Chương 29: Khảo thí
Lão Nạp Bất Đổng Ái
01/05/2022
"Tiểu nhị, chiếu theo bàn đồ kia cũng làm cho chúng ta một phần." Ngồi bên cạnh bàn Dương Cẩm có một thư sinh lên tiếng.
Tiểu nhị trong tiệm vội cười làm lành nói: "Vị khách quan này, ngại quá, những đồ ăn đó đều là do vị khách quan kia tự mình làm."
Mọi người bên cạnh cùng vị thư sinh kia nghe xong đều cảm thấy ngạc nhiên. Không nghĩ tới tiểu ca nhi còn trẻ mà có thế làm ra bàn đồ ăn tốt như vậy. Những người khác vừa nghe, đều từ bỏ ý định.
Chỉ có vị thư sinh kia chớp mắt, lập tức hướng bàn Dương Cẩm đi tới.
Hắn nhìn cũng biết đây là một nhà ba người, chắp tay đối Lưu Triển Tu nói: "Tại hạ họ Đường, tên Tử Thư, không biết vị huynh đài này họ gì?"
Lưu Triển Tu đáp lễ: "Ta họ Lưu, danh Triển Tu."
Đường Tử Thư vẻ mặt chân thành nói: "Triển Tu huynh, khẳng định cũng là tới tham gia khảo thí đi, ai nha, gặp nhau tức là có duyên, không biết tại hạ có thể cùng Triển Tu huynh đàm đạo một phen không?"
Dương Cẩm ở trong lòng trợn trắng mắt, muốn cọ cơm liền nói cọ cơm đi, còn nói được lý do đường hoàng như vậy.
Lưu Triển Tu hơi mỉm cười: "Nội tử có chút thẹn thùng, không tiện cùng huynh đài giao lưu."
Thư sinh kia vừa tính nói cảm tạ, không nghĩ tới Lưu Triển Tu thế nhưng cự tuyệt, làm cho hắn khóe miệng cứng đơ. Ca nhi kia thẹn thùng chỗ nào, rõ ràng là vô cùng trấn định.
Nói đến mức này, thư sinh kia cũng không thể dây dưa tiếp, hậm hực rời đi.
Dương Cẩm cười như không cười nhìn Lưu Triển Tu. Lưu Triển Tu vội quay đầu qua làm một cái biểu tình xin tha.
Một bữa cơm ăn đến mỹ mãn, Bối Bối còn nấc hai cái. Dương Cẩm vội vàng xoa bụng cho nhóc, Bối Bối cả tứ chi nằm ngửa trên người Dương Cẩm, đôi mắt híp lại. Nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Thời điểm trở lại trong phòng, Lưu Triển Tu ở phòng Dương Cẩm lưu luyến nửa ngày mới trở về.
Bối Bối theo đúng đồng hồ sinh học, đã nằm xoài trên giường ngủ rồi, cái miệng nhỏ hơi giương lên, còn thường thường chép chép miệng.
Dương Cẩm cười cười hôn trán Bối Bối một cái, cũng nằm xuống.
Lại mấy ngày tiếp theo, mỗi lần Dương Cẩm đều đi đến phòng bếp làm đồ ăn, khiến mùi hương tràn ngập đến đại sảnh. Mấy ngày đầu tiên vị thư sinh kia mỗi lần Dương Cẩm bưng đồ ăn lên đều không tự chủ được nhìn chằm chằm, ngửi thấy mùi hương, còn nuốt nuốt nước miếng.
Sau khi Lưu Triển Tu phát hiện ra, đến thời điểm Dương Cẩm nấu cơm, đều sẽ đi theo hắn, cố ý vô tình chống đỡ ánh mắt thư sinh kia.
Dương Cẩm cảm thấy bất đắc dĩ, người ta là coi trọng đồ ăn hắn làm, chứ không phải người của hắn, sao lại khẩn trương như vậy chứ.
Sau thư sinh kia thực không chịu nổi trực tiếp ngăn lại Lưu Triển Tu: "Triển Tu huynh, ta thấy ca nhi nhà huynh nấu cơm khá ngon, không biết ta có vinh hạnh được nếm thử tay nghề không?"
Lưu Triển Tu vẫn là cười tủm tỉm: "Không được."
Thư sinh kia đứng hình, không thể tin hắn đã nói rõ ràng như vậy, Lưu Triển Tu thế nhưng vẫn cự tuyệt.
"Vì cái gì?"
"Hắn sẽ mệt."
Thư sinh nghe vậy trừu trừu khóe miệng, lại thêm một lần thất bại.
Thời gian thoáng cái trôi qua, rất nhanh đã đến ngày Lưu Triển Tu khảo thí. Dương Cẩm một chút cũng không nóng nảy, chính mình mang theo Bối Bối ở trong phòng ngủ một giấc, ướm thời gian kỳ khảo thí kết thúc, liền đi đón Lưu Triển Tu.
Tới cửa trường thi, phát hiện người chờ bên ngoài rất đông, nhìn bộ dáng bọn họ, tựa hồ đã chờ ở đây từ ngày thi đầu tiên đến giờ. Dương Cẩm khó có được ngại ngùng một chút, làm người nhà, hắn có phải hay không không đủ xứng chức a?
Trường thi hàng trăm thí sinh sắc mặt không giống nhau đi ra, có người cảm giác thi không tệ lắm cùng đồng liêu cao giọng đàm luận, người cảm thấy thi không tốt, nhìn như quả cà tím héo. Lưu Triển Tu không thuộc về loại nào trong số đó, y bước đi trầm ổn, sắc mặt bình tĩnh không có biểu cảm gì.
Thẳng đến khi nhìn thấy Dương Cẩm cùng Bối Bối, đôi mắt bỗng dưng sáng ngời, bước nhanh đến bên này đi tới.
Dương Cẩm chỉnh lại quần áo cho y: "Chúng ta cũng vừa mới đến, huynh chắc đói bụng rồi đi, chúng ta trước về ăn cơm đã."
Trở lại khách sạn, Dương Cẩm trước đó đã nấu xong canh, nước canh màu trắng ngà tỏa ra hương thơm nồng đậm, thời điểm Dương Cẩm nấu canh, đầu bếp của khách sạn xoa xoa tay nói: "Vị tiểu ca này, trình độ nấu ăn của ngươi, thật là tuyệt!" Nói xong còn giơ ngón tay cái mập mạp lên làm tư thế đệ nhất.
Dương Cẩm nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Đầu bếp kia ngượng ngùng nói: "Không biết canh này của tiểu ca là nấu bằng cách nào, cần chú ý những gì?"
"Ngươi muốn cùng ta học nấu ăn?"
"A! Ngươi nguyện ý dạy ta sao?"
Như thế nào đều gặp phải một người hai người da mặt đều dày như vậy.
"Ngươi là đầu bếp, không phải không biết, muốn học tay nghề đều phải bái sư đi, ngươi nghĩ vô duyên vô cớ học được tay nghề của ta?"
Đầu bếp kia vẻ mặt kinh hỉ nhìn Dương Cẩm: "Chẳng lẽ ngài nguyện ý thu ta làm đồ đệ?"
Dương Cẩm đầu đầy hắc tuyến, thận là không chịu nổi đầu óc tên này: "Không có, ta không nói muốn thu ngươi làm đồ đệ."
"Kia ý tứ của ngài là...."
"Ý tứ của ta là thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, ta dạy cho ngươi hai công thức món ăn, mỗi cái một trăm lượng."
Tiểu nhị trong tiệm vội cười làm lành nói: "Vị khách quan này, ngại quá, những đồ ăn đó đều là do vị khách quan kia tự mình làm."
Mọi người bên cạnh cùng vị thư sinh kia nghe xong đều cảm thấy ngạc nhiên. Không nghĩ tới tiểu ca nhi còn trẻ mà có thế làm ra bàn đồ ăn tốt như vậy. Những người khác vừa nghe, đều từ bỏ ý định.
Chỉ có vị thư sinh kia chớp mắt, lập tức hướng bàn Dương Cẩm đi tới.
Hắn nhìn cũng biết đây là một nhà ba người, chắp tay đối Lưu Triển Tu nói: "Tại hạ họ Đường, tên Tử Thư, không biết vị huynh đài này họ gì?"
Lưu Triển Tu đáp lễ: "Ta họ Lưu, danh Triển Tu."
Đường Tử Thư vẻ mặt chân thành nói: "Triển Tu huynh, khẳng định cũng là tới tham gia khảo thí đi, ai nha, gặp nhau tức là có duyên, không biết tại hạ có thể cùng Triển Tu huynh đàm đạo một phen không?"
Dương Cẩm ở trong lòng trợn trắng mắt, muốn cọ cơm liền nói cọ cơm đi, còn nói được lý do đường hoàng như vậy.
Lưu Triển Tu hơi mỉm cười: "Nội tử có chút thẹn thùng, không tiện cùng huynh đài giao lưu."
Thư sinh kia vừa tính nói cảm tạ, không nghĩ tới Lưu Triển Tu thế nhưng cự tuyệt, làm cho hắn khóe miệng cứng đơ. Ca nhi kia thẹn thùng chỗ nào, rõ ràng là vô cùng trấn định.
Nói đến mức này, thư sinh kia cũng không thể dây dưa tiếp, hậm hực rời đi.
Dương Cẩm cười như không cười nhìn Lưu Triển Tu. Lưu Triển Tu vội quay đầu qua làm một cái biểu tình xin tha.
Một bữa cơm ăn đến mỹ mãn, Bối Bối còn nấc hai cái. Dương Cẩm vội vàng xoa bụng cho nhóc, Bối Bối cả tứ chi nằm ngửa trên người Dương Cẩm, đôi mắt híp lại. Nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Thời điểm trở lại trong phòng, Lưu Triển Tu ở phòng Dương Cẩm lưu luyến nửa ngày mới trở về.
Bối Bối theo đúng đồng hồ sinh học, đã nằm xoài trên giường ngủ rồi, cái miệng nhỏ hơi giương lên, còn thường thường chép chép miệng.
Dương Cẩm cười cười hôn trán Bối Bối một cái, cũng nằm xuống.
Lại mấy ngày tiếp theo, mỗi lần Dương Cẩm đều đi đến phòng bếp làm đồ ăn, khiến mùi hương tràn ngập đến đại sảnh. Mấy ngày đầu tiên vị thư sinh kia mỗi lần Dương Cẩm bưng đồ ăn lên đều không tự chủ được nhìn chằm chằm, ngửi thấy mùi hương, còn nuốt nuốt nước miếng.
Sau khi Lưu Triển Tu phát hiện ra, đến thời điểm Dương Cẩm nấu cơm, đều sẽ đi theo hắn, cố ý vô tình chống đỡ ánh mắt thư sinh kia.
Dương Cẩm cảm thấy bất đắc dĩ, người ta là coi trọng đồ ăn hắn làm, chứ không phải người của hắn, sao lại khẩn trương như vậy chứ.
Sau thư sinh kia thực không chịu nổi trực tiếp ngăn lại Lưu Triển Tu: "Triển Tu huynh, ta thấy ca nhi nhà huynh nấu cơm khá ngon, không biết ta có vinh hạnh được nếm thử tay nghề không?"
Lưu Triển Tu vẫn là cười tủm tỉm: "Không được."
Thư sinh kia đứng hình, không thể tin hắn đã nói rõ ràng như vậy, Lưu Triển Tu thế nhưng vẫn cự tuyệt.
"Vì cái gì?"
"Hắn sẽ mệt."
Thư sinh nghe vậy trừu trừu khóe miệng, lại thêm một lần thất bại.
Thời gian thoáng cái trôi qua, rất nhanh đã đến ngày Lưu Triển Tu khảo thí. Dương Cẩm một chút cũng không nóng nảy, chính mình mang theo Bối Bối ở trong phòng ngủ một giấc, ướm thời gian kỳ khảo thí kết thúc, liền đi đón Lưu Triển Tu.
Tới cửa trường thi, phát hiện người chờ bên ngoài rất đông, nhìn bộ dáng bọn họ, tựa hồ đã chờ ở đây từ ngày thi đầu tiên đến giờ. Dương Cẩm khó có được ngại ngùng một chút, làm người nhà, hắn có phải hay không không đủ xứng chức a?
Trường thi hàng trăm thí sinh sắc mặt không giống nhau đi ra, có người cảm giác thi không tệ lắm cùng đồng liêu cao giọng đàm luận, người cảm thấy thi không tốt, nhìn như quả cà tím héo. Lưu Triển Tu không thuộc về loại nào trong số đó, y bước đi trầm ổn, sắc mặt bình tĩnh không có biểu cảm gì.
Thẳng đến khi nhìn thấy Dương Cẩm cùng Bối Bối, đôi mắt bỗng dưng sáng ngời, bước nhanh đến bên này đi tới.
Dương Cẩm chỉnh lại quần áo cho y: "Chúng ta cũng vừa mới đến, huynh chắc đói bụng rồi đi, chúng ta trước về ăn cơm đã."
Trở lại khách sạn, Dương Cẩm trước đó đã nấu xong canh, nước canh màu trắng ngà tỏa ra hương thơm nồng đậm, thời điểm Dương Cẩm nấu canh, đầu bếp của khách sạn xoa xoa tay nói: "Vị tiểu ca này, trình độ nấu ăn của ngươi, thật là tuyệt!" Nói xong còn giơ ngón tay cái mập mạp lên làm tư thế đệ nhất.
Dương Cẩm nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Đầu bếp kia ngượng ngùng nói: "Không biết canh này của tiểu ca là nấu bằng cách nào, cần chú ý những gì?"
"Ngươi muốn cùng ta học nấu ăn?"
"A! Ngươi nguyện ý dạy ta sao?"
Như thế nào đều gặp phải một người hai người da mặt đều dày như vậy.
"Ngươi là đầu bếp, không phải không biết, muốn học tay nghề đều phải bái sư đi, ngươi nghĩ vô duyên vô cớ học được tay nghề của ta?"
Đầu bếp kia vẻ mặt kinh hỉ nhìn Dương Cẩm: "Chẳng lẽ ngài nguyện ý thu ta làm đồ đệ?"
Dương Cẩm đầu đầy hắc tuyến, thận là không chịu nổi đầu óc tên này: "Không có, ta không nói muốn thu ngươi làm đồ đệ."
"Kia ý tứ của ngài là...."
"Ý tứ của ta là thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, ta dạy cho ngươi hai công thức món ăn, mỗi cái một trăm lượng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.