Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác
Chương 21: Tối Hôm Qua Ngươi Bắn Bên Trong
Lệ Hảo Đa Trấp
18/11/2024
Mặc Huyền trơ mắt nhìn Tang Nhược thốt ra hai chữ "Đủ rồi", khuôn mặt vốn ửng hồng nhanh chóng trở nên trắng bệch, môi run rẩy thì thào: "Xong đời..."
"Xong đời cái gì?"
"Ngươi, ngươi bị thương căn bản mà bắn ra đã như vậy, vậy hôm qua chẳng phải còn đậm hơn sao?"
"Ta không nhìn thấy." Mặc Huyền sờ lên dương vật còn chưa mềm xuống, khóe môi hiện ý cười: "Hiện tại không đủ đậm sao? Không đủ, ta còn có."
"Không, đủ rồi, đủ đậm rồi!" Tang Nhược ngửa đầu không dám nhìn xuống, gấp đến độ mặt lại bắt đầu đỏ: "Nhưng mà nhiều lắm! Một lần đã nhiều như vậy, hôm qua ngươi bắn mười lần vào trong ta... Ta sẽ không mang thai chứ?"
"Mang thai?" Tay Mặc Huyền đang vuốt tính khí nhanh hơn, tiếng cười khàn khàn từ cổ họng bật ra: "Sẽ không đâu, bắn thêm mười lần nữa cũng không mang thai."
Thứ trong mộng dù có thật sự cũng không đến mức này, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, thật sự khiến hắn có chút muốn...
Muốn làm gì?
Mặc Huyền dừng tay, lông mày nhíu lại.
Hắn lại muốn thật sự bắn vào trong nàng thử xem.
Tang Nhược không hiểu: "Vì sao?"
"Cũng không có gì." Mặc Huyền mím môi, có chút nhàm chán buông dương vật ra, nhìn lòng bàn tay dính tinh dịch đáy mắt nhiễm vài phần ghét bỏ, thuận miệng nói: "Lúc ta còn nhỏ đã uống rất nhiều tuyệt tự dược, cho nên đời này không thể có con."
"... Lúc nhỏ?" Tang Nhược cả kinh trợn tròn mắt: "Cha mẹ ngươi không quản ngươi sao?"
Nàng biết có một số đứa trẻ không hiểu chuyện, sẽ coi thuốc như kẹo ăn, nhưng hắn nói đã ăn rất nhiều, vậy phải là cha mẹ sơ ý bao nhiêu mới có thể để hắn ăn nhiều tuyệt tự dược như vậy?
Mặc Huyền dùng góc áo bào lau lòng bàn tay, động tác hơi dừng lại, sau đó ném góc áo ra, che lại dương vật.
"Ta là cô nhi, không có cha mẹ."
Hắn giống như đang kể chuyện của người khác, giọng nói không nghe ra một chút khổ sở nào, thậm chí còn cười với nàng.
Nụ cười dịu dàng điềm đạm, giống như con người hắn, nhu hòa như nước mùa xuân, nhưng Tang Nhược lại cảm nhận được trong nụ cười ấy ẩn chứa một tia đau thương.
"Không sao."
Dương vật bị che khuất, Tang Nhược lá gan liền lớn hơn chút, nàng quấn chăn dịch mông đến gần, ôm vai hắn: "Ta cũng không có nhà, xét thấy ngươi lần này xuất tinh thành tích ưu dị, ta quyết định thu lưu ngươi, về sau chúng ta chính là người một nhà sống chết có nhau!"
Sống chết có nhau?
Khóe môi Mặc Huyền hơi run rẩy, cố nén xúc động vung tay kết liễu nàng, nói: "Tang cô nương."
"Ngươi có thể gọi ta là A Nhược." Tang Nhược chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Còn ngươi, ngươi tên gì?"
"... Vô Danh." Mặc Huyền thuận miệng bịa ra một cái tên, cảm nhận được tay nàng lộn xộn, khóe trán giật giật: "Tang Nhược."
"Hả?"
"Ta chỉ là mắt không nhìn thấy, khứu giác cùng tri giác là bình thường."
"Hả?"
"Cho nên." Hắn cười như nắng ấm, nhưng mu bàn tay gân xanh đã nổi lên: "Nếu như nàng cần, ta có thể múc nước lau cho nàng, nhưng có thể xin nàng đừng lau tinh dịch lên tay ta không?"
Bị vạch trần ý đồ, Tang Nhược vội vàng thu tay lại, cúi đầu lầm bầm: “Đồ của mình ngươi còn ghét bỏ..."
Mặc Huyền đang muốn đứng dậy đi ra cửa, quay đầu lại nhắc nhở: "Ta cũng có thể nghe đấy."
...
Hắn rời khỏi không lâu liền có tiểu nhị đưa nước nóng lên, tuy rằng Tang Nhược hành động khó khăn, nhưng dưới sự trợ giúp của hắn, vẫn an toàn ngồi vào trong thùng tắm, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, cả người đều trở nên thoải mái.
Đang muốn gọi người đưa nàng trở về, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa.
Tang Nhược nghi hoặc có phải tiểu nhị đến thu tiền quần áo hay không, lại nghe được thanh âm vũ mị của nữ nhân: "Đạo trưởng, ngươi nhất định phải gõ cửa trước sao? Trực tiếp đi vào chẳng phải nhanh hơn chút?"
Giọng nam lạnh lùng xa cách theo sát phía sau: "Như vậy không ổn."
"Ngươi bây giờ biết không ổn? Hôm qua lúc kéo ta lên giường sao không thấy ngươi nói không ổn?"
"... Việc này là ta không đúng, chờ tìm được sư muội, ta lập tức cùng ngươi lên đường tìm thuốc."
Rất nhanh, tiếng đập cửa lại vang lên.
Mắt Tang Nhược cong thành hình trăng non.
Thanh âm này, lượng tin tức này, bên ngoài không phải nam nữ chính còn có thể là ai!
Nàng còn muốn để Vô Danh đến quán rượu Hoan Tư gửi thư cho Tiêu Tử Khâm, không ngờ bọn họ lại tìm tới trước. Vừa hay, nàng còn đang lo không biết làm sao để điều động linh lực chữa trị thân thể, sư huynh đã tự mình đưa đến cửa.
"Đại sư huynh, muội ở bên trong! Huynh chờ một chút!" Tang Nhược vỗ vỗ Vô Danh: "Mau, mau mở cửa!"
Vẻ mặt hưng phấn chờ mong kia rơi vào trong mắt Mặc Huyền, không hiểu sao lại chướng mắt.
Vừa rồi còn ôm hắn nói muốn cùng hắn sống chết có nhau, mới qua bao lâu, trong mắt đã tràn đầy hình bóng người khác.
Huống hồ không phải nàng nói tìm Tiêu Tử Khâm chỉ để tìm thuốc sao? Nhưng sao hắn lại cảm thấy nàng đơn thuần là vì Tiêu Tử Khâm tới nên vui vẻ như vậy.
Xem ra nàng không chỉ chiếm thân thể người khác, còn muốn chiếm người trong lòng người khác.
Cũng đúng, vị sư huynh quân tử phong quang tễ nguyệt kia là đối tượng dễ dàng khiến các thiếu nữ động lòng nhất, giống như Tang Nhược lúc trước, lòng tràn đầy ảo tưởng về một mối tình lưu luyến có một không hai.
Nếu như vị đại sư huynh quân tử kia biết nàng nuôi một nam nhân mù ở bên cạnh...
Mặc Huyền ôn nhu để nàng vịn bình phong chờ, dưới chân bước những bước chân nhẹ nhàng đi mở cửa.
"Mời vào."
Ngoài cửa, Tiêu Tử Khâm còn chưa kịp phản ứng, Mục Thanh Thanh đã bật cười: "Ai nha, vị hôn thê này của huynh sao lại là nam?"
Tiêu Tử Khâm không để ý đến sự trêu tức của nàng ấy, ánh mắt lạnh lùng cẩn thận đánh giá nam nhân mở cửa, từ đầu đến chân hắn đều toát ra vẻ ôn hòa vô hại, nhưng không biết tại sao, khi ánh mắt chạm vào đôi mắt bị lụa trắng che khuất kia, hắn ta bỗng nhiên ớn lạnh.
Đó là trực giác được rèn luyện từ vô số lần sinh tử đang nhắc nhở hắn ta người này rất nguy hiểm.
Hắn ta kéo Mục Thanh Thanh ra sau lưng, không chút do dự rút kiếm, mũi kiếm sắc bén lóe lên hàn quang, nhắm thẳng vào cổ đối phương.
"Ngươi là ai?! Sư muội của ta đâu!"
Với thân thủ của Mặc Huyền, hoàn toàn có thể né tránh một kiếm thăm dò này, nhưng hắn không né, ngược lại còn tiến về phía trước một bước khi kiếm hạ xuống.
Cho dù Tiêu Tử Khâm kịp thời thu kiếm, tránh cho hắn bị cắt đứt yết hầu, nhưng thời gian vẫn hơi muộn, mũi kiếm kề sát cổ cọ xát, trên da thịt trắng lạnh chớp mắt toát ra một vết máu.
"Híz-khà-zzz..." Mặc Huyền giơ tay che miệng vết thương, hơi nhíu mày như đang chịu đựng đau đớn: "Tại hạ Vô Danh, đêm qua Tang cô nương trúng Thập Dục tán, sau khi giải độc thân thể thập phần không khỏe, lúc này mới bảo tại hạ tới mở cửa... Không biết công tử vì sao rút kiếm?"
Hắn đặc biệt nhấn mạnh chữ Thập Dục Tán và chữ "giải độc", lúc trả lời xong câu hỏi thì lấy tay che miệng vết thương.
Vốn dĩ thanh kiếm kia chỉ cắt qua da thịt, cho dù chảy máu cũng không quá khoa trương, nhưng hắn cố ý che vết thương, ngón tay hung hăng kích thích vào da thịt bị rách, máu tươi lập tức tuôn ra nhìn thấy mà giật mình.
Mùi máu tươi quá nồng, Tiêu Tử Khâm cau mày, nhưng mặc kệ hắn thăm dò thế nào, từ máu tươi đến vết thương đều không có bất kỳ dao động linh lực nào.
Là phàm nhân sao?
Không, ngoại trừ phàm nhân, còn có một khả năng khác, đó chính là linh lực của người trước mắt này cao hơn hắn rất nhiều.
"Sư huynh... Con mẹ nó!"
Tang Nhược nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, trong lòng lo lắng, nàng vịn bình phong đi ra, vừa ló đầu ra, liền nhìn thấy một nam nhân tướng mạo anh tuấn đang cầm kiếm đứng ở ngoài cửa, nàng nghi hoặc kêu lên, quay đầu lại nhìn thấy trên cổ Vô Danh có một mảng máu đỏ, sợ tới mức chân mềm nhũn, "bịch" một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
"Xong đời cái gì?"
"Ngươi, ngươi bị thương căn bản mà bắn ra đã như vậy, vậy hôm qua chẳng phải còn đậm hơn sao?"
"Ta không nhìn thấy." Mặc Huyền sờ lên dương vật còn chưa mềm xuống, khóe môi hiện ý cười: "Hiện tại không đủ đậm sao? Không đủ, ta còn có."
"Không, đủ rồi, đủ đậm rồi!" Tang Nhược ngửa đầu không dám nhìn xuống, gấp đến độ mặt lại bắt đầu đỏ: "Nhưng mà nhiều lắm! Một lần đã nhiều như vậy, hôm qua ngươi bắn mười lần vào trong ta... Ta sẽ không mang thai chứ?"
"Mang thai?" Tay Mặc Huyền đang vuốt tính khí nhanh hơn, tiếng cười khàn khàn từ cổ họng bật ra: "Sẽ không đâu, bắn thêm mười lần nữa cũng không mang thai."
Thứ trong mộng dù có thật sự cũng không đến mức này, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, thật sự khiến hắn có chút muốn...
Muốn làm gì?
Mặc Huyền dừng tay, lông mày nhíu lại.
Hắn lại muốn thật sự bắn vào trong nàng thử xem.
Tang Nhược không hiểu: "Vì sao?"
"Cũng không có gì." Mặc Huyền mím môi, có chút nhàm chán buông dương vật ra, nhìn lòng bàn tay dính tinh dịch đáy mắt nhiễm vài phần ghét bỏ, thuận miệng nói: "Lúc ta còn nhỏ đã uống rất nhiều tuyệt tự dược, cho nên đời này không thể có con."
"... Lúc nhỏ?" Tang Nhược cả kinh trợn tròn mắt: "Cha mẹ ngươi không quản ngươi sao?"
Nàng biết có một số đứa trẻ không hiểu chuyện, sẽ coi thuốc như kẹo ăn, nhưng hắn nói đã ăn rất nhiều, vậy phải là cha mẹ sơ ý bao nhiêu mới có thể để hắn ăn nhiều tuyệt tự dược như vậy?
Mặc Huyền dùng góc áo bào lau lòng bàn tay, động tác hơi dừng lại, sau đó ném góc áo ra, che lại dương vật.
"Ta là cô nhi, không có cha mẹ."
Hắn giống như đang kể chuyện của người khác, giọng nói không nghe ra một chút khổ sở nào, thậm chí còn cười với nàng.
Nụ cười dịu dàng điềm đạm, giống như con người hắn, nhu hòa như nước mùa xuân, nhưng Tang Nhược lại cảm nhận được trong nụ cười ấy ẩn chứa một tia đau thương.
"Không sao."
Dương vật bị che khuất, Tang Nhược lá gan liền lớn hơn chút, nàng quấn chăn dịch mông đến gần, ôm vai hắn: "Ta cũng không có nhà, xét thấy ngươi lần này xuất tinh thành tích ưu dị, ta quyết định thu lưu ngươi, về sau chúng ta chính là người một nhà sống chết có nhau!"
Sống chết có nhau?
Khóe môi Mặc Huyền hơi run rẩy, cố nén xúc động vung tay kết liễu nàng, nói: "Tang cô nương."
"Ngươi có thể gọi ta là A Nhược." Tang Nhược chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Còn ngươi, ngươi tên gì?"
"... Vô Danh." Mặc Huyền thuận miệng bịa ra một cái tên, cảm nhận được tay nàng lộn xộn, khóe trán giật giật: "Tang Nhược."
"Hả?"
"Ta chỉ là mắt không nhìn thấy, khứu giác cùng tri giác là bình thường."
"Hả?"
"Cho nên." Hắn cười như nắng ấm, nhưng mu bàn tay gân xanh đã nổi lên: "Nếu như nàng cần, ta có thể múc nước lau cho nàng, nhưng có thể xin nàng đừng lau tinh dịch lên tay ta không?"
Bị vạch trần ý đồ, Tang Nhược vội vàng thu tay lại, cúi đầu lầm bầm: “Đồ của mình ngươi còn ghét bỏ..."
Mặc Huyền đang muốn đứng dậy đi ra cửa, quay đầu lại nhắc nhở: "Ta cũng có thể nghe đấy."
...
Hắn rời khỏi không lâu liền có tiểu nhị đưa nước nóng lên, tuy rằng Tang Nhược hành động khó khăn, nhưng dưới sự trợ giúp của hắn, vẫn an toàn ngồi vào trong thùng tắm, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, cả người đều trở nên thoải mái.
Đang muốn gọi người đưa nàng trở về, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa.
Tang Nhược nghi hoặc có phải tiểu nhị đến thu tiền quần áo hay không, lại nghe được thanh âm vũ mị của nữ nhân: "Đạo trưởng, ngươi nhất định phải gõ cửa trước sao? Trực tiếp đi vào chẳng phải nhanh hơn chút?"
Giọng nam lạnh lùng xa cách theo sát phía sau: "Như vậy không ổn."
"Ngươi bây giờ biết không ổn? Hôm qua lúc kéo ta lên giường sao không thấy ngươi nói không ổn?"
"... Việc này là ta không đúng, chờ tìm được sư muội, ta lập tức cùng ngươi lên đường tìm thuốc."
Rất nhanh, tiếng đập cửa lại vang lên.
Mắt Tang Nhược cong thành hình trăng non.
Thanh âm này, lượng tin tức này, bên ngoài không phải nam nữ chính còn có thể là ai!
Nàng còn muốn để Vô Danh đến quán rượu Hoan Tư gửi thư cho Tiêu Tử Khâm, không ngờ bọn họ lại tìm tới trước. Vừa hay, nàng còn đang lo không biết làm sao để điều động linh lực chữa trị thân thể, sư huynh đã tự mình đưa đến cửa.
"Đại sư huynh, muội ở bên trong! Huynh chờ một chút!" Tang Nhược vỗ vỗ Vô Danh: "Mau, mau mở cửa!"
Vẻ mặt hưng phấn chờ mong kia rơi vào trong mắt Mặc Huyền, không hiểu sao lại chướng mắt.
Vừa rồi còn ôm hắn nói muốn cùng hắn sống chết có nhau, mới qua bao lâu, trong mắt đã tràn đầy hình bóng người khác.
Huống hồ không phải nàng nói tìm Tiêu Tử Khâm chỉ để tìm thuốc sao? Nhưng sao hắn lại cảm thấy nàng đơn thuần là vì Tiêu Tử Khâm tới nên vui vẻ như vậy.
Xem ra nàng không chỉ chiếm thân thể người khác, còn muốn chiếm người trong lòng người khác.
Cũng đúng, vị sư huynh quân tử phong quang tễ nguyệt kia là đối tượng dễ dàng khiến các thiếu nữ động lòng nhất, giống như Tang Nhược lúc trước, lòng tràn đầy ảo tưởng về một mối tình lưu luyến có một không hai.
Nếu như vị đại sư huynh quân tử kia biết nàng nuôi một nam nhân mù ở bên cạnh...
Mặc Huyền ôn nhu để nàng vịn bình phong chờ, dưới chân bước những bước chân nhẹ nhàng đi mở cửa.
"Mời vào."
Ngoài cửa, Tiêu Tử Khâm còn chưa kịp phản ứng, Mục Thanh Thanh đã bật cười: "Ai nha, vị hôn thê này của huynh sao lại là nam?"
Tiêu Tử Khâm không để ý đến sự trêu tức của nàng ấy, ánh mắt lạnh lùng cẩn thận đánh giá nam nhân mở cửa, từ đầu đến chân hắn đều toát ra vẻ ôn hòa vô hại, nhưng không biết tại sao, khi ánh mắt chạm vào đôi mắt bị lụa trắng che khuất kia, hắn ta bỗng nhiên ớn lạnh.
Đó là trực giác được rèn luyện từ vô số lần sinh tử đang nhắc nhở hắn ta người này rất nguy hiểm.
Hắn ta kéo Mục Thanh Thanh ra sau lưng, không chút do dự rút kiếm, mũi kiếm sắc bén lóe lên hàn quang, nhắm thẳng vào cổ đối phương.
"Ngươi là ai?! Sư muội của ta đâu!"
Với thân thủ của Mặc Huyền, hoàn toàn có thể né tránh một kiếm thăm dò này, nhưng hắn không né, ngược lại còn tiến về phía trước một bước khi kiếm hạ xuống.
Cho dù Tiêu Tử Khâm kịp thời thu kiếm, tránh cho hắn bị cắt đứt yết hầu, nhưng thời gian vẫn hơi muộn, mũi kiếm kề sát cổ cọ xát, trên da thịt trắng lạnh chớp mắt toát ra một vết máu.
"Híz-khà-zzz..." Mặc Huyền giơ tay che miệng vết thương, hơi nhíu mày như đang chịu đựng đau đớn: "Tại hạ Vô Danh, đêm qua Tang cô nương trúng Thập Dục tán, sau khi giải độc thân thể thập phần không khỏe, lúc này mới bảo tại hạ tới mở cửa... Không biết công tử vì sao rút kiếm?"
Hắn đặc biệt nhấn mạnh chữ Thập Dục Tán và chữ "giải độc", lúc trả lời xong câu hỏi thì lấy tay che miệng vết thương.
Vốn dĩ thanh kiếm kia chỉ cắt qua da thịt, cho dù chảy máu cũng không quá khoa trương, nhưng hắn cố ý che vết thương, ngón tay hung hăng kích thích vào da thịt bị rách, máu tươi lập tức tuôn ra nhìn thấy mà giật mình.
Mùi máu tươi quá nồng, Tiêu Tử Khâm cau mày, nhưng mặc kệ hắn thăm dò thế nào, từ máu tươi đến vết thương đều không có bất kỳ dao động linh lực nào.
Là phàm nhân sao?
Không, ngoại trừ phàm nhân, còn có một khả năng khác, đó chính là linh lực của người trước mắt này cao hơn hắn rất nhiều.
"Sư huynh... Con mẹ nó!"
Tang Nhược nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, trong lòng lo lắng, nàng vịn bình phong đi ra, vừa ló đầu ra, liền nhìn thấy một nam nhân tướng mạo anh tuấn đang cầm kiếm đứng ở ngoài cửa, nàng nghi hoặc kêu lên, quay đầu lại nhìn thấy trên cổ Vô Danh có một mảng máu đỏ, sợ tới mức chân mềm nhũn, "bịch" một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.