Chương 54:
Vi Vi Vi Mang
05/07/2021
Editor: Linh Kim
Trần Linh một bên cũng đi theo phụ họa nói: “Không sai, tôi cũng từ miệng bạn học nghe được tin tức này.”
Lăng Phong thấy không hỏi ra đáp án, trên mặt có điểm thất vọng.
Hơn nữa hiện tại đã hỏi rõ ràng Vương Thư Ý cùng Trần Linh, cũng không làm gì Ngôn Cẩn, thân là một người con trai, Lăng Phong tự nhiên cũng không định làm gì Vương Thư Ý cùng Trần Linh.
Hắn gật gật đầu: “Đi đi, liền trở về đi.”
Vương Thư Ý nắm chặt tay, xoay người rời khỏi.
Lúc sau trở về phòng học, trong nháy mắt bước vào cửa cơ hồ toàn bộ ánh mắt của các bạn học đều nhìn chăm chú.
Hiển nhiên lý do vì sao Lăng Phong kêu hai người bọn họ ra ngoài, trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ.
Chỉ là hiện tại nhìn bộ dạng Vương Thư Ý cùng Trần Linh một chút khác thường cũng không có, trong lòng mọi người liền không ngăn được thất vọng.
Vương Thư Ý trực tiếp bỏ qua ánh mắt chăm chú của bạn học, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Trần Linh cùng Vương Thư Ý ngồi cùng bàn, bởi vậy người người lại ngồi xuống cùng nhau.
Trần Linh trầm mặt trong chốc lát, mới mở miệng hỏi Vương Thư Ý: “Này, cậu nói xem chúng ta hôm nay có phải bị người ta dắt mũi không hả?”
Vương Thư Ý nghiêng đầu nhìn Trần Linh một cái.
“Ai biết được, bất quá đừng để tôi bắt được hắn, Nếu không……. Trường chúng ta hẳn không có người bệnh tim thứ hai đi.”
Biểu tình Vương Thư Ý âm trầm, trong lời nói tràn đầy ác ý.
Trần Linh hiển nhiên cũng thực đồng ý với lời nói của Vương Thư Ý.
Hai người Vương Thư Ý cùng Trần Linh quay lại phòng học một lúc lâu, Lăng Phong mới lắc lư từ cửa phòng học đi vào.
Nhìn đến đương sự của sự kiện lùm xùm hôm nay, trong phòng học lúc này cũng không có người nào dám ho he.
Bọn họ sợ giống Vương Như Ý cùng Trần Linh, bị Lăng Phong kêu ra ngoài giáo huấn một trận.
Mà lúc này, trong văn phòng giáo viên năm ba. Trải qua một hồi giao lưu cùng chủ nhiệm ban ba mươi hai, Vương Cầm lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà ra khỏi khu dạy học năm ba.
Mà Lăng Phong vừa mới trở lại phòng học không bao lâu, chủ nhiệm Ngô của bọn họ xụ mặt từ cửa phòng học đi đến.
“Bang!”
Là âm thanh sách vở bị quăng trên mặt bàn.
Ngô Thành lạnh mặt nhìn quanh phòng học một vòng, ánh mắt dừng ở trên người Vương Thư Ý cùng Trần Linh hồi lâu.
Sau đó hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “Tôi nghe nói trong lớp chúng ta có bạn học, chiều này đi ban nhất tìm học muội gây phiền toái.”
“Là ai, hôm nay tôi sẽ không nêu tên, nhưng tôi hy vọng các em nhớ cho kỹ, nơi này là trường học, không phải là một địa phương gây rối, thân phận các em là học sinh, không phải là côn đồ đầu đường xó chợ.”
“Ngày thường các em không thích học tập thì cũng thôi đi, tóm lại phải có trách nhiệm với tương lai của mình, tôi là giáo viên chỉ có thể khuyên bảo, nhưng cũng không thể cưỡng chế yêu cầu các em làm điều gì.”
“Có lẽ nhà các em rất có tiền, không học tập tương lai cũng không lo ăn mặc, nhưng tôi cũng cảm phiền các em không cần quấy rầy các học sinh khác học tập. Tôi mong các em đừng làm mất mặt được không?”
Ngô Thành nhớ tới lúc trước cô Vương Cầm tới tìm hắn, nội tâm hắn liền dâng lên lửa giận.
Có thể bị phân công đến loại ban 32 kém cỏi nhất trường, bản thân Ngô Thành cũng có tự tin về bản thân nhất định.
Có thể nói đại bộ phận học sinh 32 đều sợ hãi cái chủ nhiệm lớp là mình này.
Mà Vương Thư Ý cùng Trần Linh tuy nói cũng không có sợ bao nhiêu đối với chủ nhiệm lớp, nhưng ngày thường các cô đối với chủ nhiệm lớp vẫn có sự tôn trọng nhất định.
Trong tình huống thường ngày hai người làm ra chuyện gì, chỉ cần không quấy rầy đến các bạn học khác, Ngô Thành đều sẽ không đi quản.
Rốt cuộc hắn chỉ là giáo viên, không phải là cha mẹ của họ.
Bất quá còn tốt là Vương Thư Ý cùng Trần Linh còn xem như tương đối có chừng mực, ngày thường làm chuyện xấu cũng đềy là làm trong lớp, không có để Ngô Thành gặp phải phiền phức quá lớn.
Cho nên Ngô Thành cũng liền đối với hai người là nhắm một mắt mở một mắt.
Chính là ngày hôm trước hắn còn đối với vợ mình khen học sinh của mình đều thực nghe lời, hôm nay mới đến trường học, hai cái học sinh này liền cho hắn một kinh hỉ lớn như vậy.
Làm một chủ nhiệm lớp mũi nhọn trược tiếp tới tìm hắn.
“Đây là lần đầu tiên, tôi cũng hi vọng là lần cuối cùng. Tôi không hy vọng lại từ miệng giáo viên khác, nghe được việc các em bắt nạt bạn học khác.”
Câu cuối cùng Ngô Thành cố tình liếc nhìn Vương Thư Ý cùng Trần Linh một cái, hiển nhiên những lời này là nói cho hai người nghe.
Sau đó hắn còn mang theo chút tức giận xoay người ra khỏi phòng học.
Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, mới lại vang lên một chút âm thanh.
Có bạn học không khống chế được nhìn trộm hai người Vương Thư Ý cùng Trần Linh, sau đó trực tiếp bị hai người trừng mắt.
Vương Thư Ý bĩu môi: “Đồ mách lẻo.”
Vừa nhìn liền biết Ngôn Cẩn kia đem sự việc nói cho giáo viên.
Phi, chơi không nổi.
Bạn học ngồi phía trước Vương Thư Ý nghe được câu nói, nội tâm nhịn không được cảm thấy cạn lời.
Như thế nào, các người được phép đi uy hiếp người ta, lại không cho người ta đem sự thật nói cho giáo viên?
Lăng Phong đối với lời nói của chủ nhiệm lớp mình một chút cũng không có hứng thú, từ lúc hắn đi vào phòng đến nay, đều ngây ngốc tại chỗ.
Lăng Phong đang suy nghĩ rốt cuộc phải làm thế nào để Ngôn Cẩn đồng ý thành đôi với mình.
Sự kiện khi còn nhỏ chính là một lần ngoài ý muốn trong sinh hoạt của Lăng Phong. Lúc ấy bạn bè quay hắn cơ hồ đều ôm mục đích tiếp xúc với hắn, chỉ có Ngôn Cẩn là ngoại lệ.
Bọn họ đều không quen biết từ trước, nhưng Ngôn Cẩn vẫn cứ nguyện ý cứu hắn mà trả giá lớn như vậy.
Cho nên lần gặp lại ở trường, thời điểm hắn cảm nhận được là cô, tự nhiên nổi lên ý muốn theo đuổi đối phương, mặc kệ việc cô gái giống như không nhớ ra hắn.
Nhưng Lăng Phong vẫn nguyện ý vì để đối phương có thể nhớ lại mà nỗ lực.
Đến nỗi Ngôn Cẩn có muốn hay không, Lăng Phong cũng chưa từng suy xét qua, hơn nữa trong lòng hắn không nghĩ Ngôn Cẩn sẽ không muốn nhớ lại sự việc lúc trước.
Nếu Ngôn Cẩn khi còn nhỏ vì cứu mình mà bị trọng thương, như vậy trưởng thành cô sao có thể nhẫn tâm quên mình đi?
Lăng Phong đến bây giờ còn nhớ rõ cô bé năm đó đứng trên vai mình, thời điểm từ cửa sổ kia bò ra ngoài, đối phương vì bị đinh đâm thủng thân thể mà phát ra tiếng nức nở.
Cái loại âm thanh này giống như trong mộng gặp bóng đè, vẫn luôn vờn quanh trong đầu Lăng Phong.
Trần Linh một bên cũng đi theo phụ họa nói: “Không sai, tôi cũng từ miệng bạn học nghe được tin tức này.”
Lăng Phong thấy không hỏi ra đáp án, trên mặt có điểm thất vọng.
Hơn nữa hiện tại đã hỏi rõ ràng Vương Thư Ý cùng Trần Linh, cũng không làm gì Ngôn Cẩn, thân là một người con trai, Lăng Phong tự nhiên cũng không định làm gì Vương Thư Ý cùng Trần Linh.
Hắn gật gật đầu: “Đi đi, liền trở về đi.”
Vương Thư Ý nắm chặt tay, xoay người rời khỏi.
Lúc sau trở về phòng học, trong nháy mắt bước vào cửa cơ hồ toàn bộ ánh mắt của các bạn học đều nhìn chăm chú.
Hiển nhiên lý do vì sao Lăng Phong kêu hai người bọn họ ra ngoài, trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ.
Chỉ là hiện tại nhìn bộ dạng Vương Thư Ý cùng Trần Linh một chút khác thường cũng không có, trong lòng mọi người liền không ngăn được thất vọng.
Vương Thư Ý trực tiếp bỏ qua ánh mắt chăm chú của bạn học, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Trần Linh cùng Vương Thư Ý ngồi cùng bàn, bởi vậy người người lại ngồi xuống cùng nhau.
Trần Linh trầm mặt trong chốc lát, mới mở miệng hỏi Vương Thư Ý: “Này, cậu nói xem chúng ta hôm nay có phải bị người ta dắt mũi không hả?”
Vương Thư Ý nghiêng đầu nhìn Trần Linh một cái.
“Ai biết được, bất quá đừng để tôi bắt được hắn, Nếu không……. Trường chúng ta hẳn không có người bệnh tim thứ hai đi.”
Biểu tình Vương Thư Ý âm trầm, trong lời nói tràn đầy ác ý.
Trần Linh hiển nhiên cũng thực đồng ý với lời nói của Vương Thư Ý.
Hai người Vương Thư Ý cùng Trần Linh quay lại phòng học một lúc lâu, Lăng Phong mới lắc lư từ cửa phòng học đi vào.
Nhìn đến đương sự của sự kiện lùm xùm hôm nay, trong phòng học lúc này cũng không có người nào dám ho he.
Bọn họ sợ giống Vương Như Ý cùng Trần Linh, bị Lăng Phong kêu ra ngoài giáo huấn một trận.
Mà lúc này, trong văn phòng giáo viên năm ba. Trải qua một hồi giao lưu cùng chủ nhiệm ban ba mươi hai, Vương Cầm lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà ra khỏi khu dạy học năm ba.
Mà Lăng Phong vừa mới trở lại phòng học không bao lâu, chủ nhiệm Ngô của bọn họ xụ mặt từ cửa phòng học đi đến.
“Bang!”
Là âm thanh sách vở bị quăng trên mặt bàn.
Ngô Thành lạnh mặt nhìn quanh phòng học một vòng, ánh mắt dừng ở trên người Vương Thư Ý cùng Trần Linh hồi lâu.
Sau đó hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “Tôi nghe nói trong lớp chúng ta có bạn học, chiều này đi ban nhất tìm học muội gây phiền toái.”
“Là ai, hôm nay tôi sẽ không nêu tên, nhưng tôi hy vọng các em nhớ cho kỹ, nơi này là trường học, không phải là một địa phương gây rối, thân phận các em là học sinh, không phải là côn đồ đầu đường xó chợ.”
“Ngày thường các em không thích học tập thì cũng thôi đi, tóm lại phải có trách nhiệm với tương lai của mình, tôi là giáo viên chỉ có thể khuyên bảo, nhưng cũng không thể cưỡng chế yêu cầu các em làm điều gì.”
“Có lẽ nhà các em rất có tiền, không học tập tương lai cũng không lo ăn mặc, nhưng tôi cũng cảm phiền các em không cần quấy rầy các học sinh khác học tập. Tôi mong các em đừng làm mất mặt được không?”
Ngô Thành nhớ tới lúc trước cô Vương Cầm tới tìm hắn, nội tâm hắn liền dâng lên lửa giận.
Có thể bị phân công đến loại ban 32 kém cỏi nhất trường, bản thân Ngô Thành cũng có tự tin về bản thân nhất định.
Có thể nói đại bộ phận học sinh 32 đều sợ hãi cái chủ nhiệm lớp là mình này.
Mà Vương Thư Ý cùng Trần Linh tuy nói cũng không có sợ bao nhiêu đối với chủ nhiệm lớp, nhưng ngày thường các cô đối với chủ nhiệm lớp vẫn có sự tôn trọng nhất định.
Trong tình huống thường ngày hai người làm ra chuyện gì, chỉ cần không quấy rầy đến các bạn học khác, Ngô Thành đều sẽ không đi quản.
Rốt cuộc hắn chỉ là giáo viên, không phải là cha mẹ của họ.
Bất quá còn tốt là Vương Thư Ý cùng Trần Linh còn xem như tương đối có chừng mực, ngày thường làm chuyện xấu cũng đềy là làm trong lớp, không có để Ngô Thành gặp phải phiền phức quá lớn.
Cho nên Ngô Thành cũng liền đối với hai người là nhắm một mắt mở một mắt.
Chính là ngày hôm trước hắn còn đối với vợ mình khen học sinh của mình đều thực nghe lời, hôm nay mới đến trường học, hai cái học sinh này liền cho hắn một kinh hỉ lớn như vậy.
Làm một chủ nhiệm lớp mũi nhọn trược tiếp tới tìm hắn.
“Đây là lần đầu tiên, tôi cũng hi vọng là lần cuối cùng. Tôi không hy vọng lại từ miệng giáo viên khác, nghe được việc các em bắt nạt bạn học khác.”
Câu cuối cùng Ngô Thành cố tình liếc nhìn Vương Thư Ý cùng Trần Linh một cái, hiển nhiên những lời này là nói cho hai người nghe.
Sau đó hắn còn mang theo chút tức giận xoay người ra khỏi phòng học.
Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, mới lại vang lên một chút âm thanh.
Có bạn học không khống chế được nhìn trộm hai người Vương Thư Ý cùng Trần Linh, sau đó trực tiếp bị hai người trừng mắt.
Vương Thư Ý bĩu môi: “Đồ mách lẻo.”
Vừa nhìn liền biết Ngôn Cẩn kia đem sự việc nói cho giáo viên.
Phi, chơi không nổi.
Bạn học ngồi phía trước Vương Thư Ý nghe được câu nói, nội tâm nhịn không được cảm thấy cạn lời.
Như thế nào, các người được phép đi uy hiếp người ta, lại không cho người ta đem sự thật nói cho giáo viên?
Lăng Phong đối với lời nói của chủ nhiệm lớp mình một chút cũng không có hứng thú, từ lúc hắn đi vào phòng đến nay, đều ngây ngốc tại chỗ.
Lăng Phong đang suy nghĩ rốt cuộc phải làm thế nào để Ngôn Cẩn đồng ý thành đôi với mình.
Sự kiện khi còn nhỏ chính là một lần ngoài ý muốn trong sinh hoạt của Lăng Phong. Lúc ấy bạn bè quay hắn cơ hồ đều ôm mục đích tiếp xúc với hắn, chỉ có Ngôn Cẩn là ngoại lệ.
Bọn họ đều không quen biết từ trước, nhưng Ngôn Cẩn vẫn cứ nguyện ý cứu hắn mà trả giá lớn như vậy.
Cho nên lần gặp lại ở trường, thời điểm hắn cảm nhận được là cô, tự nhiên nổi lên ý muốn theo đuổi đối phương, mặc kệ việc cô gái giống như không nhớ ra hắn.
Nhưng Lăng Phong vẫn nguyện ý vì để đối phương có thể nhớ lại mà nỗ lực.
Đến nỗi Ngôn Cẩn có muốn hay không, Lăng Phong cũng chưa từng suy xét qua, hơn nữa trong lòng hắn không nghĩ Ngôn Cẩn sẽ không muốn nhớ lại sự việc lúc trước.
Nếu Ngôn Cẩn khi còn nhỏ vì cứu mình mà bị trọng thương, như vậy trưởng thành cô sao có thể nhẫn tâm quên mình đi?
Lăng Phong đến bây giờ còn nhớ rõ cô bé năm đó đứng trên vai mình, thời điểm từ cửa sổ kia bò ra ngoài, đối phương vì bị đinh đâm thủng thân thể mà phát ra tiếng nức nở.
Cái loại âm thanh này giống như trong mộng gặp bóng đè, vẫn luôn vờn quanh trong đầu Lăng Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.