Chương 35: Rèn luyện
Lão Nạp Bất Đổng Ái
01/05/2022
Dương Cẩm thấy hắn như vậy, chỉ có thể cảm thán đây là thuộc tính tham ăn không thể lý giải.
Vươn tay, đem cổ Đường Tử Thư vặn một cái, chỉ nghe rắc một tiếng, cổ Đường Tử Thư liền bình thường trở lại.
Đường Tử Thư không dám tin thử lắc lắc đầu, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Không còn đau chút nào a, Cẩm ca nhi, ngươi thật đúng là thần y."
Dứt lời, cõi lòng đầy ghen ghét ngó Lưu Triển Tu một cái, người này vận khí như thế nào tốt như vậy a, ca nhi không chỉ nấu cơm ngon, y thuật còn giỏi. Đúng là không có thiên lý.
Lưu Triển Tu đối với ánh mắt của Đường Tử Thư làm như không thấy, trong lòng lại ẩn ẩn kiêu ngạo, ca nhi của ta tự nhiên là ưu tú.
Độc tố trên người Tào Thanh rốt cuộc giải trừ toàn bộ, thoạt nhìn tinh thần đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ là chân hắn hiện tại còn chưa thể xuống giường đi lại, liền để Vân La ôm xuống đại sảnh.
Tào Thanh tự nhận mỹ thực Đại Ngọc triều hắn đã ăn không ít, nhưng những đồ ăn Dương Cẩm làm rất mới lạ, cả sắc thái lẫn hương vị đều cực kỳ ngon. Hắn chưa bao giờ cảm thấy ăn cơm cũng là chuyện làm cho người ta nghiện, rõ ràng bụng đã rất no rồi, nhưng miệng lại không dừng được.
Dương Cẩm xem ở phân lượng tiền chữa bệnh hắn trả rất cao, còn vì hắn hầm dược thiện. Tào Thanh sau khi thưởng thức qua, rất là ngạc nhiên, chưa bao giờ gặp qua dược liệu còn có thể chế thành nguyên liệu nấu ăn, càng đặc biệt chính là, không nhận ra chút nào dược vị trong đó, làm cho hắn có cảm giác như ăn một loại thức ăn có hương vị thực thanh mát.
Tào Thanh đối với Dương Cẩm rất tò mò, không biết hắn có bối cảnh như thế nào. Không những có một tay y thuật xuất thần nhập hóa, mà tay nghề nấu ăn cũng thuộc dạng siêu tốt.
Ở trên bàn La Vân trừ bỏ việc chiếu cố Tào Thanh thì vẫn luôn cúi đầu ăn đồ ăn. Đường Tử Thư càng ăn đến không dừng được, một lời thừa cũng liền không nói.
Lưu Triển Tu nhìn một đám người ăn đến đến không có hình tượng, tổng cảm giác chính là tự hào. Ta chính là vẫn luôn ăn đồ ăn Cẩm ca nhi làm.
Bối Bối đang tự mình cầm muỗng gỗ xúc đồ ăn, đồ ăn nhóc xúc đều bị rơi ít nhiều lên bàn và quần áo, Dương Cẩm đang ôm nhóc tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Đường Tử Thư nhìn thấy cảnh này, thật muốn tiếp nhận cái muỗng muốn đút cho Bối Bối ăn, nhưng Bối Bối không để ý đến hắn, tiếp tục tự mình ăn đến vui vẻ.
Đường Tử Thư thấy Lưu Triển Tu cùng Dương Cẩm đều không có ý định ngăn lại, liền nói: "Các ngươi sao lại để tiểu hài tử tự mình ăn cơm như vậy a?"
Dương Cẩm nhìn hắn một cái: "Hắn nếu có thể tự ăn, vì cái gì không để hắn tự mình ăn."
"Ngươi nhìn hắn là bộ dáng có thể tự ăn sao, hài tử còn nhỏ như vậy, các ngươi không thể đút đút cho hắn ăn sao?"
Dương Cẩm không thèm để ý đến hắn, đối với Dương Cẩm, hài tử có thể sủng, nhưng lại không thể chiều hư. Lưu Triển Tu có thể lý giải suy nghĩ của Dương Cẩm, cho nên y rất tán đồng với cách làm này. Bọn họ đều là từ trong nghịch cảnh đi lên, tự nhiên hiểu rõ phải chính mình cường đại mới có thể tự bảo vệ mình.
Đường Tử Thư tuy rằng luôn oán giận lão cha nhà mình, nhưng từ ngôn ngữ cử chỉ của hắn có thể nhìn ra hắn được bảo hộ thực tốt.
Đường Tử Thư thấy hai vị kia đều không để ý tới chính mình, chỉ có thể từ bỏ.
Tào Thanh lại cảm thấy thú vị nhìn Dương Cẩm cùng Lưu Triển Tu, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng bọn họ không yêu Bối Bối. Đây chỉ là cách giúp Bôi Bối rèn luyện mà thôi. Hắn hiện tại đối với phu phu Lưu Triển Tu đúng là càng thêm tò mò.
Ngày mai chính là ngày yết bảng, Lưu Triển Tu lại không thấy có một chút khẩn trương nào. Tào Thanh ôn hòa nói: "Nghe nói Triển đại ca lần này cũng tham gia thi hương?"
Lưu Triển Tu gật đầu. Đường Tử Thư bên cạnh vốn đang muốn nói vài câu, thấy bọn họ thế nhưng thảo luận đến việc thi khảo thí, sờ sờ cái mũi, liền đi chơi đùa cùng Bối Bối.
Lưu Triển Tu gật gật đầu: "Đúng vậy, cũng muốn thử một chút."
"Xem dáng vẻ Lưu đại ca, khẳng định là trên bảng sẽ có tên."
Lưu Triển Tu chỉ hơi mỉm cười, không nói gì.
Tào Thanh đây là biết hắn nắm chắc chính mình sẽ đỗ bảng. Nếu là người khác làm như vậy, Tào Thanh sẽ cho rằng người ngày cuồng vọng tự đại, không đáng kết giao. Nhưng biểu hiện này ở trên người Lưu Triển Tu, lại làm cho người ta rất tin phục, cảm giác như chuyện này vốn dĩ chính là như vậy.
Còn định nói thêm, thì từ cửa truyền đến một trận ồn ào.
Sau đó liền thấy một đám người đang vây quanh một vị thư sinh quần áo hoa lệ đi vào cửa, bọn họ cao giọng đàm luận đào hoa tiết.
Dương Cẩm đối với chuyện này cũng nghe qua, đào hoa huyện nổi tiếng hoa đào, mỗi khi tiết hoa đào nở rộ, liền sẽ long trọng tổ chức đào hoa tiết, dẫn tới vô số văn nhân thi nhân tới tham gia.
Lần trước các thư sinh sau khi tham gia khảo thí xong đều muốn thả lỏng một chút, rất nhiều người đều đi xem. Hiện tại sắp có kết quả kỳ thi hương, nên lại cùng nhau trở về.
Vươn tay, đem cổ Đường Tử Thư vặn một cái, chỉ nghe rắc một tiếng, cổ Đường Tử Thư liền bình thường trở lại.
Đường Tử Thư không dám tin thử lắc lắc đầu, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Không còn đau chút nào a, Cẩm ca nhi, ngươi thật đúng là thần y."
Dứt lời, cõi lòng đầy ghen ghét ngó Lưu Triển Tu một cái, người này vận khí như thế nào tốt như vậy a, ca nhi không chỉ nấu cơm ngon, y thuật còn giỏi. Đúng là không có thiên lý.
Lưu Triển Tu đối với ánh mắt của Đường Tử Thư làm như không thấy, trong lòng lại ẩn ẩn kiêu ngạo, ca nhi của ta tự nhiên là ưu tú.
Độc tố trên người Tào Thanh rốt cuộc giải trừ toàn bộ, thoạt nhìn tinh thần đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ là chân hắn hiện tại còn chưa thể xuống giường đi lại, liền để Vân La ôm xuống đại sảnh.
Tào Thanh tự nhận mỹ thực Đại Ngọc triều hắn đã ăn không ít, nhưng những đồ ăn Dương Cẩm làm rất mới lạ, cả sắc thái lẫn hương vị đều cực kỳ ngon. Hắn chưa bao giờ cảm thấy ăn cơm cũng là chuyện làm cho người ta nghiện, rõ ràng bụng đã rất no rồi, nhưng miệng lại không dừng được.
Dương Cẩm xem ở phân lượng tiền chữa bệnh hắn trả rất cao, còn vì hắn hầm dược thiện. Tào Thanh sau khi thưởng thức qua, rất là ngạc nhiên, chưa bao giờ gặp qua dược liệu còn có thể chế thành nguyên liệu nấu ăn, càng đặc biệt chính là, không nhận ra chút nào dược vị trong đó, làm cho hắn có cảm giác như ăn một loại thức ăn có hương vị thực thanh mát.
Tào Thanh đối với Dương Cẩm rất tò mò, không biết hắn có bối cảnh như thế nào. Không những có một tay y thuật xuất thần nhập hóa, mà tay nghề nấu ăn cũng thuộc dạng siêu tốt.
Ở trên bàn La Vân trừ bỏ việc chiếu cố Tào Thanh thì vẫn luôn cúi đầu ăn đồ ăn. Đường Tử Thư càng ăn đến không dừng được, một lời thừa cũng liền không nói.
Lưu Triển Tu nhìn một đám người ăn đến đến không có hình tượng, tổng cảm giác chính là tự hào. Ta chính là vẫn luôn ăn đồ ăn Cẩm ca nhi làm.
Bối Bối đang tự mình cầm muỗng gỗ xúc đồ ăn, đồ ăn nhóc xúc đều bị rơi ít nhiều lên bàn và quần áo, Dương Cẩm đang ôm nhóc tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Đường Tử Thư nhìn thấy cảnh này, thật muốn tiếp nhận cái muỗng muốn đút cho Bối Bối ăn, nhưng Bối Bối không để ý đến hắn, tiếp tục tự mình ăn đến vui vẻ.
Đường Tử Thư thấy Lưu Triển Tu cùng Dương Cẩm đều không có ý định ngăn lại, liền nói: "Các ngươi sao lại để tiểu hài tử tự mình ăn cơm như vậy a?"
Dương Cẩm nhìn hắn một cái: "Hắn nếu có thể tự ăn, vì cái gì không để hắn tự mình ăn."
"Ngươi nhìn hắn là bộ dáng có thể tự ăn sao, hài tử còn nhỏ như vậy, các ngươi không thể đút đút cho hắn ăn sao?"
Dương Cẩm không thèm để ý đến hắn, đối với Dương Cẩm, hài tử có thể sủng, nhưng lại không thể chiều hư. Lưu Triển Tu có thể lý giải suy nghĩ của Dương Cẩm, cho nên y rất tán đồng với cách làm này. Bọn họ đều là từ trong nghịch cảnh đi lên, tự nhiên hiểu rõ phải chính mình cường đại mới có thể tự bảo vệ mình.
Đường Tử Thư tuy rằng luôn oán giận lão cha nhà mình, nhưng từ ngôn ngữ cử chỉ của hắn có thể nhìn ra hắn được bảo hộ thực tốt.
Đường Tử Thư thấy hai vị kia đều không để ý tới chính mình, chỉ có thể từ bỏ.
Tào Thanh lại cảm thấy thú vị nhìn Dương Cẩm cùng Lưu Triển Tu, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng bọn họ không yêu Bối Bối. Đây chỉ là cách giúp Bôi Bối rèn luyện mà thôi. Hắn hiện tại đối với phu phu Lưu Triển Tu đúng là càng thêm tò mò.
Ngày mai chính là ngày yết bảng, Lưu Triển Tu lại không thấy có một chút khẩn trương nào. Tào Thanh ôn hòa nói: "Nghe nói Triển đại ca lần này cũng tham gia thi hương?"
Lưu Triển Tu gật đầu. Đường Tử Thư bên cạnh vốn đang muốn nói vài câu, thấy bọn họ thế nhưng thảo luận đến việc thi khảo thí, sờ sờ cái mũi, liền đi chơi đùa cùng Bối Bối.
Lưu Triển Tu gật gật đầu: "Đúng vậy, cũng muốn thử một chút."
"Xem dáng vẻ Lưu đại ca, khẳng định là trên bảng sẽ có tên."
Lưu Triển Tu chỉ hơi mỉm cười, không nói gì.
Tào Thanh đây là biết hắn nắm chắc chính mình sẽ đỗ bảng. Nếu là người khác làm như vậy, Tào Thanh sẽ cho rằng người ngày cuồng vọng tự đại, không đáng kết giao. Nhưng biểu hiện này ở trên người Lưu Triển Tu, lại làm cho người ta rất tin phục, cảm giác như chuyện này vốn dĩ chính là như vậy.
Còn định nói thêm, thì từ cửa truyền đến một trận ồn ào.
Sau đó liền thấy một đám người đang vây quanh một vị thư sinh quần áo hoa lệ đi vào cửa, bọn họ cao giọng đàm luận đào hoa tiết.
Dương Cẩm đối với chuyện này cũng nghe qua, đào hoa huyện nổi tiếng hoa đào, mỗi khi tiết hoa đào nở rộ, liền sẽ long trọng tổ chức đào hoa tiết, dẫn tới vô số văn nhân thi nhân tới tham gia.
Lần trước các thư sinh sau khi tham gia khảo thí xong đều muốn thả lỏng một chút, rất nhiều người đều đi xem. Hiện tại sắp có kết quả kỳ thi hương, nên lại cùng nhau trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.