Chương 52: Ngoại truyện 2: Tiệm Bánh và Trà.
PTAD199908
25/05/2023
Tám năm sau...
Một sáng mùa thu ấm áp, tiệm bánh và trà lại bắt đầu một ngày mới bận rộn. Dĩnh Dĩnh vẫn như cũ sáng sớm tới cửa tiệm phụ An An nướng bánh và sắp xếp những chiếc bánh kem bắt mắt béo ngậy mới vừa làm xong vào tủ lạnh. Xong công việc đó cô lại tiếp tục loay hoay pha trà lạnh để sẵn phục vụ cho khách hàng ngày hôm nay.
Xoay lui xoay tới liền đến tám giờ sáng. Cô nhân viên Mễ Mễ cũng đã đến. Mễ Mễ vừa đến liền bắt tay vào công việc dọn dẹp. Đến tám giờ ba mươi tiệm bánh và trà bắt đầu mở cửa đón khách.
Dĩnh Dĩnh đứng tại quầy thu tiền, ánh mắt trông ngóng vị khách mở hàng đầu tiên ngày hôm nay.
Cuối cùng cánh cửa kính xinh đẹp cũng được mở ra nhưng người bước vào không phải là khách.
Bách Lý Hồng vẫn một thân màu hồng, một bên tay đang kéo một chiếc vali nhỏ màu hồng baby xinh xắn, bên tay còn lại của cô thì đang nắm lấy tay một bé gái nhỏ nhắn đáng yêu.
Dĩnh Dĩnh: "Bách Lý Hồng...lần này cậu lại muốn gởi con bé bao nhiêu ngày?"
--------------
"Bà trẻ ơi con đói bụng lắm rồi." Dương Thiên Ý mới tròn 4 tuổi với hai bím tóc xinh xắn đang xụ mặt hối thúc đồ ăn.
"Tiểu bảo bối, tiểu tổ tông của tôi ơi. Đồ ăn sắp xong rồi, con kiên nhẫn chờ thêm một chút xíu nhé." Dĩnh Dĩnh đợi cháo được hâm nóng xong liền nhanh chân bưng ra cho Dương Thiên Ý ăn.
Bé con Dương Thiên Ý thấy thức ăn đã có bèn vui vẻ nói cảm ơn với Dĩnh Dĩnh. Sau đó tự cầm muỗng xì xụp ăn ngon lành. Dĩnh Dĩnh nhìn cô bé tự ăn liền cảm thấy đáng yêu vô cùng.
"Bà chủ hôm nay chị tiểu Hồng lại gởi Tiểu Ý Ý đến đây nữa sao?" Mễ Mễ vừa bưng bánh và trà ra bàn cho khách xong, sau đó quay lại bên quầy tính tiền nhìn Dĩnh Dĩnh thắc mắc hỏi.
Mễ Mễ là nhân viên lâu năm trong tiệm bánh và trà của Dĩnh Dĩnh. Vì đã làm lâu năm nên Mễ Mễ đều biết hết tên tuổi người thân của bà chủ Dĩnh Dĩnh.
"Phải...hôm nay Bách Lý Hồng vô tâm đó lại gởi con gái mình ở đây để bay sang Anh Quốc cùng chồng nhận giải thưởng cống hiến nghệ thuật gì đó..." Dĩnh Dĩnh vuốt đầu tiểu Ý Ý trả lời.
Dương Thiên Ý đang ngoan ngoãn ăn cháo, đột nhiên nghe thấy bà trẻ nhắc đến tên mẹ mình thì hân hoan cất giọng trẻ con đáng yêu nói: "Mẹ nói muốn cho baba bất ngờ. Mẹ còn nói bên đó lạnh lắm cho nên Ý Ý không muốn đi."
"Tiểu Ý Ý ngoan ở nhà với bà trẻ, ba mẹ con hai ngày sau sẽ về." Dĩnh Dĩnh mỉm cười lại xoa đầu tiểu Ý Ý. Cô thầm nghĩ Dương Hạc Hiền và Bách Lý Hồng phải tu mấy kiếp mới sinh ra được một tiểu công chúa đáng yêu như vậy. Chẳng bù lại cho cô và Bách Lý Vũ. Nghĩ tới đây cô lại thêm đau đầu khổ não. Không biết ông chồng của cô lần này bị mời lên trường họp phụ huynh về rồi sẽ phạt thằng bé nghịch ngợm kia bằng phương pháp nào nữa đây?
"Dĩnh Dĩnh cậu lại buồn lòng chuyện gì nữa sao?"
An An từ trên lầu mang bánh kem vừa mới trang trí xong đi xuống trưng vào tủ lạnh rồi nhìn Dĩnh Dĩnh đang rầu rĩ hỏi thăm.
Mễ Mễ: "Còn có thể là chuyện gì nữa chứ? không phải lúc trưa cô giáo của cậu chủ nhỏ lại gọi điện thoại mời phụ huynh đến trường sao?"
An An: "Thằng bé lại làm sai chuyện gì nữa sao?"
Dĩnh Dĩnh thở dài: "Mình cũng không biết lần này nó lại gây ra chuyện gì nữa. Đợi ba của nó đi họp phụ huynh về rồi ắt sẽ biết thôi..."
"Thằng bé Bách Lý Đông Quân này...thật là. Nếu không được thì cậu cứ cho thằng bé nhảy lớp đi?"
An An đang kiểm tra xong số bánh ngọt còn dư lại trong tủ lạnh mở miệng nói.
"Không được, tuyệt đối không được làm như vậy thằng bé sẽ bị mất tuổi thơ. Mình muốn con của mình được sống đúng với lứa tuổi của nó. Và nó cũng phải được làm bạn với những đứa trẻ cùng tuổi xung quanh." Dĩnh Dĩnh dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói.
An An: "Hazzz...con của cậu nó là thiên tài là học bá. Cậu nhìn xem nó chỉ mới bảy tuổi thôi mà đã học gần xong chương trình học của cấp trên rồi. Vậy mà bây giờ cậu lại khăng khăng bắt nó ngồi học mấy chương trình của sơ cấp. Thằng bé hằng ngày phải giả bộ ngồi nghe những bài giảng mà nó đã hiểu từ lâu, nó không nổi điên mới là lạ. Vì vậy có nhiều khi thằng bé không chịu chăm chú nghe giáo viên giảng bài. Mình cảm thấy thằng bé không cãi lại giáo viên thì đã là điều may mắn lắm rồi. À không phải lần trước nó còn chỉnh cả lỗi sai tiếng anh của cô giáo sao?"
Dĩnh Dĩnh nghe tới đây lại bất giác thở dài nói:
"Cũng tại Bách Lý Vũ, từ khi phát hiện tiểu Đông Quân là thiên tài liền chiều theo mong ước đi học sớm của thằng bé. Cho đến khi thằng bé học quá nhanh, nhảy chương trình học liên tục. Mình mới cảm thấy lo lắng. Vì sợ thằng bé sẽ mất tuổi thơ cho nên mình kiên quyết bàn với Bách Lý Vũ phải cho con trai học đúng lớp với số tuổi của nó."
Tậm sự xong nỗi lòng Dĩnh Dĩnh lại bật cười:
"Đúng vậy, mình còn nhớ hình như lần đó Bách Lý Vũ bận đi công tác, cho nên mình đành phải tới trường học ngồi nghe cô giáo của thằng bé phàn nàn cả buổi. Cô giáo còn khuyên mình nên cho thằng bé nhảy lớp. Rồi còn nói là nếu được nhảy lớp thì tới năm mười lăm tuổi thằng bé đã học xong đại học rồi. Mình nghe xong liền chấn động cả người."
"Nhưng mình và Bách Lý Vũ vẫn quyết định như cũ không cho thằng bé nhảy lớp." Dĩnh Dĩnh nói xong liền cầm lấy tui xách ở hộc tủ. Sau đó đi tới nắm tay Tiểu Thiên ý vui vẻ nói: "Tiểu Ý Ý chúng ta về nhà thôi nào..."
An An đứng một bên nghe nãy giờ liền hết biết nói gì ngoài câu: "Tạm biệt hai bà cháu..." Rồi lại nói thêm: "Cậu đi về rồi thì mình biết nói chuyện với ai nữa đây?"
Mễ Mễ: "Chị nói chuyện với em nè..."
An An: "Nếu nói chuyện với em thì chị thà đi mở livestream của Từ Mộng Khiết coi lại. Còn dư thời gian thì mở phim điện ảnh của diễn viên Châu Sa xem còn hơn."
"Chị có cần phải tổn thương em như vậy không?"
Mễ Mễ hai tay ôm khay nhựa trống trơn giả bộ chu môi phồng má oán trách An An.
Dĩnh Dĩnh tươi cười vui vẻ mặc kệ hai người bọn họ đấu khẩu. Tay cô cô nắm chặt bàn tay bé xíu của Dương Thiên Ý mở cửa ra về.
Ngồi trên xe trở về nhà Dĩnh Dĩnh chợt trầm tư suy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra. Ba năm trước cô đã gặp lại nữ chính Từ Mộng Khiết ngay chính tại tiệm bánh và trà của mình. Từ Mộng Khiết đã trở thành một nữ streamer ẩm thực đến tiệm của cô để quay video cảm nhận món bánh ngọt ngon nhất tại quán.
Cô còn nhớ lúc đó trên gương mặt xinh đẹp của Từ Mộng Khiết rất là hạnh phúc khi giới thiệu chồng của mình với cô.
Chồng của Từ Mộng Khiết là một kiến trúc sư trẻ có vẻ ngoài rất lịch thiệp và đáng tin cậy. Lúc đó anh ta đã hộ tống Từ Mộng Khiết đến thành phố A này để quay vlog ẩm thực, rồi sẵn tiện làm việc luôn. Anh trai nữ chính cũng xuất hiện bên cạnh.
Dĩnh Dĩnh nghe Từ Mộng Khiết kể lại sau khi anh trai ra tù vì quá khứ đánh người tù tội nên không xin được việc. Cho nên Từ Mộng Khiết đã để anh trai làm trợ lý và kiêm luôn chức vệ sĩ cho mình.
Ngoài ra Dĩnh Dĩnh vẫn còn nhớ như in giây phút Từ Mộng Khiết quay phim xong và chuẩn bị rời đi thì bất ngờ quay đầu lại nhìn cô rồi mỉm cười thật tươi nói với cô rằng: "Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi đã tự làm chủ cho cuộc đời của mình. Làm nữ chính theo cách mà tôi muốn chứ không phải làm nữ chính theo cách mà người khác đã sắp đặt."
Lúc đó nghe xong Dĩnh Dĩnh đã suy nghĩ liệu Từ Mộng Khiết đã biết được gì rồi sao? Nhưng cũng không quan trọng nữa vì hiện tại cô cảm thấy Từ Mộng Khiết đang rất hạnh phúc với cuộc đời do chính bản thân cô ấy đã chọn.
Còn về nữ phụ một Châu Sa, hiện tại cô ấy đã rút lui khỏi làng giải trí đầy thị phi. Cô ấy đang cùng ông xã là quý tộc người pháp của mình chuẩn bị đón thêm một thiên thần nhỏ thứ hai.
Câu chuyện vẫn luôn được tiếp diễn theo cách riêng của nó. Phải nói là phát triển theo chiều hướng vô cùng tốt. Một kết thúc rất hoàn mỹ dành cho tất cả mọi người. Nghĩ đến đây Dĩnh Dĩnh hài lòng mỉm cười. Dương Thiên Ý bé nhỏ đã ngủ say trong vòng tay của cô khi nào mà không hay.
Tài xế Trương: "Cô chủ đã đến nhà rồi."
Dĩnh Dĩnh: "Cảm ơn."
Xe của cô vừa dừng lại thì cũng vừa hay xe của Bách Lý Vũ đi đón con đã về đến nhà. Bách Lý Vũ thấy xe của vợ thì liền nhào tới mở cửa, anh mặc kệ Dương Thiên Ý đang nằm trong lòng cô mà thuần thục đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Sau đó mới vươn tay ôm tiểu Thiên Ý xuống xe hỏi: "Bách Lý Hồng lại quẳng con bé tới đây nữa sao?"
"Phải..." Dĩnh Dĩnh đã quá quen thuộc với hành động Bách Lý Vũ nhào tới ôm hôn cô sau khi cả hai gặp lại nhau sau mấy tiếng xa nhau vì công việc. Cho nên cô bình thản bước xuống xe mà không cảm thấy ngượng với tài xế cả hai bên.
"Bách Lý Đông Quân không muốn xuống xe sao? Tính qua đêm ở trong xe luôn sao???" Bách Lý Vũ ánh mắt liếc tới chiếc xe màu đen Roll Royce nói.
Ngay lập tức từ trên xe bước xuống một cậu bé có thân hình cao gầy. Cậu bé ấy đang mặc trên người một bộ đồng phục học sinh cấp một có màu xanh trắng kết hợp độc đáo. Cậu bé có một làn da trắng đến phát sáng. Ngũ quan tươi thuận tới mức sáng chói, đường nét trên gương mặt thì phá lệ thanh tú vô cùng. Cả người cậu bé toả ra ánh hào quang khí khái bất phàm...Nếu như nhìn thoáng qua có nhiều người còn lầm tưởng đó là một bé gái xinh đẹp...
Tuy vẻ bề ngoài của cậu bé luôn thu hút ánh nhìn yêu thích của mọi người. Nhưng cậu bé lại không thích điều đó, cậu cho rằng đó là một chuyện khá phiền phức. Cho nên trên gương mặt xinh đẹp đó của cậu luôn mang một biểu cảm lạnh lùng thờ ơ giống y hệt ai đó...
Cậu bé nhìn thấy mẹ của mình thì liền nhanh chân chạy nhào tới ôm lấy. Sau đó rất lễ phép chào hỏi mẹ của mình. Chào hỏi xong xuôi cậu bé liền chạy ào ào vào nhà. Mặc kệ ai đó đang đứng sờ sờ mặt lạnh nhìn theo bóng lưng mình.
Bách Lý Vũ: "Bà xã em coi thái độ của nó kìa. Nó giống ai vậy không biết? Lần này em vào dạy nó đi. Nếu để anh dạy nó nữa, không khéo tương lai anh lại dạy ra một đại Luật Sư. Anh nói gì nó đều cãi lại cho bằng được...Thật không biết tính cách của nó giống ai nữa?"
Dĩnh Dĩnh: "...Còn ai trồng khoai đất này nữa? Nó giống anh chớ giống ai. Cha nào con nấy y chang nhau. Được rồi để em vào nói chuyện với nó."
Dĩnh Dĩnh thật sự toát mồ hôi hột với hai cha con nhà này. Giống như nước với lửa ở cạnh nhau vậy cứ ồn ào cả lên.
End.
Một sáng mùa thu ấm áp, tiệm bánh và trà lại bắt đầu một ngày mới bận rộn. Dĩnh Dĩnh vẫn như cũ sáng sớm tới cửa tiệm phụ An An nướng bánh và sắp xếp những chiếc bánh kem bắt mắt béo ngậy mới vừa làm xong vào tủ lạnh. Xong công việc đó cô lại tiếp tục loay hoay pha trà lạnh để sẵn phục vụ cho khách hàng ngày hôm nay.
Xoay lui xoay tới liền đến tám giờ sáng. Cô nhân viên Mễ Mễ cũng đã đến. Mễ Mễ vừa đến liền bắt tay vào công việc dọn dẹp. Đến tám giờ ba mươi tiệm bánh và trà bắt đầu mở cửa đón khách.
Dĩnh Dĩnh đứng tại quầy thu tiền, ánh mắt trông ngóng vị khách mở hàng đầu tiên ngày hôm nay.
Cuối cùng cánh cửa kính xinh đẹp cũng được mở ra nhưng người bước vào không phải là khách.
Bách Lý Hồng vẫn một thân màu hồng, một bên tay đang kéo một chiếc vali nhỏ màu hồng baby xinh xắn, bên tay còn lại của cô thì đang nắm lấy tay một bé gái nhỏ nhắn đáng yêu.
Dĩnh Dĩnh: "Bách Lý Hồng...lần này cậu lại muốn gởi con bé bao nhiêu ngày?"
--------------
"Bà trẻ ơi con đói bụng lắm rồi." Dương Thiên Ý mới tròn 4 tuổi với hai bím tóc xinh xắn đang xụ mặt hối thúc đồ ăn.
"Tiểu bảo bối, tiểu tổ tông của tôi ơi. Đồ ăn sắp xong rồi, con kiên nhẫn chờ thêm một chút xíu nhé." Dĩnh Dĩnh đợi cháo được hâm nóng xong liền nhanh chân bưng ra cho Dương Thiên Ý ăn.
Bé con Dương Thiên Ý thấy thức ăn đã có bèn vui vẻ nói cảm ơn với Dĩnh Dĩnh. Sau đó tự cầm muỗng xì xụp ăn ngon lành. Dĩnh Dĩnh nhìn cô bé tự ăn liền cảm thấy đáng yêu vô cùng.
"Bà chủ hôm nay chị tiểu Hồng lại gởi Tiểu Ý Ý đến đây nữa sao?" Mễ Mễ vừa bưng bánh và trà ra bàn cho khách xong, sau đó quay lại bên quầy tính tiền nhìn Dĩnh Dĩnh thắc mắc hỏi.
Mễ Mễ là nhân viên lâu năm trong tiệm bánh và trà của Dĩnh Dĩnh. Vì đã làm lâu năm nên Mễ Mễ đều biết hết tên tuổi người thân của bà chủ Dĩnh Dĩnh.
"Phải...hôm nay Bách Lý Hồng vô tâm đó lại gởi con gái mình ở đây để bay sang Anh Quốc cùng chồng nhận giải thưởng cống hiến nghệ thuật gì đó..." Dĩnh Dĩnh vuốt đầu tiểu Ý Ý trả lời.
Dương Thiên Ý đang ngoan ngoãn ăn cháo, đột nhiên nghe thấy bà trẻ nhắc đến tên mẹ mình thì hân hoan cất giọng trẻ con đáng yêu nói: "Mẹ nói muốn cho baba bất ngờ. Mẹ còn nói bên đó lạnh lắm cho nên Ý Ý không muốn đi."
"Tiểu Ý Ý ngoan ở nhà với bà trẻ, ba mẹ con hai ngày sau sẽ về." Dĩnh Dĩnh mỉm cười lại xoa đầu tiểu Ý Ý. Cô thầm nghĩ Dương Hạc Hiền và Bách Lý Hồng phải tu mấy kiếp mới sinh ra được một tiểu công chúa đáng yêu như vậy. Chẳng bù lại cho cô và Bách Lý Vũ. Nghĩ tới đây cô lại thêm đau đầu khổ não. Không biết ông chồng của cô lần này bị mời lên trường họp phụ huynh về rồi sẽ phạt thằng bé nghịch ngợm kia bằng phương pháp nào nữa đây?
"Dĩnh Dĩnh cậu lại buồn lòng chuyện gì nữa sao?"
An An từ trên lầu mang bánh kem vừa mới trang trí xong đi xuống trưng vào tủ lạnh rồi nhìn Dĩnh Dĩnh đang rầu rĩ hỏi thăm.
Mễ Mễ: "Còn có thể là chuyện gì nữa chứ? không phải lúc trưa cô giáo của cậu chủ nhỏ lại gọi điện thoại mời phụ huynh đến trường sao?"
An An: "Thằng bé lại làm sai chuyện gì nữa sao?"
Dĩnh Dĩnh thở dài: "Mình cũng không biết lần này nó lại gây ra chuyện gì nữa. Đợi ba của nó đi họp phụ huynh về rồi ắt sẽ biết thôi..."
"Thằng bé Bách Lý Đông Quân này...thật là. Nếu không được thì cậu cứ cho thằng bé nhảy lớp đi?"
An An đang kiểm tra xong số bánh ngọt còn dư lại trong tủ lạnh mở miệng nói.
"Không được, tuyệt đối không được làm như vậy thằng bé sẽ bị mất tuổi thơ. Mình muốn con của mình được sống đúng với lứa tuổi của nó. Và nó cũng phải được làm bạn với những đứa trẻ cùng tuổi xung quanh." Dĩnh Dĩnh dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói.
An An: "Hazzz...con của cậu nó là thiên tài là học bá. Cậu nhìn xem nó chỉ mới bảy tuổi thôi mà đã học gần xong chương trình học của cấp trên rồi. Vậy mà bây giờ cậu lại khăng khăng bắt nó ngồi học mấy chương trình của sơ cấp. Thằng bé hằng ngày phải giả bộ ngồi nghe những bài giảng mà nó đã hiểu từ lâu, nó không nổi điên mới là lạ. Vì vậy có nhiều khi thằng bé không chịu chăm chú nghe giáo viên giảng bài. Mình cảm thấy thằng bé không cãi lại giáo viên thì đã là điều may mắn lắm rồi. À không phải lần trước nó còn chỉnh cả lỗi sai tiếng anh của cô giáo sao?"
Dĩnh Dĩnh nghe tới đây lại bất giác thở dài nói:
"Cũng tại Bách Lý Vũ, từ khi phát hiện tiểu Đông Quân là thiên tài liền chiều theo mong ước đi học sớm của thằng bé. Cho đến khi thằng bé học quá nhanh, nhảy chương trình học liên tục. Mình mới cảm thấy lo lắng. Vì sợ thằng bé sẽ mất tuổi thơ cho nên mình kiên quyết bàn với Bách Lý Vũ phải cho con trai học đúng lớp với số tuổi của nó."
Tậm sự xong nỗi lòng Dĩnh Dĩnh lại bật cười:
"Đúng vậy, mình còn nhớ hình như lần đó Bách Lý Vũ bận đi công tác, cho nên mình đành phải tới trường học ngồi nghe cô giáo của thằng bé phàn nàn cả buổi. Cô giáo còn khuyên mình nên cho thằng bé nhảy lớp. Rồi còn nói là nếu được nhảy lớp thì tới năm mười lăm tuổi thằng bé đã học xong đại học rồi. Mình nghe xong liền chấn động cả người."
"Nhưng mình và Bách Lý Vũ vẫn quyết định như cũ không cho thằng bé nhảy lớp." Dĩnh Dĩnh nói xong liền cầm lấy tui xách ở hộc tủ. Sau đó đi tới nắm tay Tiểu Thiên ý vui vẻ nói: "Tiểu Ý Ý chúng ta về nhà thôi nào..."
An An đứng một bên nghe nãy giờ liền hết biết nói gì ngoài câu: "Tạm biệt hai bà cháu..." Rồi lại nói thêm: "Cậu đi về rồi thì mình biết nói chuyện với ai nữa đây?"
Mễ Mễ: "Chị nói chuyện với em nè..."
An An: "Nếu nói chuyện với em thì chị thà đi mở livestream của Từ Mộng Khiết coi lại. Còn dư thời gian thì mở phim điện ảnh của diễn viên Châu Sa xem còn hơn."
"Chị có cần phải tổn thương em như vậy không?"
Mễ Mễ hai tay ôm khay nhựa trống trơn giả bộ chu môi phồng má oán trách An An.
Dĩnh Dĩnh tươi cười vui vẻ mặc kệ hai người bọn họ đấu khẩu. Tay cô cô nắm chặt bàn tay bé xíu của Dương Thiên Ý mở cửa ra về.
Ngồi trên xe trở về nhà Dĩnh Dĩnh chợt trầm tư suy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra. Ba năm trước cô đã gặp lại nữ chính Từ Mộng Khiết ngay chính tại tiệm bánh và trà của mình. Từ Mộng Khiết đã trở thành một nữ streamer ẩm thực đến tiệm của cô để quay video cảm nhận món bánh ngọt ngon nhất tại quán.
Cô còn nhớ lúc đó trên gương mặt xinh đẹp của Từ Mộng Khiết rất là hạnh phúc khi giới thiệu chồng của mình với cô.
Chồng của Từ Mộng Khiết là một kiến trúc sư trẻ có vẻ ngoài rất lịch thiệp và đáng tin cậy. Lúc đó anh ta đã hộ tống Từ Mộng Khiết đến thành phố A này để quay vlog ẩm thực, rồi sẵn tiện làm việc luôn. Anh trai nữ chính cũng xuất hiện bên cạnh.
Dĩnh Dĩnh nghe Từ Mộng Khiết kể lại sau khi anh trai ra tù vì quá khứ đánh người tù tội nên không xin được việc. Cho nên Từ Mộng Khiết đã để anh trai làm trợ lý và kiêm luôn chức vệ sĩ cho mình.
Ngoài ra Dĩnh Dĩnh vẫn còn nhớ như in giây phút Từ Mộng Khiết quay phim xong và chuẩn bị rời đi thì bất ngờ quay đầu lại nhìn cô rồi mỉm cười thật tươi nói với cô rằng: "Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi đã tự làm chủ cho cuộc đời của mình. Làm nữ chính theo cách mà tôi muốn chứ không phải làm nữ chính theo cách mà người khác đã sắp đặt."
Lúc đó nghe xong Dĩnh Dĩnh đã suy nghĩ liệu Từ Mộng Khiết đã biết được gì rồi sao? Nhưng cũng không quan trọng nữa vì hiện tại cô cảm thấy Từ Mộng Khiết đang rất hạnh phúc với cuộc đời do chính bản thân cô ấy đã chọn.
Còn về nữ phụ một Châu Sa, hiện tại cô ấy đã rút lui khỏi làng giải trí đầy thị phi. Cô ấy đang cùng ông xã là quý tộc người pháp của mình chuẩn bị đón thêm một thiên thần nhỏ thứ hai.
Câu chuyện vẫn luôn được tiếp diễn theo cách riêng của nó. Phải nói là phát triển theo chiều hướng vô cùng tốt. Một kết thúc rất hoàn mỹ dành cho tất cả mọi người. Nghĩ đến đây Dĩnh Dĩnh hài lòng mỉm cười. Dương Thiên Ý bé nhỏ đã ngủ say trong vòng tay của cô khi nào mà không hay.
Tài xế Trương: "Cô chủ đã đến nhà rồi."
Dĩnh Dĩnh: "Cảm ơn."
Xe của cô vừa dừng lại thì cũng vừa hay xe của Bách Lý Vũ đi đón con đã về đến nhà. Bách Lý Vũ thấy xe của vợ thì liền nhào tới mở cửa, anh mặc kệ Dương Thiên Ý đang nằm trong lòng cô mà thuần thục đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Sau đó mới vươn tay ôm tiểu Thiên Ý xuống xe hỏi: "Bách Lý Hồng lại quẳng con bé tới đây nữa sao?"
"Phải..." Dĩnh Dĩnh đã quá quen thuộc với hành động Bách Lý Vũ nhào tới ôm hôn cô sau khi cả hai gặp lại nhau sau mấy tiếng xa nhau vì công việc. Cho nên cô bình thản bước xuống xe mà không cảm thấy ngượng với tài xế cả hai bên.
"Bách Lý Đông Quân không muốn xuống xe sao? Tính qua đêm ở trong xe luôn sao???" Bách Lý Vũ ánh mắt liếc tới chiếc xe màu đen Roll Royce nói.
Ngay lập tức từ trên xe bước xuống một cậu bé có thân hình cao gầy. Cậu bé ấy đang mặc trên người một bộ đồng phục học sinh cấp một có màu xanh trắng kết hợp độc đáo. Cậu bé có một làn da trắng đến phát sáng. Ngũ quan tươi thuận tới mức sáng chói, đường nét trên gương mặt thì phá lệ thanh tú vô cùng. Cả người cậu bé toả ra ánh hào quang khí khái bất phàm...Nếu như nhìn thoáng qua có nhiều người còn lầm tưởng đó là một bé gái xinh đẹp...
Tuy vẻ bề ngoài của cậu bé luôn thu hút ánh nhìn yêu thích của mọi người. Nhưng cậu bé lại không thích điều đó, cậu cho rằng đó là một chuyện khá phiền phức. Cho nên trên gương mặt xinh đẹp đó của cậu luôn mang một biểu cảm lạnh lùng thờ ơ giống y hệt ai đó...
Cậu bé nhìn thấy mẹ của mình thì liền nhanh chân chạy nhào tới ôm lấy. Sau đó rất lễ phép chào hỏi mẹ của mình. Chào hỏi xong xuôi cậu bé liền chạy ào ào vào nhà. Mặc kệ ai đó đang đứng sờ sờ mặt lạnh nhìn theo bóng lưng mình.
Bách Lý Vũ: "Bà xã em coi thái độ của nó kìa. Nó giống ai vậy không biết? Lần này em vào dạy nó đi. Nếu để anh dạy nó nữa, không khéo tương lai anh lại dạy ra một đại Luật Sư. Anh nói gì nó đều cãi lại cho bằng được...Thật không biết tính cách của nó giống ai nữa?"
Dĩnh Dĩnh: "...Còn ai trồng khoai đất này nữa? Nó giống anh chớ giống ai. Cha nào con nấy y chang nhau. Được rồi để em vào nói chuyện với nó."
Dĩnh Dĩnh thật sự toát mồ hôi hột với hai cha con nhà này. Giống như nước với lửa ở cạnh nhau vậy cứ ồn ào cả lên.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.