Chương 135:
Vi Vi Vi Mang
09/08/2021
Editor: Linh Kim
Trong nháy mắt một khối vải trắng tầm thuốc mê sộc vào mũi, trong lòng Ngôn Cẩn liền nói một tiếng “Không ổn.”
Cô lập tức ngừng lại hô hấp của mình, nhưng đối phương dùng thuốc kia hiệu quả quá mạnh mẽ, mặc dù cô chỉ hít vào một chút, cũng sẽ làm não bộ mơ hồ một trận, sau đó liền mất đi ý thức.
Bất quá có lẽ lượng thuốc hít vào không nhiều, cho nên khi Ngôn Cẩn tỉnh lại liền phát hiện cô vẫn còn trên chiếc Minibus đã bắt cô.
Quanh cô có tiếng vài người nói chuyện, cái này làm cho Ngôn Cẩn mặc dù đã tỉnh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tiếp tục duy trì hô hấp của mình, làm ra một bộ dáng còn hôn mê.
Minibus tiếp tục chạy thêm hai mươi phút nữa, rốt cuộc mới tới địa điểm muốn tới.
Ngôn Cẩn bị đám người kia nâng từ trên xe xuống, sau đó đi vào địa phương xa lạ.
Ngôn Cẩn một bên khống chế thân thể của mình không làm ra bất kì phản ứng nào, một bên vụng trộm đem kẹp tóc mình ném xuống ven đường.
Một đường đi lảo đảo lắc lư, một lát sau, Ngôn Cẩn liền nhận thức được mình tựa hồ bị nâng vào trong một cái thang máy, thời điểm mang máy đi lên còn làm Ngôn Cẩn có chút khó chịu.
Những người này dường như muốn mang cô đến một địa phương rất cao, cho nên thời gian trong thang máy cũng phải qua một hồi lâu mới đến được địa điểm.
“Đinh” một tiếng vang lên, lại một trận cảm giác lâng lâng truyền đến, sau đó Ngôn Cẩn cảm giác thân thể mình bay lên không trung, chính là bị người trực tiếp ném xuống mặt đất.
“Ông chủ, người đã mang đến.”
Cô nghe được người mang cô lại đây đang báo cáo.
Sau đó cái người bọn họ gọi là ông chủ kia hạ cái mệnh lênh gì đó, sau một trận tiếng bước chân vang lên, chung quanh Ngôn Cẩn lập tức yên tĩnh lại, những người đó đều đã rời khỏi đây.
Tiếp theo Ngôn Cẩn lại nghe phía trước mình truyền đến tiếng bước chân, cái “Ông chủ” kia ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Ngôn Cẩn cũng không vội mở mắt ra, tay sau lưng lặng lẽ duỗi xuống chỗ eo, sau đó từ bên hông rút ra một con dao găm.
Cô đem dao găm giấu trong tay áo khoác đồng phục của mình.
Mà liền lúc này, đột nhiên cô liền bị đá một cái vào bụng.
Ngôn Cẩn khống chế không được run rẩy, sau đó một bên ho khan một bên mở mắt.
“Tỉnh rồi.” Người trước mặt dường như trào phúng nói.
Đồng tử Ngôn Cẩn co chặt trong nháy mắt, thất thanh nói: “Lăng Phong?”
Sao lại là Lăng Phong?
Mới vừa rồi khi bị người ta trói, cô thậm chí còn nghĩ là Tưởng Thành cho người bắt cóc cô, nhưng trăm triệu lần cô cũng không nghĩ thế nhưng lại là Lăng Phong.
Lăng Phong nhìn thiếu nữ cả người chật vật nằm trên mặt đất, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.
Không phải cô rất giỏi giả vờ sao, thích làm ra vẻ sao? Hiện tại còn không phải chỉ có thể nằm dưới chân hắn không thể phản kháng.
Ngôn Cẩn giãy giụa từ trên mặt đất bò lên, sau đó ngồi dựa vào vách tường sau lưng của mình.
Có lẽ là bởi vì thuốc mê lúc nãy, hiện tại thân thể của cô thập phần suy yếu, hơn nữa lại càng không ổn chính là…….. cô cảm thấy được trái tim mình có điểm khó chịu.
Tuy rằng mấy lần kiểm tra trước ở bệnh viện kết quả đều là thân thể của cô đang chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng cũng không đại biểu cho việc Ngôn Cẩn có thể vận động mạnh.
Lúc nãy bị người đánh thuốc mê, bị người trực tiếp ném xuống đất, mặc kệ là việc làm nào, cũng đều có khả năng làm bệnh tim của Ngôn Cẩn tái phát.
Trong lòng Ngôn Cẩn nôn nóng, mí mắt run rẩy hai cái, sau đó trên mặt liền làm ra vẻ mặt thống khổ.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lăng Phong thấy một màn như vậy, thật không khống chế được mà cười lớn, biểu cảm trên mặt hắn có chút vặn vẹo, ánh mắt nhìn Ngôn Cẩn cũng làm người ta hết sức sợ hãi.
“Bệnh tim tái phát sao? Thật tốt! Xem ra lúc này cũng không cần tôi tự mình động thủ.”
Lăng Phong thật sự muốn giết mình!
Từ câu nói của Lăng Phong, Ngôn Cẩn nghe ra được nồng đậm sát khí.
Cô tạm thời cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, khiến Lăng Phong giống kẻ điên bắt cóc mình.
Theo lý mà nói, hiện tại Lăng Thế Dũng cùng Phong Lị đều bị cảnh sát bắt đi, Lăng Phong nên vội vàng xử lý mọi việc cho bọn họ mới đúng chứ?
“Không ngờ tôi sẽ tìm cô sao?” Lăng Phong tựa hồ là nhìn thấy nghi hoặc trên mặt Ngôn Cẩn, hoặc là hắn chỉ thuần túy muốn tìm một người nói chuyện.
Ngôn Cẩn cắn môi, trên mặt lại lộ ra ý tươi cười.
“Thật là không ngờ, giữa trưa hôm nay tôi còn thấy cha mẹ học trưởng bị cảnh sát bắt đi, sao học trưởng còn rảnh rỗi tới tìm tôi, chẳng lẽ anh không lo lắng cho cha mẹ mình sao?”
Lăng Phong nghe vậy sắc mặt lạnh xuống, sau đó không đầu không đuôi hỏi một câu: “Quả nhiên là cô giở trò quỷ sao?”
Ngôn Cẩn rũ mắt: “Học trưởng đang nói gì vậy, tôi không hiểu anh có ý gì.”
Lăng Phong còn không kịp trả lời, âm thanh trong đầu hắn liền bắt đầu thúc giục hắn.
【 Nhanh giết cô ta đi, bằng không không còn kịp nữa rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn trở về vận mệnh vốn có của ngươi sao. 】
Lỗ tai Ngôn Cẩn giật giật, vận mệnh vốn có?
Chẳng lẽ thứ này đã đem cốt truyện nói cho Lăng Phong biết? Lăng Phong đem bắt cóc cô thì có liên quan gì đâu? Vì cái gì giết cô Lăng Phong liền có thể trở về vận mệnh vốn có?
Ở lúc Ngôn Cẩn nhíu mày trầm tư, cái âm thanh kia lại nói chuyện.
【 Mau ra tay đi! Cô ta là biến số duy nhất, chỉ cần giết cô ta, tất cả đều có thể khôi phục lại bình thường. 】
Lăng Phong có chút không cao hứng khi cái âm thanh kia đối với mình khoa chân múa tay, hắn nhíu mày.
【 Ta biết bây giờ nên làm cái gì, ngươi không cần giục ta, dù sao hôm nay trên đài chỉ có mình ta cùng cô ta, hiện tại cô ta đang tái phát bệnh tim, thì sao ta phải làm khổ chính mình tự đi động thủ. 】
Hơn nữa tuy rằng Lăng Phong đã hạ quyết tâm đi giết Ngôn Cẩn, nhưng chung quy hắn cũng không giống cái cốt truyện không coi pháp luật ra gì, đối với việc bản thân giết người vẫn có chút sợ hãi.
Ánh mắt Lăng Phong nhìn Ngôn Cẩn, hắn duỗi tay nâng cằm Ngôn Cẩn lên, ánh mắt trở nên phúc tạp.
Nói thật trước đây hắn thật sự muốn ở bên Ngôn Cẩn, sau đó đối xử tốt với đối phương, nhưng hắn không nghĩ tới mình lại bị cô lừa, làm hại hắn nhận sai người.
Nghĩ đến đây, Lăng Phong không khỏi có chút buồn bực nói: “Vì sao cô lại muốn lừa gạt tôi?”
Ngôn Cẩn ngẩng đầu, có chút khó hiểu nói: “Tôi lừa anh cái gì?”
Cô một bên nói chuyện, một bên nhờ âm thanh nói chuyện của mình và Lăng Phong che giấu động tĩnh rất nhỏ phía sau mình.
Dao găm một lần nữa được cô lấy ra từ ống tay áo, sau đó từng chút một cắt đứt dây thừng trên cổ tay mình.
Còn tốt mấy tên bắt cóc cô có lẽ không để cô vào mắt, hoặc có thể lúc ấy thời gian vội vàng, bọn họ không kịp tìm dây thừng thô cứng.
Trong nháy mắt một khối vải trắng tầm thuốc mê sộc vào mũi, trong lòng Ngôn Cẩn liền nói một tiếng “Không ổn.”
Cô lập tức ngừng lại hô hấp của mình, nhưng đối phương dùng thuốc kia hiệu quả quá mạnh mẽ, mặc dù cô chỉ hít vào một chút, cũng sẽ làm não bộ mơ hồ một trận, sau đó liền mất đi ý thức.
Bất quá có lẽ lượng thuốc hít vào không nhiều, cho nên khi Ngôn Cẩn tỉnh lại liền phát hiện cô vẫn còn trên chiếc Minibus đã bắt cô.
Quanh cô có tiếng vài người nói chuyện, cái này làm cho Ngôn Cẩn mặc dù đã tỉnh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tiếp tục duy trì hô hấp của mình, làm ra một bộ dáng còn hôn mê.
Minibus tiếp tục chạy thêm hai mươi phút nữa, rốt cuộc mới tới địa điểm muốn tới.
Ngôn Cẩn bị đám người kia nâng từ trên xe xuống, sau đó đi vào địa phương xa lạ.
Ngôn Cẩn một bên khống chế thân thể của mình không làm ra bất kì phản ứng nào, một bên vụng trộm đem kẹp tóc mình ném xuống ven đường.
Một đường đi lảo đảo lắc lư, một lát sau, Ngôn Cẩn liền nhận thức được mình tựa hồ bị nâng vào trong một cái thang máy, thời điểm mang máy đi lên còn làm Ngôn Cẩn có chút khó chịu.
Những người này dường như muốn mang cô đến một địa phương rất cao, cho nên thời gian trong thang máy cũng phải qua một hồi lâu mới đến được địa điểm.
“Đinh” một tiếng vang lên, lại một trận cảm giác lâng lâng truyền đến, sau đó Ngôn Cẩn cảm giác thân thể mình bay lên không trung, chính là bị người trực tiếp ném xuống mặt đất.
“Ông chủ, người đã mang đến.”
Cô nghe được người mang cô lại đây đang báo cáo.
Sau đó cái người bọn họ gọi là ông chủ kia hạ cái mệnh lênh gì đó, sau một trận tiếng bước chân vang lên, chung quanh Ngôn Cẩn lập tức yên tĩnh lại, những người đó đều đã rời khỏi đây.
Tiếp theo Ngôn Cẩn lại nghe phía trước mình truyền đến tiếng bước chân, cái “Ông chủ” kia ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Ngôn Cẩn cũng không vội mở mắt ra, tay sau lưng lặng lẽ duỗi xuống chỗ eo, sau đó từ bên hông rút ra một con dao găm.
Cô đem dao găm giấu trong tay áo khoác đồng phục của mình.
Mà liền lúc này, đột nhiên cô liền bị đá một cái vào bụng.
Ngôn Cẩn khống chế không được run rẩy, sau đó một bên ho khan một bên mở mắt.
“Tỉnh rồi.” Người trước mặt dường như trào phúng nói.
Đồng tử Ngôn Cẩn co chặt trong nháy mắt, thất thanh nói: “Lăng Phong?”
Sao lại là Lăng Phong?
Mới vừa rồi khi bị người ta trói, cô thậm chí còn nghĩ là Tưởng Thành cho người bắt cóc cô, nhưng trăm triệu lần cô cũng không nghĩ thế nhưng lại là Lăng Phong.
Lăng Phong nhìn thiếu nữ cả người chật vật nằm trên mặt đất, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.
Không phải cô rất giỏi giả vờ sao, thích làm ra vẻ sao? Hiện tại còn không phải chỉ có thể nằm dưới chân hắn không thể phản kháng.
Ngôn Cẩn giãy giụa từ trên mặt đất bò lên, sau đó ngồi dựa vào vách tường sau lưng của mình.
Có lẽ là bởi vì thuốc mê lúc nãy, hiện tại thân thể của cô thập phần suy yếu, hơn nữa lại càng không ổn chính là…….. cô cảm thấy được trái tim mình có điểm khó chịu.
Tuy rằng mấy lần kiểm tra trước ở bệnh viện kết quả đều là thân thể của cô đang chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng cũng không đại biểu cho việc Ngôn Cẩn có thể vận động mạnh.
Lúc nãy bị người đánh thuốc mê, bị người trực tiếp ném xuống đất, mặc kệ là việc làm nào, cũng đều có khả năng làm bệnh tim của Ngôn Cẩn tái phát.
Trong lòng Ngôn Cẩn nôn nóng, mí mắt run rẩy hai cái, sau đó trên mặt liền làm ra vẻ mặt thống khổ.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lăng Phong thấy một màn như vậy, thật không khống chế được mà cười lớn, biểu cảm trên mặt hắn có chút vặn vẹo, ánh mắt nhìn Ngôn Cẩn cũng làm người ta hết sức sợ hãi.
“Bệnh tim tái phát sao? Thật tốt! Xem ra lúc này cũng không cần tôi tự mình động thủ.”
Lăng Phong thật sự muốn giết mình!
Từ câu nói của Lăng Phong, Ngôn Cẩn nghe ra được nồng đậm sát khí.
Cô tạm thời cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, khiến Lăng Phong giống kẻ điên bắt cóc mình.
Theo lý mà nói, hiện tại Lăng Thế Dũng cùng Phong Lị đều bị cảnh sát bắt đi, Lăng Phong nên vội vàng xử lý mọi việc cho bọn họ mới đúng chứ?
“Không ngờ tôi sẽ tìm cô sao?” Lăng Phong tựa hồ là nhìn thấy nghi hoặc trên mặt Ngôn Cẩn, hoặc là hắn chỉ thuần túy muốn tìm một người nói chuyện.
Ngôn Cẩn cắn môi, trên mặt lại lộ ra ý tươi cười.
“Thật là không ngờ, giữa trưa hôm nay tôi còn thấy cha mẹ học trưởng bị cảnh sát bắt đi, sao học trưởng còn rảnh rỗi tới tìm tôi, chẳng lẽ anh không lo lắng cho cha mẹ mình sao?”
Lăng Phong nghe vậy sắc mặt lạnh xuống, sau đó không đầu không đuôi hỏi một câu: “Quả nhiên là cô giở trò quỷ sao?”
Ngôn Cẩn rũ mắt: “Học trưởng đang nói gì vậy, tôi không hiểu anh có ý gì.”
Lăng Phong còn không kịp trả lời, âm thanh trong đầu hắn liền bắt đầu thúc giục hắn.
【 Nhanh giết cô ta đi, bằng không không còn kịp nữa rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn trở về vận mệnh vốn có của ngươi sao. 】
Lỗ tai Ngôn Cẩn giật giật, vận mệnh vốn có?
Chẳng lẽ thứ này đã đem cốt truyện nói cho Lăng Phong biết? Lăng Phong đem bắt cóc cô thì có liên quan gì đâu? Vì cái gì giết cô Lăng Phong liền có thể trở về vận mệnh vốn có?
Ở lúc Ngôn Cẩn nhíu mày trầm tư, cái âm thanh kia lại nói chuyện.
【 Mau ra tay đi! Cô ta là biến số duy nhất, chỉ cần giết cô ta, tất cả đều có thể khôi phục lại bình thường. 】
Lăng Phong có chút không cao hứng khi cái âm thanh kia đối với mình khoa chân múa tay, hắn nhíu mày.
【 Ta biết bây giờ nên làm cái gì, ngươi không cần giục ta, dù sao hôm nay trên đài chỉ có mình ta cùng cô ta, hiện tại cô ta đang tái phát bệnh tim, thì sao ta phải làm khổ chính mình tự đi động thủ. 】
Hơn nữa tuy rằng Lăng Phong đã hạ quyết tâm đi giết Ngôn Cẩn, nhưng chung quy hắn cũng không giống cái cốt truyện không coi pháp luật ra gì, đối với việc bản thân giết người vẫn có chút sợ hãi.
Ánh mắt Lăng Phong nhìn Ngôn Cẩn, hắn duỗi tay nâng cằm Ngôn Cẩn lên, ánh mắt trở nên phúc tạp.
Nói thật trước đây hắn thật sự muốn ở bên Ngôn Cẩn, sau đó đối xử tốt với đối phương, nhưng hắn không nghĩ tới mình lại bị cô lừa, làm hại hắn nhận sai người.
Nghĩ đến đây, Lăng Phong không khỏi có chút buồn bực nói: “Vì sao cô lại muốn lừa gạt tôi?”
Ngôn Cẩn ngẩng đầu, có chút khó hiểu nói: “Tôi lừa anh cái gì?”
Cô một bên nói chuyện, một bên nhờ âm thanh nói chuyện của mình và Lăng Phong che giấu động tĩnh rất nhỏ phía sau mình.
Dao găm một lần nữa được cô lấy ra từ ống tay áo, sau đó từng chút một cắt đứt dây thừng trên cổ tay mình.
Còn tốt mấy tên bắt cóc cô có lẽ không để cô vào mắt, hoặc có thể lúc ấy thời gian vội vàng, bọn họ không kịp tìm dây thừng thô cứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.