Chương 39: Về nhà
Lão Nạp Bất Đổng Ái
02/05/2022
Quý Anh nhìn thấy Dương Cẩm cùng Lưu Triển Tu liền kinh hỉ kêu lên: "Cẩm ca nhi, Tu nhi, các con đã trở lại!"
Dương Cẩm nhìn tinh thần của a phụ nhà mình còn rất tốt, nhẹ nhàng nói: "A phụ, mấy ngày nay người ở nhà chịu nhiều khi dễ đi, người yên tâm, ai khi dễ người con sẽ không để yên cho bọn họ."
Phụ tử hai người Đường Phương nghe xong thân mình đồng thời run run, Quý Anh xua tay nói: "Không có, trong khoảng thời gian các con đi, mọi người đều đối với ta khá tốt."
Hắn cũng không phải là nói dối, người trong thôn có lẽ nhìn vào mặt mũi Lưu Triển Tu và Dương Cẩm nên xác thật đối với hắn chiếu cố hơn rất nhiều so với trước đây.
Hôm nay cũng không biết một nhà Đường Phương bị cái gì chọc phát điên, vốn dĩ mấy ngày nay hắn đoán mấy người Cẩm ca nhi sắp về tới, nên mỗi ngày đều đứng đợi ở cửa thôn, bất ngờ Đường Phương cùng Dương Ngọc lại lao tới.
Lưu Triển Tu đứng đối diện Đường Phương, lạnh lùng nhìn hắn: "A phụ của tiểu Cẩm chính là a phụ của ta, xem ra chưa cho các ngươi ăn khổ thì các ngươi còn chưa biết chừng mực."
Đường Phương bị ngữ khí lạnh lẽo của y làm cho sợ tới mức run lên, Dương Ngọc lại si ngốc nhìn Lưu Triển Tu thút thít khóc.
Dương Cẩm nhìn thấy cảnh này khiến dạ dày thực buồn nôn, đây là muốn đem mình trở thành nữ nhân?
Dương Ngọc biết chính mình lớn lên xinh đẹp, mỗi lần khóc thút thít giống như vậy khẳng định đều khiến các tiểu tử trong thôn thương tiếc. Không may người hắn đụng tới lại là Lưu Triển Tu, mị nhãn chẳng khác nào vứt cho người mù xem.
Lưu Triển Tu thấy hắn khóc như vậy liền chau mày, y còn chưa có làm cái gì đâu.
Dương Cẩm nhìn thời điểm Dương Ngọc khóc, còn không quên trộm liếc Lưu Triển Tu, buồn cười, không chỉ khi dễ a phụ, còn dám nhìn trộm nam nhân của mình.
Dương Cẩm ánh mắt phát lạnh, ra tay nhanh như chớp, ở cánh tay của Dương Ngọc phóng một chút bột phấn. Dương Ngọc cảm giác cánh tay mình như bị ong chích một cái, vốn là chỉ làm bộ một chút, hiện tại nước mắt lại không khống chế được mãnh liệt trào ra. Nhìn như vậy chẳng những không đẹp, còn khiến người ta ghê tởm.
"Oa, a phụ...ta khó chịu quá!" Dương Ngọc vừa nói vừa thở hổn hển, Đường Phương thấy ca nhi nhà mình khóc đến thương tâm như vậy, còn tưởng là hắn bị dọa, liền lôi kéo hắn rời đi.
Dương Ngọc sau khi trở về, khóc hai ngày ba đêm mới dừng. Nhưng do cặp mắt sưng đỏ kia khiến hắn vô pháp gặp người, làn da mất nước nghiêm trọng, toàn bộ sắc mặt nhìn vàng như nến, hắn không cần nghĩ cũng biết chuyện này là do Dương Cẩm gây ra.
Thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, dựa vào cái gì một tên ngốc tử không những hết ngốc, còn trở nên biết y thuật, phu quân so với chính mình còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Rõ ràng hắn mới là người xinh đẹp nhất thôn Liễu Nguyệt, những thứ này hết thảy đều phải là của hắn mới đúng. Dương Ngọc trong mắt tràn đầy hận ý.
Bên này sau khi hai phụ tử Đường Phương rời đi, Lưu Triển Tu liền nói với Dương Cẩm: "Tiểu Cẩm, chúng ta về nhà đi."
Phía sau Vân La đánh xe ngựa đuổi theo.
Vốn dĩ Đường Tử Thư cũng muốn xuống xe ngựa hỗ trợ, nhưng bị Tào Thanh ngăn lại. Loại tranh cãi nhỏ này hắn tin rằng Lưu Triển Tu và Dương Cẩm có thể dễ dàng ứng phó.
Về đến nhà, Quý Anh mới biết được Dương Cẩm mang theo khách nhân trở về.
Quý Anh mặc dù không có nhiều kiến thức, nhưng cũng biết những người Dương Cẩm mang về không phú thì quý, nghĩ không thể làm Dương Cẩm mất mặt, quyết định làm một bữa cơm thật thịnh soạn.
Tào Thanh vội vàng ngăn cản, vốn dĩ chính mình là da mặt dày đòi theo tới, nếu khiến a phụ của Dương Cẩm mệt nhọc, nói không chừng hắn liền đem mình đuổi đi a. Tào Thanh không chút nghi ngờ Dương Cẩm sẽ làm như vậy.
Dương Cẩm cũng vội khuyên ngăn Quý Anh, rồi chính mình đi vào phòng bếp.
Đường Tử Thư miệng rất ngọt, đem Quý Anh dỗ đến là vui vẻ. Lưu Triển Tu yên lặng nghĩ, gia hỏa này cũng không phải không tác dụng gì.
Tào Thanh âm thầm đánh giá một chút hoàn cảnh xung quanh.
Hai gian phòng ngủ, một gian phòng tạp vật, còn lại chính là nhà bếp cùng nhà chính, điển hình của tiểu viện ở nông thôn.
Phòng ở lưng dựa núi lớn, đối diện còn có một toà trang viện rất to, bên cạnh là con sông lớn lóng lánh nước, ven bờ sông một hàng cây liễu xanh mướt kéo dài, tiếng chó sủa cùng gà gáy ở các nhà xung quanh vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Quý Anh thấy Tào Thanh nhìn chằm chằm nhà đối diện, tự hào nói: "Đó là nhà mới xây của Triển Tu, chờ sau khi bọn họ thành thân, Cẩm ca nhi nhà ta sẽ sang đó ở."
"Cẩm ca nhi cùng Lưu đại ca còn chưa thành thân sao?" Không trách được Tào Thanh kỳ cảm thấy kỳ quái, nhìn bộ dáng của Lưu Triển Tu cùng Dương Cẩm, rõ ràng chính là dáng vẻ của lão phu phu. Nếu bọn họ chưa thành thân, Bối Bối từ đâu ra?
"Kia Bối Bối......"
Quý Anh cười: "Bối Bối là hài tử của Triển Tu, nhưng hài tử kia rất ngoan ngoãn, lại đáng yêu, Cẩm ca nhi nhà chúng ta đem hắn yêu thương giống như nhi tử thân sinh.”
Tào Thanh tỏ vẻ tán đồng gật gật đầu, nếu Quý Anh không nói, hắn như thế nào cũng không nhìn ra Bối Bối thế nhưng không phải Dương Cẩm thân sinh.
Dương Cẩm nhìn tinh thần của a phụ nhà mình còn rất tốt, nhẹ nhàng nói: "A phụ, mấy ngày nay người ở nhà chịu nhiều khi dễ đi, người yên tâm, ai khi dễ người con sẽ không để yên cho bọn họ."
Phụ tử hai người Đường Phương nghe xong thân mình đồng thời run run, Quý Anh xua tay nói: "Không có, trong khoảng thời gian các con đi, mọi người đều đối với ta khá tốt."
Hắn cũng không phải là nói dối, người trong thôn có lẽ nhìn vào mặt mũi Lưu Triển Tu và Dương Cẩm nên xác thật đối với hắn chiếu cố hơn rất nhiều so với trước đây.
Hôm nay cũng không biết một nhà Đường Phương bị cái gì chọc phát điên, vốn dĩ mấy ngày nay hắn đoán mấy người Cẩm ca nhi sắp về tới, nên mỗi ngày đều đứng đợi ở cửa thôn, bất ngờ Đường Phương cùng Dương Ngọc lại lao tới.
Lưu Triển Tu đứng đối diện Đường Phương, lạnh lùng nhìn hắn: "A phụ của tiểu Cẩm chính là a phụ của ta, xem ra chưa cho các ngươi ăn khổ thì các ngươi còn chưa biết chừng mực."
Đường Phương bị ngữ khí lạnh lẽo của y làm cho sợ tới mức run lên, Dương Ngọc lại si ngốc nhìn Lưu Triển Tu thút thít khóc.
Dương Cẩm nhìn thấy cảnh này khiến dạ dày thực buồn nôn, đây là muốn đem mình trở thành nữ nhân?
Dương Ngọc biết chính mình lớn lên xinh đẹp, mỗi lần khóc thút thít giống như vậy khẳng định đều khiến các tiểu tử trong thôn thương tiếc. Không may người hắn đụng tới lại là Lưu Triển Tu, mị nhãn chẳng khác nào vứt cho người mù xem.
Lưu Triển Tu thấy hắn khóc như vậy liền chau mày, y còn chưa có làm cái gì đâu.
Dương Cẩm nhìn thời điểm Dương Ngọc khóc, còn không quên trộm liếc Lưu Triển Tu, buồn cười, không chỉ khi dễ a phụ, còn dám nhìn trộm nam nhân của mình.
Dương Cẩm ánh mắt phát lạnh, ra tay nhanh như chớp, ở cánh tay của Dương Ngọc phóng một chút bột phấn. Dương Ngọc cảm giác cánh tay mình như bị ong chích một cái, vốn là chỉ làm bộ một chút, hiện tại nước mắt lại không khống chế được mãnh liệt trào ra. Nhìn như vậy chẳng những không đẹp, còn khiến người ta ghê tởm.
"Oa, a phụ...ta khó chịu quá!" Dương Ngọc vừa nói vừa thở hổn hển, Đường Phương thấy ca nhi nhà mình khóc đến thương tâm như vậy, còn tưởng là hắn bị dọa, liền lôi kéo hắn rời đi.
Dương Ngọc sau khi trở về, khóc hai ngày ba đêm mới dừng. Nhưng do cặp mắt sưng đỏ kia khiến hắn vô pháp gặp người, làn da mất nước nghiêm trọng, toàn bộ sắc mặt nhìn vàng như nến, hắn không cần nghĩ cũng biết chuyện này là do Dương Cẩm gây ra.
Thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, dựa vào cái gì một tên ngốc tử không những hết ngốc, còn trở nên biết y thuật, phu quân so với chính mình còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Rõ ràng hắn mới là người xinh đẹp nhất thôn Liễu Nguyệt, những thứ này hết thảy đều phải là của hắn mới đúng. Dương Ngọc trong mắt tràn đầy hận ý.
Bên này sau khi hai phụ tử Đường Phương rời đi, Lưu Triển Tu liền nói với Dương Cẩm: "Tiểu Cẩm, chúng ta về nhà đi."
Phía sau Vân La đánh xe ngựa đuổi theo.
Vốn dĩ Đường Tử Thư cũng muốn xuống xe ngựa hỗ trợ, nhưng bị Tào Thanh ngăn lại. Loại tranh cãi nhỏ này hắn tin rằng Lưu Triển Tu và Dương Cẩm có thể dễ dàng ứng phó.
Về đến nhà, Quý Anh mới biết được Dương Cẩm mang theo khách nhân trở về.
Quý Anh mặc dù không có nhiều kiến thức, nhưng cũng biết những người Dương Cẩm mang về không phú thì quý, nghĩ không thể làm Dương Cẩm mất mặt, quyết định làm một bữa cơm thật thịnh soạn.
Tào Thanh vội vàng ngăn cản, vốn dĩ chính mình là da mặt dày đòi theo tới, nếu khiến a phụ của Dương Cẩm mệt nhọc, nói không chừng hắn liền đem mình đuổi đi a. Tào Thanh không chút nghi ngờ Dương Cẩm sẽ làm như vậy.
Dương Cẩm cũng vội khuyên ngăn Quý Anh, rồi chính mình đi vào phòng bếp.
Đường Tử Thư miệng rất ngọt, đem Quý Anh dỗ đến là vui vẻ. Lưu Triển Tu yên lặng nghĩ, gia hỏa này cũng không phải không tác dụng gì.
Tào Thanh âm thầm đánh giá một chút hoàn cảnh xung quanh.
Hai gian phòng ngủ, một gian phòng tạp vật, còn lại chính là nhà bếp cùng nhà chính, điển hình của tiểu viện ở nông thôn.
Phòng ở lưng dựa núi lớn, đối diện còn có một toà trang viện rất to, bên cạnh là con sông lớn lóng lánh nước, ven bờ sông một hàng cây liễu xanh mướt kéo dài, tiếng chó sủa cùng gà gáy ở các nhà xung quanh vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Quý Anh thấy Tào Thanh nhìn chằm chằm nhà đối diện, tự hào nói: "Đó là nhà mới xây của Triển Tu, chờ sau khi bọn họ thành thân, Cẩm ca nhi nhà ta sẽ sang đó ở."
"Cẩm ca nhi cùng Lưu đại ca còn chưa thành thân sao?" Không trách được Tào Thanh kỳ cảm thấy kỳ quái, nhìn bộ dáng của Lưu Triển Tu cùng Dương Cẩm, rõ ràng chính là dáng vẻ của lão phu phu. Nếu bọn họ chưa thành thân, Bối Bối từ đâu ra?
"Kia Bối Bối......"
Quý Anh cười: "Bối Bối là hài tử của Triển Tu, nhưng hài tử kia rất ngoan ngoãn, lại đáng yêu, Cẩm ca nhi nhà chúng ta đem hắn yêu thương giống như nhi tử thân sinh.”
Tào Thanh tỏ vẻ tán đồng gật gật đầu, nếu Quý Anh không nói, hắn như thế nào cũng không nhìn ra Bối Bối thế nhưng không phải Dương Cẩm thân sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.