Xuyên Thành Cỏ Đầu Tường Ở Thập Niên 70
Chương 30:
Ngưu Nãi Hoa Quyển
19/07/2024
Bố mẹ cô đang lùi ra phía ngoài.
Bố đang che chở cho mẹ, chắc là sợ bị vạ lây.
Bố cô quả là sáng suốt!
“Chị ơi, em cũng muốn xem!”
Bạch Tiểu Quân sốt ruột kéo áo Bạch Thục Hoa muốn trèo lên, nhưng chân cậu ta quá ngắn.
Bạch Thục Hoa sợ bị phát hiện đến lúc đó lại trở thành nơi trút giận, cô vội vàng nhảy xuống, bịt miệng em trai lại.
Đợi đến khi bố mẹ về phòng, Bạch Thục Hoa không nhịn được tính tò mò: “Bố mẹ, vậy cô nhỏ tính sao ạ?”
Mẹ Bạch khịt mũi: “Còn như thế nào nữa? Kết hôn càng sớm càng tốt chứ sao, hơn phải không có gì trong tay. Bố nó nói xem, có phải đầu óc con bé kém cỏi quá rồi không? Người khác tránh đám ất ơ còn không kịp, nó lại đâm đầu vào đám người đó. Chẳng trách thi rớt cấp ba tận hai lần, thậm chí còn không thể vào được cấp ba, thật ngu ngốc quá thể.”
Bạch Thục Hoa có chút kinh ngạc, cô cứ nghĩ bố mẹ sẽ làm ngơ, nhưng không ngờ họ lại tức giận như vậy.
“Cũng may là Thục Hoa còn nhỏ, nếu mà ảnh hưởng đến con gái lớn của mẹ, mẹ mắng chết nó!”
Lúc này Bạch Thục Hoa mới hiểu rõ, bố mẹ tức giận là vì ai, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nhưng cô vẫn lên tiếng khuyên nhủ: “Bố mẹ yên tâm, cô nhỏ không ảnh hưởng đến con đâu, đầu óc con thông minh, vừa nhìn đã biết cô ấy với con không cùng một loại người.”
Nghe cô con gái nói vậy, bố mẹ cô đều không nhịn được cười.
“Ha ha ha…”
Người cười khoa trương nhất không ai khác chính là Bạch Tiểu Quân.
Bạch Thục Hoa vỗ nhẹ vào trán cậu ta, nói: “Em cười to như vậy làm gì, có hiểu chuyện gì không đó? Mau ra chỗ khác chơi đi.”
“Anh à, anh có cho rằng tên giang hồ đó sẽ tới báo thù không?” Mẹ Bạch có chút lo lắng.
Nhưng bố Bạch lại không quan tâm: “Hắn sắp vào tù rồi, sao có thể tới báo thù chứ? Hơn nữa hắn tới thì có thể làm gì? Ở trong địa bàn đội chúng ta, hắn có thể đâm người, chúng ta không thể giết người sao.”
Bạch Thư Hoa cũng đồng ý nói: “Nếu hắn không ngu ngốc, hắn sẽ không tới đâu.”
Bạch Mộc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Họ không biết rằng sự cứu trợ này đến có hơi sớm.
Mẹ Bạch bắt đầu hả hê khi người gặp nạn: “Bố mẹ nói khi con gái lấy chồng sẽ tặng của hồi môn là ba mươi sáu chân. Bây giờ bố tức giận như vậy, có khả năng sẽ để nó lấy chồng tay không, như vậy của hồi môn của con gái mình sẽ không bị ảnh hưởng.”
Bằng cách tính toán này, gia đình có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Bạch Thục Hoa càng tò mò hỏi: “Bố, mẹ, ba mươi sáu chân của mẹ có cái gì vậy?”
Mẹ Bạch chọc bố Bạch: “Anh nói đi.”
Bố Bạch bắt đầu đếm ngón tay: “Có một cái tủ lớn, một cái tủ có ngăn kéo, còn cái gì nữa… Một cái tủ, một bàn trang điểm và một bàn viết, mấy cái ghế, còn thiếu mấy cái chân, còn lại thì không có.”
Mẹ Bạch gật đầu: “Ít nhiều cũng giống nhau, còn có người làm bàn ăn và tủ sàn. Dù sao tổng số là ba mươi sáu chân, không hơn không kém.”
Bạch Thư Hoa như ‘Tiếp thu kiến thức mới.’
Cửa nhà họ Bạch đóng lại.
Bạch Thục Hoa vẫn đang ngủ. Trẻ em đang phát triển cần ngủ nhiều hơn. Hơn nữa, cô không đi học trong kỳ nghỉ hè nên dậy muộn một chút cũng không sao.
Không ngờ cô bị đánh thức bởi một loạt tiếng “sói tru.”
Nhận thấy có chuyện xảy ra, cô nhanh chóng chộp lấy đôi giày của mình và chạy ra ngoài.
Bà Bạch và những người khác đã tụ tập ở cổng, hai bên mắng chửi nhau không ngừng.
Cô dựa vào tường nhìn ra ngoài, có ba người phụ nữ, một già và hai trẻ, đều ngồi trước nhà cô trong tư thế giống nhau, đó là ôm chân ngồi khóc.
“Nhà tôi ai cũng ngốc cả. Cô gái đó đã dụ dỗ con tôi, cho con tôi ăn thứ bùa mê thuốc lú gì đó, giờ lại như cho nó tấm khăn lụa, chịu nóng chịu lạnh trong tù...”
Bà Bạch mắng bà ta nặng nề nhất: “Ra khỏi đây, đồ ăn xin hôi hám, mau ra khỏi cửa nhà tôi! Lão Đại, lão Nhị, lão Tam, mau đuổi bọn họ đi nhanh.”
Bố đang che chở cho mẹ, chắc là sợ bị vạ lây.
Bố cô quả là sáng suốt!
“Chị ơi, em cũng muốn xem!”
Bạch Tiểu Quân sốt ruột kéo áo Bạch Thục Hoa muốn trèo lên, nhưng chân cậu ta quá ngắn.
Bạch Thục Hoa sợ bị phát hiện đến lúc đó lại trở thành nơi trút giận, cô vội vàng nhảy xuống, bịt miệng em trai lại.
Đợi đến khi bố mẹ về phòng, Bạch Thục Hoa không nhịn được tính tò mò: “Bố mẹ, vậy cô nhỏ tính sao ạ?”
Mẹ Bạch khịt mũi: “Còn như thế nào nữa? Kết hôn càng sớm càng tốt chứ sao, hơn phải không có gì trong tay. Bố nó nói xem, có phải đầu óc con bé kém cỏi quá rồi không? Người khác tránh đám ất ơ còn không kịp, nó lại đâm đầu vào đám người đó. Chẳng trách thi rớt cấp ba tận hai lần, thậm chí còn không thể vào được cấp ba, thật ngu ngốc quá thể.”
Bạch Thục Hoa có chút kinh ngạc, cô cứ nghĩ bố mẹ sẽ làm ngơ, nhưng không ngờ họ lại tức giận như vậy.
“Cũng may là Thục Hoa còn nhỏ, nếu mà ảnh hưởng đến con gái lớn của mẹ, mẹ mắng chết nó!”
Lúc này Bạch Thục Hoa mới hiểu rõ, bố mẹ tức giận là vì ai, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nhưng cô vẫn lên tiếng khuyên nhủ: “Bố mẹ yên tâm, cô nhỏ không ảnh hưởng đến con đâu, đầu óc con thông minh, vừa nhìn đã biết cô ấy với con không cùng một loại người.”
Nghe cô con gái nói vậy, bố mẹ cô đều không nhịn được cười.
“Ha ha ha…”
Người cười khoa trương nhất không ai khác chính là Bạch Tiểu Quân.
Bạch Thục Hoa vỗ nhẹ vào trán cậu ta, nói: “Em cười to như vậy làm gì, có hiểu chuyện gì không đó? Mau ra chỗ khác chơi đi.”
“Anh à, anh có cho rằng tên giang hồ đó sẽ tới báo thù không?” Mẹ Bạch có chút lo lắng.
Nhưng bố Bạch lại không quan tâm: “Hắn sắp vào tù rồi, sao có thể tới báo thù chứ? Hơn nữa hắn tới thì có thể làm gì? Ở trong địa bàn đội chúng ta, hắn có thể đâm người, chúng ta không thể giết người sao.”
Bạch Thư Hoa cũng đồng ý nói: “Nếu hắn không ngu ngốc, hắn sẽ không tới đâu.”
Bạch Mộc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Họ không biết rằng sự cứu trợ này đến có hơi sớm.
Mẹ Bạch bắt đầu hả hê khi người gặp nạn: “Bố mẹ nói khi con gái lấy chồng sẽ tặng của hồi môn là ba mươi sáu chân. Bây giờ bố tức giận như vậy, có khả năng sẽ để nó lấy chồng tay không, như vậy của hồi môn của con gái mình sẽ không bị ảnh hưởng.”
Bằng cách tính toán này, gia đình có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Bạch Thục Hoa càng tò mò hỏi: “Bố, mẹ, ba mươi sáu chân của mẹ có cái gì vậy?”
Mẹ Bạch chọc bố Bạch: “Anh nói đi.”
Bố Bạch bắt đầu đếm ngón tay: “Có một cái tủ lớn, một cái tủ có ngăn kéo, còn cái gì nữa… Một cái tủ, một bàn trang điểm và một bàn viết, mấy cái ghế, còn thiếu mấy cái chân, còn lại thì không có.”
Mẹ Bạch gật đầu: “Ít nhiều cũng giống nhau, còn có người làm bàn ăn và tủ sàn. Dù sao tổng số là ba mươi sáu chân, không hơn không kém.”
Bạch Thư Hoa như ‘Tiếp thu kiến thức mới.’
Cửa nhà họ Bạch đóng lại.
Bạch Thục Hoa vẫn đang ngủ. Trẻ em đang phát triển cần ngủ nhiều hơn. Hơn nữa, cô không đi học trong kỳ nghỉ hè nên dậy muộn một chút cũng không sao.
Không ngờ cô bị đánh thức bởi một loạt tiếng “sói tru.”
Nhận thấy có chuyện xảy ra, cô nhanh chóng chộp lấy đôi giày của mình và chạy ra ngoài.
Bà Bạch và những người khác đã tụ tập ở cổng, hai bên mắng chửi nhau không ngừng.
Cô dựa vào tường nhìn ra ngoài, có ba người phụ nữ, một già và hai trẻ, đều ngồi trước nhà cô trong tư thế giống nhau, đó là ôm chân ngồi khóc.
“Nhà tôi ai cũng ngốc cả. Cô gái đó đã dụ dỗ con tôi, cho con tôi ăn thứ bùa mê thuốc lú gì đó, giờ lại như cho nó tấm khăn lụa, chịu nóng chịu lạnh trong tù...”
Bà Bạch mắng bà ta nặng nề nhất: “Ra khỏi đây, đồ ăn xin hôi hám, mau ra khỏi cửa nhà tôi! Lão Đại, lão Nhị, lão Tam, mau đuổi bọn họ đi nhanh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.