Chương 25: Xây nhà mới
Lão Nạp Bất Đổng Ái
30/04/2022
Dương Cẩm đối với việc xây nhà mới đưa ra một vài kiến nghị dựa theo phong cách hiện đại hóa ở kiếp trước, tỷ như, có WC, còn có phòng tắm, phòng bếp chờ, tới khi hoàn thiện xong, nhìn vừa đẹp lại rất thuận tiện.
Lưu Triển Tu lập tức đem Dương Cẩm khen ngợi không thôi.
Cái quan trọng nhất là Dương Cẩm đặc biệt dặn dò làm cho Bối Bối một cái phòng trẻ con, Bối Bối nhìn thấy các món đồ chơi đầy trên đất, đêm đó liền trực tiếp ngủ trong phòng của nhóc luôn. Bất quá đến nửa đêm nhóc đột nhiên khóc ầm ĩ, Lưu Triển Tu ôm nhi tử dỗ lại dỗ, Bối Bối vẫn khóc không ngừng nghỉ, chỉ về phương hướng nhà Dương Cẩm khóc đến rối tinh rối mù.
Lưu Triển Tu không có biện pháp, chỉ đành nửa đêm đi gõ cửa nhà Dương Cẩm.
Dương Cẩm vừa ra tới, Bối Bối liền hướng trên người Dương Cẩm bám tới.
Dương Cẩm ôm Bối Bối ngáp một cái nói: "Được rồi, huynh trở về đi, buổi tối nhiệt độ thấp, cẩn thận không có cảm lạnh."
Hiện tại đã là cuối mùa thu, ban đêm trời vẫn rất lạnh, Lưu Triển Tu nghe xong lời Dương Cẩm nói, cảm thấy trong lòng ấm áp, vui vui vẻ vẻ trở về nhà.
Dương Cẩm vỗ vỗ Bối Bối: "Nhóc con, thật biết hành hạ người a."
Bối Bối vừa mới khóc đã một trận, lúc này lông mi còn ướt nước mắt, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, đánh ngáp một cái rồi dựa vào trong lòng Dương Cẩm ngủ say.
Dương Cẩm hôn hôn trán của nhóc, một đêm ngủ ngon.
Nhà mới của Lưu Triển Tu sau khi hoàn thành, các thôn dân thôn Liễu Nguyệt người tới tham quan không ngừng, sau đó lại không giấu được thần sắc cực kỳ hâm mộ.
Kiểu dáng tòa nhà ở bên ngoài nhìn vào chính là loại kết cấu tứ hợp viện, phía bên trong được xây thành hai tầng, lại xây thêm một cái hoa viên nhỏ.
Về sau Dương Cẩm sẽ vào ở, cho nên bên trong còn xây một phòng cực lớn chuyên dùng chứa thảo dược. Dương Cẩm chính mình để lại hai gian, một gian thực nghiệm, một gian để chữa bệnh.
Sau khi đi đến nơi này, chữa bệnh cho người ta đều là dùng y thuật trung y, Tây y chưa có cách nào sử dụng. Nhưng Dương Cẩm vẫn luôn tận sức nghiên cứu để kết hợp cả y học của Trung Quốc và Phương Tây, ở chỗ này hắn tự nhiên cũng không nghĩ từ bỏ.
Nhà ở đã xây dựng tốt, tiếp theo đương nhiên là muốn đính hôn.
Qua hai tháng nữa chính là kỳ thi hương, Lưu Triển Tu hy vọng trước sẽ định thân, sau đó mới đi khảo thí.
Dương Cẩm tự nhiên không phản đối.
Quý Anh cũng là hai tay tán thành, hiện tại Lưu Triển Tu đều đã là miếng bánh thơm, chờ đến thật sự thi đỗ, chỉ sợ là cửa nhà y đều bị đạp nát.
Bối Bối đã sắp được một tuổi, Dương Cẩm biết hài tử ở tầm một tuổi sẽ giống nhau bắt đầu học nói chuyện. Cho nên hiện tại hắn thường xuyên dạy nhóc con gọi người.
Bối Bối nhìn Dương Cẩm vừa nói, cũng bắt chước theo, chính là âm thanh phát âm chưa rõ tiếng, làm cho Dương Cẩm rất là nhụt chí.
Chuyện đính hôn cần chuẩn bị rất phức tạp, nhưng mà có Lưu Triển Tu cùng Quý Anh lo liệu mọi chuyện, cho nên nhiệm vụ của Dương Cẩm trừ bỏ đi chữa bệnh chính là chơi cùng Bối Bối.
Ngày đính hôn chọn ở tháng mười năm nay, Lưu Triển Tu thỉnh người xem ngày hoàng đạo, sau đó chọn ra một ngày gần nhất.
Sau khi thôn dân thôn Liễu Nguyệt nghe nói Lưu Triển Tu muốn cùng Dương Cẩm đính hôn, đại đa số mọi người đều là chúc phúc, từ sau khi Dương Cẩm thanh tỉnh, tuy rằng tính tình hung dữ hơn không ít, nhưng chỉ cần không chọc đến hắn, hắn vẫn là rất dễ nói chuyện.
Chỉ là có một số người lại đố kỵ đến phát cuồng.
Dương Ngọc đem chăn cầm trong tay hung hăng xé rách.
Đường Phương tiến vào nhìn thấy: "Ngọc ca nhi, ngươi làm gì vậy, chăn không cần tốn tiền mua hay sao?"
Từ sau khi hôn sự của Dương Ngọc cùng Quan lão nhị xác định, địa vị Dương Ngọc ở nhà đã không còn như trước kia. Trước đây là nhìn Dương Ngọc bộ dáng tốt, nghĩ về sau có thể gả cho hộ nhà giàu, cũng có thể giúp đỡ trong nhà. Không nghĩ tới hiện tại lại cùng Quan lão nhị ở cùng nhau, Trương Nhị Mai kia nào phải kẻ dễ chọc? Không từ nơi này lấy đồ đi đã là không tồi rồi.
Hiện tại Dương Ngọc nhìn ai cũng nghĩ là họ đang cười nhạo chính mình.
Hắn hét to: "Ta vì cái gì phải gả cho kẻ vô dụng như Quan lão nhị, đều là tại các ngươi, do các ngươi ra ý kiến hay a."
Đường Phương nói không đau lòng Dương Ngọc là giả, nhưng sự tình đã đến nước này còn có thể làm sao bây giờ.
"Nếu không phải chính người ngu xuẩn, Quan lão nhị như thế nào đắc thủ?"
"Ta xuẩn! Đúng vậy! Ta xuẩn!" Dương Ngọc vừa nói vừa đứng dậy đập phá đồ vật.
"Ngọc ca nhi, ngươi đừng như vậy, trong bụng ngươi còn có hài tử đó."
Hài tử, đúng vậy, chính là nghiệt chủng trong bụng khiến hắn không thể không gả cho Quan lão nhị.
Nghĩ đến đây, Dương Ngọc liền dùng đôi tay liều mạng đánh vào bụng.
Đường Phương sợ tới mức vội vàng giữ chặt hắn: "Chuyện của ngươi cùng Quan lão nhị đều bị nhiều người thấy như vậy, hiện tại dù ngươi có đem hài tử đánh ra, vẫn là phải gả cho hắn a, bằng không ai sẽ cưới ngươi."
Dương Ngọc nghe đến đó, suy sụp ngồi trên mặt đất, phụ tử hai người ôm nhau khóc rống.
Lưu Triển Tu lập tức đem Dương Cẩm khen ngợi không thôi.
Cái quan trọng nhất là Dương Cẩm đặc biệt dặn dò làm cho Bối Bối một cái phòng trẻ con, Bối Bối nhìn thấy các món đồ chơi đầy trên đất, đêm đó liền trực tiếp ngủ trong phòng của nhóc luôn. Bất quá đến nửa đêm nhóc đột nhiên khóc ầm ĩ, Lưu Triển Tu ôm nhi tử dỗ lại dỗ, Bối Bối vẫn khóc không ngừng nghỉ, chỉ về phương hướng nhà Dương Cẩm khóc đến rối tinh rối mù.
Lưu Triển Tu không có biện pháp, chỉ đành nửa đêm đi gõ cửa nhà Dương Cẩm.
Dương Cẩm vừa ra tới, Bối Bối liền hướng trên người Dương Cẩm bám tới.
Dương Cẩm ôm Bối Bối ngáp một cái nói: "Được rồi, huynh trở về đi, buổi tối nhiệt độ thấp, cẩn thận không có cảm lạnh."
Hiện tại đã là cuối mùa thu, ban đêm trời vẫn rất lạnh, Lưu Triển Tu nghe xong lời Dương Cẩm nói, cảm thấy trong lòng ấm áp, vui vui vẻ vẻ trở về nhà.
Dương Cẩm vỗ vỗ Bối Bối: "Nhóc con, thật biết hành hạ người a."
Bối Bối vừa mới khóc đã một trận, lúc này lông mi còn ướt nước mắt, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, đánh ngáp một cái rồi dựa vào trong lòng Dương Cẩm ngủ say.
Dương Cẩm hôn hôn trán của nhóc, một đêm ngủ ngon.
Nhà mới của Lưu Triển Tu sau khi hoàn thành, các thôn dân thôn Liễu Nguyệt người tới tham quan không ngừng, sau đó lại không giấu được thần sắc cực kỳ hâm mộ.
Kiểu dáng tòa nhà ở bên ngoài nhìn vào chính là loại kết cấu tứ hợp viện, phía bên trong được xây thành hai tầng, lại xây thêm một cái hoa viên nhỏ.
Về sau Dương Cẩm sẽ vào ở, cho nên bên trong còn xây một phòng cực lớn chuyên dùng chứa thảo dược. Dương Cẩm chính mình để lại hai gian, một gian thực nghiệm, một gian để chữa bệnh.
Sau khi đi đến nơi này, chữa bệnh cho người ta đều là dùng y thuật trung y, Tây y chưa có cách nào sử dụng. Nhưng Dương Cẩm vẫn luôn tận sức nghiên cứu để kết hợp cả y học của Trung Quốc và Phương Tây, ở chỗ này hắn tự nhiên cũng không nghĩ từ bỏ.
Nhà ở đã xây dựng tốt, tiếp theo đương nhiên là muốn đính hôn.
Qua hai tháng nữa chính là kỳ thi hương, Lưu Triển Tu hy vọng trước sẽ định thân, sau đó mới đi khảo thí.
Dương Cẩm tự nhiên không phản đối.
Quý Anh cũng là hai tay tán thành, hiện tại Lưu Triển Tu đều đã là miếng bánh thơm, chờ đến thật sự thi đỗ, chỉ sợ là cửa nhà y đều bị đạp nát.
Bối Bối đã sắp được một tuổi, Dương Cẩm biết hài tử ở tầm một tuổi sẽ giống nhau bắt đầu học nói chuyện. Cho nên hiện tại hắn thường xuyên dạy nhóc con gọi người.
Bối Bối nhìn Dương Cẩm vừa nói, cũng bắt chước theo, chính là âm thanh phát âm chưa rõ tiếng, làm cho Dương Cẩm rất là nhụt chí.
Chuyện đính hôn cần chuẩn bị rất phức tạp, nhưng mà có Lưu Triển Tu cùng Quý Anh lo liệu mọi chuyện, cho nên nhiệm vụ của Dương Cẩm trừ bỏ đi chữa bệnh chính là chơi cùng Bối Bối.
Ngày đính hôn chọn ở tháng mười năm nay, Lưu Triển Tu thỉnh người xem ngày hoàng đạo, sau đó chọn ra một ngày gần nhất.
Sau khi thôn dân thôn Liễu Nguyệt nghe nói Lưu Triển Tu muốn cùng Dương Cẩm đính hôn, đại đa số mọi người đều là chúc phúc, từ sau khi Dương Cẩm thanh tỉnh, tuy rằng tính tình hung dữ hơn không ít, nhưng chỉ cần không chọc đến hắn, hắn vẫn là rất dễ nói chuyện.
Chỉ là có một số người lại đố kỵ đến phát cuồng.
Dương Ngọc đem chăn cầm trong tay hung hăng xé rách.
Đường Phương tiến vào nhìn thấy: "Ngọc ca nhi, ngươi làm gì vậy, chăn không cần tốn tiền mua hay sao?"
Từ sau khi hôn sự của Dương Ngọc cùng Quan lão nhị xác định, địa vị Dương Ngọc ở nhà đã không còn như trước kia. Trước đây là nhìn Dương Ngọc bộ dáng tốt, nghĩ về sau có thể gả cho hộ nhà giàu, cũng có thể giúp đỡ trong nhà. Không nghĩ tới hiện tại lại cùng Quan lão nhị ở cùng nhau, Trương Nhị Mai kia nào phải kẻ dễ chọc? Không từ nơi này lấy đồ đi đã là không tồi rồi.
Hiện tại Dương Ngọc nhìn ai cũng nghĩ là họ đang cười nhạo chính mình.
Hắn hét to: "Ta vì cái gì phải gả cho kẻ vô dụng như Quan lão nhị, đều là tại các ngươi, do các ngươi ra ý kiến hay a."
Đường Phương nói không đau lòng Dương Ngọc là giả, nhưng sự tình đã đến nước này còn có thể làm sao bây giờ.
"Nếu không phải chính người ngu xuẩn, Quan lão nhị như thế nào đắc thủ?"
"Ta xuẩn! Đúng vậy! Ta xuẩn!" Dương Ngọc vừa nói vừa đứng dậy đập phá đồ vật.
"Ngọc ca nhi, ngươi đừng như vậy, trong bụng ngươi còn có hài tử đó."
Hài tử, đúng vậy, chính là nghiệt chủng trong bụng khiến hắn không thể không gả cho Quan lão nhị.
Nghĩ đến đây, Dương Ngọc liền dùng đôi tay liều mạng đánh vào bụng.
Đường Phương sợ tới mức vội vàng giữ chặt hắn: "Chuyện của ngươi cùng Quan lão nhị đều bị nhiều người thấy như vậy, hiện tại dù ngươi có đem hài tử đánh ra, vẫn là phải gả cho hắn a, bằng không ai sẽ cưới ngươi."
Dương Ngọc nghe đến đó, suy sụp ngồi trên mặt đất, phụ tử hai người ôm nhau khóc rống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.