Xuyên Sách 70: Nữ Phụ Yêu Kiều Thành Bảo Bối Trong Lòng Nam Chính
Chương 18: Tư Tưởng Nguy Hiểm
Quả Quả Hữu Điểm Bì
01/12/2023
Vừa quay đầu, cô lại đối mặt với đôi mắt quen thuộc kia.
Nếu ngay từ đầu trong ánh mắt người đàn ông đã tràn ngập ghét bỏ, vậy có lẽ lúc này còn kèm theo: Lẳng lơ.
Kiều Nhiễm Nhiễm chớp mắt mấy cái, rồi làm mặt quỷ với anh ta!
Cô lẳng lơ thế đó, thì làm sao nào?
Ai quy định cô chỉ được câu một con cá?
Không câu thêm nhiều con thì làm sao biết có hợp hay không?
"Đinh! Phát hiện tư tưởng của ký chủ rất nguy hiểm, không phù hợp với các giá trị hài hòa! Xin hãy sửa lại!"
Kiều Nhiễm Nhiễm: ...
“Chẳng lẽ ta nói không đúng? Chỉ yêu đương thôi thì cũng không bảo đảm rằng yêu một người là có thể kết hôn thành công, đúng không? Thống Tử?
"Xin hãy đối xử đúng đắn với cảm xúc. Nếu thực hiện những hành động không phù hợp với các giá trị hài hòa, kí chủ sẽ bị trừng phạt!"
Kiều Nhiễm Nhiễm: ...
Quả nhiên, chút tâm tư muốn giăng lưới đánh cá của cô hoàn toàn không thoát khỏi pháp nhãn của Thống Tử.
Kiều Nhiễm Nhiễm thở dài, khuôn mặt vốn đã khổ sở của cô lúc này lại càng giống như quả mướp đắng, gần sắp vắt ra nước đắng rồi.
Không thể giăng lưới rộng, vậy chỉ có thể trợn to mắt, được cái nào nuôi cái đó vậy.
Còn không được làm ra hành động khiến người ta hiểu lầm.
Kiều Nhiễm Nhiễm thầm nghĩ hổ béo sắp bị khó xử muốn chết.
Kết hợp với khuôn mặt càng lúc càng tức giận của người đàn ông trước mặt, sắc mặt anh ta tệ như thế nào, cô càng tỏ ra tức giận hơn cho coi.
Thậm chí còn trợn mắt trừng lại anh ta nữa.
Trần Diễn: ...
Chẳng lẽ cô nàng này bị kích thích quá nên đầu óc không được bình thường?
Kiều Nhiễm Nhiễm mặc kệ anh ta nghĩ như thế nào, quay người đi về phía phòng bếp, cô thật sự đói sắp ngất đi rồi.
Nếu không cho cô ăn, bây giờ cô sẽ nằm luôn xuống đất.
Kiều Nhiễm Nhiễm hệt như vong hồn lang thang lẳng lặng đi vào phòng bếp
Phòng bếp vẫn là một gian nhà tranh như thường, thậm chí còn tệ hơn nhiều so với ký túc xá, một cánh cửa mà dùng tới mấy khối ván cửa đóng thành.
Cũng chẳng rõ có phải là từ tay nghề thủ công của thanh niên trí thức không, dù sao cánh cửa này cũng bị đóng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trên tường phòng bếp có một khoảng trống để thông gió. Ưu điểm là ánh sáng ở nơi đây tốt hơn chỗ phòng ở.
Cô vừa bước vào cửa thì thấy, dưới ánh sáng chiếu xuyên qua tường, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, tay đang cầm một cái xẻng, đang xào thức ăn đâu vào đấy.
Cảnh tượng này, Kiều Nhiễm Nhiễm không khỏi cảm thán một câu:
Người đẹp trai đúng là nấu nướng thôi mà cũng vui tai vui mắt như thế đấy.
Kiều Nhiễm Nhiễm tự nhận là hai người bọn họ đã từng có tình nghĩa cùng nhau rửa rau, bốn bỏ lên năm chẳng khác nào hai người đã thân quen với nhau rồi.
Với ánh mắt sáng quắc, Kiều Nhiễm Nhiễm đi tới bên cạnh bếp lò.
Cô vừa định cười với anh ta, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, cô lại nghiêm mặt.
"Đồng chí Dư, chúng ta là một tập thể, với tư cách là một thành viên của tập thể, tôi nghĩ tôi rất cần thiết phải giúp đỡ đồng chí."
Cô nói như thể tất cả mọi người đều là đồng chí tốt, tôi giúp anh chính là vì lợi ích tập thể.
Nếu ngay từ đầu trong ánh mắt người đàn ông đã tràn ngập ghét bỏ, vậy có lẽ lúc này còn kèm theo: Lẳng lơ.
Kiều Nhiễm Nhiễm chớp mắt mấy cái, rồi làm mặt quỷ với anh ta!
Cô lẳng lơ thế đó, thì làm sao nào?
Ai quy định cô chỉ được câu một con cá?
Không câu thêm nhiều con thì làm sao biết có hợp hay không?
"Đinh! Phát hiện tư tưởng của ký chủ rất nguy hiểm, không phù hợp với các giá trị hài hòa! Xin hãy sửa lại!"
Kiều Nhiễm Nhiễm: ...
“Chẳng lẽ ta nói không đúng? Chỉ yêu đương thôi thì cũng không bảo đảm rằng yêu một người là có thể kết hôn thành công, đúng không? Thống Tử?
"Xin hãy đối xử đúng đắn với cảm xúc. Nếu thực hiện những hành động không phù hợp với các giá trị hài hòa, kí chủ sẽ bị trừng phạt!"
Kiều Nhiễm Nhiễm: ...
Quả nhiên, chút tâm tư muốn giăng lưới đánh cá của cô hoàn toàn không thoát khỏi pháp nhãn của Thống Tử.
Kiều Nhiễm Nhiễm thở dài, khuôn mặt vốn đã khổ sở của cô lúc này lại càng giống như quả mướp đắng, gần sắp vắt ra nước đắng rồi.
Không thể giăng lưới rộng, vậy chỉ có thể trợn to mắt, được cái nào nuôi cái đó vậy.
Còn không được làm ra hành động khiến người ta hiểu lầm.
Kiều Nhiễm Nhiễm thầm nghĩ hổ béo sắp bị khó xử muốn chết.
Kết hợp với khuôn mặt càng lúc càng tức giận của người đàn ông trước mặt, sắc mặt anh ta tệ như thế nào, cô càng tỏ ra tức giận hơn cho coi.
Thậm chí còn trợn mắt trừng lại anh ta nữa.
Trần Diễn: ...
Chẳng lẽ cô nàng này bị kích thích quá nên đầu óc không được bình thường?
Kiều Nhiễm Nhiễm mặc kệ anh ta nghĩ như thế nào, quay người đi về phía phòng bếp, cô thật sự đói sắp ngất đi rồi.
Nếu không cho cô ăn, bây giờ cô sẽ nằm luôn xuống đất.
Kiều Nhiễm Nhiễm hệt như vong hồn lang thang lẳng lặng đi vào phòng bếp
Phòng bếp vẫn là một gian nhà tranh như thường, thậm chí còn tệ hơn nhiều so với ký túc xá, một cánh cửa mà dùng tới mấy khối ván cửa đóng thành.
Cũng chẳng rõ có phải là từ tay nghề thủ công của thanh niên trí thức không, dù sao cánh cửa này cũng bị đóng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trên tường phòng bếp có một khoảng trống để thông gió. Ưu điểm là ánh sáng ở nơi đây tốt hơn chỗ phòng ở.
Cô vừa bước vào cửa thì thấy, dưới ánh sáng chiếu xuyên qua tường, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, tay đang cầm một cái xẻng, đang xào thức ăn đâu vào đấy.
Cảnh tượng này, Kiều Nhiễm Nhiễm không khỏi cảm thán một câu:
Người đẹp trai đúng là nấu nướng thôi mà cũng vui tai vui mắt như thế đấy.
Kiều Nhiễm Nhiễm tự nhận là hai người bọn họ đã từng có tình nghĩa cùng nhau rửa rau, bốn bỏ lên năm chẳng khác nào hai người đã thân quen với nhau rồi.
Với ánh mắt sáng quắc, Kiều Nhiễm Nhiễm đi tới bên cạnh bếp lò.
Cô vừa định cười với anh ta, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, cô lại nghiêm mặt.
"Đồng chí Dư, chúng ta là một tập thể, với tư cách là một thành viên của tập thể, tôi nghĩ tôi rất cần thiết phải giúp đỡ đồng chí."
Cô nói như thể tất cả mọi người đều là đồng chí tốt, tôi giúp anh chính là vì lợi ích tập thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.