm đi đến nơi nào, Lưu Triển Tu tự nhiên là đi theo đến đó, Dương Cẩm vừa quay đầu lại, liền thấy Lưu Triển Tu chính là đang dùng ánh mắt si mê chăm chú nhìn mình.
Nhưng mà Dương Cẩm sẽ nói cho Lưu Triển Tu cảm giác như vậy khá tốt sao, đương nhiên hắn sẽ không nói ra.
Chỉ là Bối Bối ở trong lồng ngực cha nhóc, đối với người đi phía trước duỗi tay, a a kêu, chính là muốn Dương Cẩm ôm nhóc.
Cơm chiều tự nhiên là ở bên này ăn.
Lưu Triển Tu cùng Quý Anh đã thương lượng sau khi xây xong nhà mới thì sẽ đính thân trước, chờ năm sau khảo qua thi hương xong, lập tức liền thành thân, còn vì sao lại muốn đính hôn, đương nhiên là Lưu Triển Tu muốn xuống tay trước, tránh cho tiểu phu lang nhà mình chạy mất.
Sau bữa cơm chiều, Lưu Triển Tu đem Bối Bối giao cho Quý a phụ ôm, chính mình thì kéo Dương Cẩm đi dọc theo bờ sông Liễu Nguyệt tản bộ.
Sông Liễu Nguyệt ánh trăng chiếu xuống tạo ra sóng nước lóng lánh, bên bờ sông cây liễu rủ xuống cũng mềm nhẹ đung đưa.
Tất cả khung cảnh này làm cho Dương Cẩm thấy phi thường thả lỏng. Ở hiện đại, hắn trừ bỏ nghiên cứu y thuật, chính là phải đề phòng những kẻ ngấm ngầm cản trở hay công khai đả kích, thậm chí bản thân hắn còn thường xuyên sẽ đào hố người khác. Hắn cũng không hối hận với những chuyện mình đã làm, người muốn sống tốt, liền không thể không làm những chuyện mình không thích.
Chỉ là khi đó luôn một mình, hắn cũng không khỏi cảm thấy cô độc cùng mỏi mệt, nhìn sang người bên cạnh, lại nghĩ đến Quý Anh cũng Bối Bối, nét mặt Dương Cẩm liền nhu hòa đi rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.