Xuyên Qua Tiếu Ngạo Nắm Tay Đông Phương
Chương 1: Xuyên qua, sơ ngộ
Noãn Dương Khanh Trần
25/07/2022
Yan xin đăng lại bộ này nha
"A ~ a ~ Lý Thanh Thanh ngươi cái vương bát đản này, ta thành quỷ sẽ tới tìm ngươi."
Bên tai tiếng gió gào thét chấn đau màng tai Diệp Sanh, Diệp Sanh một bên thét chói tai vừa rơi xuống một bên mắng đứa bạn tốt vô lương Lý Thanh Thanh.
Diệp Sanh năm nay vừa tròn 16, bộ dáng vừa trắng vừa mềm rất đáng yêu, lớn lên lại vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng làm cho người ta vừa thấy liền có ý muốn bảo hộ, Diệp Sanh vốn là muốn mượn thời gian nghỉ hè cùng với bạn trai vừa mới quen đi Hoàng Sơn du ngoạn bồi dưỡng cảm tình, ai biết Lý Thanh Thanh cái bóng đèn này một hai phải đi theo cho bằng được, vì thế vốn dĩ thế giới hai người đang tốt đẹp liền cứ như thế biến thành thế giới ba người.
Đứng ở trên đỉnh Hoàng Sơn nhìn không khí ngưng tụ màu bạc lượn lờ, không biết sao trong đầu hiện ra một thân ảnh mơ hồ, tuy rằng thấy không rõ mặt nhưng thân ảnh kia lại cho nàng một loại cảm giác quen thuộc, nhìn đến thân ảnh ấy cư nhiên còn cảm thấy đau lòng, vì cái gì sẽ đau lòng, nàng là ai? Trong miệng cầm lòng không đậu nỉ non ra cái tên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
"Tiểu bạch......"
"Hắc, đang nghĩ cái gì đó, lại còn khóc."
Lý Thanh Thanh đột ngột từ sau lưng nàng chụp tời, Diệp Sanh cả kinh sợ hãi quay đầu lại nhưng dưới chân lại bị lệch lão đão ngã ngược về sau, vốn dĩ những ngọn núi như thế này điều có vòng bảo hộ, nhưng không biết vì lý do gì, vòng bảo hộ vốn rắn chắc bây giờ lại gãy mất, vì thế bi ai cho Diệp tiểu bằng hữu, cứ như vậy bị chính đứa tốt dọa cho rớt xuống Hoàng Sơn.
(Editor: cái xuyên không lãng nhách.)
Sợ hãi nàng khẩn cấp nhấm chặt hai mắt tùy ý trọng tâm rơi xuống phía dưới, "Ngô." Một tiếng kêu rên từ dưới thân truyền đến, cảm giác được dưới thân có gì đó mềm mại, Diệp Sanh vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng lại đưa tay sờ soạng lung tung phía dưới, vừa sờ vừa lẩm bẩm: "Di? Hảo mềm thật thoải mái nga, cao như vậy ngã xuống ta cũng chưa chết thật đúng là phúc lớn mạng lớn a."
Lại là tò mò nhéo nhéo khối mềm mại dưới thân sau đó mới chậm rãi mở mắt, lọt vào trong tầm mắt nàng là một đôi mắt mang theo hàng khí và thâm thúi... à nhầm thâm thúy, làm cho người ta không khỏi phát run lại như muốn luân hãm vào trong đó, người nọ híp lại hai mắt cười ngâm ngâm nhìn Diệp Sanh, nhưng Diệp Sanh hiện tại lại không có tâm tình đi thưởng thức mỹ nhân bởi vì nàng thấy được rõ ràng trong mắt người nọ đã ngưng tụ ra sự tức giận cùng sát ý.
Bị thần uy của Đông Phương Bất Bại dọa, trái tim nhỏ Diệp Sanh liền ngu ngu ngốc ngốc đè ở trên người người nào đó không dám nhúc nhích mảy may dù một chút.
"Sờ đủ rồi sao?"
"Không."
Ý thức được chính mình vừa mới nói cái gì đó, theo bản năng Diệp Sanh lập tức ngao ngao kêu sợ hãi, từ trên người Đông Phương Bất Bại dựng bắn lên, này không thể trách Diệp Sanh làm ra hành động lớn như vậy, mà là....
"Ngọa tào, ngươi nữ nhân đanh đá này ngươi cư nhiên dám đâm ta!!! Ngươi, ngươi, ngươi...."
Diệp Sanh đáng thương hề hề vuốt vuốt mông chính mình, hạ quyết tâm rút ra năm cây ngân châm trên mông mình, nhìn máu rịn ra từ những lỗ kim nhỏ, ngón tay run rẩy chỉ vào Đông Phương Bất Bại ngươi ngươi ngươi nửa ngày cũng ngươi không ra được lời nào để có thể mắng, chỉ đành nghẹn khuất im lặng tự an ủi trái tim nhỏ bé của mình.
Nhìn bộ dáng Diệp Sanh ăn đau mà khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, Đông Phương Bất Bại tỏ vẻ tâm tình của mình bị Diệp Sanh phá lập tức tốt lên rất nhiều, mới từ giáo trường đi ra, xử lý rất nhiều giáo vụ phiền lòng vốn định đi ra Tư Quá Nhai tìm Lệnh Hồ Xung giải sầu, ai ngờ đầu mới vừa ló đầu ra, từ bầu trời đột nhiên rớt xuống một người, rơi xuống chết thì chết đi vì cái gì còn lấy mình làm đệm thịt, ghê tởm hơn chính là gia hỏa này tay cư nhiên vẫn luôn không ngừng sờ ngực nàng còn quang minh chính đại nói sờ không đủ, thật là tức chết đi được, cái gọi là thúc có thể nhẫn nhưng thẩm không thể nhịn, vì thế Đông Phương Bất Bại nhất thời không nhịn được liền rút ra ngân châm đâm mông Diệp Sanh......
Diệp Sanh rưng rưng hung ba ba trừng mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, không trừng thì thôi trừng rồi mới thấy có gì đó sai sai, vì cái gì nữ nhân trước mặt này lại mặc nguyên một bộ nam trang thời cổ đại đây? Chẳng lẽ dưới chân Hoàng Sơn có đoàn phim đang đóng phim sao? Diệp Sanh tả hữu nhìn nhìn lại nhìn nhìn nhưng một cái camera cũng không có phát hiện ra a!!!
Một ý niệm từ trong lòng đột nhiên hiện lên nhưng lại không xác định, có phải như mình nghĩ hay không còn cần nghiệm chứng đã, Diệp Sanh móc ra di động lại thấy hiện thị là không có tính hiệu, đánh N lần cái dãy số quen thuộc nhưng mỗi lần gọi lại không gọi được, Diệp Sanh phát điên vẫn luôn ấn di động trong lòng một trận sợ hãi không tên nổi lên, mà Đông Phương Bất Bại cũng vẫn luôn cảnh giác nhìn Diệp Sanh cùng di động của nàng.
"Đây là vật gì, vì sao ta chưa từng gặp qua."
Diệp Sanh đầy đầu hắc tuyến, nàng không rảnh có được không, đi chỗ khác chơi, nàng hiện tại tâm loạn như ma sợ việc mình đang nghĩ sẽ là sự thật, lại liên tục đánh điện gọi 110 tám chín lần đều hiển thị không có tính hiệu.
Kết thúc, Diệp Sanh suy sút ngã ngồi trên mặt đất tiêu hóa sự thật mình đã xuyên không, muốn tự lừa gạt mình rằng nàng không có xuyên không nhưng đều không thành a, bởi vì tại nơi này một người cổ đại đang sống sờ sờ trước mặt nàng a, ngươi trước mặt thời thời khắc khắc nhắc nhở cho nàng biết mình thật xuyên không rồi a, tâm tính tiểu nữ hài Diệp Sanh lúc nhìn Đông Phương Bất Bại, ánh mắt không khỏi mang theo một chút oán trách, đừng hỏi ta Diệp Sanh là đang oán trách cái gì, ta mới không nói cho các ngươi biết Diệp Sanh là đang oán trách Đông Phương Bất Bại tồn tại, để nàng không thể không tiếp thu chính mình thật sự xuyên qua a.
Đáng thương cho Đông Phương một đầu nghi vấn không hiểu ra sao, vì sao cái gì ánh mắt người này nhìn nàng đột nhiên kỳ quái như vậy, chẳng lẽ là quần áo của ta mặc không chỉnh tề sao? Không có khả năng a! Trước khi ra cửa ta đã nhìn qua gương rất nhiều lần rồi a! Đương nhiên Đông Phương Bất Bại tuyệt đối sẽ không đem nghi vấn này hỏi ra, bằng không Diệp Sanh nhất định sẽ cho nàng một ánh mắt xem thường cực cực lớn......
Tác giả có lời muốn nói: Đừng trách Diệp Sanh đối Đông Phương bất kính lớn như vậy, đơn giản là các nàng mới sơ ngộ, hơn nữa Diệp Sanh hoàn toàn không biết đó là đại đại nhà nàng, chờ đến sau này Diệp Sanh liền biến thành thê nô → → xem văn mặc kệ ta viết có được không ta chỉ hy vọng các ngươi có thể cho ta một chút bình luận, không bình luận thì cho sao cũng được, để ta biết nguyên lai còn có người đang xem văn của ta, người đọc chính là động lực của tác giả, đây là truyện ta tìm được ở đệ nhất thiên văn tấn giang, hy vọng đại gia thích, nói lại lần nữa bổn văn là Đông Phương cùng kỵ sĩ GL văn, nếu có người không thích cái phong cách này ta cũng không có biện pháp, ta thích là được rồi. Sắp chữ rối loạn sửa lại một chút, phía dưới hai trương giống nhau, phía trước không chú ý thỉnh tha thứ.
"A ~ a ~ Lý Thanh Thanh ngươi cái vương bát đản này, ta thành quỷ sẽ tới tìm ngươi."
Bên tai tiếng gió gào thét chấn đau màng tai Diệp Sanh, Diệp Sanh một bên thét chói tai vừa rơi xuống một bên mắng đứa bạn tốt vô lương Lý Thanh Thanh.
Diệp Sanh năm nay vừa tròn 16, bộ dáng vừa trắng vừa mềm rất đáng yêu, lớn lên lại vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng làm cho người ta vừa thấy liền có ý muốn bảo hộ, Diệp Sanh vốn là muốn mượn thời gian nghỉ hè cùng với bạn trai vừa mới quen đi Hoàng Sơn du ngoạn bồi dưỡng cảm tình, ai biết Lý Thanh Thanh cái bóng đèn này một hai phải đi theo cho bằng được, vì thế vốn dĩ thế giới hai người đang tốt đẹp liền cứ như thế biến thành thế giới ba người.
Đứng ở trên đỉnh Hoàng Sơn nhìn không khí ngưng tụ màu bạc lượn lờ, không biết sao trong đầu hiện ra một thân ảnh mơ hồ, tuy rằng thấy không rõ mặt nhưng thân ảnh kia lại cho nàng một loại cảm giác quen thuộc, nhìn đến thân ảnh ấy cư nhiên còn cảm thấy đau lòng, vì cái gì sẽ đau lòng, nàng là ai? Trong miệng cầm lòng không đậu nỉ non ra cái tên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
"Tiểu bạch......"
"Hắc, đang nghĩ cái gì đó, lại còn khóc."
Lý Thanh Thanh đột ngột từ sau lưng nàng chụp tời, Diệp Sanh cả kinh sợ hãi quay đầu lại nhưng dưới chân lại bị lệch lão đão ngã ngược về sau, vốn dĩ những ngọn núi như thế này điều có vòng bảo hộ, nhưng không biết vì lý do gì, vòng bảo hộ vốn rắn chắc bây giờ lại gãy mất, vì thế bi ai cho Diệp tiểu bằng hữu, cứ như vậy bị chính đứa tốt dọa cho rớt xuống Hoàng Sơn.
(Editor: cái xuyên không lãng nhách.)
Sợ hãi nàng khẩn cấp nhấm chặt hai mắt tùy ý trọng tâm rơi xuống phía dưới, "Ngô." Một tiếng kêu rên từ dưới thân truyền đến, cảm giác được dưới thân có gì đó mềm mại, Diệp Sanh vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng lại đưa tay sờ soạng lung tung phía dưới, vừa sờ vừa lẩm bẩm: "Di? Hảo mềm thật thoải mái nga, cao như vậy ngã xuống ta cũng chưa chết thật đúng là phúc lớn mạng lớn a."
Lại là tò mò nhéo nhéo khối mềm mại dưới thân sau đó mới chậm rãi mở mắt, lọt vào trong tầm mắt nàng là một đôi mắt mang theo hàng khí và thâm thúi... à nhầm thâm thúy, làm cho người ta không khỏi phát run lại như muốn luân hãm vào trong đó, người nọ híp lại hai mắt cười ngâm ngâm nhìn Diệp Sanh, nhưng Diệp Sanh hiện tại lại không có tâm tình đi thưởng thức mỹ nhân bởi vì nàng thấy được rõ ràng trong mắt người nọ đã ngưng tụ ra sự tức giận cùng sát ý.
Bị thần uy của Đông Phương Bất Bại dọa, trái tim nhỏ Diệp Sanh liền ngu ngu ngốc ngốc đè ở trên người người nào đó không dám nhúc nhích mảy may dù một chút.
"Sờ đủ rồi sao?"
"Không."
Ý thức được chính mình vừa mới nói cái gì đó, theo bản năng Diệp Sanh lập tức ngao ngao kêu sợ hãi, từ trên người Đông Phương Bất Bại dựng bắn lên, này không thể trách Diệp Sanh làm ra hành động lớn như vậy, mà là....
"Ngọa tào, ngươi nữ nhân đanh đá này ngươi cư nhiên dám đâm ta!!! Ngươi, ngươi, ngươi...."
Diệp Sanh đáng thương hề hề vuốt vuốt mông chính mình, hạ quyết tâm rút ra năm cây ngân châm trên mông mình, nhìn máu rịn ra từ những lỗ kim nhỏ, ngón tay run rẩy chỉ vào Đông Phương Bất Bại ngươi ngươi ngươi nửa ngày cũng ngươi không ra được lời nào để có thể mắng, chỉ đành nghẹn khuất im lặng tự an ủi trái tim nhỏ bé của mình.
Nhìn bộ dáng Diệp Sanh ăn đau mà khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, Đông Phương Bất Bại tỏ vẻ tâm tình của mình bị Diệp Sanh phá lập tức tốt lên rất nhiều, mới từ giáo trường đi ra, xử lý rất nhiều giáo vụ phiền lòng vốn định đi ra Tư Quá Nhai tìm Lệnh Hồ Xung giải sầu, ai ngờ đầu mới vừa ló đầu ra, từ bầu trời đột nhiên rớt xuống một người, rơi xuống chết thì chết đi vì cái gì còn lấy mình làm đệm thịt, ghê tởm hơn chính là gia hỏa này tay cư nhiên vẫn luôn không ngừng sờ ngực nàng còn quang minh chính đại nói sờ không đủ, thật là tức chết đi được, cái gọi là thúc có thể nhẫn nhưng thẩm không thể nhịn, vì thế Đông Phương Bất Bại nhất thời không nhịn được liền rút ra ngân châm đâm mông Diệp Sanh......
Diệp Sanh rưng rưng hung ba ba trừng mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, không trừng thì thôi trừng rồi mới thấy có gì đó sai sai, vì cái gì nữ nhân trước mặt này lại mặc nguyên một bộ nam trang thời cổ đại đây? Chẳng lẽ dưới chân Hoàng Sơn có đoàn phim đang đóng phim sao? Diệp Sanh tả hữu nhìn nhìn lại nhìn nhìn nhưng một cái camera cũng không có phát hiện ra a!!!
Một ý niệm từ trong lòng đột nhiên hiện lên nhưng lại không xác định, có phải như mình nghĩ hay không còn cần nghiệm chứng đã, Diệp Sanh móc ra di động lại thấy hiện thị là không có tính hiệu, đánh N lần cái dãy số quen thuộc nhưng mỗi lần gọi lại không gọi được, Diệp Sanh phát điên vẫn luôn ấn di động trong lòng một trận sợ hãi không tên nổi lên, mà Đông Phương Bất Bại cũng vẫn luôn cảnh giác nhìn Diệp Sanh cùng di động của nàng.
"Đây là vật gì, vì sao ta chưa từng gặp qua."
Diệp Sanh đầy đầu hắc tuyến, nàng không rảnh có được không, đi chỗ khác chơi, nàng hiện tại tâm loạn như ma sợ việc mình đang nghĩ sẽ là sự thật, lại liên tục đánh điện gọi 110 tám chín lần đều hiển thị không có tính hiệu.
Kết thúc, Diệp Sanh suy sút ngã ngồi trên mặt đất tiêu hóa sự thật mình đã xuyên không, muốn tự lừa gạt mình rằng nàng không có xuyên không nhưng đều không thành a, bởi vì tại nơi này một người cổ đại đang sống sờ sờ trước mặt nàng a, ngươi trước mặt thời thời khắc khắc nhắc nhở cho nàng biết mình thật xuyên không rồi a, tâm tính tiểu nữ hài Diệp Sanh lúc nhìn Đông Phương Bất Bại, ánh mắt không khỏi mang theo một chút oán trách, đừng hỏi ta Diệp Sanh là đang oán trách cái gì, ta mới không nói cho các ngươi biết Diệp Sanh là đang oán trách Đông Phương Bất Bại tồn tại, để nàng không thể không tiếp thu chính mình thật sự xuyên qua a.
Đáng thương cho Đông Phương một đầu nghi vấn không hiểu ra sao, vì sao cái gì ánh mắt người này nhìn nàng đột nhiên kỳ quái như vậy, chẳng lẽ là quần áo của ta mặc không chỉnh tề sao? Không có khả năng a! Trước khi ra cửa ta đã nhìn qua gương rất nhiều lần rồi a! Đương nhiên Đông Phương Bất Bại tuyệt đối sẽ không đem nghi vấn này hỏi ra, bằng không Diệp Sanh nhất định sẽ cho nàng một ánh mắt xem thường cực cực lớn......
Tác giả có lời muốn nói: Đừng trách Diệp Sanh đối Đông Phương bất kính lớn như vậy, đơn giản là các nàng mới sơ ngộ, hơn nữa Diệp Sanh hoàn toàn không biết đó là đại đại nhà nàng, chờ đến sau này Diệp Sanh liền biến thành thê nô → → xem văn mặc kệ ta viết có được không ta chỉ hy vọng các ngươi có thể cho ta một chút bình luận, không bình luận thì cho sao cũng được, để ta biết nguyên lai còn có người đang xem văn của ta, người đọc chính là động lực của tác giả, đây là truyện ta tìm được ở đệ nhất thiên văn tấn giang, hy vọng đại gia thích, nói lại lần nữa bổn văn là Đông Phương cùng kỵ sĩ GL văn, nếu có người không thích cái phong cách này ta cũng không có biện pháp, ta thích là được rồi. Sắp chữ rối loạn sửa lại một chút, phía dưới hai trương giống nhau, phía trước không chú ý thỉnh tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.