Chương 130:
Vi Vi Vi Mang
06/08/2021
Editor: Linh Kim
Ngôn Hi đi hai bước lại dừng lại, quay đầu đối với Lăng Phong nói thêm một câu.
“Mấy ngày trước bởi vì tâm trạng không tốt, cho nên tôi mới đi cùng học trưởng, nếu anh có gì hiểu lầm thì tôi thật sự xin lỗi. Bất quá để tránh một số phiền toái, tôi hy vọng về sau học trưởng không cần đến tìm tôi nữa.”
Nói xong, Ngôn Hi liền không chút lưu tình mà rời đi.
Phía sau cô, Lăng Phong nâng cánh tay, bộ dạng muốn nói cái gì nhưng nói không nên lời.
【 Cô ấy là đang nói lời tức giận thôi đúng không? 】
Chuông vang vào học đã vang lên thật lâu, nhưng Lăng Phong vẫn cứ đứng không đi về phòng học.
Hắn đứng trong rừng trúc thường tới, hỏi âm thanh trong đầu mình.
【 Cô ấy chính là tức giận tôi nhận sai người, cho nên cáu kỉnh đúng không? 】
Âm thanh kia trầm mặc một hồi, sau đó mới trả lời một tiếng.
【 Đúng vậy. 】
Biểu cảm trên mặt Lăng Phong thoáng buông lỏng xuống, lúc này hắn mới xoay người đi về hướng lớp học của mình.
Ngôn Hi vẫn là chạy trở lại phòng học khi tiếng chuông vang lên.
Ngôn Cẩn thấy cô tiến vào, có chút lo lắng hỏi: “Chị, sao chị quay lại muộn vậy?”
Trước kia rất nhiều lần Ngôn Hi đi đâu lâu là đụng mặt Lăng Phong, lần này Ngôn Hi lại thiếu chút nữa đi học trễ, cô liền không khỏi có chút lo lắng có phải đối phương bị Lăng Phong quấn lấy.
Ngôn Hi theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng cô lại nghĩ đến lúc trước chính cô đã nói với Ngôn Cẩn giữa hai người bọn họ phải thành thật.
Sau một lúc rối rắm, Ngôn Hi vẫn thừa dịp giáo viên vừa tiến vào phòng học, chưa có giảng bài, liền đẩy một tờ giấy nhỏ sang cho Ngôn Cẩn.
【 Mới vừa rồi chị gặp Lăng Phong, hắn nói cho chị biết một việc, là vì cái gì trước đây hắn luôn quấn lấy em. 】
Ngôn Cẩn tiếp nhận tờ giấy, có một chút hứng thú, kỳ thực việc này cũng chỉ là suy đoán của cô.
【 Vì cái gì? 】
【 Kỳ thật hắn chính là cậu bé khi còn nhỏ chị thuận tay cứu ở vườn bách thú, chẳng qua bởi vì đem lắc chân ông bà nội cho chị tặng cho em, cho nên hắn mới nhầm tưởng chị là em, mới vẫn luôn quấn lấy em như vậy. 】
【 Thì ra là thế. 】
【 Tiểu Cẩn, thực xin lỗi. Là bởi vì chị mà mới khiến hắn mang tới cho em nhiều phiền toái như vậy, còn hại em vẫn luôn bị hắn theo đuổi. Thực xin lỗi, đều là chị sai. 】
【 Chị yêu tâm, em sẽ giúp chị giáo…….. 】
Ngôn Cẩn mới viết được một nừa, trên đỉnh đầu cô liền truyền đến một tiếng gầm.
“Ngôn Cẩn, Ngôn Hi, hai người các em đang làm gì vậy? Đúng lên.” Thầy giáo trên bục giảng chỉ vào hai người nói.
Động tác của Ngôn Cẩn cực nhanh đem tờ giấy định viết cho Ngôn Hi thu xuống, sau đó ngoan ngoãn từ chỗ ngồi đứng lên.
“Thưa thầy, em đang tính đề bài người đang giảng.”
Thầy giáo trên bục giảng nhướng mày: “Vậy em nói đáp án của đề bài này là gì?”
Mắt Ngôn Cẩn đảo qua đề vật lý trên bảng đen, trong lòng thầm tính toán.
Một lát sau, trong lòng cô liền có đáp án.
“Thưa thầy, là đáp án C.”
Thầy giáo vậy lý nghe vậy cúi đầu nhìn thoáng qua đáp án mình đã là từ trước.
Hắn có chút không cao hứng bĩu môi, mới nói: “Không sai, là C. Nhưng bạn học Ngôn Cẩn, nếu lúc đi học hai người nghiêm túc nghe giảng vẫn là tốt hơn. Tôi biết các em học tập tốt, nhưng thành tích vẫn cần luôn nỗ lực mới có thể duy trì.”
Hắn dừng lại một chút mới nói: “Được rồi ngồi xuống đi, về sau không được làm việc riêng.”
Ngôn Cẩn xấu hổ cười cười, lúc này mới một lần nữa ngồi xuống chỗ của mình.
Hai chị em trộm nhìn nhau trong nháy mắt, sau đó đem lực chú ý đến thầy giáo trên bục giảng.
………
Lúc này đây vẫn là Ngôn Thành đến đón Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi.
Ngôn Cẩn phát hiện, thời điểm Ngôn Thành đối mặt cùng Ngôn Hi thực rõ ràng có điểm xấu hổ.
Đối với Ngôn Thành mà nói, thương tổn mà Ngôn Uyển Đình mang tới cho hắn cùng Tần Văn Châu là không thể xóa nhòa.
Nhưng rốt cuộc Ngôn Hi vẫn là một đứa trẻ vô tội, vẫn là được hắn nuôi lớn.
Khi Ngôn Hi còn nhỏ, bởi vì mối quan hệ giữa hắn cùng Tần Văn Châu với Ngôn Uyển Đình, liền đối đãi với Ngôn Hi không tính là tốt, thậm chí có thể nói là thập phần bất công so với Ngôn Cẩn.
Nhưng Ngôn Hi trước nay đều không có bởi vì chuyện này mà có bất kỳ suy nghĩ nào không tốt với Ngôn Cẩn.
Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu chiều chuộng Ngôn Cẩn, Ngôn Hi cũng chiều chuộng Ngôn Cẩn như vậy.
Thời điểm ở chung với Ngôn Cẩn, trước nay Ngôn Hi vẫn đảm nhiện vai trò là một người bảo vệ.
Mà điều này Ngôn Thành đều xem trong mắt, cho nên lúc trước hắn mới mâu thuẫn như vậy, vẫn luôn không nói cho Ngôn Hi biết thân thế thật sự của cô.
Thời điểm ăn tết, sở dĩ hắn để mọi chuyện bại lộ, bất quá là bởi vì Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc quá đáng quá rồi.
Xe chạy được nửa đường, Ngôn Thành vẫn là không nhịn được mở miệng.
“Tiểu Hi.” Hắn kêu lên.
Vốn dĩ Ngôn Hi đang dựa vào cửa sổ xe phát ngốc, nghe được Ngôn Thành kêu mình, cô ngẩng đầu lên, do dự một hồi mới kêu một tiếng “Ba ba”.
Trong giọng nói của cô mang theo cảm giác cực kỳ cẩn thận.
Bỗng dưng Ngôn Thành liền mềm lòng.
Hắn thở dài một hơi nói: “Lời lần trước ta nói con cũng đừng để ý. Sự tình đời trước của chúng ta không liên quan đến con, ta nuôi con mười mấy năm cũng đã sớm coi con là con gái ruột của ta. Những lời trước đây ta nói bất quá bởi vì bị ông bà nội con làm cho tức giận thôi.”
Sau này Ngôn Thành nghĩ lại, kỳ thật cũng hiểu nguyên nhân vì sao ngày đó Từ Phượng Liên lại làm như vậy.
Bà cùng Ngôn Ái Quốc đều thuộc loại người cực kỳ phong kiến, cho rằng một gia đình phải có đàn ông mới có thể kế thừa. Bằng không lúc trước bọn họ không có con trai cũng không nhận nuôi Ngôn Thành để có người kết thừa hương hỏa.
Nhưng đối với con gái của mình, bọn họ cũng thật sự yêu thương, thời điểm hai đứa trẻ ở chung, bọn họ không khỏi có điểm phân biệt đối xử.
Tàn nhẫn mà nói, Ngôn Thành từ sớm đã biết mình bị Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc nuôi để bọn họ dưỡng lão mà thôi.
Giữa bọn họ có lẽ có cảm tình, nhưng lại khác xa so với tình cảm hai lão nhân đối với con gái ruột của mình.
Mà hiện tại, Ngôn Thành lại đi vào vết xe đổ của Ngôn Ái Quốc.
Ngôn Thành chỉ có hai đứa con gái là Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi, mà không có một đứa con trai,
Sau khi nhọc lòng việc dưỡng lão của bản thân xong, Ngôn Ái Quốc bắt đầu lo lắng Ngôn Thành không có con trai, như vậy Ngôn gia bọn họ sẽ tuyệt tự trong tay Ngôn Thành.
Bao gồm lúc trước đây hai người bọn họ đột nhiên đi tới thành phố Tĩnh An kỳ thật cũng vì cái nguyên nhân này.
Ở lúc Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi đã đi học, kỳ thật Từ Phượng Liên đã khuyên nhủ Tần Văn Châu vài lần, muốn Tần Văn Châu lại sinh một đứa con trai.
Nhưng mặc kệ là Ngôn Thành hay Tần Văn Châu, bọn họ tự nhiên là không muốn đi làm chuyện như vậy.
Điều này không khỏi làm Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc bắt đầu sốt ruột, cho nên ở đêm giao thừa kia, Từ Phượng Liên mới thêm vị trí của Ngôn Uyển Đình lên bàn ăn.
Đây là bà thông qua Ngôn Uyển Đình nhắc nhở Ngôn Thành vì cái gì mà hắn được nhận nuôi, sau đó bức bách Ngôn Thành sinh một đứa con trai.
Mà ân tình lúc trước giữa Ngôn Uyển Đình đối với Ngôn Thành trong miệng Từ Phượng Liên thường nhắc tới, kỳ thật cũng chỉ là khi còn nhỏ Ngôn Thành rơi xuống nước, Ngôn Uyển Đình cứu hắn lên mà thôi.
Đương nhiên, mặc kệ đã từng xảy ra chuyện gì, thời điểm ban đầu mới nhận nuôi Ngôn Hi, Ngôn Thành còn ôm thái độ giận chó đánh mèo lên Ngôn Hi, nhưng trải qua nhiều năm ở chung như vậy, hắn đã sớm đem những chuyện đó tách ra.
Ngôn Thành lại bổ sung; “Ông bà nội con hiện tại còn ở nhà chưa đi. Lần này con trở về phỏng chừng bọn họ sẽ tìm con nói một ít chuyện về mẹ con, nếu con nguyện ý có thể nghe bọn họ nói chuyện một chút. Nhưng con phải tin tưởng trước nay ba ba chưa từng nghĩ muốn đuổi con đi. Nếu bọn họ nói những lời này, con liền không nghe là được.”
Ngôn Hi nghe vậy có chút cảm động, cô mím môi, cảm giác sống mũi của mình có chút cay cay.
Một lát sau, cô mới nghe chính mình nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Ngôn Hi đi hai bước lại dừng lại, quay đầu đối với Lăng Phong nói thêm một câu.
“Mấy ngày trước bởi vì tâm trạng không tốt, cho nên tôi mới đi cùng học trưởng, nếu anh có gì hiểu lầm thì tôi thật sự xin lỗi. Bất quá để tránh một số phiền toái, tôi hy vọng về sau học trưởng không cần đến tìm tôi nữa.”
Nói xong, Ngôn Hi liền không chút lưu tình mà rời đi.
Phía sau cô, Lăng Phong nâng cánh tay, bộ dạng muốn nói cái gì nhưng nói không nên lời.
【 Cô ấy là đang nói lời tức giận thôi đúng không? 】
Chuông vang vào học đã vang lên thật lâu, nhưng Lăng Phong vẫn cứ đứng không đi về phòng học.
Hắn đứng trong rừng trúc thường tới, hỏi âm thanh trong đầu mình.
【 Cô ấy chính là tức giận tôi nhận sai người, cho nên cáu kỉnh đúng không? 】
Âm thanh kia trầm mặc một hồi, sau đó mới trả lời một tiếng.
【 Đúng vậy. 】
Biểu cảm trên mặt Lăng Phong thoáng buông lỏng xuống, lúc này hắn mới xoay người đi về hướng lớp học của mình.
Ngôn Hi vẫn là chạy trở lại phòng học khi tiếng chuông vang lên.
Ngôn Cẩn thấy cô tiến vào, có chút lo lắng hỏi: “Chị, sao chị quay lại muộn vậy?”
Trước kia rất nhiều lần Ngôn Hi đi đâu lâu là đụng mặt Lăng Phong, lần này Ngôn Hi lại thiếu chút nữa đi học trễ, cô liền không khỏi có chút lo lắng có phải đối phương bị Lăng Phong quấn lấy.
Ngôn Hi theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng cô lại nghĩ đến lúc trước chính cô đã nói với Ngôn Cẩn giữa hai người bọn họ phải thành thật.
Sau một lúc rối rắm, Ngôn Hi vẫn thừa dịp giáo viên vừa tiến vào phòng học, chưa có giảng bài, liền đẩy một tờ giấy nhỏ sang cho Ngôn Cẩn.
【 Mới vừa rồi chị gặp Lăng Phong, hắn nói cho chị biết một việc, là vì cái gì trước đây hắn luôn quấn lấy em. 】
Ngôn Cẩn tiếp nhận tờ giấy, có một chút hứng thú, kỳ thực việc này cũng chỉ là suy đoán của cô.
【 Vì cái gì? 】
【 Kỳ thật hắn chính là cậu bé khi còn nhỏ chị thuận tay cứu ở vườn bách thú, chẳng qua bởi vì đem lắc chân ông bà nội cho chị tặng cho em, cho nên hắn mới nhầm tưởng chị là em, mới vẫn luôn quấn lấy em như vậy. 】
【 Thì ra là thế. 】
【 Tiểu Cẩn, thực xin lỗi. Là bởi vì chị mà mới khiến hắn mang tới cho em nhiều phiền toái như vậy, còn hại em vẫn luôn bị hắn theo đuổi. Thực xin lỗi, đều là chị sai. 】
【 Chị yêu tâm, em sẽ giúp chị giáo…….. 】
Ngôn Cẩn mới viết được một nừa, trên đỉnh đầu cô liền truyền đến một tiếng gầm.
“Ngôn Cẩn, Ngôn Hi, hai người các em đang làm gì vậy? Đúng lên.” Thầy giáo trên bục giảng chỉ vào hai người nói.
Động tác của Ngôn Cẩn cực nhanh đem tờ giấy định viết cho Ngôn Hi thu xuống, sau đó ngoan ngoãn từ chỗ ngồi đứng lên.
“Thưa thầy, em đang tính đề bài người đang giảng.”
Thầy giáo trên bục giảng nhướng mày: “Vậy em nói đáp án của đề bài này là gì?”
Mắt Ngôn Cẩn đảo qua đề vật lý trên bảng đen, trong lòng thầm tính toán.
Một lát sau, trong lòng cô liền có đáp án.
“Thưa thầy, là đáp án C.”
Thầy giáo vậy lý nghe vậy cúi đầu nhìn thoáng qua đáp án mình đã là từ trước.
Hắn có chút không cao hứng bĩu môi, mới nói: “Không sai, là C. Nhưng bạn học Ngôn Cẩn, nếu lúc đi học hai người nghiêm túc nghe giảng vẫn là tốt hơn. Tôi biết các em học tập tốt, nhưng thành tích vẫn cần luôn nỗ lực mới có thể duy trì.”
Hắn dừng lại một chút mới nói: “Được rồi ngồi xuống đi, về sau không được làm việc riêng.”
Ngôn Cẩn xấu hổ cười cười, lúc này mới một lần nữa ngồi xuống chỗ của mình.
Hai chị em trộm nhìn nhau trong nháy mắt, sau đó đem lực chú ý đến thầy giáo trên bục giảng.
………
Lúc này đây vẫn là Ngôn Thành đến đón Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi.
Ngôn Cẩn phát hiện, thời điểm Ngôn Thành đối mặt cùng Ngôn Hi thực rõ ràng có điểm xấu hổ.
Đối với Ngôn Thành mà nói, thương tổn mà Ngôn Uyển Đình mang tới cho hắn cùng Tần Văn Châu là không thể xóa nhòa.
Nhưng rốt cuộc Ngôn Hi vẫn là một đứa trẻ vô tội, vẫn là được hắn nuôi lớn.
Khi Ngôn Hi còn nhỏ, bởi vì mối quan hệ giữa hắn cùng Tần Văn Châu với Ngôn Uyển Đình, liền đối đãi với Ngôn Hi không tính là tốt, thậm chí có thể nói là thập phần bất công so với Ngôn Cẩn.
Nhưng Ngôn Hi trước nay đều không có bởi vì chuyện này mà có bất kỳ suy nghĩ nào không tốt với Ngôn Cẩn.
Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu chiều chuộng Ngôn Cẩn, Ngôn Hi cũng chiều chuộng Ngôn Cẩn như vậy.
Thời điểm ở chung với Ngôn Cẩn, trước nay Ngôn Hi vẫn đảm nhiện vai trò là một người bảo vệ.
Mà điều này Ngôn Thành đều xem trong mắt, cho nên lúc trước hắn mới mâu thuẫn như vậy, vẫn luôn không nói cho Ngôn Hi biết thân thế thật sự của cô.
Thời điểm ăn tết, sở dĩ hắn để mọi chuyện bại lộ, bất quá là bởi vì Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc quá đáng quá rồi.
Xe chạy được nửa đường, Ngôn Thành vẫn là không nhịn được mở miệng.
“Tiểu Hi.” Hắn kêu lên.
Vốn dĩ Ngôn Hi đang dựa vào cửa sổ xe phát ngốc, nghe được Ngôn Thành kêu mình, cô ngẩng đầu lên, do dự một hồi mới kêu một tiếng “Ba ba”.
Trong giọng nói của cô mang theo cảm giác cực kỳ cẩn thận.
Bỗng dưng Ngôn Thành liền mềm lòng.
Hắn thở dài một hơi nói: “Lời lần trước ta nói con cũng đừng để ý. Sự tình đời trước của chúng ta không liên quan đến con, ta nuôi con mười mấy năm cũng đã sớm coi con là con gái ruột của ta. Những lời trước đây ta nói bất quá bởi vì bị ông bà nội con làm cho tức giận thôi.”
Sau này Ngôn Thành nghĩ lại, kỳ thật cũng hiểu nguyên nhân vì sao ngày đó Từ Phượng Liên lại làm như vậy.
Bà cùng Ngôn Ái Quốc đều thuộc loại người cực kỳ phong kiến, cho rằng một gia đình phải có đàn ông mới có thể kế thừa. Bằng không lúc trước bọn họ không có con trai cũng không nhận nuôi Ngôn Thành để có người kết thừa hương hỏa.
Nhưng đối với con gái của mình, bọn họ cũng thật sự yêu thương, thời điểm hai đứa trẻ ở chung, bọn họ không khỏi có điểm phân biệt đối xử.
Tàn nhẫn mà nói, Ngôn Thành từ sớm đã biết mình bị Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc nuôi để bọn họ dưỡng lão mà thôi.
Giữa bọn họ có lẽ có cảm tình, nhưng lại khác xa so với tình cảm hai lão nhân đối với con gái ruột của mình.
Mà hiện tại, Ngôn Thành lại đi vào vết xe đổ của Ngôn Ái Quốc.
Ngôn Thành chỉ có hai đứa con gái là Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi, mà không có một đứa con trai,
Sau khi nhọc lòng việc dưỡng lão của bản thân xong, Ngôn Ái Quốc bắt đầu lo lắng Ngôn Thành không có con trai, như vậy Ngôn gia bọn họ sẽ tuyệt tự trong tay Ngôn Thành.
Bao gồm lúc trước đây hai người bọn họ đột nhiên đi tới thành phố Tĩnh An kỳ thật cũng vì cái nguyên nhân này.
Ở lúc Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi đã đi học, kỳ thật Từ Phượng Liên đã khuyên nhủ Tần Văn Châu vài lần, muốn Tần Văn Châu lại sinh một đứa con trai.
Nhưng mặc kệ là Ngôn Thành hay Tần Văn Châu, bọn họ tự nhiên là không muốn đi làm chuyện như vậy.
Điều này không khỏi làm Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc bắt đầu sốt ruột, cho nên ở đêm giao thừa kia, Từ Phượng Liên mới thêm vị trí của Ngôn Uyển Đình lên bàn ăn.
Đây là bà thông qua Ngôn Uyển Đình nhắc nhở Ngôn Thành vì cái gì mà hắn được nhận nuôi, sau đó bức bách Ngôn Thành sinh một đứa con trai.
Mà ân tình lúc trước giữa Ngôn Uyển Đình đối với Ngôn Thành trong miệng Từ Phượng Liên thường nhắc tới, kỳ thật cũng chỉ là khi còn nhỏ Ngôn Thành rơi xuống nước, Ngôn Uyển Đình cứu hắn lên mà thôi.
Đương nhiên, mặc kệ đã từng xảy ra chuyện gì, thời điểm ban đầu mới nhận nuôi Ngôn Hi, Ngôn Thành còn ôm thái độ giận chó đánh mèo lên Ngôn Hi, nhưng trải qua nhiều năm ở chung như vậy, hắn đã sớm đem những chuyện đó tách ra.
Ngôn Thành lại bổ sung; “Ông bà nội con hiện tại còn ở nhà chưa đi. Lần này con trở về phỏng chừng bọn họ sẽ tìm con nói một ít chuyện về mẹ con, nếu con nguyện ý có thể nghe bọn họ nói chuyện một chút. Nhưng con phải tin tưởng trước nay ba ba chưa từng nghĩ muốn đuổi con đi. Nếu bọn họ nói những lời này, con liền không nghe là được.”
Ngôn Hi nghe vậy có chút cảm động, cô mím môi, cảm giác sống mũi của mình có chút cay cay.
Một lát sau, cô mới nghe chính mình nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.