Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh
Chương 100: Nàng làm sao không đến dính ta?
Thời Vi Nguyệt Thượng
05/05/2021
Trận này triền miên tiếp tục quá lâu, đợi đến Tô Tử Ngưng lấy đủ dừng lại, Tần Mặc Hàm trầm thấp thở hào hển, bình phục tình triều mới vừa hạ xuống. Trải qua một phen dây dưa, trong không khí vẫn còn lưu lại một loại hương vị khó nói nên lời.
Tô Tử Ngưng nhìn Tần Mặc Hàm sắc mặt ửng hồng, ngón tay nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc thấm mồ hôi trên trán nàng, thấp giọng nói: "Vẫn khỏe chứ?" Nàng động tác không nhiều thuần thục, cũng không biết Tần Mặc Hàm cảm giác thoải mái hay không.
Tần Mặc Hàm giờ phút này mới lấy lại tinh thần, lắc đầu nhìn nàng, khẽ cười đáp: "Còn tốt." Nói xong đưa tay đem nàng kéo vào lòng, hai người liền như vậy ôm cùng một chỗ, ấm áp da thịt dính vào cùng nhau, thoải mái để cho người ta muốn than thở.
Tô Tử Ngưng ngưỡng đầu nhìn nàng, nghĩ đến các nàng đã... Liền không nhịn được cười, lại lần nữa áp lên thân thể Tần Mặc Hàm, cúi đầu hôn xuống môi của nàng, khóe miệng đường cong giương lên: "Mặc Hàm, ta thật vui vẻ."
Tần Mặc Hàm trong mắt một mảnh mềm mại, đưa tay vòng lấy eo của nàng, cũng là ngửa đầu hôn nàng một chút: "Ta biết, ta cũng vui vẻ, rất vui vẻ."
Tô Tử Ngưng vùi đầu uốn tại cổ Tần Mặc Hàm, không ngừng cọ lấy: "Nàng khi dễ ta quá nhiều, nàng đương nhiên vui vẻ."
Tần Mặc Hàm thấp thấp nở nụ cười, thân thể khẽ động, ở bên tai Tô Tử Ngưng nhẹ nói mấy lời tâm tình, sau một hồi mới vuốt ve gò má của nàng, nói khẽ: "Chúng ta ở đây thật lâu rồi, Côn Côn bọn chúng sợ là muốn ồn ào.
Tô Tử Ngưng đẩy lên thân thể nhìn nàng: "Muốn cá hay là muốn thê tử?"
Tần Mặc Hàm nhịn không được cười lên, thấp giọng ái muội nói: "Ta đã muốn thê tử ta rất nhiều lần."
Tô Tử Ngưng sắc mặt nung đỏ, ngồi thẳng lên cầm y phục mặc vào, thuận tiện bồi giúp Tần Mặc Hàm. Lúc khoác tiết y qua vai nàng ấy, bờ vai trơn bóng đường cong mềm mại, xương hồ điệp nhìn rất đẹp, chỉ là phía trên còn lưu lại mấy đạo dấu tay màu đỏ, rất là dễ thấy, để Tô Tử Ngưng trên mặt nóng lên. Lúc ấy bị Tần Mặc Hàm lăn qua lộn lại giày vò, nàng nhịn không được mới tóm đến, thế nhưng nàng đều không có lưu móng tay, làm sao còn tóm đến ác như vậy? Muốn hỏi Tần Mặc Hàm có đau hay không, nhưng thực sự là thẹn đến không nói nên lời, đợi đến Tần Mặc Hàm ăn mặc chỉnh tề, gương mặt đã khôi phục trầm tĩnh, Tô Tử Ngưng còn ở kia nghĩ không ra.
Sau khi đứng dậy, Tô Tử Ngưng cấp tốc lấy xuống nệm giường cùng chăn mền bị các nàng cọ phát nhăn, cất kĩ vào trong nhẫn trữ vật. Nàng khẽ hít hà trên người mình, luôn cảm giác đều là hương vị của Tần Mặc Hàm, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa khó diễn tả được ngọt ngào, nàng xoắn xuýt đến không được, nhưng vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo rút lui kết giới. Hai người ra ngoài nhưng trong lòng vẫn có chút bất đắc dĩ, tuy kia chính là một con cá cùng một đóa hoa, nhưng đã vạn năm khai mở linh trí, có một số chuyện chúng nó đều hiểu được, để các nàng cảm thấy mạc danh xấu hổ.
Côn chờ đến phát chán chết rồi, Thánh Liên nằm nhoài trên đầu nó đi ngủ, nó cũng nằm sấp tại cửa ra vào, thất thần thổi bong bóng cá, thẳng đến cửa mở, nó con ngươi lập tức sáng lên, rất nhanh bơi đi qua mang theo một trận gió nhẹ, làm cho Thánh Liên trên đầu bị gió thổi phiêu diêu, cơn buồn ngủ đều bị thổi chạy mất.
Côn Côn lẩm bẩm tức kêu, phàn nàn các nàng để nó chờ quá lâu. Tần Mặc Hàm sắc mặt có chút mất tự nhiên, sờ lên đầu Côn: "Ngoan, chúng ta tu luyện quá nhập thần, vì vậy chậm trễ."
Côn cũng phát hiện tu vi các nàng tăng nhiều, tự nhiên không nghi ngờ, vui vẻ đến hân hoan kêu lên, chỉ là lỗ mũi động một chút, hít hà khí tức trên người Tần Mặc Hàm, lại ngửi ngửi Tô Tử Ngưng, thần sắc có chút mờ mịt.
Lần này hai người không giả bộ được nữa, mặt nhất thời hồng nhuận mấy phần, đừng nói Côn, chính các nàng đều có thể đoán được bản thân đều lây dính khí tức đối phương.
"Khụ, chúng ta lại đi nghiên cứu đồ phổ trận pháp, xem có thể hay không phá trận, sớm ngày rời đi." Tìm lấy cớ, hai người tranh thủ thời gian tiến thạch thất, còn may Côn trước giờ tính tình trẻ con, cũng không quá nhiều xoắn xuýt, vây quanh ở các nàng bên người cũng bốn phía nhìn xem.
Tuy nói ở chỗ này rất an toàn, hơn nữa hai người cũng là nồng tình mật ý, thế nhưng Tần Mặc Hàm còn có trách nhiệm với người Tần gia, bọn họ tìm không thấy các nàng, chỉ sợ một mực không yên lòng. Nàng càng lo lắng bọn họ xảy ra chuyện, cho nên việc cấp bách vẫn là nhanh chóng ra ngoài.
Thạch thất tàng thư không ít, Tần Mặc Hàm lật xem hồi lâu cũng không tìm được ghi chép liên quan, chỉ có thể dựa vào manh mối tự mình ngộ ra cách phá giải. Nàng ngồi ở cửa thạch thất, cầm đồ phổ toàn tâm lĩnh ngộ nghiên cứu. Đạt được Mạc Vấn truyền thừa, những thư tịch cổ xưa kia rơi vào trong mắt của nàng liền vô cùng thấu triệt, luồng kiến thức huyền diệu vô tận không ngừng rót vào thần thức, để nàng nhất thời chìm trong đó khó mà tự kềm chế.
Tần Mặc Hàm bởi vì quá mức đầu nhập, đến mức không để ý bên người còn có ba cái đang mong chờ mình sủng ái. Tô Tử Ngưng có chút oán niệm, ngồi ở một bên nâng má cảm xúc không quá cao. Các nàng mới trải qua lần thứ nhất nồng tình mật ý, thế nhưng Tần Mặc Hàm lại bưng sách không để ý tới nàng, mặc dù trong lòng hiểu rõ đây là đại sự, nhưng liền không thể nhìn nàng một cái, đối nàng cười một cái sao?
Côn uốn tại trong ngực Tô Tử Ngưng, cuộn lại thành một đoàn ngủ thiếp đi, Thánh Liên ghé vào trên đầu nó, cũng một mực yên tĩnh. Tô Tử Ngưng tay sờ lấy Côn làn da căng bóng, đại khái là càng nghĩ càng không vui, lực đạo có chút lớn, làm cho Côn không thoải mái, mở mắt ra lẩm bẩm mấy lần, cong cái đuôi vỗ vỗ vào tay nàng, ra hiệu nàng điểm nhẹ.
Tô Tử Ngưng trầm thấp hừ một tiếng, làm bộ nói: "Mặc Hàm không để ý tới ngươi, ngươi liền chỉ biết đi ngủ, cũng không biết đi dính nàng?"
Côn ngoẹo đầu, hơi nghi hoặc một chút, không phải chính nàng nói mình không thể nhao nhao chủ nhân sao?
Tần Mặc Hàm đang nhíu mày suy tư trận phổ, nhưng vẫn đem lời nói của người kia nghe đến rõ, trên tay thoáng dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn Tô Tử Ngưng thân thể có chút lười biếng ngồi ở kia, thoạt nhìn không chốn nương tựa, nghĩ đến cái gì, nàng hé miệng mỉm cười, để sách xuống lại gần bên nàng ấy: "Nàng làm sao không đến dính ta?"
Tô Tử Ngưng nhìn nàng thật đến đây, lại có chút xấu hổ, cứng rắn bĩu môi nói: "Vì sao muốn ta dính nàng, nàng không thể dính ta sao?"
Tần Mặc Hàm hiểu rõ tâm tư của nàng ấy, cũng phát giác bản thân mình không tốt, không để ý đến cảm thụ của Tô Tử Ngưng, dù sao các nàng mới... Dừng một chút, nàng trực tiếp đưa tay đem Tô Tử Ngưng ôm vào trong ngực, nói khẽ: "Vậy ta đến dính nàng."
Tô Tử Ngưng nhìn trên mặt nàng mang theo tiếu ý, liền biết tâm tư của mình bị vạch trần, nhất thời cảm thấy mình có chút ấu trĩ, giãy giụa muốn thoát ra, lại bị Tần Mặc Hàm vòng tay giữ chặt: "Ngoan, nàng đừng động, ta còn phải xem một hồi."
Tô Tử Ngưng bất đắc dĩ bị nàng ôm lấy thân eo, ngồi dựa vào trong ngực nàng, Tần Mặc Hàm vẫn như cũ nghiêng đầu xem sách, Côn cùng Thánh Liên thấy thế cũng chen chúc tới. Tô Tử Ngưng ôm Côn dựa vào thân thể mềm mại, bên tai còn nghe được tiết tấu nhịp tim của nàng, lập tức khóe miệng ý cười đều ép không được. Tần Mặc Hàm chuyên tâm đọc sách, hai người cũng không nói chuyện, thế nhưng như vậy dựa vào, để Tô Tử Ngưng cảm thấy không chút nào nhạt nhẽo, dù cho dựa vào một năm cũng không chán.
Đến cuối cùng Tô Tử Ngưng một người suy nghĩ lung tung, bên tai nghe thanh âm lật sách nhỏ dần, nhìn xem Côn trên đầu đội Thánh Liên một cá một hoa ngủ gà ngủ gật, nàng ý thức từng chút tan rã. Phát giác được khí tức trên người Tô Tử Ngưng trở nên yên tĩnh ổn định, Tần Mặc Hàm có chút nghiêng đầu nhìn nàng.
Nhìn xem nữ tử một thân hồng y chọc người dựa vào bờ vai mình ngủ thiếp đi, con mắt nhắm lại, lông mi thật dài đánh xuống bóng mờ, xinh đẹp đến không tưởng nổi. Trong ngực ôm cá con cuộn tròn lấy ngủ đến nổi bong bóng, Thánh Liên cũng khép lại phiến lá ghé vào trên đầu Côn, ân, ba cái đáng yêu gia hỏa đều đang ngủ say.
Tần Mặc Hàm cẩn thận điều chỉnh tư thế để Tô Tử Ngưng ngủ được thoải mái hơn, nàng vẫn như cũ không hề tỉnh lại, thực sự là ngủ đến say sưa. Tần Mặc Hàm khóe miệng nhấp cười, sợ là thật mệt đến nàng. Trong lòng tràn đầy thỏa mãn, chân thực cảm nhận được niềm hạnh phúc cùng vui sướng chưa bao giờ có được, dù cho tương lai phía trước chờ đợi các nàng là khốn cảnh vạn kiếp bất phục, dù cho buộc phải hy sinh tất cả, nàng cũng sẽ tẫn hết sức lực để bảo vệ ái nhân trong lòng.
Nàng ngắm nhìn Tô Tử Ngưng đến xuất thần, sau đó mỉm cười đánh lên tinh thần tiếp tục nhìn trận phổ, ánh mắt thoáng dừng ở trang sách bởi vì xuất thần mà lật nhầm, tức khắc ngưng lại, kia một bức trận phổ vô cùng vi diệu, nàng nhìn kỹ một chút, lập tức sáng tỏ thông suốt.
Tần Mặc Hàm ánh mắt sáng chói, cúi đầu hôn hôn mi mắt người trong lòng: "Nàng thật sự là phúc tinh của ta."
Lúc Tô Tử Ngưng tỉnh lại, đã thấy Tần Mặc Hàm ôm nàng ngồi dựa vào cửa thạch thất, nàng có chút ngốc vì chính mình ngủ thiếp đi, vừa muốn đứng dậy, Tần Mặc Hàm lại cười nhẹ nói: "Chúng ta có thể đi ra."
"Thật chứ?"
Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu, ở chỗ này chờ đợi nhiều ngày như vậy, nàng thật lo lắng tình cảnh đoàn người bên ngoài, cũng không nhiều trì hoãn, lập tức động thủ chuẩn bị giải trận.
Trận pháp này được bố trí mười phần tinh diệu, nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng trên cửa đá chính là dùng Tinh Tú Đồ để thiết trận, lấy ngũ hành tương sinh tương khắc che giấu trận pháp nguyên bản, trận pháp chồng chất lên nhau, linh lực hướng đi biến hóa vô cùng phức tạp, để người ta rất khó nhìn trộm được nó trận pháp thực chất là gì, nhiều ngày như vậy Tần Mặc Hàm đều không nghĩ tới nó cùng Tinh Tú Đồ có quan hệ.
Nàng ngưng thần tại trên cửa đá tìm tòi, trong lòng cấp tốc suy tính cách phá giải mắt trận, lập tức ngón tay điểm vào bốn vị trí trên cửa đá, một trận ánh sáng bắt đầu lóe lên, tại cửa đá không ngừng lưu chuyển, bất quá vừa nhìn thấy, Tô Tử Ngưng kinh ngạc nói: "Cái này ta biết, ở phần đầu bí kiếp Tinh Thần Quyết chính là ghi chép cách sao trời biến hóa cùng phương vị, chỉ khi lĩnh hội được sự huyền bí của nó, mới có thể vận dụng được tinh thần lực."
Tần Mặc Hàm mặt mày mang cười, quay đầu nhìn nàng: "Xem ra ta trước đó cố gắng lâu như vậy, chính là vì phát hiện, nàng trọng yếu bao nhiêu, không có nàng, ta làm gì đều là vô dụng."
Tô Tử Ngưng chỉ cảm thấy mặt nóng lên, lời này làm sao nghe... Nàng tiến tới véo véo gò má Tần Mặc Hàm: "Nàng liền sẽ hống người, lời tâm tình một bộ tiếp một bộ." Trước đó cũng là như vậy dỗ dành nàng đến choáng choáng đào đào, sau đó đem nàng ăn xong lau sạch rất nhiều lần!
Tần Mặc Hàm chỉ là cười, nhìn Tô Tử Ngưng làm rõ mạch suy nghĩ, căn cứ cách chuyển vận của sao trời, đem Tinh Tú Đồ vẽ hoàn chỉnh, một bước cuối cùng kết thúc, trên cửa đá thình lình xuất hiện một mảnh sao trời thu nhỏ, không ngừng biến hóa, dù cho chỉ có một mảnh nhỏ, nhưng trong đó biến ảo vô tận đủ để cho hai nàng nín thở. Thế giới này kỳ diệu cùng quỷ quyệt, tuyệt không phải câu nệ tại một vùng trời đất, mà vũ trụ mênh mông vô ngần, sao trời tuế nguyệt, trăm đời tang thương, tất cả ràng buộc cùng diễn biến đều tại vùng trời nhỏ này mà trình diễn, biểu trưng cho thiên địa rộng lớn ngoài kia, phảng phất sẽ không cải biến, vẫn tiếp tục tuần hoàn theo quỹ tích vạn cổ không đổi.
Một phen trận pháp diễn dịch lại chính là cơ hội để các nàng lĩnh ngộ đạo này pháp tắc, cuối cùng từ trong vô tận bóng đêm lộ ra một mảnh tinh không, hoàn toàn ngăn cách với trời đất rộng lớn bên ngoài, các vì tinh tú buông xuống mênh mông bất tận. Vùng tinh tú sáng rực trước mắt giờ phút này không chỉ đơn thuần là cảnh sắc ban đêm, mà còn đem đến cho các nàng một vòng trải nghiệm kỳ diệu, cách thức các vì tinh tú biến ảo cùng quá khứ trăm vạn năm vô tận của nó, giờ đây phảng phất như sống dậy, thu vào đáy mắt. . truyện ngôn tình
Tần Mặc Hàm cảm giác được thần thức của mình trong nháy mắt kết nối với vũ trụ bao la, xung quanh hết thảy đột nhiên sáng tỏ, nguyên bản năm giác quan bị trói buộc giờ đây được giải phóng vô hạn, nàng thậm chí có thể nhìn thấy các loại côn trùng ẩn nấp xung quanh, nơi xa cỏ cây lay động, cát sỏi nhấp nhô, toàn bộ thế giới đều triệt để sáng tỏ, loại lĩnh ngộ quá mức tinh diệu này để nàng đè nén không được kích động trong lòng, lập tức linh lực khuấy động, nàng con ngươi ngưng tụ, quay đầu nhìn Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng nguyên bản được một tầng ánh sáng nhạt bao phủ, giờ phút này càng phát ra mãnh liệt, bầu trời điểm điểm ánh sao càng lúc càng lóa mắt, phảng phất đều đang lưu chuyển, toàn bộ hội tụ ở trên người nàng, trong lúc nhất thời tinh hà sáng chói, đem thân thể nàng gói trong một chùm ánh sáng, hồng y mềm mại tung bay giữa ánh sáng rực rỡ, da thịt óng ánh long lanh, từng sợi lông tơ đều sáng lên, hết thảy đều rơi vào đáy mắt Tần Mặc Hàm, kia quyến rũ cực hạn mà cũng thánh khiết vô ngần. Thánh Liên chẳng biết từ lúc nào chạy tới, dưới ánh sáng thoải mái lắc lư, phảng phất uống rượu say.
Loại này ánh sáng quá mãnh liệt, Tần Mặc Hàm xuất mồ hôi trán, cưỡng ép bản thân đang sắp tiến giai, lập tức bày ra kết giới bảo hộ Tô Tử Ngưng, trầm thấp dặn dò: "Côn Côn, bảo vệ nàng, ta... ta sắp độ kiếp rồi."
Côn biểu lộ mười phần khẩn trương, gấp đến độ xoay quanh, nhưng vẫn gật đầu canh giữ ở giữa Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng. Tần Mặc Hàm lảo đảo xông đi thật xa, ngồi xếp bằng xuống, thể nội linh lực như sóng lớn cuồn cuộn, bạch y cùng tóc dài đều không gió mà bay, trong nháy mắt phía trên trời cao mây đen cuồn cuộn, tia chớp màu vàng trong đó nổ vang, lập tức nhiễm lên màu đỏ, thanh âm khủng bố cùng trùng điệp uy áp, để Côn lo lắng kêu ầm lên, cuối cùng từ giữa đám mây sét lộ ra hai đạo màu đỏ Thiên Khiển, giống hệt như hai ngón tay khổng lồ.
Bên ngoài mấy trăm dặm, mấy đợt người liên tiếp bị động tĩnh kia làm cho giật mình, giữa trời đêm ánh sao đột nhiên sáng chói đến bực này, rồi tiếp theo lại xuất hiện một đoàn mây đen cuồn cuộn, đủ khiến tất cả một phen cảnh giác. Nhóm người Vạn Khôn cùng Lạc Trầm vừa vặn ở gần nhau, nhìn thấy cảnh tượng kia, Vạn Khôn lập tức biến sắc, trong mắt kinh ngạc làm sao cũng không thể che hết: "Có người độ kiếp! Làm sao có thể!"
Mà Văn Nhân Thu cũng thấy được cảnh tượng kia, nhíu nhíu mày, trong mắt nhất thời sóng lớn mãnh liệt, sau một hồi quan sát, hắn chậm rãi thở ra một hơi, trong mắt kinh ngạc đã từ từ bình tĩnh trở lại.
"Thiếu gia, này có người đột phá Nguyên Anh!" Tiến đến đều là Kim Đan, chỉ có một vài người Trúc Cơ, Kim Đan lôi kiếp không có kinh khủng như vậy, chỉ có thể là có người độ kiếp, bước vào Nguyên Anh chi cảnh!
"Không phải, là trời phạt."
- --------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tần tiểu chủ tử: Từ khi ăn nàng dâu, tựa như bật hack đồng dạng, mấy ngày ngắn ngủi, liên tiếp đột phá một cái đại cảnh giới!
Tô Vũ Trực: Xem ra sau này ta cũng phải ăn nhiều một chút.
Tô Tử Ngưng nhìn Tần Mặc Hàm sắc mặt ửng hồng, ngón tay nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc thấm mồ hôi trên trán nàng, thấp giọng nói: "Vẫn khỏe chứ?" Nàng động tác không nhiều thuần thục, cũng không biết Tần Mặc Hàm cảm giác thoải mái hay không.
Tần Mặc Hàm giờ phút này mới lấy lại tinh thần, lắc đầu nhìn nàng, khẽ cười đáp: "Còn tốt." Nói xong đưa tay đem nàng kéo vào lòng, hai người liền như vậy ôm cùng một chỗ, ấm áp da thịt dính vào cùng nhau, thoải mái để cho người ta muốn than thở.
Tô Tử Ngưng ngưỡng đầu nhìn nàng, nghĩ đến các nàng đã... Liền không nhịn được cười, lại lần nữa áp lên thân thể Tần Mặc Hàm, cúi đầu hôn xuống môi của nàng, khóe miệng đường cong giương lên: "Mặc Hàm, ta thật vui vẻ."
Tần Mặc Hàm trong mắt một mảnh mềm mại, đưa tay vòng lấy eo của nàng, cũng là ngửa đầu hôn nàng một chút: "Ta biết, ta cũng vui vẻ, rất vui vẻ."
Tô Tử Ngưng vùi đầu uốn tại cổ Tần Mặc Hàm, không ngừng cọ lấy: "Nàng khi dễ ta quá nhiều, nàng đương nhiên vui vẻ."
Tần Mặc Hàm thấp thấp nở nụ cười, thân thể khẽ động, ở bên tai Tô Tử Ngưng nhẹ nói mấy lời tâm tình, sau một hồi mới vuốt ve gò má của nàng, nói khẽ: "Chúng ta ở đây thật lâu rồi, Côn Côn bọn chúng sợ là muốn ồn ào.
Tô Tử Ngưng đẩy lên thân thể nhìn nàng: "Muốn cá hay là muốn thê tử?"
Tần Mặc Hàm nhịn không được cười lên, thấp giọng ái muội nói: "Ta đã muốn thê tử ta rất nhiều lần."
Tô Tử Ngưng sắc mặt nung đỏ, ngồi thẳng lên cầm y phục mặc vào, thuận tiện bồi giúp Tần Mặc Hàm. Lúc khoác tiết y qua vai nàng ấy, bờ vai trơn bóng đường cong mềm mại, xương hồ điệp nhìn rất đẹp, chỉ là phía trên còn lưu lại mấy đạo dấu tay màu đỏ, rất là dễ thấy, để Tô Tử Ngưng trên mặt nóng lên. Lúc ấy bị Tần Mặc Hàm lăn qua lộn lại giày vò, nàng nhịn không được mới tóm đến, thế nhưng nàng đều không có lưu móng tay, làm sao còn tóm đến ác như vậy? Muốn hỏi Tần Mặc Hàm có đau hay không, nhưng thực sự là thẹn đến không nói nên lời, đợi đến Tần Mặc Hàm ăn mặc chỉnh tề, gương mặt đã khôi phục trầm tĩnh, Tô Tử Ngưng còn ở kia nghĩ không ra.
Sau khi đứng dậy, Tô Tử Ngưng cấp tốc lấy xuống nệm giường cùng chăn mền bị các nàng cọ phát nhăn, cất kĩ vào trong nhẫn trữ vật. Nàng khẽ hít hà trên người mình, luôn cảm giác đều là hương vị của Tần Mặc Hàm, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa khó diễn tả được ngọt ngào, nàng xoắn xuýt đến không được, nhưng vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo rút lui kết giới. Hai người ra ngoài nhưng trong lòng vẫn có chút bất đắc dĩ, tuy kia chính là một con cá cùng một đóa hoa, nhưng đã vạn năm khai mở linh trí, có một số chuyện chúng nó đều hiểu được, để các nàng cảm thấy mạc danh xấu hổ.
Côn chờ đến phát chán chết rồi, Thánh Liên nằm nhoài trên đầu nó đi ngủ, nó cũng nằm sấp tại cửa ra vào, thất thần thổi bong bóng cá, thẳng đến cửa mở, nó con ngươi lập tức sáng lên, rất nhanh bơi đi qua mang theo một trận gió nhẹ, làm cho Thánh Liên trên đầu bị gió thổi phiêu diêu, cơn buồn ngủ đều bị thổi chạy mất.
Côn Côn lẩm bẩm tức kêu, phàn nàn các nàng để nó chờ quá lâu. Tần Mặc Hàm sắc mặt có chút mất tự nhiên, sờ lên đầu Côn: "Ngoan, chúng ta tu luyện quá nhập thần, vì vậy chậm trễ."
Côn cũng phát hiện tu vi các nàng tăng nhiều, tự nhiên không nghi ngờ, vui vẻ đến hân hoan kêu lên, chỉ là lỗ mũi động một chút, hít hà khí tức trên người Tần Mặc Hàm, lại ngửi ngửi Tô Tử Ngưng, thần sắc có chút mờ mịt.
Lần này hai người không giả bộ được nữa, mặt nhất thời hồng nhuận mấy phần, đừng nói Côn, chính các nàng đều có thể đoán được bản thân đều lây dính khí tức đối phương.
"Khụ, chúng ta lại đi nghiên cứu đồ phổ trận pháp, xem có thể hay không phá trận, sớm ngày rời đi." Tìm lấy cớ, hai người tranh thủ thời gian tiến thạch thất, còn may Côn trước giờ tính tình trẻ con, cũng không quá nhiều xoắn xuýt, vây quanh ở các nàng bên người cũng bốn phía nhìn xem.
Tuy nói ở chỗ này rất an toàn, hơn nữa hai người cũng là nồng tình mật ý, thế nhưng Tần Mặc Hàm còn có trách nhiệm với người Tần gia, bọn họ tìm không thấy các nàng, chỉ sợ một mực không yên lòng. Nàng càng lo lắng bọn họ xảy ra chuyện, cho nên việc cấp bách vẫn là nhanh chóng ra ngoài.
Thạch thất tàng thư không ít, Tần Mặc Hàm lật xem hồi lâu cũng không tìm được ghi chép liên quan, chỉ có thể dựa vào manh mối tự mình ngộ ra cách phá giải. Nàng ngồi ở cửa thạch thất, cầm đồ phổ toàn tâm lĩnh ngộ nghiên cứu. Đạt được Mạc Vấn truyền thừa, những thư tịch cổ xưa kia rơi vào trong mắt của nàng liền vô cùng thấu triệt, luồng kiến thức huyền diệu vô tận không ngừng rót vào thần thức, để nàng nhất thời chìm trong đó khó mà tự kềm chế.
Tần Mặc Hàm bởi vì quá mức đầu nhập, đến mức không để ý bên người còn có ba cái đang mong chờ mình sủng ái. Tô Tử Ngưng có chút oán niệm, ngồi ở một bên nâng má cảm xúc không quá cao. Các nàng mới trải qua lần thứ nhất nồng tình mật ý, thế nhưng Tần Mặc Hàm lại bưng sách không để ý tới nàng, mặc dù trong lòng hiểu rõ đây là đại sự, nhưng liền không thể nhìn nàng một cái, đối nàng cười một cái sao?
Côn uốn tại trong ngực Tô Tử Ngưng, cuộn lại thành một đoàn ngủ thiếp đi, Thánh Liên ghé vào trên đầu nó, cũng một mực yên tĩnh. Tô Tử Ngưng tay sờ lấy Côn làn da căng bóng, đại khái là càng nghĩ càng không vui, lực đạo có chút lớn, làm cho Côn không thoải mái, mở mắt ra lẩm bẩm mấy lần, cong cái đuôi vỗ vỗ vào tay nàng, ra hiệu nàng điểm nhẹ.
Tô Tử Ngưng trầm thấp hừ một tiếng, làm bộ nói: "Mặc Hàm không để ý tới ngươi, ngươi liền chỉ biết đi ngủ, cũng không biết đi dính nàng?"
Côn ngoẹo đầu, hơi nghi hoặc một chút, không phải chính nàng nói mình không thể nhao nhao chủ nhân sao?
Tần Mặc Hàm đang nhíu mày suy tư trận phổ, nhưng vẫn đem lời nói của người kia nghe đến rõ, trên tay thoáng dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn Tô Tử Ngưng thân thể có chút lười biếng ngồi ở kia, thoạt nhìn không chốn nương tựa, nghĩ đến cái gì, nàng hé miệng mỉm cười, để sách xuống lại gần bên nàng ấy: "Nàng làm sao không đến dính ta?"
Tô Tử Ngưng nhìn nàng thật đến đây, lại có chút xấu hổ, cứng rắn bĩu môi nói: "Vì sao muốn ta dính nàng, nàng không thể dính ta sao?"
Tần Mặc Hàm hiểu rõ tâm tư của nàng ấy, cũng phát giác bản thân mình không tốt, không để ý đến cảm thụ của Tô Tử Ngưng, dù sao các nàng mới... Dừng một chút, nàng trực tiếp đưa tay đem Tô Tử Ngưng ôm vào trong ngực, nói khẽ: "Vậy ta đến dính nàng."
Tô Tử Ngưng nhìn trên mặt nàng mang theo tiếu ý, liền biết tâm tư của mình bị vạch trần, nhất thời cảm thấy mình có chút ấu trĩ, giãy giụa muốn thoát ra, lại bị Tần Mặc Hàm vòng tay giữ chặt: "Ngoan, nàng đừng động, ta còn phải xem một hồi."
Tô Tử Ngưng bất đắc dĩ bị nàng ôm lấy thân eo, ngồi dựa vào trong ngực nàng, Tần Mặc Hàm vẫn như cũ nghiêng đầu xem sách, Côn cùng Thánh Liên thấy thế cũng chen chúc tới. Tô Tử Ngưng ôm Côn dựa vào thân thể mềm mại, bên tai còn nghe được tiết tấu nhịp tim của nàng, lập tức khóe miệng ý cười đều ép không được. Tần Mặc Hàm chuyên tâm đọc sách, hai người cũng không nói chuyện, thế nhưng như vậy dựa vào, để Tô Tử Ngưng cảm thấy không chút nào nhạt nhẽo, dù cho dựa vào một năm cũng không chán.
Đến cuối cùng Tô Tử Ngưng một người suy nghĩ lung tung, bên tai nghe thanh âm lật sách nhỏ dần, nhìn xem Côn trên đầu đội Thánh Liên một cá một hoa ngủ gà ngủ gật, nàng ý thức từng chút tan rã. Phát giác được khí tức trên người Tô Tử Ngưng trở nên yên tĩnh ổn định, Tần Mặc Hàm có chút nghiêng đầu nhìn nàng.
Nhìn xem nữ tử một thân hồng y chọc người dựa vào bờ vai mình ngủ thiếp đi, con mắt nhắm lại, lông mi thật dài đánh xuống bóng mờ, xinh đẹp đến không tưởng nổi. Trong ngực ôm cá con cuộn tròn lấy ngủ đến nổi bong bóng, Thánh Liên cũng khép lại phiến lá ghé vào trên đầu Côn, ân, ba cái đáng yêu gia hỏa đều đang ngủ say.
Tần Mặc Hàm cẩn thận điều chỉnh tư thế để Tô Tử Ngưng ngủ được thoải mái hơn, nàng vẫn như cũ không hề tỉnh lại, thực sự là ngủ đến say sưa. Tần Mặc Hàm khóe miệng nhấp cười, sợ là thật mệt đến nàng. Trong lòng tràn đầy thỏa mãn, chân thực cảm nhận được niềm hạnh phúc cùng vui sướng chưa bao giờ có được, dù cho tương lai phía trước chờ đợi các nàng là khốn cảnh vạn kiếp bất phục, dù cho buộc phải hy sinh tất cả, nàng cũng sẽ tẫn hết sức lực để bảo vệ ái nhân trong lòng.
Nàng ngắm nhìn Tô Tử Ngưng đến xuất thần, sau đó mỉm cười đánh lên tinh thần tiếp tục nhìn trận phổ, ánh mắt thoáng dừng ở trang sách bởi vì xuất thần mà lật nhầm, tức khắc ngưng lại, kia một bức trận phổ vô cùng vi diệu, nàng nhìn kỹ một chút, lập tức sáng tỏ thông suốt.
Tần Mặc Hàm ánh mắt sáng chói, cúi đầu hôn hôn mi mắt người trong lòng: "Nàng thật sự là phúc tinh của ta."
Lúc Tô Tử Ngưng tỉnh lại, đã thấy Tần Mặc Hàm ôm nàng ngồi dựa vào cửa thạch thất, nàng có chút ngốc vì chính mình ngủ thiếp đi, vừa muốn đứng dậy, Tần Mặc Hàm lại cười nhẹ nói: "Chúng ta có thể đi ra."
"Thật chứ?"
Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu, ở chỗ này chờ đợi nhiều ngày như vậy, nàng thật lo lắng tình cảnh đoàn người bên ngoài, cũng không nhiều trì hoãn, lập tức động thủ chuẩn bị giải trận.
Trận pháp này được bố trí mười phần tinh diệu, nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng trên cửa đá chính là dùng Tinh Tú Đồ để thiết trận, lấy ngũ hành tương sinh tương khắc che giấu trận pháp nguyên bản, trận pháp chồng chất lên nhau, linh lực hướng đi biến hóa vô cùng phức tạp, để người ta rất khó nhìn trộm được nó trận pháp thực chất là gì, nhiều ngày như vậy Tần Mặc Hàm đều không nghĩ tới nó cùng Tinh Tú Đồ có quan hệ.
Nàng ngưng thần tại trên cửa đá tìm tòi, trong lòng cấp tốc suy tính cách phá giải mắt trận, lập tức ngón tay điểm vào bốn vị trí trên cửa đá, một trận ánh sáng bắt đầu lóe lên, tại cửa đá không ngừng lưu chuyển, bất quá vừa nhìn thấy, Tô Tử Ngưng kinh ngạc nói: "Cái này ta biết, ở phần đầu bí kiếp Tinh Thần Quyết chính là ghi chép cách sao trời biến hóa cùng phương vị, chỉ khi lĩnh hội được sự huyền bí của nó, mới có thể vận dụng được tinh thần lực."
Tần Mặc Hàm mặt mày mang cười, quay đầu nhìn nàng: "Xem ra ta trước đó cố gắng lâu như vậy, chính là vì phát hiện, nàng trọng yếu bao nhiêu, không có nàng, ta làm gì đều là vô dụng."
Tô Tử Ngưng chỉ cảm thấy mặt nóng lên, lời này làm sao nghe... Nàng tiến tới véo véo gò má Tần Mặc Hàm: "Nàng liền sẽ hống người, lời tâm tình một bộ tiếp một bộ." Trước đó cũng là như vậy dỗ dành nàng đến choáng choáng đào đào, sau đó đem nàng ăn xong lau sạch rất nhiều lần!
Tần Mặc Hàm chỉ là cười, nhìn Tô Tử Ngưng làm rõ mạch suy nghĩ, căn cứ cách chuyển vận của sao trời, đem Tinh Tú Đồ vẽ hoàn chỉnh, một bước cuối cùng kết thúc, trên cửa đá thình lình xuất hiện một mảnh sao trời thu nhỏ, không ngừng biến hóa, dù cho chỉ có một mảnh nhỏ, nhưng trong đó biến ảo vô tận đủ để cho hai nàng nín thở. Thế giới này kỳ diệu cùng quỷ quyệt, tuyệt không phải câu nệ tại một vùng trời đất, mà vũ trụ mênh mông vô ngần, sao trời tuế nguyệt, trăm đời tang thương, tất cả ràng buộc cùng diễn biến đều tại vùng trời nhỏ này mà trình diễn, biểu trưng cho thiên địa rộng lớn ngoài kia, phảng phất sẽ không cải biến, vẫn tiếp tục tuần hoàn theo quỹ tích vạn cổ không đổi.
Một phen trận pháp diễn dịch lại chính là cơ hội để các nàng lĩnh ngộ đạo này pháp tắc, cuối cùng từ trong vô tận bóng đêm lộ ra một mảnh tinh không, hoàn toàn ngăn cách với trời đất rộng lớn bên ngoài, các vì tinh tú buông xuống mênh mông bất tận. Vùng tinh tú sáng rực trước mắt giờ phút này không chỉ đơn thuần là cảnh sắc ban đêm, mà còn đem đến cho các nàng một vòng trải nghiệm kỳ diệu, cách thức các vì tinh tú biến ảo cùng quá khứ trăm vạn năm vô tận của nó, giờ đây phảng phất như sống dậy, thu vào đáy mắt. . truyện ngôn tình
Tần Mặc Hàm cảm giác được thần thức của mình trong nháy mắt kết nối với vũ trụ bao la, xung quanh hết thảy đột nhiên sáng tỏ, nguyên bản năm giác quan bị trói buộc giờ đây được giải phóng vô hạn, nàng thậm chí có thể nhìn thấy các loại côn trùng ẩn nấp xung quanh, nơi xa cỏ cây lay động, cát sỏi nhấp nhô, toàn bộ thế giới đều triệt để sáng tỏ, loại lĩnh ngộ quá mức tinh diệu này để nàng đè nén không được kích động trong lòng, lập tức linh lực khuấy động, nàng con ngươi ngưng tụ, quay đầu nhìn Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng nguyên bản được một tầng ánh sáng nhạt bao phủ, giờ phút này càng phát ra mãnh liệt, bầu trời điểm điểm ánh sao càng lúc càng lóa mắt, phảng phất đều đang lưu chuyển, toàn bộ hội tụ ở trên người nàng, trong lúc nhất thời tinh hà sáng chói, đem thân thể nàng gói trong một chùm ánh sáng, hồng y mềm mại tung bay giữa ánh sáng rực rỡ, da thịt óng ánh long lanh, từng sợi lông tơ đều sáng lên, hết thảy đều rơi vào đáy mắt Tần Mặc Hàm, kia quyến rũ cực hạn mà cũng thánh khiết vô ngần. Thánh Liên chẳng biết từ lúc nào chạy tới, dưới ánh sáng thoải mái lắc lư, phảng phất uống rượu say.
Loại này ánh sáng quá mãnh liệt, Tần Mặc Hàm xuất mồ hôi trán, cưỡng ép bản thân đang sắp tiến giai, lập tức bày ra kết giới bảo hộ Tô Tử Ngưng, trầm thấp dặn dò: "Côn Côn, bảo vệ nàng, ta... ta sắp độ kiếp rồi."
Côn biểu lộ mười phần khẩn trương, gấp đến độ xoay quanh, nhưng vẫn gật đầu canh giữ ở giữa Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng. Tần Mặc Hàm lảo đảo xông đi thật xa, ngồi xếp bằng xuống, thể nội linh lực như sóng lớn cuồn cuộn, bạch y cùng tóc dài đều không gió mà bay, trong nháy mắt phía trên trời cao mây đen cuồn cuộn, tia chớp màu vàng trong đó nổ vang, lập tức nhiễm lên màu đỏ, thanh âm khủng bố cùng trùng điệp uy áp, để Côn lo lắng kêu ầm lên, cuối cùng từ giữa đám mây sét lộ ra hai đạo màu đỏ Thiên Khiển, giống hệt như hai ngón tay khổng lồ.
Bên ngoài mấy trăm dặm, mấy đợt người liên tiếp bị động tĩnh kia làm cho giật mình, giữa trời đêm ánh sao đột nhiên sáng chói đến bực này, rồi tiếp theo lại xuất hiện một đoàn mây đen cuồn cuộn, đủ khiến tất cả một phen cảnh giác. Nhóm người Vạn Khôn cùng Lạc Trầm vừa vặn ở gần nhau, nhìn thấy cảnh tượng kia, Vạn Khôn lập tức biến sắc, trong mắt kinh ngạc làm sao cũng không thể che hết: "Có người độ kiếp! Làm sao có thể!"
Mà Văn Nhân Thu cũng thấy được cảnh tượng kia, nhíu nhíu mày, trong mắt nhất thời sóng lớn mãnh liệt, sau một hồi quan sát, hắn chậm rãi thở ra một hơi, trong mắt kinh ngạc đã từ từ bình tĩnh trở lại.
"Thiếu gia, này có người đột phá Nguyên Anh!" Tiến đến đều là Kim Đan, chỉ có một vài người Trúc Cơ, Kim Đan lôi kiếp không có kinh khủng như vậy, chỉ có thể là có người độ kiếp, bước vào Nguyên Anh chi cảnh!
"Không phải, là trời phạt."
- --------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tần tiểu chủ tử: Từ khi ăn nàng dâu, tựa như bật hack đồng dạng, mấy ngày ngắn ngủi, liên tiếp đột phá một cái đại cảnh giới!
Tô Vũ Trực: Xem ra sau này ta cũng phải ăn nhiều một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.