Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa
Chương 54: Sư đệ suy yếu
Nịnh Mông Tâm
24/12/2021
Từ Châu nhìn người đang chậm rãi
đến gần, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, hắn hiểu rất rõ vị sư muội này, nàng cười càng xán lạn, thì càng nguy hiểm!
"Nhị sư huynh, muội tới xin lỗi huynh." Tô Mộng Mộng đi đến bên cạnh hắn, tháo bỏ dây thừng, cười nhẹ nhàng;
Sắc mặt thay đổi, trên gương mặt thoáng qua nét phiền muộn, "Tối hôm qua muội vẫn luôn không ngủ được, luôn suy nghĩ có phải muội đã đáng lắm không."
Meo? Mẹ nó bổn hệ thống tin ngươi tà, tối hôm qua vừa nằm lên giường liền trực tiếp ngáy ngủ là ai? Làm sao nó có thể hợp tác với kí chủ vô sỉ như vậy chứ!
"Vô sỉ!"
Tô Mộng Mộng nghe tiếng hệ thống mắng chửi cũng trực tiếp làm lơ, "Cho nên muội định chiều nay bồi nhị sư huynh tiếp tục luận bàn!"
"Thật sao?" Từ Châu bây giờ cũng không quá tin lời nói của nàng, tối hôm qua chính là một ví dụ, nàng luôn lừa hắn!
Tô Mộng Mộng bày ra biểu tình tức giận, "Đương nhiên! Muội trước nay có gì đều sẽ nói thẳng, ở chung nhiều năm như vậy, nhị sư huynh thấy qua muội lừa ai sao!"
Nghe nàng nói vậy Từ Châu cũng cảm thấy đúng, nàng trước nay vẫn luôn thẳng thắn, cho nên đắc tội nhiều người như vậy..
"Vậy được rồi, chúng ta coi như bỏ qua chuyện này đi." Dứt lời Từ Châu liền đem đồ vật trong tay đưa cho nàng "Cho muội, bồi thường!"
Tô Mộng Mộng lấy xong vội vàng cất đi, lại ngước nhìn đầu tóc của hắn, có chút chột dạ, "Cảm ơn nhị sư huynh."
"Huynh về thu thập nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều chúng ta lại tỷ thí!"
"Không có việc gì, cảm ơn sư muội quan tâm, tới, chúng ta hiện tại liền bắt đầu đi!" Từ Châu lập tức nâng cao tinh thần, giống như uống phải thuốc tăng lực, trong nháy mắt liền sinh long hoạt hổ!
"Muội cảm thấy sư huynh vẫn là đi về trước đi, sư muội, muội không muốn thắng người không còn sức lực, lại nói sáng nay muội còn có chút việc, đi trước." Nói xong Tô Mộng Mộng triệu hồi kiếm, lập tức bay đi;
Một trận gió nhẹ lướt qua, người đã không thấy bóng dáng..
Tô Mộng Mộng đi vào sân, nhìn cửa vẫn còn đóng chặt, "Còn đang ngủ sao?"
Vậy nàng đi nấu thuốc cho cả ngày hôm nay, lại làm vài món ăn cho hắn, xong xuôi rồi thì hôm nay không cần tiếp tục đến đây, tập trung luyện võ..
Nghĩ là làm, nàng lập tức quay người rời đi.
Bùi Tịch ngồi trong phòng, lắng nghe âm thanh di chuyển bên ngoài, sắc mặt âm trầm..
"Chủ nhân, xem đi, nàng đã bắt đầu đối tốt với người khác rồi.."
Săn sóc như vậy, còn thông cảm cho người ta đi nghỉ ngơi trước buổi chiều lại luận võ!
"Cốc cốc!"
"Sư đệ, đệ dậy chưa?" Tô Mộng Mộng đứng ở trước cửa, gõ gõ, đến giờ còn chưa thức sao?
"Sư đệ?"
Vẫn không có thanh âm trả lời, Tô Mộng Mộng một chân đạp cửa!
"Loảng xoảng!"
"Sư đệ!"
Tô Mộng Mộng kinh hô, Bùi Tịch vẫn còn ngã ngồi trên ghế, không nhúc nhích!
"Sư đệ ngươi làm sao vậy?" Nàng vội vàng đỡ người ngồi dậy, sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp mỏng manh, lông mi run rẩy cố gắng mở mắt;
Cuối cùng cũng mở mắt ra được, suy yếu gọi nàng "Sư, sư tỷ."
"Ngươi làm sao vậy?" Tối hôm qua không phải rất tốt sao, sao hôm nay lại như vậy?
Tô Mộng Mộng mau chóng đỡ hắn đặt nằm lên giường, lúc này mới để ý áo ngủ màu trắng loang lổ vết máu, lập tức kéo áo hắn ra, miệng vết thương vốn dĩ nên khép lại bây giờ đang đổ máu không ngừng..
Ngoại trừ vết thương mới, trên người hắn còn có chi chít vết sẹo, nhìn rất ghê tợn, không khó tưởng tượng ra trước đây hắn bị hành hạ đến thế nào..
Hiện tại hắn chỉ mới 17-18 tuổi, nhưng những vết sẹo này đã rất cũ, giống như đã theo hắn từ rất lâu..
Trong mắt Tô Mộng Mộng tràn đầy không đành lòng, nhớ lại trong tư liệu hệ thống đưa có ghi, Bùi Tịch lưu lạc nhiều năm..
"Nhị sư huynh, muội tới xin lỗi huynh." Tô Mộng Mộng đi đến bên cạnh hắn, tháo bỏ dây thừng, cười nhẹ nhàng;
Sắc mặt thay đổi, trên gương mặt thoáng qua nét phiền muộn, "Tối hôm qua muội vẫn luôn không ngủ được, luôn suy nghĩ có phải muội đã đáng lắm không."
Meo? Mẹ nó bổn hệ thống tin ngươi tà, tối hôm qua vừa nằm lên giường liền trực tiếp ngáy ngủ là ai? Làm sao nó có thể hợp tác với kí chủ vô sỉ như vậy chứ!
"Vô sỉ!"
Tô Mộng Mộng nghe tiếng hệ thống mắng chửi cũng trực tiếp làm lơ, "Cho nên muội định chiều nay bồi nhị sư huynh tiếp tục luận bàn!"
"Thật sao?" Từ Châu bây giờ cũng không quá tin lời nói của nàng, tối hôm qua chính là một ví dụ, nàng luôn lừa hắn!
Tô Mộng Mộng bày ra biểu tình tức giận, "Đương nhiên! Muội trước nay có gì đều sẽ nói thẳng, ở chung nhiều năm như vậy, nhị sư huynh thấy qua muội lừa ai sao!"
Nghe nàng nói vậy Từ Châu cũng cảm thấy đúng, nàng trước nay vẫn luôn thẳng thắn, cho nên đắc tội nhiều người như vậy..
"Vậy được rồi, chúng ta coi như bỏ qua chuyện này đi." Dứt lời Từ Châu liền đem đồ vật trong tay đưa cho nàng "Cho muội, bồi thường!"
Tô Mộng Mộng lấy xong vội vàng cất đi, lại ngước nhìn đầu tóc của hắn, có chút chột dạ, "Cảm ơn nhị sư huynh."
"Huynh về thu thập nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều chúng ta lại tỷ thí!"
"Không có việc gì, cảm ơn sư muội quan tâm, tới, chúng ta hiện tại liền bắt đầu đi!" Từ Châu lập tức nâng cao tinh thần, giống như uống phải thuốc tăng lực, trong nháy mắt liền sinh long hoạt hổ!
"Muội cảm thấy sư huynh vẫn là đi về trước đi, sư muội, muội không muốn thắng người không còn sức lực, lại nói sáng nay muội còn có chút việc, đi trước." Nói xong Tô Mộng Mộng triệu hồi kiếm, lập tức bay đi;
Một trận gió nhẹ lướt qua, người đã không thấy bóng dáng..
Tô Mộng Mộng đi vào sân, nhìn cửa vẫn còn đóng chặt, "Còn đang ngủ sao?"
Vậy nàng đi nấu thuốc cho cả ngày hôm nay, lại làm vài món ăn cho hắn, xong xuôi rồi thì hôm nay không cần tiếp tục đến đây, tập trung luyện võ..
Nghĩ là làm, nàng lập tức quay người rời đi.
Bùi Tịch ngồi trong phòng, lắng nghe âm thanh di chuyển bên ngoài, sắc mặt âm trầm..
"Chủ nhân, xem đi, nàng đã bắt đầu đối tốt với người khác rồi.."
Săn sóc như vậy, còn thông cảm cho người ta đi nghỉ ngơi trước buổi chiều lại luận võ!
"Cốc cốc!"
"Sư đệ, đệ dậy chưa?" Tô Mộng Mộng đứng ở trước cửa, gõ gõ, đến giờ còn chưa thức sao?
"Sư đệ?"
Vẫn không có thanh âm trả lời, Tô Mộng Mộng một chân đạp cửa!
"Loảng xoảng!"
"Sư đệ!"
Tô Mộng Mộng kinh hô, Bùi Tịch vẫn còn ngã ngồi trên ghế, không nhúc nhích!
"Sư đệ ngươi làm sao vậy?" Nàng vội vàng đỡ người ngồi dậy, sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp mỏng manh, lông mi run rẩy cố gắng mở mắt;
Cuối cùng cũng mở mắt ra được, suy yếu gọi nàng "Sư, sư tỷ."
"Ngươi làm sao vậy?" Tối hôm qua không phải rất tốt sao, sao hôm nay lại như vậy?
Tô Mộng Mộng mau chóng đỡ hắn đặt nằm lên giường, lúc này mới để ý áo ngủ màu trắng loang lổ vết máu, lập tức kéo áo hắn ra, miệng vết thương vốn dĩ nên khép lại bây giờ đang đổ máu không ngừng..
Ngoại trừ vết thương mới, trên người hắn còn có chi chít vết sẹo, nhìn rất ghê tợn, không khó tưởng tượng ra trước đây hắn bị hành hạ đến thế nào..
Hiện tại hắn chỉ mới 17-18 tuổi, nhưng những vết sẹo này đã rất cũ, giống như đã theo hắn từ rất lâu..
Trong mắt Tô Mộng Mộng tràn đầy không đành lòng, nhớ lại trong tư liệu hệ thống đưa có ghi, Bùi Tịch lưu lạc nhiều năm..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.