Xuyên Sách 70: Nữ Phụ Yêu Kiều Thành Bảo Bối Trong Lòng Nam Chính
Chương 34: Không Cuỗm Làm Đối Tượng Quá Phí
Quả Quả Hữu Điểm Bì
04/12/2023
"Đồng chí Dư, cảm ơn anh rất nhiều!" Giọng nói mềm mại của cô gái ngọt như mật.
Lúc này, cô như nhìn thấy một vị cứu tinh. Toàn bộ ánh mắt đều tràn ngập hình ảnh đối phương.
Đôi mắt đầy ánh sao ấy, nhìn người ta với vẻ mong đợi như vậy, khiến người ta chỉ hận không thể hái hết sao trên trời xuống cho cô.
Dư Hoài Nhuận mất tự nhiên dời ánh mắt, ống quần anh ấy còn chưa bỏ xuống, trực tiếp bước vào trong ruộng lúa.
Anh từng bước đi về phía bóng dáng mảnh khảnh, không nói nhiều, chỉ vùi đầu vào giúp cô nhổ cỏ.
Với động tác vừa nhanh vừa thuần thục đó, thật nhìn không ra anh ấy vừa mới tham gia đội sản xuất ở nông thôn không được bao lâu.
Kiều Nhiễm Nhiễm thực sự rất bội phục.
"Đồng chí Dư, anh thật sự rất lợi hại!" Giọng nói tràn ngập vẻ sùng bái.
Trong ruộng lúa, hai bóng người một cao lớn một thon thả trông hài hòa đến khó tả.
Trên bờ ruộng, Trần Diễn có chút lạnh lùng liếc nhìn hai người trong ruộng, hơi khựng lại, rồi xoay người rời đi.
Được sự giúp đỡ của Dư Nhuận Hoài, Kiều Nhiễm Nhiễm đã nhanh chóng dọn sạch cỏ ngoài phần ruộng của mình.
Kiều Nhiễm Nhiễm mừng đến tít mắt, tưởng tượng ra chiếc bánh bao thịt mập mạp, cô nuốt nước miếng đánh ực.
Nhưng cô đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy hệ thống nói gì, đành phải lên tiếng hỏi trước: “Này Thống Tử, phần thưởng của tôi đâu?”
“Ting! Ký chủ chỉ mới hoàn thành nhiệm vụ của nửa ngày, xin hãy tiếp tục cố gắng hơn nữa.”
Kiều Nhiễm Nhiễm cạn lời.
Thấy người bên cạnh chợt ủ dột như cọng cỏ héo, Dư Nhuận Hoài thắc mắc: “Sao thế?”
Kiều Nhiễm Nhiễm muốn khóc quá.
Lao động hùng hục một buổi sáng đã đủ khiến cô mệt bơ phờ rồi, sao nhiệm vụ còn chưa hoàn thành thế?
Tưởng tượng buổi chiều còn một núi công việc làm hoài không hết, cô cảm thấy toàn thân bất ổn.
Vì một cái bánh bao thịt, cô phải khốn khổ thế này ư?
Lắc lắc đầu, cô gượng gạo kéo môi cười, nói với anh ta: “Không có gì, chúng ta về đi.”
“Ừ.”
Hai người vừa nói vừa rời khỏi ruộng.
Bờ ruộng quá hẹp, Kiều Nhiễm Nhiễm nhón từng bước gian nan, nhiều lần suýt ngã.
Dư Nhuận Hoài không hề tỏ ý mất kiên nhẫn hay khó chịu, còn thường dừng lại chờ cô.
Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy, quen với một anh bạn trai thế này, hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Vừa nghĩ thế, đôi mắt đang đờ đẫn ủ dột chợt sáng lên, vừa trộm liếc người đi phía trước vừa âm thầm tính toán tính khả thi của ý tưởng này.
Cuối cùng, cô cho ra một kết luận: Quá được luôn!
Xét về bất cứ mặt nào của Dư Nhuận Hoài, dù là bộ dạng, xuất thân, hay là tính cách, năng lực, có thể nói là đều hết sức xuất sắc.
Một người nổi bật như thế, không cuỗm về làm đối tượng kết hôn thì thật là đáng tiếc.
Lúc này, cô như nhìn thấy một vị cứu tinh. Toàn bộ ánh mắt đều tràn ngập hình ảnh đối phương.
Đôi mắt đầy ánh sao ấy, nhìn người ta với vẻ mong đợi như vậy, khiến người ta chỉ hận không thể hái hết sao trên trời xuống cho cô.
Dư Hoài Nhuận mất tự nhiên dời ánh mắt, ống quần anh ấy còn chưa bỏ xuống, trực tiếp bước vào trong ruộng lúa.
Anh từng bước đi về phía bóng dáng mảnh khảnh, không nói nhiều, chỉ vùi đầu vào giúp cô nhổ cỏ.
Với động tác vừa nhanh vừa thuần thục đó, thật nhìn không ra anh ấy vừa mới tham gia đội sản xuất ở nông thôn không được bao lâu.
Kiều Nhiễm Nhiễm thực sự rất bội phục.
"Đồng chí Dư, anh thật sự rất lợi hại!" Giọng nói tràn ngập vẻ sùng bái.
Trong ruộng lúa, hai bóng người một cao lớn một thon thả trông hài hòa đến khó tả.
Trên bờ ruộng, Trần Diễn có chút lạnh lùng liếc nhìn hai người trong ruộng, hơi khựng lại, rồi xoay người rời đi.
Được sự giúp đỡ của Dư Nhuận Hoài, Kiều Nhiễm Nhiễm đã nhanh chóng dọn sạch cỏ ngoài phần ruộng của mình.
Kiều Nhiễm Nhiễm mừng đến tít mắt, tưởng tượng ra chiếc bánh bao thịt mập mạp, cô nuốt nước miếng đánh ực.
Nhưng cô đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy hệ thống nói gì, đành phải lên tiếng hỏi trước: “Này Thống Tử, phần thưởng của tôi đâu?”
“Ting! Ký chủ chỉ mới hoàn thành nhiệm vụ của nửa ngày, xin hãy tiếp tục cố gắng hơn nữa.”
Kiều Nhiễm Nhiễm cạn lời.
Thấy người bên cạnh chợt ủ dột như cọng cỏ héo, Dư Nhuận Hoài thắc mắc: “Sao thế?”
Kiều Nhiễm Nhiễm muốn khóc quá.
Lao động hùng hục một buổi sáng đã đủ khiến cô mệt bơ phờ rồi, sao nhiệm vụ còn chưa hoàn thành thế?
Tưởng tượng buổi chiều còn một núi công việc làm hoài không hết, cô cảm thấy toàn thân bất ổn.
Vì một cái bánh bao thịt, cô phải khốn khổ thế này ư?
Lắc lắc đầu, cô gượng gạo kéo môi cười, nói với anh ta: “Không có gì, chúng ta về đi.”
“Ừ.”
Hai người vừa nói vừa rời khỏi ruộng.
Bờ ruộng quá hẹp, Kiều Nhiễm Nhiễm nhón từng bước gian nan, nhiều lần suýt ngã.
Dư Nhuận Hoài không hề tỏ ý mất kiên nhẫn hay khó chịu, còn thường dừng lại chờ cô.
Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy, quen với một anh bạn trai thế này, hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Vừa nghĩ thế, đôi mắt đang đờ đẫn ủ dột chợt sáng lên, vừa trộm liếc người đi phía trước vừa âm thầm tính toán tính khả thi của ý tưởng này.
Cuối cùng, cô cho ra một kết luận: Quá được luôn!
Xét về bất cứ mặt nào của Dư Nhuận Hoài, dù là bộ dạng, xuất thân, hay là tính cách, năng lực, có thể nói là đều hết sức xuất sắc.
Một người nổi bật như thế, không cuỗm về làm đối tượng kết hôn thì thật là đáng tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.