Chương 40: Trúng cử nhân
Lão Nạp Bất Đổng Ái
02/05/2022
La Vân vẫn như cũ trầm mặc đứng một bên, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bối Bối thế nhưng không phải hài tử Dương Cẩm sinh, nhìn dáng vẻ hắn đối xử với Bối Bối, có thể nói là yêu thương đến tận xương tủy.
Xem ra không phải kế phụ nào cũng có lòng dạ hiểm độc giống như người kia ở phủ tướng quân.
Đường Tử Thư vẫn luôn ở tại huyện thành, nào đã được nhìn thấy phong cảnh nông thôn, lập tức liền nhảy nhót đến trong thôn tham quan.
Bối Bối ra ngoài mấy ngày, trở về liền đối với Quý Anh bám dính. Cơm chiều cũng đều ngồi trong lòng Quý Anh an tĩnh ăn. Đi nhiều ngày như vậy, Quý Anh cũng xác thực rất nhớ nhóc, buổi chiều nghe được Bối Bối gọi Cẩm ca nhi là a phụ, trong lòng liền ngứa ngáy.
"Bối Bối, kêu a ma, a....ma...."
"A ma." Bối Bối thanh âm trẻ con kêu một tiếng. Tiếng a ma này kêu vô cùng rõ ràng, mọi người đều nghe rõ ràng.
Dương Cẩm trong lòng ghen tị muốn chết, khi gọi hắn vẫn là phộ phộ đâu, kêu a phụ lại rõ như vậy.
Lưu Triển Tu càng không cần phải nói, hiện tại còn chưa được nghe đến thanh âm phụ thân.
Quý Anh mừng rỡ đem Bối Bối hết ôm lại hôn: "Ai da, tiểu tâm can của ta, a ma thương con."
Đường Tử Thử bị thanh âm trẻ con của Bối Bối khiến toàn thân bị kích thích, ngay cả cơm cũng không lo ăn, tiến đến trước mặt Bối Bối: "Bối Bối, kêu cha nuôi, kêu xong liền có kẹo ăn nha." Thấy thế nào cũng giống như sói xám giả bà ngoại lừa cô bé quàng khăn đỏ.
Dương Cẩm tức giận mắng: "Lăn, ai cho ngươi làm cha nuôi của Bối Bối."
"Ta như thế nào không thể làm." Đường Tử Tư cứng cổ phản bác.
"Cha nuôi của Bối Bối sao có thể ngu ngốc giống ngươi."
Đường Tử Thư tức khắc tạc mao: "Ta nơi nào ngu ngốc? Tiểu gia ta là nét đẹp nội tâm."
"Xùy." Dương Cẩm trợn trắng mắt.
Đường Tử Thư tức giận dậm chân: "Dương Cẩm, ta muốn cùng ngươi tuyệt giao."
"Được a, từ giờ trở đi, có giỏi người đừng có ăn bất kỳ thứ gì ta nấu."
"Ngươi....." Đường Tử Thư thực sự bị đả kích rồi, nếu cuộc sống không được ăn đồ Cẩm ca nhi nấu, vậy nhân sinh còn cái gì ý nghĩa nữa.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Đường Tử Thư yên lặng tránh đến góc tường chữa thương.
Quý Anh cong cong khóe miệng, có thêm hài tử này cũng giúp tâm tình thư thái a, ở một bên nói: "Cẩm ca nhi, con sao có thể nói khách nhân như vậy, ta thấy Tử Thư rất tốt."
Đường Tử Thư vừa nghe, vội vàng tiến đến trước mặt Quý Anh: "Quý a thúc, vẫn là ngài tuệ nhãn thưởng thức anh hùng." nói xong cười tươi rói.
Ngày thường Dương Cẩm ở trước mặt Quý Anh nào có chọc cười giống như này, nghe vậy cũng xì một tiếng cười.
Đường Tử Thư được Quý Anh tán đồng, lại thò lại gần Bối Bối.
Tào Thanh nhìn, trên gương mặt mang theo tia cười nhẹ. La Vân thời khắc đều chú ý động tác của Tào Thanh, nhìn hắn cao hứng, cũng cảm thấy thực vui vẻ.
Buổi tối bởi vì bên này không có đủ phòng ở, liền an bài họ đến nhà mới của Lưu Triển Tu. Vì tránh lời nhàn thoại, Lưu Triển Tu vẫn ở lại nhà cũ.
Sáng sớm hôm sau, thôn Liễu Nguyệt bị một cái tin tức làm nổ tung rồi. Hóa ra là nha sai đến báo tin, Lưu Triển Tu trúng cử nhân, còn là vị trí Giải nguyên đứng đầu.
Quý Anh vui quá mà khóc, ở trước bài vị phụ thân và ca ca của Dương Cẩm khóc lóc thảm thiết: "Tướng công, Đại nhi tử, hôn phu của Cẩm ca nhi trúng cử nhân, Cẩm ca nhi của chúng ta đúng là có phúc...."
Dương Cẩm cùng Lưu Triển Tu lúc này mới nhớ tới, vừa trở về đã gặp phải phụ tử Đường Phương, làm cho đến bây giờ còn chưa nói tin tức này cho a phụ.
"Quý a thúc, đây là chuyện tốt, ngài nên ở trước mặt Quý bá phụ cao hứng mới đúng." Tào Thanh ôn hòa khuyên giải.
"Đúng đúng, ngươi xem ta, đúng là cao hứng đến váng đầu." Quý Anh vội vàng lau khô nước mắt, xoay người đi phòng bếp, hôm nay khẳng định có rất nhiều người tới cửa chúc mừng, đây chính là lần đầu tiên thôn Liễu Nguyệt ra một cử nhân a, lại còn là Giải nguyên nữa.
Dương Cẩm thấy Tào Thanh dùng dăm ba câu đã khuyên được Quý Anh, đối hắn giơ ngón cái lên. Tào Thanh rất nhiều thời điểm đều ôn hòa lễ độ, hoàn toàn không nhìn ra là đã từng đến chiến trường, nhưng Dương Cẩm hiểu rõ càng là người như vậy lại càng không thể khinh thường.
Quả không ngoài sở liệu của Quý Anh, người tới cửa chúc mừng liên tục, Quý Anh khó có được hào phóng một lần, đem toàn bộ điểm tâm Dương Cẩm mang về lấy ra đãi khách.
Tào Xuân Hoa là tới sớm nhất, vừa vào cửa vội lôi kéo tay Quý Anh: "Anh tử, vẫn là ngươi có phúc khí nhất, nhìn xem, hiện tại hôn phu Cẩm ca nhi đỗ cử nhân, khằng định về sau sẽ là một vị quan lão gia, đến lúc đó ngươi có thể trở thành a phụ của quan gia a." một khuôn mặt muốn bao nhiêu xán lạn liền có bấy nhiêu xán lạn.
Người bên cạnh cũng sôi nổi phụ họa. Những người này đều là ngày thường trong thôn thích tụ tập nói đông nói tây nhất, hiện tại Lưu Triển Tu đỗ cử nhân, liền thi nhau tới rồi nịnh bợ.
Lưu Triển Tu đứng bên cạnh Quý Anh qua loa ứng phó, Quý Anh được khen tặng rất vui mừng. Dương Cẩm thấy Quý Anh vui vẻ, liền kéo Lưu Triển Tu trốn đến nơi yên tĩnh.
Xem ra không phải kế phụ nào cũng có lòng dạ hiểm độc giống như người kia ở phủ tướng quân.
Đường Tử Thư vẫn luôn ở tại huyện thành, nào đã được nhìn thấy phong cảnh nông thôn, lập tức liền nhảy nhót đến trong thôn tham quan.
Bối Bối ra ngoài mấy ngày, trở về liền đối với Quý Anh bám dính. Cơm chiều cũng đều ngồi trong lòng Quý Anh an tĩnh ăn. Đi nhiều ngày như vậy, Quý Anh cũng xác thực rất nhớ nhóc, buổi chiều nghe được Bối Bối gọi Cẩm ca nhi là a phụ, trong lòng liền ngứa ngáy.
"Bối Bối, kêu a ma, a....ma...."
"A ma." Bối Bối thanh âm trẻ con kêu một tiếng. Tiếng a ma này kêu vô cùng rõ ràng, mọi người đều nghe rõ ràng.
Dương Cẩm trong lòng ghen tị muốn chết, khi gọi hắn vẫn là phộ phộ đâu, kêu a phụ lại rõ như vậy.
Lưu Triển Tu càng không cần phải nói, hiện tại còn chưa được nghe đến thanh âm phụ thân.
Quý Anh mừng rỡ đem Bối Bối hết ôm lại hôn: "Ai da, tiểu tâm can của ta, a ma thương con."
Đường Tử Thử bị thanh âm trẻ con của Bối Bối khiến toàn thân bị kích thích, ngay cả cơm cũng không lo ăn, tiến đến trước mặt Bối Bối: "Bối Bối, kêu cha nuôi, kêu xong liền có kẹo ăn nha." Thấy thế nào cũng giống như sói xám giả bà ngoại lừa cô bé quàng khăn đỏ.
Dương Cẩm tức giận mắng: "Lăn, ai cho ngươi làm cha nuôi của Bối Bối."
"Ta như thế nào không thể làm." Đường Tử Tư cứng cổ phản bác.
"Cha nuôi của Bối Bối sao có thể ngu ngốc giống ngươi."
Đường Tử Thư tức khắc tạc mao: "Ta nơi nào ngu ngốc? Tiểu gia ta là nét đẹp nội tâm."
"Xùy." Dương Cẩm trợn trắng mắt.
Đường Tử Thư tức giận dậm chân: "Dương Cẩm, ta muốn cùng ngươi tuyệt giao."
"Được a, từ giờ trở đi, có giỏi người đừng có ăn bất kỳ thứ gì ta nấu."
"Ngươi....." Đường Tử Thư thực sự bị đả kích rồi, nếu cuộc sống không được ăn đồ Cẩm ca nhi nấu, vậy nhân sinh còn cái gì ý nghĩa nữa.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Đường Tử Thư yên lặng tránh đến góc tường chữa thương.
Quý Anh cong cong khóe miệng, có thêm hài tử này cũng giúp tâm tình thư thái a, ở một bên nói: "Cẩm ca nhi, con sao có thể nói khách nhân như vậy, ta thấy Tử Thư rất tốt."
Đường Tử Thư vừa nghe, vội vàng tiến đến trước mặt Quý Anh: "Quý a thúc, vẫn là ngài tuệ nhãn thưởng thức anh hùng." nói xong cười tươi rói.
Ngày thường Dương Cẩm ở trước mặt Quý Anh nào có chọc cười giống như này, nghe vậy cũng xì một tiếng cười.
Đường Tử Thư được Quý Anh tán đồng, lại thò lại gần Bối Bối.
Tào Thanh nhìn, trên gương mặt mang theo tia cười nhẹ. La Vân thời khắc đều chú ý động tác của Tào Thanh, nhìn hắn cao hứng, cũng cảm thấy thực vui vẻ.
Buổi tối bởi vì bên này không có đủ phòng ở, liền an bài họ đến nhà mới của Lưu Triển Tu. Vì tránh lời nhàn thoại, Lưu Triển Tu vẫn ở lại nhà cũ.
Sáng sớm hôm sau, thôn Liễu Nguyệt bị một cái tin tức làm nổ tung rồi. Hóa ra là nha sai đến báo tin, Lưu Triển Tu trúng cử nhân, còn là vị trí Giải nguyên đứng đầu.
Quý Anh vui quá mà khóc, ở trước bài vị phụ thân và ca ca của Dương Cẩm khóc lóc thảm thiết: "Tướng công, Đại nhi tử, hôn phu của Cẩm ca nhi trúng cử nhân, Cẩm ca nhi của chúng ta đúng là có phúc...."
Dương Cẩm cùng Lưu Triển Tu lúc này mới nhớ tới, vừa trở về đã gặp phải phụ tử Đường Phương, làm cho đến bây giờ còn chưa nói tin tức này cho a phụ.
"Quý a thúc, đây là chuyện tốt, ngài nên ở trước mặt Quý bá phụ cao hứng mới đúng." Tào Thanh ôn hòa khuyên giải.
"Đúng đúng, ngươi xem ta, đúng là cao hứng đến váng đầu." Quý Anh vội vàng lau khô nước mắt, xoay người đi phòng bếp, hôm nay khẳng định có rất nhiều người tới cửa chúc mừng, đây chính là lần đầu tiên thôn Liễu Nguyệt ra một cử nhân a, lại còn là Giải nguyên nữa.
Dương Cẩm thấy Tào Thanh dùng dăm ba câu đã khuyên được Quý Anh, đối hắn giơ ngón cái lên. Tào Thanh rất nhiều thời điểm đều ôn hòa lễ độ, hoàn toàn không nhìn ra là đã từng đến chiến trường, nhưng Dương Cẩm hiểu rõ càng là người như vậy lại càng không thể khinh thường.
Quả không ngoài sở liệu của Quý Anh, người tới cửa chúc mừng liên tục, Quý Anh khó có được hào phóng một lần, đem toàn bộ điểm tâm Dương Cẩm mang về lấy ra đãi khách.
Tào Xuân Hoa là tới sớm nhất, vừa vào cửa vội lôi kéo tay Quý Anh: "Anh tử, vẫn là ngươi có phúc khí nhất, nhìn xem, hiện tại hôn phu Cẩm ca nhi đỗ cử nhân, khằng định về sau sẽ là một vị quan lão gia, đến lúc đó ngươi có thể trở thành a phụ của quan gia a." một khuôn mặt muốn bao nhiêu xán lạn liền có bấy nhiêu xán lạn.
Người bên cạnh cũng sôi nổi phụ họa. Những người này đều là ngày thường trong thôn thích tụ tập nói đông nói tây nhất, hiện tại Lưu Triển Tu đỗ cử nhân, liền thi nhau tới rồi nịnh bợ.
Lưu Triển Tu đứng bên cạnh Quý Anh qua loa ứng phó, Quý Anh được khen tặng rất vui mừng. Dương Cẩm thấy Quý Anh vui vẻ, liền kéo Lưu Triển Tu trốn đến nơi yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.