Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc
Chương 37: .1: Tiệc Phá Xác 1
Nam Thư
08/11/2022
Có Thời Uyên ở đó, Tuyết Mịch không cần nể nang bất cứ kẻ nào, chỉ là y cũng không quên lễ nghĩa của bản thân. Lúc bị Thời Uyên mang đi, Tuyết Mịch còn lễ phép phất tay tạm biệt Long Thập Thất cùng Cổ Khê.
Chờ khi Thời Uyên đưa Tuyết Mịch rời khỏi Yêu Thần Điện của Thiên Giới, hắn không nhịn được đưa chân lên đạp cho Long Thập Thất một cước.
Còn Long Thập Thất sau khi bị đạp cho hai cước liên tiếp, cho dù tính tình tốt đến mấy cũng không nhịn được tức giận liền đáp trả: “Cổ Khê, ngươi đừng có mà quá đáng, đừng nghĩ ta không dám đánh ngươi.”
Cổ Khê liền cho hắn ta cái nhìn khinh bỉ: “Ngươi mang Tuyết Mịch tới đây, tại sao lại không báo cho ta biết! Để ta về sớm, nói không chừng còn có thể dỗ y ở lại Yêu Thần Điện một chút.”
Long Thập Thất cũng không khách khí tặng hắn cái nhìn khinh bỉ liền nói: “Thôi bỏ đi, thiên hạ rộng lớn, gia tộc của Uyên Uyên hắn lại lớn nhất, cho dù ngươi có dỗ y ở lại, ta cũng không làm được.”
Ngữ khí Cổ Khê lạnh nhạt đáp lại: “Đương nhiên không được, ngay cả Nghê Hoàng cũng không cướp được.”
Cố Khê nói xong cũng lười chú ý đến gia hỏa chướng mắt này, liền xoay người rời đi. Long Thập Thất thấy thế liền vội vàng đuổi theo, miệng kêu la ầm ĩ không dứt.
Lúc Thời Uyên ôm Tuyết Mịch trở lại Trần Hư Cung, y đã giới thiệu xong mấy thứ trên người kia là ai cho, tên gọi là gì, có lợi ích gì hết, sau đó lại nói là Long Thập Thất hôm nay dẫn y bay lên trời.
“Sau này ta cũng sẽ lớn như Thập Thất thúc thúc sao? Hiện tại so sánh một chút, ta không bằng một cái móng vuốt của thúc ấy, long giác của hắn cũng to như cánh tay ta nha!”
“Uyên Uyên, ngươi có màu gì vậy?”
Thời Uyên cười nhìn y: “Ngươi thấy ta có màu gì?”
Tuyết Mịch lay lay quần áo trên người một chút liền nói: “Thập Thất thúc thích màu đỏ, cho nên hắn là màu đỏ, ta thích màu trắng, cho nên ta là màu trắng, Uyên Uyên cũng thích màu trắng, cho nên Uyên Uyên cũng là màu trắng!”
Thời Uyên đặt Tuyết Mịch xuống đất: “Ai nói ta thích màu trắng?”
Tuyết Mịch lôi kéo y phục của Thời Uyên rồi ngưỡng cổ xem hắn: “Ngươi đều mặc màu đen nha.”
Thời Uyên điểm điểm cái đầu nhỏ của y liền nói: “Ta thích màu đen.”
Tuyết Mịch liền bừng tỉnh đại ngộ mà a một tiếng: “Cho nên Uyên Uyên là màu đen!”
“Uyên Uyên là màu đen, về sau ta đây sẽ thích nhất màu đen nha!”
Nhìn Tuyết Mịch vui sướng mà kéo tay Lạc Linh, kêu nàng chuẩn bị một bộ y phục màu đen, lại nhìn một thân y phục hồng hồng của mình mà hận không thể lập tức lột xuống để thay y phục đen, Thời Uyên rũ mắt, bên môi nhiễm ý cười, thật là một tên nhóc khờ khạo.
Y phục đen còn chưa kịp mặc vào, Tuyết Mịch ngược lại đã trải nghiệm được trọng lượng của bộ y phục màu trắng tinh khiết.
So với lụa mỏng thường phục, y phục Long tộc lại có trọng lượng thực sự không nhẹ, Tuyết Mịch vuốt vuốt bộ y phục dày dặn, còn có một thân ngân bạch long được thêu tỉ mỉ ở vạt trên, nhìn Lạc Linh đang búi tóc để y đội chính quan, Tuyết Mịch nhịn không được lắc đầu một cái: “Ta không thích y phục này, thật nặng nha, trên đầu cũng nặng.”
Lạc Linh vội vàng bảo cung nga đỡ Tiểu Long Quân: “Hôm nay là yến tiệc mừng ngài phá xác, Tiểu Long Quân kiên trì một chút.”
Tuyết Mặc chơi đùa miếng ngọc bội vừa rơi xuống từ thắt lưng, mặt đầy nghi hoặc: “Cái gì là tiệc phá xác, ta phá xác đã lâu nha.”
Lạc Linh khẽ cười nói: “Nào có lâu, cũng chỉ hơn một tháng thôi, hiện giờ chúng tiên thần tề tụ tam giới, Mệnh Bàn Tinh của ba mươi bảy vị Thượng thần còn chưa thắp sáng, Yêu Hoàng bệ hạ nghĩ thế thịnh hội như thế khó có được, vì thế vì ngài làm một bữa tiệc phá xác, hôm nay chúng Tiên quân Thượng thần đều sẽ tề tụ tại Yêu Thần Điện vì ngài ăn mừng lễ phá xác, cho nên Tiểu Long Quân cần phải trang điểm khéo léo trang trọng chút mới được.”
Tuyết Mịch nặng nề mà thở dài, vẻ mặt ông cụ non mà cằn nhằn: “Mệt mỏi quá nha.”
Lạc Linh bộ dáng trẻ con của y chọc cười, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Hôm nay Tiểu Long Quân sẽ thu được rất nhiều hạ lễ, khách khứa tới tham gia tiệc phá xác không ít, ít nhất đều có một phần lễ vật.”
Mắt Tuyết Mịch sáng lên, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo bỗng chốc ngồi thẳng, hôm nay y phải biểu hiện tốt nha, tranh thủ nhận thật nhiều lễ vật, làm giảm gánh nặng cho Uyên Uyên khi nuôi y!
Trang điểm một hồi Tuyết Mịch bị đưa đến trước mặt Thời Uyên đang ngồi trong viện, y thuần thục leo lên người hắn ngồi, bò đến trên đùi ngồi xuống sau đó lại dang hai tay ôm cổ Thời Uyên, chờ hắn bế y lên!
Y không ngờ rằng Thời Uyên chỉ sửa lại búi tóc của y một chút liền kêu Lạc Linh qua: “Đưa y đi đi.”
Lạc Linh nghe lệnh liền tiến lên duỗi tay chuẩn bị ôm y đi, Tuyết Mịch vội vàng đem tay vòng lên cổ Thời Uyên khẩn trương hét lên: “Uyên Uyên ôm ta.”
Chờ khi Thời Uyên đưa Tuyết Mịch rời khỏi Yêu Thần Điện của Thiên Giới, hắn không nhịn được đưa chân lên đạp cho Long Thập Thất một cước.
Còn Long Thập Thất sau khi bị đạp cho hai cước liên tiếp, cho dù tính tình tốt đến mấy cũng không nhịn được tức giận liền đáp trả: “Cổ Khê, ngươi đừng có mà quá đáng, đừng nghĩ ta không dám đánh ngươi.”
Cổ Khê liền cho hắn ta cái nhìn khinh bỉ: “Ngươi mang Tuyết Mịch tới đây, tại sao lại không báo cho ta biết! Để ta về sớm, nói không chừng còn có thể dỗ y ở lại Yêu Thần Điện một chút.”
Long Thập Thất cũng không khách khí tặng hắn cái nhìn khinh bỉ liền nói: “Thôi bỏ đi, thiên hạ rộng lớn, gia tộc của Uyên Uyên hắn lại lớn nhất, cho dù ngươi có dỗ y ở lại, ta cũng không làm được.”
Ngữ khí Cổ Khê lạnh nhạt đáp lại: “Đương nhiên không được, ngay cả Nghê Hoàng cũng không cướp được.”
Cố Khê nói xong cũng lười chú ý đến gia hỏa chướng mắt này, liền xoay người rời đi. Long Thập Thất thấy thế liền vội vàng đuổi theo, miệng kêu la ầm ĩ không dứt.
Lúc Thời Uyên ôm Tuyết Mịch trở lại Trần Hư Cung, y đã giới thiệu xong mấy thứ trên người kia là ai cho, tên gọi là gì, có lợi ích gì hết, sau đó lại nói là Long Thập Thất hôm nay dẫn y bay lên trời.
“Sau này ta cũng sẽ lớn như Thập Thất thúc thúc sao? Hiện tại so sánh một chút, ta không bằng một cái móng vuốt của thúc ấy, long giác của hắn cũng to như cánh tay ta nha!”
“Uyên Uyên, ngươi có màu gì vậy?”
Thời Uyên cười nhìn y: “Ngươi thấy ta có màu gì?”
Tuyết Mịch lay lay quần áo trên người một chút liền nói: “Thập Thất thúc thích màu đỏ, cho nên hắn là màu đỏ, ta thích màu trắng, cho nên ta là màu trắng, Uyên Uyên cũng thích màu trắng, cho nên Uyên Uyên cũng là màu trắng!”
Thời Uyên đặt Tuyết Mịch xuống đất: “Ai nói ta thích màu trắng?”
Tuyết Mịch lôi kéo y phục của Thời Uyên rồi ngưỡng cổ xem hắn: “Ngươi đều mặc màu đen nha.”
Thời Uyên điểm điểm cái đầu nhỏ của y liền nói: “Ta thích màu đen.”
Tuyết Mịch liền bừng tỉnh đại ngộ mà a một tiếng: “Cho nên Uyên Uyên là màu đen!”
“Uyên Uyên là màu đen, về sau ta đây sẽ thích nhất màu đen nha!”
Nhìn Tuyết Mịch vui sướng mà kéo tay Lạc Linh, kêu nàng chuẩn bị một bộ y phục màu đen, lại nhìn một thân y phục hồng hồng của mình mà hận không thể lập tức lột xuống để thay y phục đen, Thời Uyên rũ mắt, bên môi nhiễm ý cười, thật là một tên nhóc khờ khạo.
Y phục đen còn chưa kịp mặc vào, Tuyết Mịch ngược lại đã trải nghiệm được trọng lượng của bộ y phục màu trắng tinh khiết.
So với lụa mỏng thường phục, y phục Long tộc lại có trọng lượng thực sự không nhẹ, Tuyết Mịch vuốt vuốt bộ y phục dày dặn, còn có một thân ngân bạch long được thêu tỉ mỉ ở vạt trên, nhìn Lạc Linh đang búi tóc để y đội chính quan, Tuyết Mịch nhịn không được lắc đầu một cái: “Ta không thích y phục này, thật nặng nha, trên đầu cũng nặng.”
Lạc Linh vội vàng bảo cung nga đỡ Tiểu Long Quân: “Hôm nay là yến tiệc mừng ngài phá xác, Tiểu Long Quân kiên trì một chút.”
Tuyết Mặc chơi đùa miếng ngọc bội vừa rơi xuống từ thắt lưng, mặt đầy nghi hoặc: “Cái gì là tiệc phá xác, ta phá xác đã lâu nha.”
Lạc Linh khẽ cười nói: “Nào có lâu, cũng chỉ hơn một tháng thôi, hiện giờ chúng tiên thần tề tụ tam giới, Mệnh Bàn Tinh của ba mươi bảy vị Thượng thần còn chưa thắp sáng, Yêu Hoàng bệ hạ nghĩ thế thịnh hội như thế khó có được, vì thế vì ngài làm một bữa tiệc phá xác, hôm nay chúng Tiên quân Thượng thần đều sẽ tề tụ tại Yêu Thần Điện vì ngài ăn mừng lễ phá xác, cho nên Tiểu Long Quân cần phải trang điểm khéo léo trang trọng chút mới được.”
Tuyết Mịch nặng nề mà thở dài, vẻ mặt ông cụ non mà cằn nhằn: “Mệt mỏi quá nha.”
Lạc Linh bộ dáng trẻ con của y chọc cười, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Hôm nay Tiểu Long Quân sẽ thu được rất nhiều hạ lễ, khách khứa tới tham gia tiệc phá xác không ít, ít nhất đều có một phần lễ vật.”
Mắt Tuyết Mịch sáng lên, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo bỗng chốc ngồi thẳng, hôm nay y phải biểu hiện tốt nha, tranh thủ nhận thật nhiều lễ vật, làm giảm gánh nặng cho Uyên Uyên khi nuôi y!
Trang điểm một hồi Tuyết Mịch bị đưa đến trước mặt Thời Uyên đang ngồi trong viện, y thuần thục leo lên người hắn ngồi, bò đến trên đùi ngồi xuống sau đó lại dang hai tay ôm cổ Thời Uyên, chờ hắn bế y lên!
Y không ngờ rằng Thời Uyên chỉ sửa lại búi tóc của y một chút liền kêu Lạc Linh qua: “Đưa y đi đi.”
Lạc Linh nghe lệnh liền tiến lên duỗi tay chuẩn bị ôm y đi, Tuyết Mịch vội vàng đem tay vòng lên cổ Thời Uyên khẩn trương hét lên: “Uyên Uyên ôm ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.