Xuyên Qua Chi Thiên Lôi Nhất Bộ
Đánh giá: 5.5/10 từ 5 lượt
Xuyên Qua Chi Thiên Lôi Nhất Bộ - Thục Khách
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Lôi Lôi xuyên qua một thôn núi nhỏ, mở mắt ra, trước mặt là một đám hương thân phụ lão đang đứng.
Một đại thẩm hơn 40 tuổi ngồi trên giường, thấy nàng tỉnh lại thì vui sướng: "Mau mau, tỉnh rồi tỉnh rồi!"
Một đám người hô lên vây đến.
"Tỉnh rồi!"
"Thật sự tỉnh rồi!"
....................
"Đang khỏe mạnh, tại sao lại muốn chết?" Đại thẩm thở dài, chợt thấy vẻ mặt Lôi Lôi ngỡ ngàng thì lập tức mặt đầy hoảng hốt: "Cô...Cô không nhận ra bọn ta?"
Lôi lôi bình tĩnh: "Đúng, không nhận ra."
Đại thẩm giậm chân: "Té xuống từ trên cao như vậy, chắc là đã mất trí nhớ rồi!"
Mọi người thương xót nhìn nàng.
Mất trí nhớ? Lôi lôi xúyt chút nữa là lại ngất đi, nàng cực kỳ tức giận, nửa vui nửa buồn, vui là vì cuối cùng cũng được xuyên không theo ý nguyện, buồn là vì bị đám người khốn khiếp kia đưa đến thiên lôi văn, rồi lại bị nói là mất trí nhớ!
Lão nương không mất trí nhớ, ngược lại trí nhớ của lão nương rất tốt! Nàng tự tin mỉm cười: "Không phải, ta không mất trí nhớ."
Mọi người sững sờ.
Đại thẩm nghi ngờ: "Vậy cô có nhớ mình tên là gì không?"
Lôi lôi nói: "Ta tên Lôi Lôi."
Đại thẩm lắc đầu: "Đứa nhỏ này mất trí nhớ thật rồi, ngay cả tên mình cũng không nhớ được."
Phát hiện màu da tay mình không khỏe khoắn giống ngày thường, vừa trắng nõn vừa mịn màng, móng tay nuôi dài, thế là Lôi Lôi mới biết mình đã xuyên vào thân thể của người khác, ngay lập tức tinh thần tỉnh táo, đối với thân phận mới có chút tò mò: "Vậy ta tên là gì?"
Đại thẩm mỉm cười hiền lành: "Nha đầu ngốc, dĩ nhiên cô tên là Xuân Hoa."
Lôi lôi thiếu chút nữa té xỉu: "Xuân Hoa!"
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Lôi Lôi xuyên qua một thôn núi nhỏ, mở mắt ra, trước mặt là một đám hương thân phụ lão đang đứng.
Một đại thẩm hơn 40 tuổi ngồi trên giường, thấy nàng tỉnh lại thì vui sướng: "Mau mau, tỉnh rồi tỉnh rồi!"
Một đám người hô lên vây đến.
"Tỉnh rồi!"
"Thật sự tỉnh rồi!"
....................
"Đang khỏe mạnh, tại sao lại muốn chết?" Đại thẩm thở dài, chợt thấy vẻ mặt Lôi Lôi ngỡ ngàng thì lập tức mặt đầy hoảng hốt: "Cô...Cô không nhận ra bọn ta?"
Lôi lôi bình tĩnh: "Đúng, không nhận ra."
Đại thẩm giậm chân: "Té xuống từ trên cao như vậy, chắc là đã mất trí nhớ rồi!"
Mọi người thương xót nhìn nàng.
Mất trí nhớ? Lôi lôi xúyt chút nữa là lại ngất đi, nàng cực kỳ tức giận, nửa vui nửa buồn, vui là vì cuối cùng cũng được xuyên không theo ý nguyện, buồn là vì bị đám người khốn khiếp kia đưa đến thiên lôi văn, rồi lại bị nói là mất trí nhớ!
Lão nương không mất trí nhớ, ngược lại trí nhớ của lão nương rất tốt! Nàng tự tin mỉm cười: "Không phải, ta không mất trí nhớ."
Mọi người sững sờ.
Đại thẩm nghi ngờ: "Vậy cô có nhớ mình tên là gì không?"
Lôi lôi nói: "Ta tên Lôi Lôi."
Đại thẩm lắc đầu: "Đứa nhỏ này mất trí nhớ thật rồi, ngay cả tên mình cũng không nhớ được."
Phát hiện màu da tay mình không khỏe khoắn giống ngày thường, vừa trắng nõn vừa mịn màng, móng tay nuôi dài, thế là Lôi Lôi mới biết mình đã xuyên vào thân thể của người khác, ngay lập tức tinh thần tỉnh táo, đối với thân phận mới có chút tò mò: "Vậy ta tên là gì?"
Đại thẩm mỉm cười hiền lành: "Nha đầu ngốc, dĩ nhiên cô tên là Xuân Hoa."
Lôi lôi thiếu chút nữa té xỉu: "Xuân Hoa!"