Xuyên Sách 70: Nữ Phụ Yêu Kiều Thành Bảo Bối Trong Lòng Nam Chính
Chương 47: Nhiệm Vụ Ngày Mai
Quả Quả Hữu Điểm Bì
05/12/2023
Để có thể khiến hệ thống cảm động mà rộng tay, Kiều Nhiễm Nhiễm còn nhiệt tình hô khẩu hiệu:
“Tranh đấu với thiên nhiên rèn luyện trái tim đầy nhiệt huyết, bài trừ khó khăn muôn vàn tiến tới làm cách mạng.”
Dứt lời, hệ thống im ắng khác thường.
Khi Kiều Nhiễm Nhiễm bắt đầu hoài nghi liệu có phải nó chết máy rồi không, âm thanh máy móc kia chợt vang lên trong đầu cô:
“Muốn không làm mà hưởng là ý tưởng đáng xấu hổ, xin ký chủ hãy chấn chỉnh lại thái độ, trở thành một người tiếp bước cha anh thật cần lao và đủ tư cách.”
Khụ khụ khụ!
Kiều Nhiễm Nhiễm suýt thì sặc nước miếng.
Vào lúc này, cô cảm thấy nếu hát vang một khúc ca từng học ở tiểu học chắc phải hợp lắm đấy.
Thứ đồ cổ này rốt cuộc là do ai tạo ra tới trừng phạt cô vậy?
Có biết bắt kịp thời đại là cái gì không?
Không lười một tí, thương gia làm sao kiếm được cơ hội mà kiếm tiền?
Ví dụ như ngành nghề ở thời hiện đại đang phát triển như vũ bão là ngành chuyển phát nhanh và thương mại điện tử, chẳng phải đều dựa vào đám người lười như cô mới phát triển nổi sao?
Chín bỏ làm mười, thế cũng tức là cô đã cống hiến không ít cho sự phát triển của xã hội rồi nhé.
Hệ thống hẳn chưa từng gặp phải loại người không biết xấu hổ cỡ này, thế nên đã ong đầu trước lí lẽ ‘người lười là nhân tố phát triển xã hội’ hết sức bịp bợm của Kiều Nhiễm Nhiễm.
Nó im lặng thật lâu.
Lúc này Kiều Nhiễm Nhiễm không ngủ được nên chỉ muốn chọc nó chơi chơi chút thôi.
Biết nó keo kiệt muốn chết, mình không thể moi được gì từ nó đâu, nhưng cô lại không biết sức chống cự của hệ thống nghèo nàn đến thế, mới chọc mấy câu đã sợ chạy mất dép.
Hệ thống im rồi, Kiều Nhiễm Nhiễm lại ủ rũ xìu người.
Ngay khi cô cảm thấy mình sắp chán đến phát mốc meo lên rồi, trong đầu lại một lần nữa nghe thấy âm thanh của hệ thống.
“Ting! Đây là nhiệm vụ lâm thời ngày mai.”
Kiều Nhiễm Nhiễm há hốc miệng.
Nhiệm vụ hàng ngày, nhiệm vụ tuyến chính với nhiệm vụ nhánh phụ, cái này cô hiểu, thế còn sinh ra nhiệm vụ lâm thời ngày mai lại là cái của nợ gì nữa?
Không phải là cố tình đẻ ra khái niệm mới để chơi cô đấy chứ?
“Ngày mai ký chủ hãy làm một bữa sáng thật ngon miệng, đồng thời nhận được một lời khen.
Nhiệm vụ thành công, phần thưởng là một gói thịt khô. Nhiệm vụ thất bại, vòng một nhỏ lại một cỡ.”
Khụ khụ khụ!
Lần này Kiều Nhiễm Nhiễm thực sự sặc nước miếng.
Cô vội kéo chăn trùm đầu, che chắn tiếng ho khan trong đó để tránh đánh thức cả khu nhà.
Nhưng cố gắng của cô không hiệu quả lắm, giữa đêm khuya tĩnh lặng như tờ, một tiếng động nhỏ cũng chẳng khác nào sấm sét bổ xuống.
“Tranh đấu với thiên nhiên rèn luyện trái tim đầy nhiệt huyết, bài trừ khó khăn muôn vàn tiến tới làm cách mạng.”
Dứt lời, hệ thống im ắng khác thường.
Khi Kiều Nhiễm Nhiễm bắt đầu hoài nghi liệu có phải nó chết máy rồi không, âm thanh máy móc kia chợt vang lên trong đầu cô:
“Muốn không làm mà hưởng là ý tưởng đáng xấu hổ, xin ký chủ hãy chấn chỉnh lại thái độ, trở thành một người tiếp bước cha anh thật cần lao và đủ tư cách.”
Khụ khụ khụ!
Kiều Nhiễm Nhiễm suýt thì sặc nước miếng.
Vào lúc này, cô cảm thấy nếu hát vang một khúc ca từng học ở tiểu học chắc phải hợp lắm đấy.
Thứ đồ cổ này rốt cuộc là do ai tạo ra tới trừng phạt cô vậy?
Có biết bắt kịp thời đại là cái gì không?
Không lười một tí, thương gia làm sao kiếm được cơ hội mà kiếm tiền?
Ví dụ như ngành nghề ở thời hiện đại đang phát triển như vũ bão là ngành chuyển phát nhanh và thương mại điện tử, chẳng phải đều dựa vào đám người lười như cô mới phát triển nổi sao?
Chín bỏ làm mười, thế cũng tức là cô đã cống hiến không ít cho sự phát triển của xã hội rồi nhé.
Hệ thống hẳn chưa từng gặp phải loại người không biết xấu hổ cỡ này, thế nên đã ong đầu trước lí lẽ ‘người lười là nhân tố phát triển xã hội’ hết sức bịp bợm của Kiều Nhiễm Nhiễm.
Nó im lặng thật lâu.
Lúc này Kiều Nhiễm Nhiễm không ngủ được nên chỉ muốn chọc nó chơi chơi chút thôi.
Biết nó keo kiệt muốn chết, mình không thể moi được gì từ nó đâu, nhưng cô lại không biết sức chống cự của hệ thống nghèo nàn đến thế, mới chọc mấy câu đã sợ chạy mất dép.
Hệ thống im rồi, Kiều Nhiễm Nhiễm lại ủ rũ xìu người.
Ngay khi cô cảm thấy mình sắp chán đến phát mốc meo lên rồi, trong đầu lại một lần nữa nghe thấy âm thanh của hệ thống.
“Ting! Đây là nhiệm vụ lâm thời ngày mai.”
Kiều Nhiễm Nhiễm há hốc miệng.
Nhiệm vụ hàng ngày, nhiệm vụ tuyến chính với nhiệm vụ nhánh phụ, cái này cô hiểu, thế còn sinh ra nhiệm vụ lâm thời ngày mai lại là cái của nợ gì nữa?
Không phải là cố tình đẻ ra khái niệm mới để chơi cô đấy chứ?
“Ngày mai ký chủ hãy làm một bữa sáng thật ngon miệng, đồng thời nhận được một lời khen.
Nhiệm vụ thành công, phần thưởng là một gói thịt khô. Nhiệm vụ thất bại, vòng một nhỏ lại một cỡ.”
Khụ khụ khụ!
Lần này Kiều Nhiễm Nhiễm thực sự sặc nước miếng.
Cô vội kéo chăn trùm đầu, che chắn tiếng ho khan trong đó để tránh đánh thức cả khu nhà.
Nhưng cố gắng của cô không hiệu quả lắm, giữa đêm khuya tĩnh lặng như tờ, một tiếng động nhỏ cũng chẳng khác nào sấm sét bổ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.