Chương 28: Kén ăn
Lão Nạp Bất Đổng Ái
01/05/2022
Bối Bối ngồi trong xe ngựa, nhìn thấy cái gì cũng thấy mới lạ. Cánh tay củ sen bám vào cửa sổ xe ngựa nhìn ra bên ngoài, thấy chim nhỏ bay qua bay lại thì ngạc nhiên mở to mắt, quay đầu còn lôi kéo Dương Cẩm cùng nhau xem.
Lưu Triển Tu ngồi trong xe ngựa đọc sách, tư thái tùy ý nhẹ nhàng. Người khác thấy y như vậy còn tưởng y là đang đi du xuân đâu.
Dương Cẩm đem Bối Bối ôm vào trong lòng, đối với nhóc thở dài một tiếng.
Lưu Triển Tu biết hắn đây là sợ quấy rầy y đọc sách, liền đem sách ném ở một bên: "Nào, liền để phụ thân chơi với con." Sau đó đem Bối Bối ôm vào trong ngực: "Bối Bối, kêu phụ thân, Phụ...Thân...."
Bối Bối phun bong bóng không nói lời nào, nhìn thấy bộ dáng Lưu Triển Tu cảm thấy buồn cười, lại khanh khách cười rộ lên.
Lưu Triển Tu chán nản: "Nhóc con ngốc nghếc này!"
"Ngốc nghếch chỗ nào, là chính huynh không dạy được hắn thì có."
Sau đó Dương Cẩm đối Bối Bôi chậm rãi dạy: "Bối Bối, kêu a phụ, a....phụ...."
Bối Bối quả nhiên cho Dương Cẩm mặt mũi, phun ra một ngụm bong bóng: "Phộ...Phộ..."
Lưu Triển Tu tức giận liền đem nhóc ném vào trong lồng ngực Dương Cẩm. Lưu Triển Tu đột nhiên cảm thấy có phải hay không nên cùng Bối Bối bồi dưỡng tình cảm a, còn tiếp tục như vậy, nhóc con này sẽ không nhận người cha là y mất.
Nghĩ vậy, lại vươn tay tới: "Bối Bối, đến đây với phụ thân nào."
Bối nhìn y như vậy, vội vàng trở mình, đem đầu vùi vào cổ Dương Cẩm, dùng mông đối diện với Lưu Triển Tu.
Lưu Triển Tu tức chết, cái này khiến cho Dương Cẩm cười ha ha.
"Ai bảo huynh đem hắn ném cho ta, xứng đáng!"
Lưu Triển Tu u oán nhìn bọn họ, nhìn hai cái người một lớn một nhỏ đối diện a a nga nga chơi đùa với nhau, không ai chú ý đến ánh mắt chua lè kia.
Xe ngựa đi đường một ngày liền đến huyện.
Khi Lưu viên ngoại còn làm huyện thừa, chính là ở trong huyện này, cho nên Lưu Triển Tu đối với nơi đây tương đối quen thuộc. Trực tiếp kêu xa phu đánh xe ngựa đến khách sạn tốt nhất.
Còn dư hai gian thượng phòng, vốn dĩ Lưu Triển Tu chỉ cần một gian, nhưng Dương Cẩm sợ buổi tối Bối Bối làm phiền Lưu Triển Tu nghỉ ngơi, kiên quyết muốn hai gian.
Lưu Triển Tu đi phía sau Dương Cẩm vẻ mặt giống như bị vứt bỏ.
Dương Cẩm không để ý tới y, chính mình chơi đùa cùng Bối Bối.
Lưu Triển Tu đem đồ vật đặt ở trong phòng xong, liền cùng Dương Cẩm và Bối Bối đến đại sảnh ăn cơm.
Hiện tại đúng thời điểm khảo thí, người đến khách sạn đều là thư sinh đi thi. Có thể vào khách sạn này ở tự nhiên đều là người trong nhà có chút sản nghiệp.
Một nhà Dương Cẩm mới ngồi xuống không lâu, bàn bên cạnh liền ngồi thêm bốn thư sinh trẻ tuổi. Ăn mặc đều không tồi, chỉ nghe trong đó một người nói: "Diêm Cẩn huynh ở trong học đường của huyện đã có đại danh, xem ra lần này người đạt vị trí Giải nguyên(1) chắc chắc phải là Diêm Cẩn huynh rồi a."
(1): Người đỗ đầu kỳ thi Hương gọi là Giải nguyên
Mấy người khác cũng sôi nổi phụ họa theo.
Người được khen ngợi tên Lư Diêm Cẩn, là học sinh trong thư viện Thanh Tùng của huyện, tài danh nổi tiếng bên ngoài, đối với hắn lần thi hương này lấy Giải nguyên chỉ là chuyện trong tầm tay.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại là một bộ dáng khiêm tốn: "Ai, Vạn Hải huynh, phải biết là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đừng khen ta như vậy."
Vẻ mặt mấy người kia tự nhiên biết hắn là cố ý nói như vậy, người này chính là thích được người khác khen ngợi, cho nên càng sôi nổi nói lời khích lệ, nào là hắn có thực học,....
Mọi người khen làm Lư Diêm Cẩn lâng lâng, quả nhiên lại càng cao hứng thêm vài phần.
Dương Cẩm cùng Lưu Triển Tu nhìn thoáng qua, cũng không lên tiếng.
Chờ đồ ăn đưa lên, Lưu Triển Tu gắp một đũa, sau đó nhíu mày thấp giọng nói với Dương Cẩm: "Không ngon bằng đồ ăn đệ làm."
Dương Cẩm nếm thử, quả nhiên nhạt nhẽo vô vị. Lưu Triển Tu gần đây đồ ăn đều là Dương Cẩm tỉ mỉ nấu nướng, miệng tự nhiên bị dưỡng đến kén ăn.
Đồ ăn của Bối Bối là một chén cháo, đây là món ở nhà nhóc thích Dương Cẩm làm nhất, cho nên Lưu Triển Tu liền gọi cho Bối Bối món này. Nhưng mà sau khi Bối Bối ăn một ngụm, liền đem đồ vật nhè ra, lại dỗ nhóc thế nào nhóc cũng không chịu ăn.
Dương Cẩm nhìn trời thở dài một hơi, liền muốn đi đến phòng bếp của khách sạn.
Lưu Triển Tu vội vàng kéo hắn lại: "Đi ra ngoài nào có thể yêu cầu cao như vậy, này chắp vá ăn tạm chút đi. Chờ chút nữa mua cho Bối Bối chút điểm tâm ngọt là được."
Bối Bối mắt trông mong nhìn hai người lớn ăn cái gì, nhóc bẹp bẹp hạ miệng. Đem cái miệng nhỏ mở ra, Dương Cẩm thấy vậy vội đút cho nhóc một ngụm cháo.
Bối Bối hạ miệng nuốt hết, sau đó lại như thế nào cũng không chịu ăn nữa.
Dương Cẩm trong lòng thở dài, này một lớn một nhỏ đúng là hai cái lão Phật gia!
Ăn qua loa đồ ăn lót dạ, Dương Cẩm đưa Bối Bối cho Lưu Triển Tu ôm, chính mình thì đi phòng bếp, xào một đĩa rau xanh, một bát sườn heo chua ngọt, một bát canh xương. Lại làm thêm cho Bối Bối một chén canh trứng.
Tuy đều là những món đơn giản, nhưng thời điểm bưng bên bàn phát ra mùi thơm làm người trong đại sảnh không tự giác nuốt nuốt nước miếng.
Lưu Triển Tu ngồi trong xe ngựa đọc sách, tư thái tùy ý nhẹ nhàng. Người khác thấy y như vậy còn tưởng y là đang đi du xuân đâu.
Dương Cẩm đem Bối Bối ôm vào trong lòng, đối với nhóc thở dài một tiếng.
Lưu Triển Tu biết hắn đây là sợ quấy rầy y đọc sách, liền đem sách ném ở một bên: "Nào, liền để phụ thân chơi với con." Sau đó đem Bối Bối ôm vào trong ngực: "Bối Bối, kêu phụ thân, Phụ...Thân...."
Bối Bối phun bong bóng không nói lời nào, nhìn thấy bộ dáng Lưu Triển Tu cảm thấy buồn cười, lại khanh khách cười rộ lên.
Lưu Triển Tu chán nản: "Nhóc con ngốc nghếc này!"
"Ngốc nghếch chỗ nào, là chính huynh không dạy được hắn thì có."
Sau đó Dương Cẩm đối Bối Bôi chậm rãi dạy: "Bối Bối, kêu a phụ, a....phụ...."
Bối Bối quả nhiên cho Dương Cẩm mặt mũi, phun ra một ngụm bong bóng: "Phộ...Phộ..."
Lưu Triển Tu tức giận liền đem nhóc ném vào trong lồng ngực Dương Cẩm. Lưu Triển Tu đột nhiên cảm thấy có phải hay không nên cùng Bối Bối bồi dưỡng tình cảm a, còn tiếp tục như vậy, nhóc con này sẽ không nhận người cha là y mất.
Nghĩ vậy, lại vươn tay tới: "Bối Bối, đến đây với phụ thân nào."
Bối nhìn y như vậy, vội vàng trở mình, đem đầu vùi vào cổ Dương Cẩm, dùng mông đối diện với Lưu Triển Tu.
Lưu Triển Tu tức chết, cái này khiến cho Dương Cẩm cười ha ha.
"Ai bảo huynh đem hắn ném cho ta, xứng đáng!"
Lưu Triển Tu u oán nhìn bọn họ, nhìn hai cái người một lớn một nhỏ đối diện a a nga nga chơi đùa với nhau, không ai chú ý đến ánh mắt chua lè kia.
Xe ngựa đi đường một ngày liền đến huyện.
Khi Lưu viên ngoại còn làm huyện thừa, chính là ở trong huyện này, cho nên Lưu Triển Tu đối với nơi đây tương đối quen thuộc. Trực tiếp kêu xa phu đánh xe ngựa đến khách sạn tốt nhất.
Còn dư hai gian thượng phòng, vốn dĩ Lưu Triển Tu chỉ cần một gian, nhưng Dương Cẩm sợ buổi tối Bối Bối làm phiền Lưu Triển Tu nghỉ ngơi, kiên quyết muốn hai gian.
Lưu Triển Tu đi phía sau Dương Cẩm vẻ mặt giống như bị vứt bỏ.
Dương Cẩm không để ý tới y, chính mình chơi đùa cùng Bối Bối.
Lưu Triển Tu đem đồ vật đặt ở trong phòng xong, liền cùng Dương Cẩm và Bối Bối đến đại sảnh ăn cơm.
Hiện tại đúng thời điểm khảo thí, người đến khách sạn đều là thư sinh đi thi. Có thể vào khách sạn này ở tự nhiên đều là người trong nhà có chút sản nghiệp.
Một nhà Dương Cẩm mới ngồi xuống không lâu, bàn bên cạnh liền ngồi thêm bốn thư sinh trẻ tuổi. Ăn mặc đều không tồi, chỉ nghe trong đó một người nói: "Diêm Cẩn huynh ở trong học đường của huyện đã có đại danh, xem ra lần này người đạt vị trí Giải nguyên(1) chắc chắc phải là Diêm Cẩn huynh rồi a."
(1): Người đỗ đầu kỳ thi Hương gọi là Giải nguyên
Mấy người khác cũng sôi nổi phụ họa theo.
Người được khen ngợi tên Lư Diêm Cẩn, là học sinh trong thư viện Thanh Tùng của huyện, tài danh nổi tiếng bên ngoài, đối với hắn lần thi hương này lấy Giải nguyên chỉ là chuyện trong tầm tay.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại là một bộ dáng khiêm tốn: "Ai, Vạn Hải huynh, phải biết là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đừng khen ta như vậy."
Vẻ mặt mấy người kia tự nhiên biết hắn là cố ý nói như vậy, người này chính là thích được người khác khen ngợi, cho nên càng sôi nổi nói lời khích lệ, nào là hắn có thực học,....
Mọi người khen làm Lư Diêm Cẩn lâng lâng, quả nhiên lại càng cao hứng thêm vài phần.
Dương Cẩm cùng Lưu Triển Tu nhìn thoáng qua, cũng không lên tiếng.
Chờ đồ ăn đưa lên, Lưu Triển Tu gắp một đũa, sau đó nhíu mày thấp giọng nói với Dương Cẩm: "Không ngon bằng đồ ăn đệ làm."
Dương Cẩm nếm thử, quả nhiên nhạt nhẽo vô vị. Lưu Triển Tu gần đây đồ ăn đều là Dương Cẩm tỉ mỉ nấu nướng, miệng tự nhiên bị dưỡng đến kén ăn.
Đồ ăn của Bối Bối là một chén cháo, đây là món ở nhà nhóc thích Dương Cẩm làm nhất, cho nên Lưu Triển Tu liền gọi cho Bối Bối món này. Nhưng mà sau khi Bối Bối ăn một ngụm, liền đem đồ vật nhè ra, lại dỗ nhóc thế nào nhóc cũng không chịu ăn.
Dương Cẩm nhìn trời thở dài một hơi, liền muốn đi đến phòng bếp của khách sạn.
Lưu Triển Tu vội vàng kéo hắn lại: "Đi ra ngoài nào có thể yêu cầu cao như vậy, này chắp vá ăn tạm chút đi. Chờ chút nữa mua cho Bối Bối chút điểm tâm ngọt là được."
Bối Bối mắt trông mong nhìn hai người lớn ăn cái gì, nhóc bẹp bẹp hạ miệng. Đem cái miệng nhỏ mở ra, Dương Cẩm thấy vậy vội đút cho nhóc một ngụm cháo.
Bối Bối hạ miệng nuốt hết, sau đó lại như thế nào cũng không chịu ăn nữa.
Dương Cẩm trong lòng thở dài, này một lớn một nhỏ đúng là hai cái lão Phật gia!
Ăn qua loa đồ ăn lót dạ, Dương Cẩm đưa Bối Bối cho Lưu Triển Tu ôm, chính mình thì đi phòng bếp, xào một đĩa rau xanh, một bát sườn heo chua ngọt, một bát canh xương. Lại làm thêm cho Bối Bối một chén canh trứng.
Tuy đều là những món đơn giản, nhưng thời điểm bưng bên bàn phát ra mùi thơm làm người trong đại sảnh không tự giác nuốt nuốt nước miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.